Đế Trường Trạch

Chương 40

Sinh tử (thượng)

Tháng ba năm Nguyên Sóc thứ hai, Khương đế vì đời sống của bách tính hai nước đề cử tân pháp. Tùy quan không theo, phản. Không lâu sau, âm mưu bại lộ, Khương đế tức giận.

Không đến nửa tháng, trên dưới triều đình máu tươi bao phủ, toàn bộ quan viên mưu nghịch đều bị chém đầu răn chúng, toàn gia lưu vong. Mà gia tộc Cơ thị nguyên bản là hoàng thất Tùy quốc bị biếm làm bá tánh, thiên ly hoàng đô, hậu đại muốn đời đều không được làm quan tham chính, về phần gia tộc Cơ thị trên đường lưu vong về phía tây nam, lúc ngang qua một thung lũng, cả tộc gần trăm người đều bị thổ phỉ cướp giết sạch sẽ, không còn một người sống sót đã không phải việc bọn Khương Trạch cùng Khương Tố phải lo lắng nữa.

Theo đợt thanh tẩy triều đình Tùy quốc này, ngay hôm sau lâm triều đại điện chợt vắng lặng không ít, đưa mắt nhìn một vòng, trước đây quan lại Tùy quốc trong mười người còn được bốn năm, hiện giờ lại chỉ có vài người xót lại ngồi thưa thớt trên đại điện, thật là thê lương.

Vì vậy Khương Trạch quyết định xác nhập triều đình hai nước làm một, mệnh cho Tịnh Kiên Vương đích thân chỉnh đốn triều cương —— lúc này đây cơ bản đã không còn người đứng ra phản đối, bất kể là quan lại Khương quốc đối với việc này bảo trì thái độ quan khán, hoặc là quan viên Tùy quốc vẫn còn nơm nớp run sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ biết cúi đầu, nét mặt kính cẩn không chê vào đâu được.

Tuy nói là xác nhập, thế nhưng ngoại trừ vị trí tam công, còn lại các chức sắc khác cũng không có biến động quá rõ ràng, thay đổi lớn nhất phỏng chừng chính là thủ tiêu Tùy cung, định đô tại Lạc quận. Đợi hai ba tháng sau khi cung điện mới đã hoàn công, triều đình liền tập thể di dời.

Không lâu sau, Khương Trạch hạ lệnh đề cử tân chính trong cả nước, bất đồng chính là, không bám vào một khuôn mẫu nào để sát hạch hiền tài.

Vì vậy có không ít nhân sĩ tài năng nghe tin mà đến, thậm chí trong vòng ba tháng, tại nơi xét cử đông như trẩy hội, cũng có không ít văn sĩ lớn tiếng bàn luận, phản đối những chỗ chưa được hợp lý, bổ sung góp ý cho biến pháp, khiến biến pháp mới của Khương Tố đưa ra càng thêm hoàn thiện.

Đợi đến khi tất cả đã đi vào quỹ đạo thì Khương Trạch đã mang thai được chín tháng, cũng sắp đến ngày lâm bồn.

Trừ khoảng thời gian mỗi ngày phải cùng các đại thần xử lý triều chính, cùng với phải cùng Khương Tố thương nghị chính sự, tất cả phần thời gian còn lại hắn đều nghiêm ngặt tuân theo sự phân phó của Lý ngự y. Vô luận là nhàn hạ tản bộ hoặc nhàm chán đọc những quyển sách ghi chép kỳ văn dị sự khắp nơi, nghe đàn sáo hòa tấu lâm ly réo rắt, cho đến chủng loại thức ăn phối hợp hằng ngày, giờ giấc nghỉ ngơi làm việc… đều có quy cách nhất định. Đối lập với Khương Tố đã bận rộn vất vả như chó, Khương Trạch lại là thanh nhàn thoải mái, căn bản chẳng hề giống vua một nước.

Mặc dù có chút đau lòng cùng với muốn được cùng Khương Tố phấn đấu, thế nhưng Khương Trạch cũng biết cơ thể của mình sẽ không chịu nổi, hơn nữa Khương Tố còn khuyết thiếu kinh nghiệm từng trải trong triều đình, không bằng y cứ thẳng thắng buông tay, để đối phương rèn luyện trở thành một đại thụ vững chãi, cành lá che trời.

