Đế Vương Sủng: Sát Vương

Chương 56

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

- Tĩnh Nhu tiểu thư thật đặc biệt, hàn mai xinh đẹp cũng thẹn không bằng.- Bắc Cơ Thần ý cười lộ ra trong câu nói, gương mặt tuấn mĩ tựa như nhiễm một tầng si mê, lại tựa như không phải thế.

- Nhị hoàng tử quá khen, tiểu nữ tài sơ học thiển, chỉ thích múa đao lộng thương, sao xứng với hàn mai cao quý lãnh ngạo đây?- Thừa Tĩnh Nhu hơi nghiêng đầu nhún người đáp lễ Bắc Cơ Thần, một sợi tóc đen chậm rãi rơi xuống thái dương tạo thành sắc thái nhẹ nhàng đối lập với anh khí bức người khi nãy.

- Thật càng nhìn càng giống với hàn mai. Thừa tiểu thư, Thần chàng ấy không dễ dàng khen ai bao giờ đâu. Nàng là một trong số ít người đó.- Tiếng nữ nhân bén nhọn vang lên, nối tiếp lời Thừa Tĩnh Nhu.

Thừa Tĩnh Nhu ngẩng đầu quan sát. Nữ nhân vừa lên tiếng lúc này đang ngồi cạnh Bắc Cơ Thần. Nàng ta một thân chanh y xinh đẹp quý khí, châu sai trên tóc theo từng cử chỉ khẽ lay động. Gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng không chút tì vết, mắt phượng mị hoặc câu nhân, môi hồng răng trắng. Tuy không đẹp bằng Đệ nhất mĩ nhân Hạ Tâm Noãn nhưng cũng thuộc hàng tiểu mĩ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Một cái chớp mắt, Thừa Tĩnh Nhu liền nhận ra, người lên tiếng chính là Liễu Trắc phi của Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc, con gái của Liểu Tể tướng quyền cao chức trọng trong triều đình Sở Mục- Liễu Như Mai.

Khẽ cười nhạt, Thừa Tĩnh Nhu cũng không tiếp lời nàng ta nữa, lãnh tĩnh hành lễ rồi lui về vị trí. Bắc Cơ Thần sắc mặt không tốt lắm nhìn qua Liễu Trắc phi. Vậy mà Liễu Như Mai lại chỉ chăm chăm lườm lục y nữ nhân chẳng giống nữ nhân kia, không thấy được ánh mắt chán ghét của người nàng vẫn gọi là phu quân bên cạnh đây.

- Đạo đãi khách của Bạch Vân Quốc thực tốt. Một tiểu thư nho nhỏ mà cũng không coi bổn trắc phi ra gì!- Liễu Như Mai lạnh giọng.

- Liễu Trắc phi quá lời rồi. Làm sao bổn công chúa lại thấy là ngươi cố tình gây sự với nàng ấy đây?- Cửu công chúa đột ngột cất lời, một thân bạch y đơn giản nhưng khoác trên người nàng lại như ánh trăng bạc xinh đẹp động lòng người. Thừa Tĩnh Nhu kinh ngạc nhìn qua Lãnh Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia băn khoăn nhưng rất nhanh biến mất, gật nhẹ đầu thay lời cảm ơn.

- Ha! Cửu công chúa nghĩ vậy sao?- Liễu Như Mai lạnh lùng chuyển tầm mắt sang Lãnh Nguyệt, khí tức như muốn đóng băng người khác vậy.- Bổn trắc phi chỉ là đang nhận xét một chút mà thôi, cũng chẳng có ý tứ gì. Nói sai chỗ nào, còn mong công chúa lượng thứ.

- Ồ! Ngươi là trắc phi của Nhị hoàng tử Sở Mục Quốc, nếu có nói sai, Tĩnh Nhu tiểu thư bên kia không tiện tiếp lời, bổn công chúa cũng thế, phải không Nhị hoàng tử?

Lãnh Nguyệt hơi nhướn mày liễu, khoé môi câu lên nụ cười nhạt. Ánh mắt Bắc Cơ Thần đã thể hiện hết sự không kiên nhẫn đến cực hạn với Liễu Như Mai, hắn khẽ nhăn mày, đứng dậy ôm quyền hướng Thừa Tĩnh Nhu và Lãnh Nguyệt:

- Cơ Thần thay mặt trắc phi của ta xin lỗi Thừa tiểu thư cùng Cửu công chúa. Mong hai người rộng lượng bỏ qua cho ngôn từ không đúng của nàng.

- Nhị hoàng tử quá lời, tiểu nữ nào dám trách Liễu Trắc phi.- Thừa Tĩnh Nhu tỏ vẻ thờ ơ, không mặn không nhạt đáp lời.

- Ngươi...

