Mục Thiên Vũ kinh ngạc nhìn về phía thác nước, chỉ thấy dòng nước khủng bố lao ầm ầm từ trên cao xuống lại rẽ ra hai bên, lộ ra phía sau là một hang động tối om. Phía dưới hang động còn có từng bậc thang bằng đá để leo lên.
- Ai? Ai vừa nói với ta?
Nhìn hiện tượng như trong phim như vậy, Mục Thiên Vũ bất chợt nghĩ tới cao nhân thường thường chọn những nơi hoang vu hẻo lánh không ai lui tới để bế quan, tâm trạng cũng bình tĩnh lại. Cúi người cung kính thi lễ:
- Vãn bối không biết tiền bối bế quan ở đây nên đã mạo phạm. Mong ngài thứ lỗi.
Mồ hôi lạnh phía sau lưng hắn đang chảy ròng ròng. Biết đâu mình vừa mạo phạm vị tiền bối cao nhân, người ta nổi giận chụp một cái thì chết oan.
- Nhanh lên! Ta không có thời gian chơi đùa cùng tiểu oa nhi ngươi. Muốn trở thành võ giả thì vào trong đây.
Thanh âm rất lớn, tưởng như là vang vọng khắp trong hư không, hoà vào cùng thiên địa vậy. Mục Thiên Vũ nhìn phía đại thẩm xa xa không thấy có dấu hiệu nghe được. Tấm tắc kỳ lạ rồi chậm rãi bước lên bậc thang bằng đá.
Cửa động phủ đầy rêu phong, còn có mấy cây cỏ dại cố gắng bám víu giữ lấy sức sống, từ ngoài nhìn vào trong chỉ thấy một mảng tối om. Hắn cắn răng liều lĩnh bước vào.
“Vị tiền bối kia cho mình vào rồi, làm sao phải sợ. Biết đâu đây là một hồi đại tạo hoá để trở thành võ giả. Hẳn là sẽ không hại tiểu tử như mình.”
Mục Thiên Vũ vừa bước vào trong hang động, thác nước sau lưng lại chảy xuôi xuống bình thường. Bỗng dưng cả hang động vụt sáng, ánh sáng nhu hoà như ánh trăng, tạo cảm giác cực kỳ thoải mái. Thầm nghĩ đúng là vị tiền bối biết hưởng thụ.
Thông đạo sâu chừng năm mươi mét. Mục Thiên Vũ đi tới cuối thì xuất hiện trước mắt là gian thạch thất rộng lớn, vuông vức như đẽo gọt. Giữa gian phòng đặt một chiếc Ngọc Sàng, ngồi trên đó là lão giả râu tóc trắng xoá, khuôn mặt hồng hào phúc hậu. Cả người tỏa ra một luồng quang vận như thần tiên, trên người lại không hề có một điểm khí tức.
Khi chạm đến ánh mắt của lão giả, Mục Thiên Vũ cảm giác như nhìn vào trò hố đen sâu thẳm, khiến cho tâm linh như chìm sâu vào trong đó.
- Tiểu tử Mục Thiên Vũ bái kiến tiền bối.
Mục Thiên Vũ không dám nhìn lâu, khom người thật sâu hành lễ, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh. Hết sức ngoan ngoãn đúng mực.
- Haha! Không cần căng thẳng, lão đầu ta sắp xuống hố rồi, không nhận được lễ này.
Lão giả nhẹ phất tay, một luồng kình phong vô hình nâng lấy Mục Thiên Vũ.
- Ta tên là gì cũng không nhớ nữa. Ngươi cứ gọi ta là Bắc lão đi.
Bắc Lão mỉm cười nhìn Mục Thiên Vũ, đôi mắt đánh giá kỹ càng hắn từ trên xuống dưới.
Mục Thiên Vũ cảm giác như mọi ngóc ngách trong cơ thể như hiện hết ra trước mắt lão giả. Nội tâm càng thêm thèm khát sức mạnh, chỉ có sức mạnh mới có thể tiện tay rẽ thác nước, phất tay là kình phong vô hạn, một ánh mắt nhìn thấu người đối diện, đây là năng lực bậc nào a.