Về phần những triều thần kia hiện tại đang suy nghĩ những vì, đó đã không nằm trong phạm vi lo lắng của Khương Trạch rồi.

“Ta đã có binh quyền, thậm chí còn có thể tự do bồi dưỡng vây cánh trong triều đình. A Trạch thật sự tuyệt đối không lo lắng ta sẽ lần nữa mưu phản soán vị?”

Một ngày nào đó, sau khi tắm rửa, Khương Tố một bên lau khô mái tóc dài của hài tử nhà mình, một bên tựa như vô ý mà nói.

Ngày đó, sau khi Khương Trạch xử lý án kiện tham ô thì hắn đã tự giác buông tha mưu phản, dù cho mấy tháng sau đó nửa đêm tỉnh mộng, tâm ý nhộn nhạo nan bình, thế nhưng rốt cục vẫn là lời hứa quân tử, cả đời này vĩnh viễn không thể đổi ý.

Chỉ là từ đó về sau, tình thế phát triển so với kế hoạch của hắn hoàn toàn khác biệt, từ tình huống tốt nhất ‘Rời kinh đi vân du thiên hạ’, hoặc xấu nhất ‘Trải qua một đời trong tù ngục’ đều không có chút tương đồng. Khương Trạch cư nhiên lập lắn làm Tịnh Kiên Vương, không giữ lại chút gì đem tất cả quyền lực đặt vào trong tay hắn, thậm chí còn không để ý luân lý lẽ thường của thế gian, nguyện lấy thân phận Thiên tử vì hắn dựng dục con nối dòng!

Trong lòng Khương Tố chấn động không thể nói rõ, cũng từ lúc này hắn mới chính thức bình ổn bất mãn trong lòng, toàn tâm toàn ý cùng Khương Trạch tư thủ một đời, trông coi giang sơn xã tắc.

Những lời nói lúc này của Khương Tố tuyệt đối không phải nghi ngờ Khương Trạch có dụng tâm kín đáo, hắn chỉ muốn biết, khi Khương Trạch làm ra những quyết định này là nhất thời nóng đầu hay đã suy nghĩ kỹ lưỡng.

Nếu là cái trước, như vậy hắn phải giáo dục đứa trẻ này lại cho thật tốt, nếu là cái sau… vậy hắn nên dùng cái gì để báo đáp đối phương?

Hai lỗ tai của Khương Trạch nhất thời dựng lên.

Tuy rằng Khương Tố đã dùng ngữ điệu không chút dao động nói ra, thế nhưng Khương Trạch vẫn nghe được bẫy rập trong đó. Này… chẳng lẽ là do áp lực của việc chỉnh hợp triều đình sắp tới quá lớn, thế nên ca ca cũng đánh mất tự tin rồi?

Khương Trạch suy tư một chút, sau đó xoay người đối diện với Khương Tố, dùng hai tay bóp lấy gò má đối phương, khiến gương mặt vốn ôn nhuận như ngọc của Khương Tố bày ra biểu tình cực kỳ quỷ dị không hợp khí độ. Âm thanh lại mang theo mấy phần mong đợi hỏi: “Nếu như ca ca mưu phản, sẽ lập ta làm hậu sao? “

Khương Tố nhất thời nhớ tới hình phạt của Khương Trạch lúc bọn họ ngả bài, khóe mắt có chút co quắp: “… Nếu không thì sao?” Loại biểu tình mong đợi này thật sự khiến người ta lo lắng mà, lẽ nào tiểu hài tử hỗn đản này cảm thấy lập hậu cũng đơn giản như trò chơi thời thơ ấu của bọn họ hay sao?

Gương mặt Khương Trạch tràn đầy thất lạc: “Ôi… Thật vô tình mà… ban đầu đệ còn muốn lập ca ca làm hậu đó… hài tử của chúng ta hẳn là cũng muốn ca ca làm hoàng hậu nha…”

Khóe mắt của Khương Tố lại càng co quắp thêm một chút: “A Trạch vì sao lại để ý ngôi hoàng hậu như vậy.”

