Đế Vương Sủng Thần

Chương 85.2

Lúc này Vân Thiển mới hoảng hốt nhớ tới, đây là công chúa Lô quốc mà năm năm trước mình đã gặp qua, Tây Lâu Thiên.

Nhưng mà tại sao nàng ấy lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây? Vân Thiển không nghĩ ra, chẳng lẽ tiểu nữ nhân này đã quên mất mình rồi? Vân Thiển không khỏi thất kinh một chút, lúc này chẳng lẽ lại đả thương cô nương người ta.

Người và ngựa đều đứng trước mặt, thở hổn hển.

“Rốt cuộc vẫn vượt qua!” Tây Lâu Thiên vẫn như năm năm về trước, không có thay đổi nhiều, chỉ là so với năm năm trước có vẻ thành thục hơn rất nhiều, khuôn mặt kia vẫn như lúc mười bốn tuổi.

“Công chúa Lô quốc?” Vân Thiển giống như kinh ngạc ra tiếng, “Ngài đây là?”

“Nghe nói Vân công tử đến Lô quốc, Thiên nhi đây là tới đây là để đón đường ngài! Hi vọng Vân công tử không cho là Thiên nhi mạo muội!” Tây Lâu Thiên so với năm năm trước rốt cuộc cũng có chút thay đổi, tỷ như là tính cách, không hề giống như một tiểu cô nương, khi nhìn thấy người lại thẹn thùng không thôi, hiện tại dù đang nói chuyện với Vân Thiển, cũng cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều, không hề có chút khó chịu bên trong.

“Để Lô quốc công chúa tự mình ra đón đường, thật sự là vinh hạnh của Vân mỗ! Chỉ là, chẳng lẽ công chúa không sợ...” Nàng vừa mới đả thương Tây Lâu Mạch thành ra như vậy, hiện tại muội muội hắn lại tự mình đến đón nàng, việc này chẳng phải là quá hồ nháo sao?

Thấy Vân Thiển có ý cự tuyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Lâu Thiên xụ xuống, “Chẳng lẽ Vân công tử ngài không muốn thấy Thiên nhi?” Lớn mật, trực tiếp

Vân Thiển dở khóc dở cười.

“Cũng không phải, công chúa ngài đừng hiểu lầm! Lần này Vân mỗ đến đây không phải vì du ngoạn, mà là đến tìm người!” Vân Thiển thấy tiểu mỹ nhân sắp rơi nước mắt trước mặt mình, nhịn không được đành giải thích.

“Việc này ta biết, các người muốn tìm vị thần y kia...” Xem ra Tây Lâu Thiên đã hỏi thăm hết sức rõ ràng, lực lượng ám bộ của Lô quốc thật đúng là kinh người!

Vân Thiển cùng liếc mắt với mấy người phía sau, sắc mặt đều ngưng trọng.

“Ý của công chúa là các người cũng đi tìm vị thần y kia?”

“Vết thương của hoàng huynh quá mức nghiêm trọng, thái y trong cung đã thúc thủ vô sách, cho nên...” Sắc mặt Tây Lâu Thiên chua sót liếc mắt nhìn Vân Thiển, kế tiếp cũng không nói thêm câu gì.

Tây Lâu Mạch bị chính nàng đả thương, sự thật tự nhiên đã quá rõ ràng, bất quá vết thương như vậy ngay cả thái y trong cung cũng thất thủ vô sách, như vậy vế thương của Tây Lâu Mạch cũng không kém gì Cô Độc Úy.

Vân Thiển nâng mắt nhìn về phía Tây Lâu Thiên, “Vẫn nên mời công chúa về đi thôi, phụ hoàng ngươi cùng hoàng huynh ngươi nếu biết ngươi tới đây gặp ta, chắc chắn sẽ thêm giận ngươi” Vân Thiển không nghĩ cũng không muốn cùng với những người này dây dưa không rõ ràng.

Nhìn đến sự lạnh nhạt của Vân THiển, cái miệng nhỏ nhắn của Tây Lâu Thiên không khỏi chu lên, không cam lòng liếc mắt về phía Thấm Lan, cũng vẫn che mặt, khí chất vẫn tuyệt hảo, nữ tử như vậy đứng bên cạnh Vân Thiển làm cho Thấm Lan đỏ mắt.