Sau khi dò xét kỹ thân thể Mục Thiên Vũ, Bắc lão lại tiếp tục lên tiếng:
- Ta đã để ý ngươi từ mấy năm nay rồi, từ trước ta đã biết được ngươi khổng thể khai phá Linh mạch, bởi vì ngươi hoàn toàn không có. Ta tung hoành đại lục bao năm cũng chưa từng thấy trường hợp như vậy.
Nghe Bắc lão nói xong, Mục Thiên Vũ âm thầm thở dài. Đến cao nhân như Bắc lão còn nói hắn không có Võ mạch, vậy thì hết hi vọng rồi. Bất quá hắn vẫn mang ánh mắt đầy mong chờ ngước lên nói:
- Tiểu tử một lòng hướng võ, chỉ mong có được thực lực bảo vệ người thân. Cho dù khổ cực mấy cũng cam lòng, Kính xin Bắc lão khai sáng cho tiểu tử một con đường.
- Cách thì không phải không có, mấy năm nay nhìn thân thể ngươi ta đã nghiên cứu ra một phương pháp, từ cổ chí kim chưa từng xuất hiện. Chính là cấy ghép Linh mạch.
Mục Thiên Vũ như mở cờ trong lòng, đúng a, kiếp trước các nhà khoa học có thể cấy ghép bộ phận cơ thể, thậm chí nhân bản vô tính cũng làm được. Thế giới này càng thần kỳ hơn, con người có năng lực vượt qua tưởng tượng, vậy tại sao lại không cấy ghép được Linh mạch.
Nghĩ đến đây Mục Thiên Vũ hướng Bắc lão quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín vái. Chậm rãi nói:
- Đệ tử Bái kiến sư tôn. Xin sư tôn cho đệ tử ơn tái tạo, đệ tử suốt đời không quên.
Bắc lão trợn tròn mắt nhìn Mục Thiên Vũ, tên này cũng quá gian manh đi, mới nói vậy đã ép người khác thành sư tôn. Cười khổ nói:
- Lão già ta cũng không biết sống được bao lâu nữa, ngươi đã hành lễ rồi ta cũng nhận đệ tử này vậy. Bất quá xem ngươi có sống qua được không đã rồi nói tiếp.
Thấy được Bắc lão đồng ý thu đồ, Mục Thiên Vũ mừng thần trong lòng, bỗng dưng kiếm được một vị sư phụ tiện nghi. Nhưng khi nghe được câu tiếp theo, hắn không khỏi nhăn nhó: Sư phụ! Việc cấy ghép nguy hiểm vậy sao? Không ngờ còn có thể mất mạng. Bắc lão trừng mắt một cái rồi nói:
- Ngươi nghĩ xem, từ trước đến nay chưa từng có ai làm được, ta cũng là muốn thí nghiệm trên cơ thể ngươi, tỷ lệ thành công chỉ ba phần mười. Ngươi nghĩ kỹ đi.
- Đệ tử bất chấp tất cả, chỉ có một phần cơ hội cũng đồng ý, từ trước tới nay có ai trở thành cường giả mà không trải qua nguy hiểm, nếu không qua được cửa ải này thì chết cũng không hối hận.
Nghe Mục Thiên Vũ nói chắc như đinh đóng cột, Bắc lão mỉm cười hài lòng. Bàn tay bỗng dưng xuất hiện một khối thủy tinh trong suốt góc cạnh, bên trong có một luồng tinh huyết màu vàng kim, luồng tinh huyết này giống như còn sống vậy, hoá thành hình dáng Chân Long không ngừng gào thét.
- Đây là Thượng cổ Ngũ Trảo Kim Long chân huyết. Một con Ngũ Trảo Kim Long có thể sinh ra một dòng sông tinh huyết, nhưng chân huyết là bản mạng tinh huyết của nó, chỉ có một giọt nằm ở mi tâm, mất đi sẽ lập tức tử vong. Có thể nói là bảo vật vô giá.
Mục Thiên Vũ nghe vậy cả người run cầm cập, Ngũ Trảo Kim Long là hoàng tộc nhất mạch của Long tộc, một giọt tinh huyết đã quý giá vô cùng, vậy mà đây còn là bản mạng chân huyết mỗi con chỉ có một giọt. Có thể thấy được giá trị như nào.
