Đế Trường Trạch

Chương 31

Xuất chinh!

Sau khi đã quyết định xuất chinh, những ngày kế tiếp là lúc bày binh bố trận.

Địa thế Tùy quốc cực kỳ phức tạp, núi đồi, cao nguyên, đồng bằng, lòng chảo, sa mạc… phân bố giao thoa, từ xưa đến nay đều là nơi dễ thủ khó công. Hiện tại chiến trường chính của Cơ Ngọc cùng Cơ Minh là tại khu vực tiếp giáp của Không sơn với bình nguyên, thuộc về huyện Định Tây, đại tướng Lý Nghĩa dưới trướng Cơ Ngọc trú đóng mà Cơ Minh là bên công thành, Tùy quốc có ít nhất sáu phần binh lực đã tập trung vào trận chiến này. Hơn nữa, bởi vì có sự gia nhập của hơn nghìn trọng kỵ dưới trướng ngoại tổ Cơ Minh nên Cơ Ngọc liên tiếp bại lui, đến tận khi về đến Không sơn Định Tây huyện khó khăn lắm mới dựa vào địa lợi mà cầm hòa.

Lúc này đại quân Khương quốc muốn tiến nhập đất Tùy đã là một việc cực kỳ dễ dàng, việc bọn họ cần cân nhắc chính là, đại quân nên đóng tại nơi nào, đến bây giờ mới chân chính nhúng tay vào cuộc nội chiến của Tùy quốc, phải can thiệp thế nào mới bảo chứng thiệt hại ít nhất.

Trong thời kỳ này, bởi vì nguyên nhân địa thế và tiếp tế quân lương mà sách lược cũng luân phiên thay đổi, thông thường lưỡng quân gặp nhau cũng không lập tức khai chiến mà là chọn nơi đóng quân chờ đợi, cho đến khi quân chủ lực cùng tiếp viện hội họp mới chân chính khai chiến.

Giả thiết lần này xuất binh mười vạn, Thái úy cùng đại tướng dưới trướng đều tự lĩnh hai vạn binh mã khởi hành trước, sau nửa tháng Khương Trạch mới ngự giá thân chinh, lĩnh bốn vạn binh mã hội họp. Như vậy, bộ phận binh mã lúc đầu ít nhất phải đóng quân tại Tùy quốc hơn nửa tháng.

Mà trong khoảng thời gian đó, hai huynh đệ Cơ gia có ngu xuẩn hơn nữa tất nhiên cũng đã phản ứng kịp, đồng thời điều chỉnh chiến lược, chia quân đối kháng.

Lúc này cho dù Cơ Ngọc tâm tính rộng rãi, tình nguyện buông bỏ oán hận cùng ngoại tổ Kỳ Diêu Hy của Cơ Minh liên thủ thì hiển nhiên cũng không dám giao phần lớn đại quân cho lão thống lĩnh. Mà người tên Diêu Hy này tuy có đại tài nhưng cũng là loại tâm địa thâm độc đa nghi, có rất lớn khả năng tuyệt không liên thủ cùng Cơ Ngọc. Tình huống có thể xảy ra nhất chính là lui quân nghìn dặm sống chết mặc bây, đợi đến khi Khương quốc cùng Cơ Ngọc đấu đến ngươi chết ta sống mới lần nửa xuất tràng kết thúc công việc.

Dựa theo suy đoán đó, mọi người rất nhanh định ra hai bộ phương án.

Nếu Diêu Hy cùng Cơ Ngọc bắt tay chống lại bọn họ, như vậy binh mã của Khương quốc sẽ hợp lại với nhau, đem Tùy quân một lưới bắt gọn. Nếu Diêu Hy lui binh, như vậy Khương Trạch sẽ lệnh cho Viên Tú tự mình lĩnh binh truy kích người này, nhất định phải đem người giết chết.