Nguyên lai thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử cũng không phải không có người trong lòng.

Nhìn thấy thần sắc Tây Lâu Thiên, cũng biết nàng đang hiểu lầm Thấm Lan, Vân Thiển cũng lười giải thích, lạnh nhạt xoay người bước lên xe ngựa.

“Vân công tử, chẳng lẽ ngươi vốn không có chút nào thích ta hay sao?” Tây Lâu Thiên đã bị Tây Lâu Mạch nhốt trong hoàng cung không phép ra ngoài trong năm năm, rất khó có cơ hội gặp được nàng (Vân Thiển đó nhá), không nghĩ tới nàng lại lạnh nhạt như vậy, Tây Lâu Thiên đau lòng không thôi.

Bước chân dừng nhảy lên xe ngựa của Vân Thiển dừng một chút, “Không có” Lãnh đạm quả quyết trả lời, hoàn toàn không có đối phương chút tưởng niệm gì.

“Ngươi...” Lần này Tây Lâu Thiên cảm thụ được thương tâm, cho dù không thích nàng, cũng không cần phải trực tiếp trả lời như vậy, chẳng lẽ ngay cả một chút lừa gạt cũng không thể cho nàng hay sao? Hai hàng nước mắt của Tây Lâu Thiển rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà rơi xuống, nàng ngàn dặm xa xôi đuổi theo, chỉ vì để gặp Vân Thiển, không nghĩ tới người ta một chút mặt mũi cũng không cấp cho nàng, trực tiếp quay đầu liền cự tuyệt.

“Công chúa xinh đẹp như hoa, nhất định sẽ tìm được nam nhân tốt yêu thương ngươi, Vân mỗ là người bạc tình, trong tâm ta không có thứ gọi là tình yêu...” Trừ bỏ đối với người ngồi trong xe ngựa kia

Nói xong, Vân Thiển không hề lưu luyến, trực tiếp chui vào trong xe ngựa, “Đi”

Mấy người liếc nhìn nhau, không nhìn đến cô nương hai mắt đã đẫm lệ đầy mặt kia

“Bọn họ đều đang tìm nơi của thần y, ngươi nhất định phải cẩn thận!” Lướt qua bọn họ, âm thanh lo lắng của Tây Lâu Thiên ở phía sau truyền đến.

Aiz...

Trong xe ngựa Vân Thiển lần lượt thở dài.

Nữ tử như vậy, nếu mình là nam nhân nhất định sẽ thích, nhưng hết cách rồi, mình vừa có thể văn vừa có thể võ, cũng có bộ dạng tuyệt thế, cho dù chính mình cự tuyệt nàng, nàng tuy vẫn khóc như cũ nhưng vẫn muốn mình cẩn thận, nữ tử như vậy, thật tốt!

Nếu nàng không phải muội muội Tây Lâu Mạch, chính mình còn có thể trở thành bạn tốt của nàng, nhưng mà, hai người từ nhỏ đã nhất định trở thành địch nhân rồi, sao có thể kết thành bằng hữu được.

Cô Độc Úy ngồi ở đối diện nheo mắt lại, “Không nghĩ tới sức quyến rũ của đại nhân thật không đỡ nổi, thật muốn sớm đem tin tức kia thả ra ngoài, làm cho người trong thiên hạ không cần phải đánh chủ ý lên đại nhân nữa!”

Vân Thiển liếc hắn một cái, người này lại không đứng đắn rồi.

“Bọn họ đã hành động, xem ra Thuật quốc bên kia cũng giống tình huống của hai người các ngươi...” Có lẽ quá nặng, bằng không bọn họ cũng sẽ không tìm như vậy.

“Ừm” Cô Độc Úy nổi lên nụ cười tà mị.

“Chúng ta phải tìm được thần y trước bọn họ...” Nhưng điều chết tiệt nhất là, các vị gọi là thần y kia ngay cả tên và bộ dạng đều không có, cho dù sau mỗi lần trị bệnh cho người khác cũng chỉ tự xưng là thần y, hơn nữa vị thần y này mỗi lần đến một nơi khác đều thay đổi mặt mũi, cái này cũng chính là thuật dịch dung.