Đôi mắt của Khương Trạch nhất thời sáng ngời: “Bởi vì đệ muốn nói cho cả thiên hạ biết, ca ca là nam nhân của ta —— ai dám mơ ước nam nhân của ta, ta liền giết chết kẻ đó!” Cái gì Diệp Nam Bùi, cái gì luyến đồng, kẻ nào dám đến liền chém bay đầu bọn họ!

Khương Tố im lặng một lát không nói gì.

Hắn để yên cho Khương Trạch bắt lấy gò má mình cũng không kéo lại, ánh mắt dừng lại trên nét mặt chuyên chú tín nhiệm không giữ lại chút gì của đối phương, nhất thời trong lòng ôn nhu vô hạn, nhịn không được xoa nhẹ bả vai của y.

Dù hắn biết rõ Khương Trạch cũng không phải một người đơn thuần như vậy, thế nhưng giờ khắc này Khương Tố vẫn tin tưởng Khương Trạch xem cả thiên hạ giống như đồ chơi trong lòng bàn tay, mà hắn chính là thứ trân quý nhất đặc biệt nhất. Hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve gò má xinh đẹp như hoa đào của người trước mắt, phảng phất như đang tuyên thệ mà thấp giọng nói ra: “Từ nay về sau, cả đời này chỉ cần A Trạch không hối hận, ta nhất định không rời khỏi đệ!”

Có thể tìm được một người như Khương Trạch, ta còn cầu mong gì?

—— cám ơn đệ, A Trạch. Cảm tạ người tạo thành cục diện ngày đó không phải là đệ, càng cảm ơn đệ đã cự tuyệt thú Lạc Dục Lam, để ta còn cơ hội tự mình sở hữu đệ. Càng cảm ơn đệ vẫn nguyện ý chờ ta, tín nhiệm ta!

Khương Trạch nghe vậy nhất thời đắc ý đến khóe mắt cong lên. Nhưng sau đó y giống như lại nghĩ tới điều gì, phi thường mất hứng phồng to hai má, chỉ trích nói: “Nhưng ca ca lại không chịu lập ta làm hậu!”

Vì vậy Khương Tố vốn quyết định chờ sau khi hài tử của bọn họ sinh ra liền phải chỉnh lại tư tưởng của Khương Trạch cho đoan chính, đồng thời giám sát y thống trị Khương quốc, vào giờ khắc này lại trưng ra vẻ mặt ôn nhu lưu luyến, nhẹ nhàng gạt đầu, chém đinh chặt sắt nói: “Lập!”

Khương Trạch lập tức mặt mày rạng rỡ.

—————

Tùy quốc tháng ba, xuân về hoa nở.

Lúc này nghiên cứu của Lý ngự y rốt cục đã có tiến triển nhất định: Một tháng trước, có một phạm nhân bị lão rạch bụng khâu lại rốt cục vượt qua giai đoạn nguy hiểm, bình yên sống sót, tin rằng nếu có thể cho lão thêm thời gian một tháng, xác xuất thành công cũng sẽ tăng cao hơn không ít. Khương Tố đã lo lắng suốt vài tháng, khi nghe được tin này cũng thở phào một hơi, đương nhiên theo thời gian trôi đi, dù cho triều đình ngày càng bận rộn, hắn cũng càng trở nên lo lắng gấp gáp hơn nữa.

Mà hiện tại, sau khi Khương Trạch cởi áo khoác đã vô pháp che giấu sự biến đổi của thân thể, đã bị Khương Tố mượn cớ sức khỏe không tốt cưỡng chế nghỉ ngơi trong phòng. Ngoại trừ mỗi ngày dành chút thời gian tản bộ, còn lại bất luận vì lý do gì cũng không được đi đứng lung tung, miễn chó có người không có mắt xông tới làm y bị thương.

Vì vậy, Khương Trạch dưới sự nhàm chán của Trương Di, buồn chán không có việc gì gần như mốc meo. Cũng ngay sau đó, y nhận được một tin tức: Cữu cữu của y, Văn Nhân Diễm đã được đưa đến Tùy cung.