Vô luận là phương án nào, Khương Tố đều đề nghị phải đoạt được Định Tây huyện, đem chiến trường chủ lực đẩy về phía đông bắc năm trăm dặm, từ đó chiếm lấy cao điểm Không sơn, quan sát toàn bộ Tùy quốc, mai phục trong núi tùy cơ hành động.

Dãy Không sơn tổng cộng có mười ba ngọn núi, kiếp trước Khương Trạch xuất chinh Tùy quốc đóng quân ở Thủ quận, Cơ Minh xuất quân đột kích nấp tại trong núi. Khương Trạch thoạt tiên dự định đốt núi, khiến nơi đó trở thành tu la trường của Tùy quốc, nào ngờ lại bị Gia Cát Du chạy như điên đến cản trở, sau đó y tiếp thu kiến nghị, dùng loạn thạch san sát trong lòng ngọn núi thứ ba làm bẫy rập cản trở Tùy quân, trước tập trung vây giết đội ngũ chủ tướng, nửa chi đội ngũ còn lại hẳn liền nghe tiếng mà chạy, quân lính tan rã.

Hôm nay những lời Khương Tố nói cùng với tình cảnh năm đó cư nhiên không mưu mà hợp.

Đợi đến khi xác định chiến lược tổng thể xong, mọi người lại lần nữa thương thảo tất cả các chi tiết lớn nhỏ không chút bỏ sót. Vài ngày sau, Khương Trạch liền đến Phong lăng tế thiên, đứng trước tướng sỹ đọc hịch văn công khai lên án tội lỗi của Tùy quốc, sau đó chính là thời điểm xuất chinh.

Khương Trạch ngưng mắt nhìn lại.

Dưới ánh mặt trời gay gắt như đổ lửa, quân đội ngược gió mà đi kéo dài không dứt, khí thế như long xà xuất hành, nghiền nát hết mọi chướng ngại!

Sau khi tiên phong cất bước, Khương Trạch liền bắt tay vào an bài công việc triều chính trong mấy tháng sắp tới, đồng thời ra lệnh điều động lương thực quân nhu các nơi đổ về tiền tuyến. Chờ khi tất cả mọi việc được sắp xếp thỏa đáng cũng đã là chuyện của nửa tháng sau, mà ngày mai, Khương Trạch cùng Khương Tố liền phải thân chinh dẫn theo quân chủ lực xuất chinh Tùy quốc.

Hành quân đánh trận đối với Khương Trạch mà nói cũng giống như hô hấp hay ăn cơm uống nước, làm mãi thành quen, vốn tâm tình cũng không có dị thường nào. Thế nhưng thực tế, càng gần đến ngày xuất chinh, trái tim của y càng lúc càng đập nhanh, càng lúc càng không yên ổn.

Tiếng ve dằng dặc, bóng đêm đương dày.

Đợi đến khi cơn sóng dư vị bình phục, Khương Trạch liền xoay người ngồi dậy, nhẹ nhàng cưỡi lên trên người Khương Tố.

Y chăm chú ngưng mắt nhìn người dưới thân.

Đời trước, Khương Tố là chết sau khi đại thắng Tùy quốc, trở thành ma chướng vô pháp tiêu tan trong lòng Khương Trạch. Hiện tại cho dù có tín nhiêm năng lực của Khương Tố hơn nữa, y cũng tuyệt đối không cho phép người trước mặt một mình dấn thân vào cuộc chiến này.

Ánh mắt của y đen kịt, đem sự kiêng kỵ giấu sâu vào tận đáy.

—— thật muốn đem đối phương giám sát chặt chẽ một chút, lại chặt hơn một chút, muốn cùng hắn hợp làm một thể, từ nay về sau, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể chia cắt.

Khương Tố đối với tâm tình lúc này của Khương Trạch hoàn toàn không biết gì cả.

Y chỉ cảm thấy ánh mắt của Khương Trạch lúc này sâu đến đáng sợ, phảng phất giống như một khe vực sâu không thấy đáy, băng lãnh mà cô tịch. Hắn cực kỳ không thích ánh mắt này, vì vậy liền vươn tay vuốt ve phần hông gầy gò mềm dẻo của đối phương: “Xương sống thắt lưng không mỏi?”