Liễu Như Mai nhìn gương mặt lục y thiếu nữ, biểu cảm đã sớm vặn vẹo. Định châm chọc thêm vài câu, nhưng ánh mắt Bắc Cơ Thần lạnh lẽo phóng tới làm nàng ta rùng mình, tức thời mà im miệng, bất quá ánh mắt như độc xà vẫn bám riết lấy hai người Thừa Tĩnh Nhu và Lãnh Nguyệt mãi không buông.

Người trong cuộc đã im tiếng nhưng người ngoài cuộc vẫn cảm thấy không khí bức bối đến khó thở. Thần Điện, một lần nữa rơi vào im lặng. Diệp Ngọc Hoàng hậu quay sang phía tiểu thái giám, ngoắc ngoắc tay.

- Mời Hạ tiểu thư Hạ Tâm Noãn.- Tiểu Thịnh Tử được Hoàng hậu ra hiệu, gương mặt tươi cười hô to tên Hạ Tâm Noãn, phá tan ngột ngạt.

Tầm mắt mọi người rời khỏi Liễu Như Mai, Bắc Cơ Thần, biết điều mà đều nhìn vào giữa điện. Đệ nhất tài nữ cuối cùng cũng lên đài rồi.

Hạ Tâm Noãn đoan trang bước ra từ trong hàng ngũ gia quyến quan lại, quy củ hành lễ, mọi động tác giơ tay nhấc chân đều là hoàn mĩ vô cùng, nhất thời làm các tiểu thư khác ghen tị không thôi.

- Hạ gia Hạ Tâm Noãn bái kiến Thái hậu, Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.

Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nhìn thân ảnh hồng y thiếu nữ, lại nhìn qua Nam Cung Tuyệt đang chăm chăm với ly rượu ngọc bích trong tay, đôi mắt híp lại, không biết đang suy tính điều gì. Nàng khẽ bĩu môi.

Hạ tiểu thư này chọn y phục múa cũng thật có ý tứ. Giữa cả biển y phục rực rỡ nơi Diễm Hi Cung, nàng ta chỉ vừa mắt mỗi bộ y phục đỏ ấy. Đến mức trước khi Lãnh Nguyệt đến Diễm Hi Cung, nàng ta đã tranh chấp cùng Thừa Tĩnh Nhu vốn đang cầm trên tay vũ y đỏ này. Có lẽ Thừa Tĩnh Nhu cùng không quá quan trọng bộ trang phục cách điệu rườm rà đó, hoặc giả như Thừa tiểu thư chẳng thích gây thị phi, nên không nói hai câu liền nhường luôn cho Hạ Tâm Noãn.

Mặc dù nói là màu đỏ, nhưng thực ra vũ y của Hạ Tâm Noãn nghiêng về sắc hồng nhiều hơn một chút, thoạt nhìn có vẻ tươi sáng. Chiếc váy tuy không phải cắt may từ Thiên Phượng Phường nhưng cũng là do bàn tay khéo léo của tú nương lành nghề nhất trong Phục Các tạo ra. Một chiếc này, đường nhiên là kiểu dáng mới nhất. Phục Các danh tiếng chỉ đứng sau Thiên Phượng Phường, một thời làm mưa làm gió trong Vân Kinh, sau này do Thiên Phượng Phường thành lập nên dần dần tụt xuống vị trí thứ hai.

Vũ y đường may cắt xẻ táo bạo để lộ đôi tay trắng như ngọc, đai lưng chiết lấy eo nhỏ. Từng nếp gấp đậm nhạt khác nhau, các chi tiết nhún ở bắp tay tạo nên sự tha thướt cho y phục. Một bên vai dùng vải đỏ đậm màu gấp thành đoá hồng xinh đẹp khéo léo. Dù cho bất cứ chi tiết nào, đặc điểm chung là tất cả đều được chú trọng, tạo nên sự tinh tế của y phục và tôn lên vóc dáng người mặc.

Các quốc gia cổ đại này theo Lãnh Nguyệt thấy, y phục không quá nỗi khắt khe. Tuy không được mặc quần đùi ngắn cùng áo ba lỗ như hiện đại nhưng so với những bộ phim truyện lịch sử nàng từng nghe qua thì phong tục ở đây vẫn khá cởi mở, y phục để lộ cánh tay và một phần vai đều không thành vấn đề.

Đêm nay, nếu so về phần trang phục thì không còn nghi ngờ gì nữa, sau Nam Cung Hoàng đế, Hạ Tâm Noãn chính là người nổi bật nhất rồi.

Hơi nghiêng đầu nhìn y phục của Hạ Tâm Noãn cùng Nam Cung Tuyệt, Lãnh Nguyệt cảm giác màu đỏ trên người bọn họ thật sự chói mắt. Một người bá đạo lạnh lùng, một người lại xinh đẹp như đoá tường vi. Trông giống như là...hỷ phục. Đâu đó trong lòng dâng lên sự khó chịu không nói nên lời. Lãnh Nguyệt dứt khoát không nhìn, tai không nghe mắt không nhìn tâm không loạn. Nàng cúi đầu dùng thức ăn trong đĩa bạc, lặng thinh, ngay cả việc người khác đang nói gì cũng không nghe lọt tai nữa.

- Vài ngày trước, thần nữ lúc ngồi rảnh rỗi có soạn ra một điệu vũ. Hôm nay nhân sinh thần của Thái hậu nương nương, thần nữ mạn phép biểu diễn điệu vũ này. Nhưng nhạc khúc là do Chân Ý cô nương viết ra, cũng chỉ có nàng ấy mới có thể đàn. Mới rồi nghe Hoàng hậu nói muốn chúng thần nữ hiến nghệ trợ hứng, thần nữ chủ trương sai thiếp thân tì nữ về phủ mời Chân Ý tới. Cầu Thái hậu ân chuẩn cho Chân Ý tiến vào diện thánh.- Hạ Tâm Noãn đặt hai tay bên hông, khẽ nhún người hành lễ, đôi mắt quy củ không dám nhìn thẳng phượng nhan, thánh nhan.

- Chân Ý phải chăng là ca nương của Yên Hoa Lâu?- Ngũ Thanh Linh giả bộ nghi hoặc mở miệng, Ngũ tiểu thư này cũng không phải hạng xoàng đâu, cũng biết cách bới móc lắm đấy chứ.

Các vị đại thần hít vào một ngụm khí lạnh. Ai chẳng biết Yên Hoa Lâu là thanh lâu lớn nhất Vân Kinh này. Ấy vậy mà Hạ tiểu thư ăn gan hùm hay sao lại muốn Thái hậu ân chuẩn cho một cô nương thanh lâu vào diện kiến thánh nhan? Nước cờ này, quả thực mạo hiểm rồi. Hạ Tâm Noãn cụp mắt, yếu ớt bẩm tấu:

- Bẩm Thái hậu, quả thực Chân Ý từng là cô nương của Yên Hoa Lâu. Bất quá vài năm trước, thần nữ đi chơi kinh thành ngang qua thanh lâu đó, nghe thấy tiếng đàn cùng giọng ca của nàng liền si mê nên mới tìm gặp nàng ấy một lần. Cha của Chân Ý vốn là một thương lái, nhưng do bị người lừa lọc, dẫn đến làm ăn thất bát, cuối cùng tán gia bại sản. Cha nàng bán nàng cho Yên Hoa Lâu, lấy tiền trả nợ, từ sau đó bặt vô âm tín. Thần nữ nghe kể về gia cảnh của nàng đáng thương nhưu vậy, cũng thưởng thức tài đàn ca của Chân Ý liền chuộc thân cho nàng rồi mời nàng về phủ tá túc. Hôm nay nếu mạo phạm Thái hậu, xin người tha tội chết.

Lãnh Nguyệt gật gù. Thủ đoạn cao minh! Nói vậy nàng ta vừa không bị phạt tội khinh nhờn thánh giá, lại có tiếng hiền lương thánh thiện. Một công đôi ba việc, sao không làm? Hơn nữa nếu có bị trừng phạt, nhất định Lãnh Diệp sẽ không phạt nặng. Dù sao Hạ gia cũng là một gia tộc lớn, mà Hạ Tâm Noãn lại là dòng chính thất cao quý. Hằng năm Hạ gia giao nộp thuế má đúng hạn, không gây rối gì còn làm ăn rất phát đạt. Miếng vàng như thế, Lãnh Đế thực cũng không muốn nhả ra. Nước đi này mạo hiểm nhưng cũng là có đầy đủ cơ sở đấy.

Đúng như Lãnh Nguyệt trù tính, phần đông các vị công tử đều đàm luận, nói Hạ Tâm Noãn tính tình thiện lương, tâm địa Bồ Tát. Nhất thời cả điện đàm luận sôi trào, người nào cũng tỏ ý hài lòng, kể cả những vị nguyên lão tam triều đều gật gù thưởng thức. Một ván này, Hạ Tâm Noãn toàn thắng.

Lãnh đế không muốn rước phiền toái, từ chối cho ý kiến. Hoàng hậu cũng biết điều không lên tiếng.

- Danh tiếng của Hạ tiểu thư ai gia đã sớm nghe qua. Hạ tiểu thư tri thư đạt lễ, cầm kì thi hoạ môn nào cũng tinh, đặc biệt vũ khúc của nàng lại càng được lòng người. Nay ngươi đã có lòng như thế, đương nhiên ai gia không nên cấm cản mới phải. Truyền Chân Ý cô nương tiến vào Thần Điện.- Hoạ Thiên Lan nhẹ giọng nói.