Lúc trước khi y ở trong doanh trướng biết được mình đã mang thai vẫn không quá tin tưởng, đã lập tức sai người đưa gia phả đến, nhất nhất kiểm tra xem ai có thể là hậu duệ bộ tộc mà Lý ngự y đã nói, thậm chí di truyền lại năng lực này cho Khương Trạc, đương nhiên, mấu chốt nhất chính là phải điều tra xem ca ca của y liệu có năng lực này hay không. Chỉ là những người trong gia phả đều chết đã lâu, những người cùng tộc nhân số tuy nhiều, thế nhưng mỗi khi nghe được việc này đều mang vẻ mặt ‘Con mẹ nó, chuyện cười này của ngươi cũng quá lạnh rồi’, còn lại hoàn toàn không có gì khác thường, căn bản không có bất cứ chứng cớ nào cho thấy huyết mạch của Khương gia có năng lực như vậy. Thế thì, còn xót lại chính là, huyết thống của Văn Nhân gia.

Chỉ cần chứng minh nguồn gốc của khả năng này đến từ huyết mạch của Văn Nhân gia, cùng Khương Tố không có quan hệ y liền yên tâm —— đừng thấy từ đầu đến giờ y vẫn trưng ra vẻ mặt thoải mái, phần nhiều chính là ngụy trang để trấn an Khương Tố, cũng chỉ có một mình y mới biết được bản thân có bao nhiêu khó chịu bất an.

Chỉ là ngay thời điểm đó, Văn Nhân Diễm lại mất tích.

Ban đầu Khương Trạch vẫn không cảm thấy quá quan tâm.

Y cho rằng việc Văn Nhân Diễm mất tích là do Khương Tố làm. Dù sao từ kiếp trước Khương Trạch đã điều tra được người năm đó đưa ‘chứng cớ xác thực’ chứng minh Khương Tố không phải huyết mạch Khương gia cho Khương Phong chính là Văn Nhân Diễm, như vậy Khương Tố đang nắm giữ một nửa Thiên Long vệ hiển nhiên cũng có thể điều tra được sự thật này.

Khương Tố tuy rằng lòng dạ rộng rãi, thế nhưng dù sao cũng không thể dễ dàng tha thứ cho sự việc như vậy, cho nên đến khi đắc thế liền trả thù Văn Nhân Diễm cũng là chuyện đương nhiên. Y chỉ hạ lệnh tiếp tục tìm kiếm nơi hạ lạc của Văn Nhân Diễm, đợi đến sau khi Thiên Long vệ hồi báo đã tìm được người, biết được đối phương còn sống Khương Trạch liền không tiếp tục hành động gì nữa.

Chân chính khiến cho Khương Trạch hoài nghi chính là, câu hỏi ‘Vì sao không lo lắng ta mưu phản’ của Khương Tố một tháng trước.

Toàn bộ khúc mắt đều đã được mở ra, ngoại trừ vấn đề duy nhất.

Khương Tố vì sao phải tạo phản?

Giống như linh quang chợt lóe, trong nháy mắt Khương Trạch liền nhớ đến Văn Nhân Diễm đang bị nhốt ở nơi xa xôi kia, liền hạ lệnh Thiên Long vệ đưa gã đến Tùy cung. Y muốn tự mình hỏi xem, trong việc này rốt cục có ẩn tình gì.

Lợi dụng thời gian ngủ trưa, Khương Trạch lệnh Trương Di ra ngoài cửa trông chừng, bản thân lại trốn ra từ đường cửa sổ, len lén bước đến thiên điện nơi Văn Nhân Diễm bị đưa đến.

Bởi vì chuyện này là lén lút làm sau lưng Khương Tố, cho nên Khương Trạch an bài người nọ vào trong lãnh cung.

Chờ khi đến nơi, nhìn thấy bộ dạng người nọ héo hon tiều tụy, từ lâu đã đánh mất sự kiêu ngạo thanh cao lần trước đã gặp, y nhàn nhạt nở nụ cười: “Một năm không gặp, chẳng ngờ cữu cữu hao gầy không ít.”