Hắn thấy Khương Trạch nháy mắt mấy cái, nhãn thần liền khôi phục về sự trong trẻo ban sơ, tiện thể lắc đầu.

Khương Tố bật cười.

Từ lần đầu tiên phát hiện Khương Trạch đau thắt lưng, mỗi khi tính sự qua đi hắn đều vì đối phương xoa bóp một phen. Đương nhiên ấn ấn một lát liền không tránh khỏi một vòng mê hoặc mới, như vậy vài lần hắn liền biết sự suy yếu của Khương Trạch phần lớn là giả bộ. Chỉ là như vậy cũng có quan hệ gì đâu, đây là hài tử do hắn một tay nuôi lớn, hắn nguyện ý dùng toàn bộ khả năng của mình đến nuông chiều y.

Khương Trạch dùng bàn tay nóng hổi của mình dán lên da thịt mát lạnh của Khương Trạch, dọc theo hông y, từng điểm vuốt ve di chuyển.

Ngày mai đại quân đã khởi hành, muốn đến mục tiêu chi ít phải mất thời gian một tháng, trong suốt hành trình đường xá xa xôi hiểm trở, bên cạnh trăm nghìn chiến sỹ dõi theo, vô luận là hắn hay Khương Trạch đều không thể làm quá nhiều việc khác người.

Vì vậy hắn liền biết đêm nay Khương Trạch nhất định sẽ không dễ dàng buông tha mình —— trên thực tế, cho dù là bản thân hắn vốn có thói quen cảnh báo mình không thể sa vào nhục dục, thế nhưng chỉ vừa nghĩ đến tiếp theo sẽ có một đoạn thời gian rất lâu không thể ôm Khương Trạch, những ngày gần đây Khương Tố cũng không thể kềm chế được lửa nóng trong lòng, thậm chí còn buông tay phóng túng đòi hỏi của Khương Trạch…

Hắn chỉ thấy được cả cơ thể nhuốm màu hồng nhạt của Khương Trạch dần dần chuyển đậm, từng điểm từng điểm cùng với vết tích loang lỗ do hắn ấn xuống bắt đầu hòa hợp một màu.

Đồng tử của hắn cũng dần dần tối lại.

Nhưng trước khi hắn kịp có động tác, Khương Trạch bỗng nhiên hé ra nụ cười tươi rói đỡ lấy vật của hắn, thuận theo chất trơn có sẵn trước đó thẳng thắng nuốt vào trong người,

Bóng đêm càng nồng.

…………..

Ngày hôm sau nắng như đổ lửa.

Nếu đã là xuất chinh, Khương Trạch tự nhiên cũng từ bỏ ngự liễn hoa lệ mà lựa chọn xe ngựa mộc mạc, y khoác lên người một bộ áo choàng đen đỏ tương giao ngồi thẳng lưng trong xe. Trên người Khương Tố cũng khoác áo choàng đồng dạng, cưỡi chiến mã cao to canh giữ ở phía trước xe.

Tư thế oai hùng, hào sảng như vậy khiến Khương Trạch cứ si ngốc nhìn ngắm cả nửa ngày.

Tuy trên đường hành quân có bóng cây che chở, thế nhưng dưới cái nắng hè chói chang như vậy, tất cả binh sỹ đều mồ hôi ướt áo, mà Khương Tố cũng tự nhiên không ngoại lệ, chỉ là hắn cũng không thèm để ý đến những thứ này, chỉ lo Khương Trạch phơi nắng đến choáng váng. Chờ đến lúc dùng cơm trưa, Khương Tố chỉ lĩnh phần lương khô giống như các tướng lĩnh khác, còn lại thịt tươi được đặc biệt chuẩn bị đều nhường cho Khương Trạch.

Chỉ là Khương Trạch cũng không ăn số thịt đó.

