Đế Vương Công Lược

Chương 109

Vừa nghe đến ba chữ ” mất trí nhớ”, Sở Uyên không tự chủ được xoay người nhìn về phía Đoạn Bạch Nguyệt.

Ánh mắt Tây Nam Vương thật là vô tội, mất trí nhớ rồi, nhìn ta làm chi, chẳng lẽ còn có thể chỉ nhớ rõ ta sao?

Lưu Đại Quýnh dè dặt nói: ” Có cần qua đó xem thử thế nào không?”

Sở Uyên gật đầu, đoàn người nhanh chóng tới thiên viện, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong truyền tới tiếng đồ vật rơi vỡ thanh thúy, cùng với tiếng khóc la mắng chửi của nữ tử.

Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: ” Chậc, xem ra lại phải nhức đầu.”

” Tham kiến Hoàng thượng.” Chương Thái y của Thái Y Viện trên trán có một cục máu bầm, trên vạt áo cũng loang lổ vết nước thuốc, so với dáng vẻ trắng nõn nhã nhặn thường ngày quả thực kém xa, như là biến thành một người nào khác.

Sở Uyên nói: ” Đang nổi giận sao?”

” Dạ!” Chương Minh Duệ nói: ” Từ lúc công chúa Cao Ly tỉnh lại đến giờ, đầu tiên là la hét nói muốn gặp ca ca, sau lại còn nói muốn đi Nam Dương tìm tướng công, vi thần thử hỏi nàng vài chuyện nhưng đều không nhớ ra được, cứ kêu đau đầu, nhưng lại không chịu uống thuốc, bưng bát ném khắp nơi.”

Đoạn Bạch Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm, may là vẫn còn nhớ rõ tướng công.

Sau đó chợt nghe Chương Minh Duệ nói tiếp: ” Có điều Hoàng thượng không cần phải lo lắng quá mức, tuy công chúa mất trí nhớ nhưng biểu hiện không giống như là não bộ bị tổn thương, mà là bị kích thích nên mới vậy.”

” Chỉ nhớ rõ Kim Thái và Khôn Đạt thôi sao?” Sở Uyên hỏi.

Chương Minh Duệ nói: ” Lúc đầu thì đúng là chỉ nhớ rõ hai người này, nhưng vừa rồi lại nhớ ra được Tây Nam Vương.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Vì sao???

Chương Minh Duệ lại nói: ” Nếu Tây Nam Vương vừa đúng ở trong cung, không ngại đi vào xem thử, khuyên nàng đôi câu, đối với bệnh tình của công chúa cũng rất tốt.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Khụ!”

Sở Uyên liếc nhìn hắn một cái: ” Đi đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cũng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, muốn ta đi thật sao????

Sở Uyên nói: ” Hiện tại Kim Xu mất trí nhớ, Kim Thái còn chưa chạy tới vương thành, Khôn Đạt sống chết chưa rõ, chỉ có Tây Nam Vương thử xem một lần mới biết được thôi.”

Đào Nhân Đức cũng đứng bên cạnh góp vui: ” Đúng vậy, làm phiền Tây Nam Vương.”

Đoạn Bạch Nguyệt thực khó chịu, rất là muốn nhổ sạch râu bạc của lão đầu này —liên quan gì đến ngươi đâu!!!

Thấy hắn đứng bất động, Sở Uyên hỏi: ” Tây Nam Vương còn có chuyện gì nữa sao?”

Không có! Đoạn Bạch Nguyệt phất phất tay áo đi vào phòng.

Không dám có….

Đợi hắn vào trong phòng rồi, Lưu Đại Quýnh mới nhỏ giọng lẩm bẩm: ” Vì sao bước đi của Tây Nam Vương lại chậm chạp ỉu xìu như vậy a?”

Đào Nhân Đức lập tức giải đáp thắc mắc: ” Bởi vì đã luyện xong Bồ Đề tâm kinh rồi.”

Lưu Đại Quýnh bị nghẹn một chút, đã bao năm trôi qua rồi, vì sao vẫn còn nhớ rõ cuốn sách thối nát mua từ tay Truy Ảnh Cung kia vậy???

