Đệ Tử Của Ta Đều Có Che Giấu Thân Phận ( Dịch)

Chương 1 - Thượng Thanh Tông

Đại Viêm Hoàng Triều.

Bắc Châu.

Thượng Thanh Tông.

Mặt trời treo trên cao, bên ngoài nhà gỗ ánh nắng tran hoà. Từng tia nắng ấm len lói qua khung cửa sổ chiếu vào trong căn phòng tinh xảo, làm nhiệt độ dần dần tăng lên.

Giữa trưa.

Kỷ Bình Sinh mở mắt ra, một ngày nghèo rớt mồng tơi lại bắt đầu.

Tính xảo nhà gỗ, giường đá cứng rắn, trang phục cổ lão, không có một chút không khí hiện đại.

Kỷ Bình Sinh xoa xoa lưng mỏi, chậm rãi rời giường. Cái này giường cứng dù ngủ bao nhiêu năm đều không thích ứng.

Kỷ Bình Sinh đứng dậy, nhìn về phía gương đồng trên bàn, trong gương phản chiếu một gương mặt điển trai mà có phần non nớt.

Nhìn thấy gương mặt điển trai trong gương, Kỷ Bình Sinh lộ ra nụ cười.

" Quả nhiên, đẹp trai mới có nhiều đứa yêu". Kỷ Bình Sinh tự kỷ nghĩ.

Hắn xuyên qua thế giới này đã năm năm, lúc đầu tràn đầy hưng phấn, đến hiện tại nghèo túng, hắn đã chết lặng, cảm giác còn sống là tốt rồi.

Thế giới này tên gọi Huyền Thần Giới, lấy tu sĩ làm đầu, lấy cường giả vi tôn. Cá lớn nuốt cá bé, thực lực mới là tất cả.

Hoàng Triều cùng tông môn cai quản thiên hạ, Thánh địa cùng Thần miếu chia đều thế giới.

Mà thân phận của hắn là Tông chủ Thượng Thanh Tông, thuộc Bắc Châu Đại Viêm Hoàng Triều. Nghe có vẻ to tát nhưng lại là một cái phi thường nhỏ bé tông môn.

Tuy hắn là tông chủ, nhưng Thượng Thanh Tông là do sư phụ hắn thành lập.

Hai năm trước, lão tông chủ, chính là sư phụ hắn chết già, hắn một cách tự nhiên trở thành tông chủ Thượng Thanh Tông.

Thượng Thanh Tông cũng không phải là danh môn đại phái, cũng không có cái gì gọi là tuyệt thế thiên tài.

Toàn bộ tông môn chiếm diện tích một ngàn hai trăm mẫu, chỉ có bốn đệ tử và một đầu chó đen, tất cả đều là lão tông chủ nhặt về.

Loại trừ vật sống ra ngoài, toàn bộ tông môn tài chính không đủ một trăm linh thạch. Đồ vật đáng tiền duy nhất chính là giới chỉ trên tay hắn.

Đây là lão tông chủ lưu lại cho hắn toàn bộ tài sản.

Kỷ Bình Sinh lại bắt đầu một ngày mới với công việc như thường lệ.

Bái sư phụ đã khuất.

Kỷ Bình Sinh đi ra ngoài phòng, đi đến phòng khách.

Trên vách tường, bên cạnh sảnh chính đường có treo một bức tranh. Trong bức tranh là một vị tiên phong đạo cốt, râu dài bồng bềnh, nụ cười hiền hoà. Đây chính là sư phụ đã mất của hắn.

"Sư phụ trên cao, thụ đồ nhi một lạy".

Kỷ Bình Sinh vẻ mặt nghiêm trang, thành thành thật thật đứng tại phía trước linh đường, khom lưng cúi người hành lễ.

Hành lễ xong, hắn lại đốt ba nén hương, cắm vào lư hương trên bàn.

" Sư phụ, người đã thăng tiên hai năm, Thượng Thanh Tông vẫn trạng thái nửa sống nửa chết, nếu không ta liền giải tán. Thế giới lớn như vậy, ta thật sự muốn đi xem một chút."

" Nếu như người không đồng ý, thì nháy mắt mấy cái."

Kỷ Bình Sinh nhìn với linh đường lẩm bẩm, đôi mắt đen sáng ngời nhìn chăm chú bức tranh trên tường.

Qua mấy giây, bức tranh không có biến hoá gì, trong lòng Kỷ Bình Sinh vui sướng, lại cúi mình hành lễ: " Cảm ơn sư phụ đồng ý."

Hắn xuyên qua đã năm năm, liền chưa rời khỏi tông môn mấy lần, thực sự là đáng thương.

" Sư phụ yên tâm, linh đường của người ta sẽ mang theo."

Kỷ Bình Sinh vô cùng hài lòng rời đi đại sảnh.

Trước khi giải tán tông môn, hắn còn muốn làm công việc hàng ngày.

Chuyện thứ hai mỗi ngày, chính là tuần tra tông môn.

Tuần tra toàn bộ tông môn mang lại cho hắn cảm giác cả tông môn đều ở trong tầm khống chế của hắn.

" Đại đệ tử chắn hẳn ở sau núi."

Kỷ Bình Sinh thầm nghĩ, hắn ra khỏi phòng nhỏ, hướng phía sau núi đi tới.