Y lệnh cho Trương Di đem phần thịt tươi nọ phân cho các vị tướng lĩnh, đồng thời còn chuyển đến một câu nói cực kỳ bình thản: “Trẫm ăn uống giống như chư vị tướng sỹ là được.”

Thiên tử thân chinh, sĩ khí dâng trào là việc không cần nhiều lời, chỉ là những tướng lĩnh tùy giá chỉ sợ hai huynh đệ Khương Trạch, Khương Tố từ nhỏ cẩm y ngọc thực không thể chịu nổi đoạn đường ngựa xe mệt nhọc cùng lương khô thịt ráp với bọn họ. Vì vậy tất cả mọi người đều vì việc phải chuẩn bị thức ăn gì cho hai vị tổ tông kia trong suốt chặn được mà đau đầu không ngớt. Hiện tại, không những phần thịt sáng sớm vừa chuẩn bị được bệ hạ phát ra cho mọi người, mà còn nghe được mệnh lệnh ăn uống cùng binh sĩ, tâm trạng của bọn họ đều không khỏi chấn động.

Xem ra cùng với những lời đồn đãi hoàn toàn khác biệt, đương kim Thiên tử và Tịnh Kiên Vương đều là người biết thông cảm cho thuộc hạ, chỉ cần trận chiến này bọn họ biểu hiện thật tốt… thăng quan tiến tước há là việc khó khăn?!

Chỉ là lần này đến phiên Khương Tố phát sầu rồi.

… Đêm trước bọn họ quá mức phóng túng, hôm nay nếu chỉ ăn lương khô uống nước lạnh, sợ rằng thân thể Khương Trạch sẽ chống đỡ không nổi. Thế nhưng Khương Trạch đã mở kim khẩu, Khương Tố chỉ có thể nhìn y sầu mi khổ kiếm uống xong chén thuốc đã được chuẩn bị từ sáng sớm, lại lệnh cho Trương Di tìm cơ hội giúp y thêm cơm.

Vào đêm, đại quân liền tìm một chỗ nghỉ lại, Thái úy tạm thời chỉnh quân.

Điều kiện hữu hạn, Khương Tố chỉ có thể dùng một mảnh khăn nhúng nước vội vàng lau người, đợi đến khi nhìn thấy sắc mặt Khương Trạch không chút biến đổi nào thì sự mệt mỏi ra rời trong lòng hắn cũng không cánh mà bay. Hắn nhịn không được hôn lên mắt Khương Trạch một cái, sau đó ôm người ngủ thật say, mà Khương Trạch cũng không tùy tiện như lúc còn ở trong cung, chỉ vòng tay ôm lại đối phương, ngưng mắt nhìn gương mặt kiên nghị anh tuấn của người bên cạnh.

Đêm đã vào khuya.

Lúc này binh sĩ các doanh đều tụ chung một chỗ, thấp giọng làm một chút giao lưu trước khi ngủ.

‘Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi’1. Tuy rằng tình huống hiện tại của Tùy quốc rất có lợi cho bọn họ, lại thêm Thiên tử thân chính khiến mọi người tăng thêm lòng tin vô hạn, thế nhưng trong lòng mỗi người đều không khỏi có chút sợ hãi. Vì vậy lần trò chuyện này bắt đầu từ hai huynh đệ Tùy quốc một lòng tìm đường chết, không hiểu vì sao lại kéo đến trên người Khương Trạch cùng Khương Tố.

Theo lời đồn, một người từ nhỏ được coi như Thiên tử mà bồi dưỡng, cuối cùng lại mất đi đế vị, người còn lại từ nhỏ không được sủng ái, nào ngờ lại trở thành Thiên tử. Trong trà lâu tửu quán có không ít kẻ giả vờ thông hiểu thế cục không ít lần vì Khương Tố tiếc hận thở dài, thế nhưng hai tháng trước Khương Trạch lại phong Khương Tố làm Tịnh Kiên Vương, hôm nay trước mặt đông đảo tướng sĩ, hai người cũng không bày ra quan hệ như nước với lửa giống trong đồn đại, trái lại thuần một vẻ dịu dàng thắm thiết không thể nói thành lời.