Hắn nhìn Bắc lão rồi lắp bắp lên tiếng:
- Đệ tử nghe nói trên đại lục chỉ còn Thanh Long nhất tộc, không nghĩ đến lão nhân gia người còn có Ngũ Trảo Kim Long chân huyết.
- Haha! Thanh Long nhất tộc bây giờ chỉ là hậu duệ Long tộc Thượng cổ mà thôi. Ngũ Trảo Kim Long, Phượng Hoàng, Côn Bằng, Kỳ Lân là Thần thú. Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước chỉ là đời sau, dòng máu có chút pha lẫn, xếp vào hàng Thánh thú.
Bắc lão kiên nhẫn giải thích.
- Graoooo!
Bỗng dưng cả hang động vang lên tiếng Long ngâm, Mục Thiên Vũ sắc mặt trắng bệch ngã quỵ trên mặt đất, một luồng uy áp khủng bố đè nén không gian khiến hắn cảm thấy như sắp bị ép thành thịt vụn.
Bắc lão phất tay một cái nâng Mục Thiên Vũ dậy, một luồng chân khí nhè nhẹ lan tỏa toàn thân khiến hắn dễ chịu không ít.
- Đây là Tinh Phách của Ngũ Trảo Kim Long, đã bao năm rồi vẫn còn mạnh mẽ như vậy. Vi sư sẽ dùng chân huyết cấy ghép vào cơ thể ngươi, cải tạo lại thân thể cùng kinh mạch thành Kim Long thân thể. Lại lấy tinh phách dẫn vào Đan điền, gây dựng Kim Long Linh mạch độc nhất vô nhị thế gian.
Mục Thiên Vũ nghe Bắc lão nói vậy mồ hôi đã chảy ròng ròng. Cách làm này quả thực liều lĩnh vô cùng, chân huyết cùng tinh phách vẫn còn mang theo ý chí của chủ nhân, đưa vào thân thể sẽ bạo ngược vô cùng. Ý chí không đủ kiên định, nhẹ thì trở thành ngớ ngẩn, nặng thì bạo thể mà chết.
Nhưng nghĩ đi phải nghĩ lại, nếu thành công thì sẽ Long đằng cửu thiên, thiên phú của hắn sẽ được xếp vào hàng đầu đại lục, cộng thêm linh hồn của hai kiếp dung hợp, tương lai thành tựu có thể thấy được khủng bố như nào.
Bàn tay xiết chặt lên kêu răng rắc, Mục Thiên Vũ kiên định nhìn Bắc lão, quỳ rạp xuống nói:
- Xin sư phụ thành toàn cho đệ tử, công ơn tái tạo suốt đời không quên.
- Hắc hắc! Lấy đâu ra dễ dàng thực hiện như vậy? Nghe ta nói đây, bắt đầu từ ngày mai ngươi đứng dưới thác nước kia luyện thân thể, buổi tối về dùng máu yêu thú cùng thuốc này trộn lẫn mà ngâm mình, làm như vậy đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày. Quá trình này sẽ thống khổ vô cùng, vượt qua được thì mới chịu đựng nổi cấy ghép Long huyết.
Bắc lão quăng cho Mục Thiên Vũ một hộp gỗ đựng đủ bốn mươi chín lọ sứ.
- Nhớ làm theo lời ta nói, không vượt qua được thì đừng gọi ta là sư phụ nữa. Về đi, không có việc gì đừng tới tìm ta, có việc cũng đừng tìm. Hoàn thành thì quay lại đây.
Nói xong lão phất tay một cái, Mục Thiên Vũ chỉ thấy một hồi hoa mắt rồi xuất hiện ngoài thác nước. Hắn cúi người hành lễ:
- Đệ tử sẽ cố gắng.
Sau gần nửa canh giờ, Mục Thiên Vũ rốt cuộc về tới Mục gia thôn. Ở thế giới đầy rẫy hung hiểm này, chỉ về đến nhà Mục Thiên Vũ mới cảm thấy ấm áp cùng an toàn, trong lòng càng thêm liên định, phải nỗ lực mau chóng cường đại để bảo vệ hơi ấm này.