Đào Nhân Đức vẫn đang vô cùng cảm khái, nếu không thì sao gọi là “Truy Ảnh Thục Trung uy danh hiển hách” được chứ, viết ra tiểu thoại bản hoàn toàn là sự thật a—nói luyện xong sẽ không giơ, bước đi của Tây Nam Vương quả thực rất là suy yếu, một chút cũng không khoa trương, vô cùng lương tâm.

Sở Uyên chỉ xem như chưa từng nghe thấy gì.

Bên trong phòng, Kim Xu vừa mới phát hỏa xong, đang ngồi trên giường đờ người ra thở hồng hộc.

Đoạn Bạch Nguyệt bước vào.

Kim Xu lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên.

Đoạn Bạch Nguyệt dừng bước, nói: ” Công chúa.”

Kim Xu nhìn thẳng hắn hồi lâu, như là đang tỉ mỉ nhận diện gương mặt của hắn, qua hết thời gian uống nửa chén trà mới mở miệng hỏi: ” Nơi này là hoàng cung của Đại Sở sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, kéo cái ghế ngồi xuống bên giường: ” Công chúa có thể nhận ra ta ư?”

Kim Xu nói: ” Hóa thành tro cũng nhận được.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

” Tướng công ta ở đâu?” Kim Xu lại hỏi.

” Vấn đề này phải là Bổn Vương hỏi công chúa mới đúng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thái y nói công chúa mất trí nhớ, không nhớ được những chuyện đã xảy ra mấy hôm trước, nhưng ngươi nhất định phải nhớ ra, như vậy mới có thể cứu được tướng công và bằng hữu của ngươi.”

Kim Xu cau mày, như là cực kì khó chịu.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy, tới bên bàn rót cho nàng một chén trà nhỏ.

Hai người ở trong phòng thật là lâu, thấy sắc trời đã qua giờ tý, Sở Uyên sai người đưa Đào Nhân Đức và Lưu Đại Quýnh về phủ nghỉ ngơi, còn mình tiếp tục ngồi trong viện chờ.

” Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: ” Hay là trở về tẩm cung chờ đi. Cũng không khác gì nhau, hơn nữa ở tẩm cung ấp áp hơn.”

Sở Uyên nói: ” Không sao.”

Tứ Hỉ công công thở dài, lại nhìn vào phòng một cái, thầm nghĩ rốt cuộc thì Tây Nam Vương đang nói chuyện gì vậy chứ? Vì sao đến giờ còn chưa thấy đi ra?

Khi ánh trăng từ từ bị nắng sớm xua tan thì Đoạn Bạch Nguyệt mới đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Sở Uyên đứng dậy.

Đoạn Bạch Nguyệt bước tới đỡ lấy hắn: ” Tứ Hỉ đâu? Sao lại ngồi đây một mình như vậy?”

” Ta để hắn về nghỉ ngơi trước rồi.” Sở Uyên nói: ” Một mình thanh tĩnh.”

” Ngoài này lạnh như vậy mà.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa hai tay áp lên má hắn: ” Đi thôi, trở về tẩm cung.”

” Sao lại lâu như vậy?” Sở Uyên vừa đi vừa hỏi.

” Ta nói ra, không cho phép ngươi tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

Sở Uyên đáp ứng: ” Được.”

” Nàng bị kích thích, suy nghĩ hơi lâu một chút sẽ đau đầu, phải nghỉ một lúc mới tốt lên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bởi vậy mỗi lần ta cũng không thể hỏi quá nhiều vấn đề, sợ sẽ làm bệnh tình của nàng nặng thêm, chỉ có thể hỏi xong vài câu, lại chờ nàng nghỉ ngơi một lúc rồi mới hỏi tiếp.”

Vậy những lúc nàng nghỉ ngơi, ngươi không thể ra ngoài sao???? Sở Uyên đá hắn một cước.

Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói: ” Nàng không chịu để cho ta đi.”

Sở Uyên: “…..”

” Đã nói không cho phép tức giận rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Huống chi lúc này nghĩ cách giải quyết vấn đề mới là chính sự.”

Sở Uyên nói: ” Vậy hỏi ra được cái gì rồi?”

” Nàng nói đứt quãng, hơn phân nửa thời gian đều là nói muốn cho nàng gặp Kim Thái và Khôn Đạt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ nói ra được tên một môn phái, là Lưu Thương Kiếm Các.”

” Lưu Thương Kiếm Các?” Sở Uyên nhíu mày, dừng lại.