Dù Thượng Thanh Tông không lớn, nhưng cũng là nơi phúc địa, linh khí dư thừa. Là công sức mấy chục năm chế tạo mà thành của lão tông chủ.

Trong đó, có một trăm linh tám gian nhà ở cho đệ tử ngoại môn, bảy mươi hai gian nhà ở cho đệ tử nội môn, bà mươi sáu gian nhà ở cho đệ tử hạch tâm, mười hai gian nhà ở cho trưởng lão. Từ bên ngoài vào bên trong lối kiến trúc hiện ra hình vòng tròn bao quanh đỉnh núi mà trung tâm chính là gian nhà ở của tông chủ nơi Kỷ Bình Sinh đang ở.

Chỉ đáng tiếc, lão tông chủ tốn bao công sức xây dựng phòng ốc nhưng chỉ có bốn tên đệ tử.

Ngoài phòng ốc, còn có một toà đại điện màu xanh đồng, chuyên dùng để nghị sự của tông chủ và các trưởng lão, hạch tâm đệ tử. Đáng tiếc, đại điện xây dựng hơn ba mươi năm chưa từng được sử dụng qua một lần.

Tiếp đến, còn có diễn võ trường, binh khí tràng, tu luyện thất, phòng luyện đan, lôi đài tỷ võ, linh điền.

Có thể nói, Thượng Thanh Tông cơ sở vật chất đầy đủ, cái gì cũng có, chỉ là không có mấy người.

Diễn võ trường trống rỗng, tu luyện thất không có ai, tất cả đều vắng bóng người.

Linh điền.... A, linh điền không phải trống không, mà là có người quản lý.

Nghĩ đến những thứ này, Kỷ Bình Sinh liền muốn bật cười.

Người ta xuyên không, hoặc là cả nhà đều chết, hoặc là bị người yêu cắm sừng. Mà hắn thì sao?

Kế thừa hơn một ngày mẫu bất động sản! Còn có gì thoải mái hơn?

Coi như thiên phú của hắn không tốt thì có làm sao, đem Thượng Thanh Tông bán đi, hắn vẫn có thể hạnh phúc sống cả một đời.

Dọc theo con đường này, đừng nói đến bóng người, ngay cả một con côn trùng Kỷ Bình Sinh đều không có thấy. Mặt đất bằng phẳng không có lấy một dấu chân, chỉ toàn cỏ dại hoa khô, mọi thứ xung quanh vừa hoang vắng lại yên tĩnh. Để ý xung quanh một chút đều có thể thấy, đã rất lâu không hề có người quét dọn.

Hắn nụ cười, thấy cảnh này đều không cười nổi nữa. Nơi này, có ai còn muốn mua?

Kỷ Bình Sinh tản bộ dọc theo con đường, đi qua nửa cái tông môn, tiến về phía sau núi.

Không bao lâu, đi ngang qua tất cả phòng ốc, đi qua một mảnh rừng cây nhỏ, trước mắt Kỷ Bình Sinh hiện ra một dãy núi nhỏ kéo dài mấy cây số, đỉnh núi cao nhất cũng cao có mấy trăm mét mà thôi.

" Cảnh Mộc Tê ở loại địa phương này luyện kiếm?"

Kỷ Bình Sinh nhìn xung quanh, một mảnh hoang vu dãy núi, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bực.

Nơi này so với tu luyện thất hay diễn võ trường còn dễ chịu ?

Cảnh Mộc Tê là Thượng Thanh Tông đại đệ tử, chính là ở bốn năm trước lão tông chủ, cũng là sư phụ của hắn nhặt về.

Trong đầu hắn còn nhớ rõ đoạn này ký ức.

Là một ngày mùa đông lạnh giá, tuyết bay đầy trời, mọi thứ đều ngập tràn trong tuyết. Lão tông chủ dẫn theo một tên thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, khuôn mặt chất phác về Thượng Thanh Tông. Thiếu niên kia quần áo mỏng mang, làn da bị lạnh trở nên xám ngắt, toàn thân đông cứng.

Coi như là vậy, trên tay thiếu niên vẫn nắm chặt thanh đao nhiễm đầy máu tươi.

Bốn năm qua đi, Cảnh Mộc Tê không còn dùng đao, đổi sang sử dụng kiếm.

Kỷ Bình Sinh lắc đầu, đem suy nghĩ kéo trở về hiện tại.

Hắn vừa định cất bước đi vào phía sau núi, trong lúc lơ đãng hơi ngẩng đầu lên, híp lại con mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.

Hắn thấy được một bóng người đang khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn nằm trên đỉnh núi cao nhất.

Bóng người kia phi thường gầy yếu, nhưng lại tại nơi cao như vậy, tại ánh nắng chiếu rọi xuống, hiện ra phi thường cao lớn, nhìn như một người khổng lồ.

Kỷ Bình Sinh đứng tại chân núi, ngước đầu nhìn lên bóng người kia, hắn bừng tỉnh hiểu ra.

"Ta nói hắn vì cái gì mỗi ngày đều tại sau núi luyện kiếm, hoá ra là để trang bức". Kỷ Bình Sinh nói thầm.

"Đáng tiếc tông môn không có mấy người, nếu không thật là để hắn trang bức thành công." Kỷ Bình Sinh thầm nghĩ.

Kỷ Bình Sinh thu hồi lại ánh mắt, đi lên phía sau núi.

Bình Luận (0)
Comment