Văn Nhân Diễm nghe vậy liền chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Khương Trạch: “Là ngươi, ngươi đem ta… Ngươi?!” Đợi đến khi thấy rõ cái bụng cao cao của Khương Trạch, con ngươi của gã bỗng nhiên co rút, thậm chí còn không thể phát sinh bất kỳ thanh âm gì.

Hiển nhiên, gã đã nhìn ra Khương Trạch là đang mang thai.

Đối với việc nam tử mang thai này, người bình thường khi nhìn thấy ắt hản cũng chỉ nghĩ là đối phương mập lên, thậm chí mắc phải quái bệnh, phản ứng của Văn Nhân Diễm như vậy khiến Khương Trạch không khỏi nhướn mày: “Xem ra quả thật là do huyết mạch của Văn Nhân gia.”

Văn Nhân Diễm gắt gao trừng mắt nhìn Khương Trạch, hồi lâu mới rít từ giữa kẻ răng ra hai chữ: “Nghiệt chủng…”

Sắc mặt Khương Trạch chợt phát lạnh, cơ hồ nặn ra từng chữ, “Ngươi lập lại lần nữa.” Trên đời này không có người nào có thể vũ nhục hài tử của y cùng Khương Tố!

“Ngươi chính là nghiệt chủng!” Văn Nhân Diễm bỗng nhiên lao người lên, sắc mặt dữ tợn gần như điên cuồng mà đánh mạnh vào sau gáy Khương Trạch, “Ngươi chính là nghiệt chủng!”

“Nếu không vì ngươi, năm đó phụ thân tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông bỏ quyền thế như vậy! “

“Nghiệt chủng! … Đáng lý từ khi ngươi mới ra đời liền nên ném chết ngươi!”

……..

Ngày hôm nay, sắc trời sáng sủa dị thường.

Sau khi Khương Tố xử lý xong chính sự liền nghe được một tin không quá vui vẻ: Văn Nhân Diễm đã biến mất.

Cho dù Văn Nhân gia vẫn một mực tìm kiếm gã, thế nhưng ám vệ phái đi điều tra đã hồi báo người nọ chưa trở về nhà, trái lại những chứng cứ để lại cho thấy, Văn Nhân Diễm là bị Khương Trạch mang đi.

Khương Tố hít sâu một hơi, cũng không kịp trách tội trông giữ bất lực của bọn thị vệ, vội vàng trở về phòng tìm Khương Trạch.

Đương nhiên, Khương Trạch vốn phải ở trong phòng ngủ trưa đã biến mất.

Trương Di vẻ mặt xấu hổ tự biết thất trách tình nguyện dẫn người tìm kiếm, Khương Tố trực tiếp vận công đề khí, leo tường theo lối tắt đi tìm.

Trong lòng hắn đã có dự cảm bất tường, chỉ có thể tẫn hết khả năng mau chóng đi tìm Khương Trạch, miễn cho xảy ra sự cố không thể vản hồi.

—— chờ khi chạy đến một vị trí hẻo lánh liền nghe có người hô to “Người đâu! Mau đến đây! Khương Trạch điên rồi”, “Có quái vật! Mau đến cứu ta” , Khương Tố liền lập tức vượt qua một đám thị vệ chạy về phía này, một chưởng đánh Văn Nhân Diễm đang gấp rút tháo chạy bay vào bụi cỏ không ngừng thổ huyết, sau đó lại lệnh cho bọn thị vệ canh gác ở bên ngoài, tự mình tiến vào bên trong.

Đợi đến lúc nhìn thấy Khương Trạch, cả người Khương Tố đều chấn động! Hắn cũng vô pháp tiếp tục bảo trì lý trí, hô hấp trở nên gấp gáp, hai tay run run đem Khương Trạch đặt lên trên giường, nhẹ nhàng run rẩy gọi tên đối phương: “A Trạch… A Trạch?”

Thế nhưng chỉ thấy sắc mặt Khương Trạch một màu trắng bệch, gần như đã mất đi ý thức, hắn hiện tại vô pháp khắc chế hoảng loạn trong lòng, hướng về phía Trương Di đang chạy về phía này hô một tiếng tê tâm liệt phế: “Đi tìm Lý ngự y! Nhanh!”

Bình Luận (0)
Comment