” Ngươi nghe rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Là một môn phái trên giang hồ ở Thừa Châu, người của Lưu phủ, cũng là người của Sở Hạng.” Sở Uyên nói: ” Sau khi Lưu Cẩm Đức và Sở Hạng bị lưu vong Nam Hải, Lưu Thương Kiếm Các cũng từ từ yên lặng hẳn đi, vài năm gần đây càng giống như đã biến mất hoàn toàn trong võ lâm, Các chủ tên là Tiêu Tiêu Nhi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vừa nghe tên cũng đủ biết là đáng ghét.”

” Vì sao Kim Xu lại nhắc tới Lưu Thương Kiếm Các?” Sở Uyên hỏi.

” Chỉ nói đứt quãng không rõ ràng, nhưng theo phán đoán của ta thì chắc là người bắt cóc nàng từng nhắc tới cái tên này nên mới có thể nhớ rõ như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ở Thừa Châu thì cách núi Miên Nha cũng không xa lắm, vòng lên quan đạo đi theo đường nhỏ là tới rồi, thảo nào đối phương có thể trốn thoát được trước khi quan binh tới.”

Sở Uyên gật đâu: ” Ít ra cũng có thêm được đầu mối.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta đi xem thử được không?”

Sở Uyên nhíu mày: ” Chuyện này liên quan đến mạng người, không thể chậm trễ được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu Kim Xu đã trốn thoát được thì ít nhiều gì cũng làm rối loạn kế hoạch của đối phương, lúc này càng kéo dài thời gian thì càng bất lợi.”

Sở Uyên nói: ” Cao thủ đại nội nhiều như quá giang chi tức.”

” Nhưng việc này không phải chuyện đùa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Bạch Tượng quốc cộng thêm Xiêm Viễn quốc, nếu thật sự bị Sở Hạng lôi kéo thì đối với Đại Sở mà nói không có bất kì ích lợi nào.”

Sở Uyên hỏi: ” Cho nên ngươi muốn đích thân đi sao?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Giao cho người khác ta cũng không yên tâm. Nếu để Phỉ Miễn, Xiêm Viễn và Bạch Tượng hợp làm một thể, cộng thêm cả Tinh Châu, khi đó thế cục Nam Hải cũng hoàn toàn thay đổi. Nếu Đại Sở vẫn còn muốn khai chiến thì ít nhất cũng phải chờ tới năm năm sau, như vậy đến bao giờ ta mới có thể chờ được ngày ngươi theo ta về thành Đại Lý vo gạo đây?”

Sở Uyên: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nghe lời.”

Sở Uyên bước tiếp về phía trước, trầm mặc trở về tẩm cung.

Nội thị đưa nước nóng tới, Đoạn Bạch Nguyệt vắt khăn giúp hắn lau mặt, lại đưa nước nuối và nước sạch cho hắn súc miệng, hỏi: ” Ta làm tốt hơn Tứ Hỉ đúng không?”

Sở Uyên nói: ” Kém xa!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười, kề sát vào hôn nhẹ lên má hắn một cái: ” Bên ngoài trời cũng sắp sáng rồi, hôm nay có lâm triều không?”

Sở Uyên gật đầu.

” Vậy chờ lúc trở về rồi ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hiện tại nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, ta ôm ngươi.”

Sở Uyên nói: ” Ta không muốn để ngươi đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mười ngày, mười ngày sau không cần biết kết quả thế nào ta cũng sẽ trở lại, được chưa?”

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

” Huống chi cứ cho là bị phát hiện đi, ngươi còn sợ ta không chạy ra khỏi Lưu Thương Kiếm Các được hay sao?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: ” Toàn võ lâm Trung Nguyên hiện nay cũng không có mấy người có thể đánh lại ta.”

Sở Uyên dùng đầu cụng cụng hắn, hỗn loạn cả lên, nhắm mắt lại cũng không thể nào tĩnh tâm được.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Sở Uyên, cũng không nói chuyện.

Hồi lâu sau, Sở Uyên mới rầu rĩ nói: ” Phải cẩn thận!”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ừ!”

Sở Uyên đưa tay ôm hắn rất chặt.

Đoạn Bạch Nguyệt nhân cơ hội nói: ” Ta dốc lòng dốc sức như vậy, tương lai trở về thành Đại Lý rồi, ngươi vo gạo có được hay không?”