- Tạ Thái hậu ân chuẩn.- Hạ Tâm Noãn cười dịu dàng, đoan trang hành lễ.

Thanh Dung liếc mắt ra hiệu, tiểu thái giám bên người liền bước lên trước một bước hô lớn:

- Truyền Chân Ý cô nương tiến vào Thần Điện.

Vài phút sau, thân ảnh chanh y yểu điệu đi vào đại điện. Chân Ý năm nay đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng khá tốt. Làn da trắng hồng mịn màng như thiếu nữ mới ngoài đôi mươi, mắt phượng mày ngài, môi hồng răng trắng. Vòng eo nàng nhỏ nhắn, cảm giác như chỉ cần nắm mạnh tay một cái liền gãy đôi. Chanh y tươi trẻ như phụ trợ cho kiều dung bừng sáng, lại so một chút với chanh y của Liễu Trắc phi, Chân Ý càng là nổi bật hơn, bớt đi vài phần khô khan cứng ngắc, thêm vào một chút mềm mại nội liễm. Dù là kĩ nữ thanh lâu nhưng không có một phần dong chi tục phấn nào, trái lại từ cách đi đứng, cử chỉ đều nói lên rằng, Chân Ý này xuất thân từ một gia đình gia giáo.

Diệp Ngọc Hoàng hậu cũng ngoài ba mươi tuổi, bất quá so sánh với vị cô nương này thì chỉ nhiều hơn phần uy nghiêm của bậc mẫu nghi kéo lại, còn dung nhan đương nhiên không bằng. Diệp Ngọc híp mắt, vẻ bất mãn nhanh chóng xẹt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh biến mất.

- Chân Ý cô nương này thực xinh đẹp.- Tứ hoàng tử Lãnh Thiên Dương nhàn nhạt mở lời, song giọng nói vừa đủ để Diệp Hoàng hậu cùng các hoàng tử, công chúa, phi tần hậu cung và người bên phía các sứ thần nghe thấy.

Ai chẳng biết trong hậu cung bây giờ, người có quyền lực gần sánh với Hoàng hậu chính là Trần Quý phi? Hai thế lực này cả trên triều lẫn hậu cung đều đối đầu kịch liệt, không ngờ hôm nay đánh đến cả các hoàng tử rồi!

Diệp Ngọc trong lòng tức tối, bất quá vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhưng nhìn kĩ nụ cười ấy đã cứng đờ. Đại Hoàng tử Lãnh Tư Minh cũng nhíu mày thật sâu, nhưng thức thời không mở miệng phản bác.

Trước thánh nhan, Chân Ý quỳ xuống, ba quỳ chín lạy:

- Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế. Dân nữ Chân Ý khấu kiến Thái hậu nương nương, chúc Thái hậu hồng phúc tề thiên. Dân nữ ra mắt Hoàng hậu nương nương, các vị phi tần nương nương, bái kiến các hoàng tử, công chúa.

- Tốt, miễn lễ đi.- Lãnh Diệp cười cười, một thoáng si mê lướt qua trên gương mặt lão, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.- Hôm nay sinh thần Thái hậu, không cần câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần khiến Thái hậu người vui vẻ, trẫm liền trọng thưởng.

- Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng.

Chân Ý vái lạy rồi ngay ngắn đứng lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, sống lưng thẳng tắp. Lãnh Nguyệt nhìn lại cũng là một phen thưởng thức phong thái của nữ nhân này. Trước hoàng quyền, trước thánh giá, mấy ai không run sợ, mấy ai có cốt cách như Chân Ý?

Cung nhân nhanh chóng sắp xếp đàn cầm. Cây đàn này không lợi hại như Minh Huyễn Cầm nhưng đương nhiên cũng là hàng thượng đẳng. Thân đàn làm từ gỗ tử đàn trạm trổ hồng nhung, từng cánh hồng e ấp mềm mại như cánh môi người thiếu nữ. Một cây đàn chứa nhiều tâm tư, hảo cầm!

Chân Ý ngồi ngay ngắn trước đàn, tay ngọc vuốt ve từng sợi dây cước, Hạ Tâm Noãn cũng là không nhiều lời, lặng yên chuẩn bị. Cả Thần Điện trong chốc lát rơi vào yên lặng.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua thổi tung tóc mai Chân Ý, chân váy đỏ rực như lửa của Hạ Tâm Noãn bắt đầu động, tiếng đàn dìu dặt bay xa.

----------Đôi lời Au----------

Trả chap muộn, mong các nàng đừng gạch đá

Bình Luận (0)
Comment