Này, không hổ là Thiên tử và Tịnh Kiên Vương của Khương quốc bọn họ, chính là so với hai tên hề của Tùy quốc mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

Sau khi cho ra kết luận, việc giao lưu của bọn binh sĩ cũng ngừng lại, tất cả mọi người đều nhắm hai mắt lại cố mà ngủ đi.

Chỉ có binh sĩ gác đêm thỉnh thoảng phát ra một chút âm thanh, xen kẽ còn có tiếng ve và ếch kêu vang vọng giữa màn đêm.

….

Một tháng sau, đại quân Khương quốc dễ dàng đột phá phòng tuyến biên giới, hội họp cùng với quân tiên phong.

Diêu Hy cho đến bây giờ vẫn vô pháp đánh vào Định Tây huyện, mà tướng lĩnh trong huyện Định Tây cũng không chịu mở cửa thành trực diện nghênh đón ba nghìn trọng kỵ cùng hơn vạn binh mã dưới trướng lão, chỉ một lòng giằng co kéo dài. Tình thế hiện tại Khương quốc lại cử Thái úy Viên Tú đến, thật chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, khiến cho hai phe càng thêm nhiều phiền toái.

Diêu Hy lập tức đưa ra quyêt định mà lão cảm thấy chính xác nhất: Lui binh nghìn dặm, tạm lánh mũi nhọn của Khương quốc.

Cơ Ngọc tức giận.

—— Cơ Minh muốn tranh đoạt hoàng vị với hắn cũng coi như dễ nói, dù sao cũng là hắn lo lắng không chu toàn, không sớm một chút giết chết tên nghiệt chủng kia. Hiện tại Khương quốc lại phát binh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật xem đại quân Tùy quốc của hắn là mèo bệnh sao?!

Cơ Ngọc lập tức đem ba vạn đại quân còn lại điều đến Định Tây huyện, trước tiên án binh bất động, chờ quân chủ lực cùng tiếp viện đến liền từ từ đánh chết bọn họ!

Chỉ là thực tế đã định trước theo không kịp tư duy của hắn.

Nửa tháng trước Diêu Hy lui binh, mà Viên Tú dẫn theo ba vạn Khương quân căng lều dựng trại, cùng với hai vạn binh mã dưới trướng Lý Nghĩa coi như xa xa có thể tương đấu. Viên Tú lại một mực giống như trêu chọc tiểu hài tử, xuất binh đánh hạ ba huyện xung quanh Định Tây, tiếp theo cũng không ngừng tay mà liên tục tạo áp lực lên huyện thứ tư. Chỉ cần một ngày huyện thứ tư rơi vào tay giặc, Định Tây huyện sẽ trở thành cô đảo, bốn bề thọ địch, đợi đến khi quân lương trong huyện thành đều dùng hết cũng là lúc bọn họ bó tay chịu trói.

Lý Nghĩa chỉ có thể lựa chọn đánh một trận.

Vào một đêm khuya, Lý Nghĩa mở rộng cửa thành, đập nồi dìm thuyền đánh một trận với Viên Tú, Viên Tú biết được lúc này khí thế của Tùy quốc tất nhiên cực thịnh, giả vờ không ứng chiến lui lại trăm dặm. Lý Nghĩa mắc mưu tin là thật, truy kích hơn trăm dặm liền bị Viên Tú vây giết.

—————————–

1/ Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi: Trích hai câu cuối trong bài thơ ‘Lương Châu từ’ của Vương Hàn.

Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi

Bồ đào rượu ngát chén lưu ly

Chưa uống tỳ bà đã giục đi

Say khướt xa trường người chớ mỉa

Xưa nay chinh chiến mấy ai về.

Đây cũng là một trong những bài thơ mình thích nhất nói về sự bi tráng của chiến tranh.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Bình Luận (0)
Comment