Sở Uyên nói: ” Không muốn!”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Nha…

Mới một lúc sau Tứ Hỉ đã đứng bên ngoài cửa nhỏ giọng gọi, nói là đã đến giờ vào triều rồi.

” Ngươi ngủ một giấc đi.” Sở Uyên ngồi dậy: ” Dù muốn đi Lưu Thương Kiếm Các thì cũng là chuyện của ngày mai. Ta sẽ cho ngươi một đội ảnh vệ.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chuyến này ta cũng mang theo rất nhiều sát thủ của Tây Nam Phủ.”

Sở Uyên lắc đầu: ” Thiếu.”

Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào đầu giường, nhìn Tứ Hỉ hầu hạ hắn thay triều phục, thầm nghĩ thiếu thì thiếu đi, mang theo vài cục nợ nữa cũng không sao.

Tức phụ định đoạt!

Sau khi Sở Uyên ra ngoài, Đoạn Bạch Nguyệt nằm xuống nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bất tri bất giác liền ngủ say, mãi đến khi nghe được động tĩnh bên ngoài mới tỉnh lại.

Sở Uyên vào phòng, nói: ” Ngủ tiếp!”

Đoạn Bạch Nguyệt quan sát hắn: ” Có chuyện gì rồi?”

Sở Uyên nói: ” Ừ!”

” Nói ta nghe xem, là ai chọc ngươi tức giận?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta giúp ngươi đánh hắn.”

Sở Uyên cởi áo ngoài, nằm lên giường gối đầu lên cánh tay hắn, suy nghĩ một chút, lại kéo chăn trùm đầu lại.

Đoạn Bạch Nguyệt cùng Tứ Hỉ liếc mắt nhìn nhau.

Tứ Hỉ công công dùng khẩu hình nói với hắn, không liên quan gì đến Vương gia, là các vị đại nhân trong triều tranh chấp lẫn nhau thôi.

Lần quốc chủ Bạch Tượng quốc tới vương thành này, hành tung chỉ có vài người biết, nên đương nhiên chuyện mất tích cũng chỉ có mấy người biết. Các vị đại nhân còn lại tuy cũng mơ hồ nghe được tin tức, nói gần đây Hoàng thượng đang tìm người ở núi Miên Nha, nhưng cũng không biết nội tình trong đó, bởi vậy muốn tấu cái gì là tấu cái đó—- hết lần này tới lần khác đều là những chuyện không tốt, chỗ này nước dâng chỗ kia núi lở, ngay cả ở Hạ Châu luôn luôn yên bình cũng cháy rụi mất nửa tòa phủ nha. Mặc dù không có dân chúng bị thương vong nhưng việc trùng kiến lại công trình này cũng tiêu tốn không ít của cải nhân lực. Còn cả Nạp Ngõa vô duyên vô cớ mất tích, cùng với Lưu Thương Kiếm Các không biết đang giấu hồ lô gì bên trong, thế cục căng thẳng ở Nam Hải, Kim Thái mấy ngày nữa sẽ tới vương thành…. Sở Uyên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, phất tay áo bỏ lại quần thần đang tranh cãi ầm ầm ĩ ĩ bước ra khỏi điện Kim Loan, lưu lại chúng thần câm như hến hai mặt nhìn nhau.

Hoàng thượng làm sao vậy a? Từ lúc đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên thấy người giận dữ như vậy…

Đào Nhân Đức chần chừ do dự mãi, vốn đang muốn đi cầu kiến thì lại bị Lưu Đại Quýnh kéo đi. Lúc này còn đi đâm đầu vào xui xẻo cái gì??? Đi ăn đồ nướng!!!!

Trong phòng rất an tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Uyên, lại hôn nhẹ lên trán hắn một cái.

Sở Uyên vén chăn lên, nhìn thẳng Đoạn Bạch Nguyệt.

” Thấy phiền lắm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên nói: ” Ừ!”

” Vậy không làm Hoàng thượng nữa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Sở Uyên không trả lời.

Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cười, cong ngón tay gõ gõ lên sống mũi hắn: ” Ngủ đi, chuyện lớn bằng trời cũng phải chờ ngủ dậy lại nói.”
Bình Luận (0)
Comment