Thật là một thần y làm cho người ta đau đầu.

“Không cần sốt ruột, Thiển nhi, không phải chúng ta đã nói ra ngoài du sơn ngoạn thủy sao?” Cô Độc Úy cười tự nhiên.

“Không được...” Vân Thiển nhìn Cô Độc Úy dựa vào người nàng, nhíu mày không đồng ý mong muốn tiêu dao của hắn.

Rơi vào đường cùng, Cô Độc Úy thở dài nhẹ nhàng ôm Vân Thiển vào lòng, xem như đồng tình với ý của nàng.

Vân Thiển dời sức nặng của thân thể ra bên ngoài, không cho mình đè ép lên miệng vết thương của hắn.

“Có Thiển nhi bên cạnh là vinh hạnh cả đời của Cô Độc Úy ta!” Cô Độc Úy cảm khái nói.

Có ngươi ở bên cạnh ta mới là vinh hạnh lớn nhất của ta! Vân Thiển thầm nói trong lòng.

Bọn họ thuận lợi vào đô thành Lô quốc, bọn họ từ nơi núi non hoang vắng tới nơi đô thành tràn ngập nhân khí và không khí náo nhiệt. Vân Thiển yên lặng nhấc một mảnh mành cửa, nhìn người bên ngoài náo nhiệt đi lại, không khỏi nhớ tới cuộc sống tại Nhã các.

Khi đó ngày nào nàng cũng cùng Cô Độc Úy ở một chỗ, hưởng thụ không khí náo nhiệt đầy tiếng người!

“Công tử, phía trước có một khách điếm, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đây, ngày mai sẽ hỏi thăm chỗ của thần y kia...” Thấm Lan cúi đầu bên xe ngựa nói.

“Ừm” Vân Thiển gật đầu đồng ý.

Cô Độc Úy bất đắc nhĩ bĩu môi, Vân Thiển cho dù như thế nào cũng sẽ không tìm thấy vị thần y kia, ngay cả người Lô quốc cũng không tìm thấy, huống chi bọn hắn chỉ là người ngoại quốc, xem ra Vân Thiển là do lo lắng nên đầu ốc cũng loạn rồi.

Vân Thiển vừa buông mành, đột nhiên ánh mắt tối sầm lại rồi bỗng nhảy ra khỏi xe ngựa.

“Ta sẽ trở về sau!” Nói xong, bóng dáng Vân Thiển đã sớm biến mất trong biển người, mấy người ngốc lăng nhìn Vân Thiển rời đi, không biết đại nhân đã nhìn thấy gì, sao lại chạy đi gấp như vậy.

Cô Độc Úy ngồi dậy, nhẹ nhàng ho, “Thấm Lan, ngươi theo sau đi...” Cô Độc Úy khó khăn ngồi dậy, lập tức gọi Thấm Lan đuổi theo sau.

“Dạ” Cho dù Cô ĐỘc Úy không nói, Thấm Lan cũng chuẩn bị theo sau.

“Chủ tử, đại nhân đây là?” Phó Vãn Tình chậm chạp nhìn theo phía Thấm Lan truy kích phía sau. Vừa đến nơi liền khẩn cấp bỏ đi như vậy? Cho dù là nhìn đến cái gì thú vị cũng không cần phải nóng vội như vậy a!

Cô Độc Úy mím môi, lạnh lùng nheo mắt lại, “Đến khách điếm chờ...” Tuy nói chính mình lo lắng Vân Thiển lao đi như vậy, nhưng một thân đầy thương tích, miễn cương đi lại còn có thể, đuổi theo cũng chỉ có thể tăng gánh nặng cho Vân Thiển, nên bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở khách điếm thôi.

Vài vị hai mắt nhìn nhau, nhớ tới biểu tình khi Vân Thiển chạy vội ra ngoài, đó là.... sát khí!

Ngày đầu tiên bước vào bên trong Lô quốc, liền gặp phải người bọn họ không muốn gặp mặt, thật là không cho người ta một khắc yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment