Tiếng nhạc du dương vang lên trong đại điện, Lục Thanh Huyền cầm chén nhẹ nhàng vuốt v e hai lần, nhất thời không nói chuyện.
Một lát sau, chàng mới nhỏ giọng nói: “Con chỉ là cảm thấy đôi mắt của nàng ấy rất đẹp.”
“Mắt sao?” Thái Hậu nhìn Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên đang uống một chén rượu vang hồng hảo hạng. Nàng khẽ nhìn xuống trong tư thế đoan trang.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thái Hậu, nàng ngước mắt nhìn lên. Đôi mắt trong veo ấy xinh đẹp tinh xảo, chỉ cần nhìn một cái liền rung động lòng người.
Thái Hậu chợt nhớ ra một chuyện. Bà cười với Hạ Trầm Yên, sau đó nhìn đi chỗ khác nói: “Quả thật rất đẹp, hệt như một con mèo quý.”
Do khoảng cách giữa các chỗ ngồi hơi xa lại thêm nhóm nhạc công đang biểu diễn, nên các phi tần không thể nghe thấy đoạn đối thoại của Thái Hậu và Lục Thanh Huyền. Nhưng khi thấy Thái Hậu buông đũa xuống, bọn họ cũng lần lượt ngừng ăn.
Thái Hậu nói: “Đây là yến tiệc Trung Thu, các ngươi không cần gò bó.”
Các phi tần sôi nổi nói: “Thần thiếp đã ăn no.”
Thái Hậu lắc đầu, nói: “Giờ vẫn còn hơi sớm, hay là tổ chức một trò chơi đi. Các ngươi muốn chơi trò gì? Đánh trống truyền hoa? Bắn tên? Hay là ném tên vào bình?”
“Hay là ngâm thơ đi?” Một phi tần đề nghị. Giọng nàng ấy dịu dàng, hàm chứa sự thận trọng và hồi hộp.
Hạ Trầm Yên nhìn theo tiếng nói nhận ra nàng ấy là một người rất xinh đẹp.
Nàng nhớ vẻ đẹp này. Lúc ở điện Quang Hoa, nàng ấy từng quay đầu lại nhìn nàng một lần, sau đó hấp tấp quay đầu đi.
Hàm Tinh đứng ở đằng sau Hạ Trầm Yên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đó chính là Trang Mỹ Nhân, xuất thân từ chi nhất của Trang gia trong năm gia tộc lớn. Nàng ấy là con của một di nương, nhưng vì dung mạo xinh đẹp nên được Trang gia đưa vào cung, bây giờ đang ở trắc điện của cung Thừa Hoa.”
Chính điện của cung Thừa Hoa là nơi ở của Thuận Phi. Thuận Phi là người của Lý, lúc trước Lý gia là một dòng dõi thế gia cho Trần gia nương tựa, nhưng từ một năm trước khi Lục Thanh Huyền đánh bại quân Hồ, Lý gia đã trở thành chỗ dựa của Trang gia.
Nói cách khác, chủ ý muốn ngâm thơ này có thể không phải do Trang Mỹ Nhân tự đề xuất, mà là do Thuận Phi đề nghị. Thuận Phi muốn ngâm thơ ở trước mặt Lục Thanh Huyền từ rất lâu trước khi tham gia dự yến tiệc Trung Thu.
Trong đợt tuyển tú, ngoại trừ Hạ Trầm Yên, mỗi tú nữ đều bị hỏi rằng “Cô có đọc sách không? Có biết đọc thơ không?”, ai cũng biết Lục Thanh Huyền rất yêu thơ.
Quả nhiên, Thái Hậu liền nghiêng đầu hỏi Lục Thanh Huyền: “Vậy Thanh Huyền ý con như thế nào?”
“Được ạ.”
Thái Hậu nói: “Vậy chúng ta sẽ thi ngâm thơ. Hôm nay là Tết Trung Thu, nên lượt đầu tiên phải có từ ‘nguyệt’ ở đầu câu. Thanh Huyền, con trước đi.”
Lục Thanh Huyền yên lặng suy tư chốc lát, rồi đọc lên một câu thơ của một nhà thơ đời trước: “Nguyệt nghiêng lầu năm canh [1].”
[1] Nguyên câu thơ là: 来是空言去绝踪,月斜楼上五更钟。Được trích từ
Tứ vô đề của nhà thơ
Lý Thương Ẩn.
Theo thứ tự chỗ ngồi, người thứ hai đối thơ là Thái Hậu. Bà yêu cầu lượt thứ hai ngâm thơ thì trong câu từ “nguyệt” cũng phải ở vị trí thứ hai.
Thái Hậu nói: “Minh nguyệt biệt chi kinh thước (Trăng sáng làm chim chóc sợ) [2].”
[2] Nguyên câu thơ là: 明月别枝惊鹊,清风半夜鸣蝉。Được trích từ bài thơ
Tây Giang Nguyệt – Dạ hành Hoàng Sa đạo trung của nhà thơ
Tân Khí Tật.
Thuận Phi là lượt thứ ba, nàng ta mỉm cười nói: “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ (Trăng sáng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ) [3].”
[3] Nguyên câu thơ là: 沧海月明珠有泪,蓝田日暖玉生烟。Được trích từ bài thơ
Cẩm sắt của nhà thơ
Lý Thương Ẩn.
Các phi tần cũng nhẹ giọng đọc lên một câu thơ, bọn họ ai cũng thông hiểu thơ ca nên không có ai bị phạt rượu.
Sau vài vòng, Hạ Trầm Yên tùy ý đọc lên một câu, “Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn (Ngâm thơ ban đêm chợt nhận ra ánh trăng lạnh lẽo) [4].”
[4] Nguyên câu thơ là: 晓镜但愁云鬓改,夜吟应觉月光寒。Được trích từ bài thơ
Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan) của nhà thơ
Lý Thương Ẩn.
Lục Thanh Huyền nhìn nàng một cái, chậm rãi đọc một câu: “Nhị Thập Tứ kiều minh nguyệt dạ (Tại cầu Nhị Thập Tứ đêm trăng sáng) [5].”
[5] Nguyên câu thơ là: 二十四桥明月夜,玉人何处教吹箫。Được trích từ bài thơ
Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan của nhà thơ
Đỗ Mục.
Cuộc đối thơ tiếp tục diễn ra. Bởi vì những câu thơ mà mọi người đã đọc thì không được lặp lại, cho nên sau mỗi vòng càng trở nên khó khăn hơn.
Hàm Tinh không lo lắng lắm, theo nàng tuy rằng cô nương nhà mình không thông thạo thơ ca cho lắm, nhưng lúc nhỏ cô nương đã từng đọc qua ba tập thơ.
Mỗi tập thơ cô nương còn đọc đi đọc lại mấy lần. Một khi đọc nhiều lần thì nàng sẽ không quên, đủ sức để ứng phó được mấy vòng tiếp theo.
Quả nhiên, sau hơn hai mươi vòng, cuộc đối thơ có vẻ bị đình trệ. Một Chiêu Nghi suy nghĩ một lúc lâu cũng chưa đọc tiếp câu nào, má nàng ta ửng đỏ, cười nói: “Hiện tại thần thiếp vẫn chưa nhớ ra.”
Nàng ấy bưng một chén rượu lên uống, sau đó thì bị loại. Mọi người tiếp tục bắt đầu vòng thi mới.
Các câu thơ lần lượt được đọc lên, dần dần số người bị loại càng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại Hạ Trầm Yên, Lục Thanh Huyền, Thuận Phi, một Tiệp Dư và một Mỹ Nhân.
Vẻ mặt Tiệp Dư và Mỹ Nhân đó tỏ ra phấn khích, bọn họ đều rất vui khi có thể tỏa sáng trước mặt Hoàng thượng.
So với bọn họ thì Thuận Phi biểu lộ rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều. Nàng ấy ngồi đoan trang nhìn chằm chằm vào Hạ Trầm Yên, đọc thuộc lòng những câu thơ một cách trật tự, toàn bộ thể xác và tinh thần đều đắm chìm trong cuộc đối đầu với Hạ Trầm Yên, như thể nàng ấy đang hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.
Hạ Trầm Yên đối diện với nàng ấy, thuận miệng đáp lại một câu thơ.
Qua vài vòng nữa, Tiệp Dư và Mỹ Nhân cũng đều bị loại, trên sàn đấu chỉ còn sót lại Hạ Trầm Yên, Lục Thanh Huyền và Thuận Phi.
Ba người bọn họ ngâm thơ với tốc độ vô cùng trôi chảy, dường như không có dừng lại, trông họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Các giai điệu được nhóm nhạc công đàn tấu dần dần tăng tốc và trở nên dồn dập hơn, như thể đang có một cuộc chiến thầm lặng diễn ra trong yến tiệc.
Thái Hậu mỉm cười xem bọn họ đối thơ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lướt qua khuôn mặt của Hạ Trầm Yên.
Các phi tần ngồi bên dưới nhỏ giọng bàn tán:
“Đúng là kỳ phùng địch thủ mà.”
“Tôi đã sớm nghe nói Thuận Phi nương nương ngâm thơ rất tài, không ngờ Nhàn Phi nương nương thế cũng vậy.”
“Bệ hạ đọc câu thơ này á, tôi cũng biết câu này, đáng giận là lúc đó tôi lại không nhớ ra.”
“Bầu không khí căng thẳng như vậy, nào có thời gian cho chúng ta suy nghĩ? Lúc ấy Bệ hạ chỉ cần liếc mắt một cái, da đầu của tôi đều tê dại.”
Thuận Phi nhìn Hạ Trầm Yên, nói: “Nguyệt trung sương lý đấu thiền quyên (Trong sương dưới trăng đùa giỡn với nhau) [6].”
[6] Nguyên câu thơ là: 青女素娥俱耐冷,月中霜里斗婵娟。Được trích từ bài thơ
Sương nguyệt của nhà thơ
Lý Thương Ẩn.
Hạ Trầm Yên không hề nghĩ ngợi đáp: “Giang nguyệt khứ nhân chỉ sổ xích (Trăng sông cách người chỉ vài bước) [7].”
[7] Nguyên câu thơ là: 江月去人只数尺,风灯照夜欲三更。Được trích từ bài thơ
Mạn thành nhất thủ của nhà thơ
Đỗ Phủ.
Lục Thanh Huyền chậm rãi nói: “Kim dạ nguyệt minh nhân tân vọng (Đêm nay mọi người đều ngắm trăng sáng) [8].”
[8] Nguyên câu thơ là: 今夜月明人尽望,不知秋思落谁家? Được trích từ bài thơ
Thập ngũ dạ vọng nguyệt ký Đỗ lang trung của nhà thơ
Vương Kiến.
Sau vài vòng, Thuận Phi nói: “Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân (Nguyện theo ánh đẹp vầng trăng trôi tới chiếu sáng bên người) [9].”
[9] Nguyên câu thơ là: 此时相望不相闻,愿逐月华流照君。Được trích từ bài thơ
Xuân giang hoa nguyệt dạ của nhà thơ
Trương Nhược Hư.
Hạ Trầm Yên dừng lại, bình tĩnh bưng chén rượu lên.
Các câu thơ có từ “nguyệt” trong ba tập thơ đã được đọc hết rồi.
Thuận Phi nở nụ cười thứ hai trong yến tiệc. Nàng ta nhìn Hạ Trầm Yên như thể mình đã giành được vòng nguyệt quế, nói: “Cô thua rồi.”
Hạ Trầm Yên nghĩ thầm: Chà, đúng là ta thua. Nhưng mà người chị em, có phải cô đã để ý đến ta hơi quá rồi không? Vào lúc này, không phải cô nên nhìn Bệ hạ, khiêm tốn và nói một câu “Đa tạ” để thể hiện bản lĩnh và tài hoa của mình ư?
Nếu không thì sao cô lại muốn giành chiến thắng? Thậm chí toàn bộ buổi yến tiệc cô cũng không ngẩng đầu nhìn Bệ hạ lấy một cái.
Hạ Trầm Yên có chút khó hiểu cầm chén rượu và ra hiệu cho cung nữ rót rượu.
Người thua cuộc phải uống một chén.
Lục Thanh Huyền bỗng nhiên lên tiếng, ưu nhã nói: “Hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết (Trời Hồ vào trăng tháng tám tuyết bay đầy) [10].”
[10] Nguyên câu thơ là: 北风卷地白草折,胡天八月即飞雪。Được trích từ bài thơ
Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh của nhà thơ
Sầm Tham.
Thuận Phi nhìn sang.
Lục Thanh Huyền nói: “Trẫm giúp nàng đối tiếp.”
Hạ Trầm Yên: “…”
Thái Hậu: “…”
Chúng phi tần: “…”
Động tác rót rượu của cung nữ ngừng lại, trong đại điện yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngoại trừ nhóm nhạc công đang tấu một khúc nhạc phiêu diêu.
Không ai dám đứng ra nói Lục Thanh Huyền đã phạm quy.
Gương mặt Thuận Phi cứng đờ trong chốc lát, nàng ấy cúi đầu bưng chén rượu đầy uống cạn.
Hạ Trầm Yên không biết phải nói gì, đợi cung nữ rót rượu xong, nàng cũng bưng lên uống.
Yến tiệc Trung Thu đầu tiên trong năm đã kết thúc một cách khó hiểu như thế.
Lúc quay về, có mấy phi tần đi theo Hạ Trầm Yên, nói:
“Nhàn Phi nương nương thật có tài văn chương.”
“Y phục của Nhàn Phi nương nương hôm nay đẹp quá, y phục của mọi người cũng rất đẹp.”
“Bệ hạ xem ra rất quan tâm đ ến Nhàn Phi nương nương, Nhàn Phi nương nương sau này nhất định sẽ chiếm được địa vị cao.”
Bọn họ nịnh hót Hạ Trầm Yên, hy vọng nàng nhớ kỹ tên của bọn họ, ít nhất sau này sẽ không quay lưng lại với bọn họ. Hạ Trầm Yên nói vài câu với bọn họ rồi tạm biệt. Sau đó từng người trở lại cung điện dưới ngọn đèn của cung nữ.
***
Hạ Trầm Yên mang theo chiếc vòng tay do Thái Hậu tặng trở về cung Vĩnh Ninh. Nàng sai người chuẩn bị nước ấm, cởi chiếc vòng đưa cho Hàm Tinh, nói: “Kiểm tra xem trên vòng có độc không.”
Hàm Tinh đáp vâng, nhận lấy vòng tay. Sau khi Hạ Trầm Yên tắm rửa xong, Hàm Tinh cầm vòng tay trở về bẩm báo: “Cô nương, chiếc vòng tay này không có vấn đề gì.”
Chỉ là một phần thưởng quý giá thể hiện sự ưu ái. Hạ Trầm Yên trầm ngâm cầm lấy chiếc vòng tay, nói: “Em vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Mùa thu ở kinh thành có nắng được mấy ngày, sau đó lại mưa liên tiếp trong một thời gian dài. Sau hai mươi ngày mưa rơi rả rích, trời quang mây tạnh, thời tiết chuyển biến tốt.
Hạ Trầm Yên nói: “Hôm nay thời tiết khá tốt, ta muốn đi dạo trong Ngự Hoa Viên một chút.”
Tám cung nữ lập tức mang theo đồ dùng và trà bánh, đi theo Hạ Trầm Yên ra khỏi cung Vĩnh Ninh.
Từ Thừa Vận đang cầm chổi quét dọn trước cửa cung, hắn thấy đoàn người Hạ Trầm Yên đi qua liền cúi đầu hành lễ.
Qua khóe mắt, hắn thấy làn váy Hạ Trầm Yên lướt qua mặt mình. Chiếc váy lộng lẫy và phát sáng, sau khi dừng ở trước mặt hắn vài giây, nó tiếp tục di chuyển về phía trước.
Lại là Vân Quang Sa, nhưng lần này có màu sắc và hoa văn khác. Từ Thừa Vận không kiềm được nắm chặt cây chổi trong tay.
Đoàn người Hạ Trầm Yên đã đi đến Ngự Hoa Viên.
Hàm Tinh nói: “Nương nương, nô tỳ đã hỏi thăm, một tháng qua Bệ hạ không có đến hậu cung, cũng không có triệu hạnh phi tần.”
Hạ Trầm Yên mỉm cười nói, “Không cần phải nói những việc này với ta.”
Hàm Tinh ngừng lại, không nói nữa.
Bọn họ đi được một đoạn nhìn thấy một vài phong cảnh, Hạ Trầm Yên nói: “Ta có hơi mệt, tìm một nơi nghỉ chân một chút.”
Các cung nữ đáp “Vâng”, rồi đi theo nàng một lúc nữa thì trông thấy một cái đình hình bát giác từ xa.
Ngoài đình, có mười mấy nữ nhân đang cãi nhau. Nhìn y phục thì chắc hẳn có ba người trong số đó là phi tần, những người còn lại là cung nữ.
Hạ Trầm Yên dừng bước. Nàng nhớ lại tấm bản đồ trong cung mà nàng đã xem, nhận ra những cái đình khác còn lại nằm ở nơi xa hơn. Cuối cùng nàng vẫn bước tới.
Tiếng tranh cãi càng ngày càng gần, hóa ra chính là có hai Chiêu Nghi đang trách Trang Mỹ Nhân. Hình như nói Trang Mỹ Nhân đã đắc tội bọn họ, bảo Trang Mỹ Nhân phải cúi đầu xin lỗi và bồi thường. Trang mỹ nhân vừa lau nước mắt vừa biện giải.
Hạ Trầm Yên đến gần, Hàm Tinh nhỏ giọng nói: “Hai Chiêu Nghi này đều là người của Tư Đồ gia.”
Thế lực của Tư Đồ gia chỉ đứng sau Hạ gia và Lý gia, nằm trong năm gia tộc lớn.
Hai Chiêu Nghi và Trang Mỹ Nhân thấy Hạ Trầm Yên đến, cả ba người đều kinh sợ. Bọn họ cùng nhau hành lễ, nói: “Thần thiếp bái kiến Nhàn Phi nương nương.”
Hạ Trầm Yên gật đầu, đi qua bọn bước vào đình.
Các cung nữ lau ghế quý phi, bày biện trà bánh lên bàn, trong đó một cung nữ thì ngồi xổm nhẹ nhàng bóp chân cho Hạ Trầm Yên.
Sự kiêu ngạo của hai Chiêu Nghi lập tức được thu liễm đi rất nhiều, lôi kéo Trang Mỹ Nhân dạy dỗ lần nữa. Chỉ là âm thanh đã nhỏ hơn, có lẽ là sợ làm phiền đến Hạ Trầm Yên.
Hạ Trầm Yên chậm rãi uống trà.
Trang Mỹ Nhân không chịu rời đi, nàng ấy biết rằng nếu nàng ấy rời khỏi đây chắc chắn sẽ bị sỉ nhục. Nàng ấy ôm khăn che mặt khóc thút thít, rõ ràng run rẩy như liễu gặp gió, nhưng quyết không chịu cúi đầu, chỉ nói rằng nàng ấy bị vu oan.
Hạ Trầm Yên dùng xong điểm tâm, Hàm Tinh lau tay cho nàng.
Hàm Tinh nói: “Nương nương, người đã nghỉ ngơi tốt chưa?”
Ở trước mặt người ngoài nàng luôn gọi Hạ Trầm Yên là “Nương nương”.
Hạ Trầm Yên gật đầu.
Hàm Tinh nói nhỏ: “Lúc nãy người không cho nô tỳ nói, nhưng nô tỳ cảm thấy hẳn là nên nói mấy lời—— gần đây Bệ hạ hình như đang biên soạn một quyển sách nào đó. Hôm nay, ngài ấy có mời mấy vị học sĩ của Hàn Lâm Viện tới Ngự Hoa Viên.”
Ngụ ý là, nếu nàng đã nghỉ ngơi xong rồi thì mau đi thôi, mấy người này ở chỗ này lôi lôi kéo kéo, nếu như vô tình bị Bệ hạ bắt gặp có thể sẽ chuốc thêm phiền toái.
Hạ Trầm Yên tinh tế nhướng mày, đứng dậy đợi các cung nữ thu dọn đồ đạc.
Hai Chiêu Nghi rõ ràng cũng nghe thấy những gì Hàm Tinh nói. Bọn họ càng thêm nóng nảy, lệnh cung nữ của mình đi bắt người. Khi Hạ Trầm Yên bước tới, bọn họ vẫn còn cãi vã.
Bọn họ biết Hạ Trầm Yên sẽ không quản những chuyện này, nhưng cũng sợ làm phiền Hạ Trầm Yên, cho nên không dám lớn tiếng cũng không dám hành động mạnh tay, nhìn qua cứ như đang đóng kịch.
Cổ họng Trang Mỹ Nhân nghẹn lại, dẫu có làm sao cũng vẫn không chịu cúi đầu, khiến Hạ Trầm Yên nhớ đến tiếng nước “ùng ục”.
Biểu tình trên mặt Hạ Trầm Yên không thay đổi, nhưng khi đi qua bọn họ, nàng tùy ý nói: “Làm gì mà nháo nhào đến khó coi như vậy? Có chuyện gì thì đi tìm Thái Hậu nương nương nói rõ đi.”
Động tác của hai Chiêu Nghi và Trang Mỹ Nhân đều dừng lại.
Trong năm gia tộc lớn, Hạ gia xác thật nổi bật nhất, mà Hạ Trầm Yên là người trong Hạ gia được theo dõi nhiều nhất. Địa vị của nàng trong cung cũng cao, huống hồ dựa vào kinh nghiệm trong một tháng qua mà nói nàng xem ra chính là người được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Nhưng nàng trông không giống một người sẽ tùy tiện can thiệp vào các tranh chấp trong cung đình, nàng cũng không có trách nhiệm quản lý.
Trong lúc ngạc nhiên, Hàm Tinh đã hiểu ý của Hạ Trầm Yên. Nàng ấy nói: “Nô tỳ sẽ đem những chuyện này bẩm báo với ma ma của cung Nhân Thọ.”
Cung Nhân Thọ chính là nơi ở của Thái Hậu. Hai Chiêu Nghi liền hoảng sợ buông tay ra, quỳ gối trước mặt Hạ Trầm Yên.
Bọn họ nói: “Xin Nhàn Phi nương nương rủ lòng thương, thần thiếp không cố ý bắt nạt người khác.”
Hạ Trầm Yên dừng bước, từ trên cao nhìn bọn họ.
Trang Mỹ Nhân cũng quỳ xuống trước người Hạ Trầm Yên, nói: “Xin Nhàn Phi nương nương lấy lại công đạo cho thần thiếp.”
Hạ Trầm Yên không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Hàm Tinh, em hãy đưa bọn họ đến cung Nhân Thọ đi.”
Hàm Tinh khách khí mời bọn họ đứng dậy. Trang Mỹ Nhân đã đứng dậy, hai Chiêu Nghi vẫn còn quỳ cầu xin.
Hạ Trầm Yên thấy có hơi phiền liền nhíu mày.
Hai Chiêu Nghi xem mặt đoán ý nàng, dần dần im bặt.
“Bây giờ lập tức đi. Hàm Tinh, một canh giờ sau, em quay về cung Vĩnh Ninh báo lại việc này cho bổn cung.”
Hàm Tinh lại khách khí mời lần nữa. Hai Chiêu Nghi chần chừ rồi từ từ đứng dậy, cùng với Trang Mỹ Nhân và Hàm Tinh đi đến cung Nhân Thọ.
Hạ Trầm Yên nhìn theo bóng dáng bọn họ. Những cung nữ cầm ô che nắng cho Hạ Trầm Yên, hỏi: “Nương nương, bây giờ người muốn đi đâu ạ?”
“Trở về cung đi.” Hạ Trầm Yên nói.
Mặt trời ngày càng lên cao, hơn nữa nàng thật sự không muốn chạm mặt Hoàng đế và học sĩ chàng mời.
Ngự Hoa Viên có diện tích rộng lớn, nếu Hoàng đế muốn mời văn nhân thưởng ngoạn đàm luận sự tình thì thông thường sẽ ở nơi gần với triều đình, các phi tần sẽ không đi về hướng đó.
Theo lẽ thường hai bên khó mà gặp được nhau.
Nhưng có đôi khi, mọi chuyện lại không theo lẽ thường.
Từ đằng xa Hạ Trầm Yên đã trông thấy Lục Thanh Huyền ngồi trên kiệu, khi muốn tránh đi thì đã không kịp rồi. Nàng đành phải đứng ở ven đường, chờ đoàn người Lục Thanh Huyền đến thì cúi người hành lễ.
Lục Thanh Huyền đang suy nghĩ về chuyện chính sự vừa rồi nên không chú ý đến nàng, đại tổng quản nhẹ giọng nhắc nhở nói: “Bẩm bệ hạ, phía trước chính là Nhàn Phi nương nương.”
Nếu là những phi tần khác đại tổng quản sẽ không lên tiếng nhắc nhở. Chỉ có điều trông Nhàn Phi nương nương giống như là cố ý chờ ở nơi này.
Đại tổng quản nghĩ đến sự quan tâm của Bệ hạ đối với Nhàn Phi nương nương, trong tiềm thức cảm thấy Nhàn Phi sau này có khả năng sẽ như diều gặp gió.
Hắn thuận tay đẩy thuyền hẳn là không sai đâu.
Lục Thanh Huyền hồi thần trở lại sau khi được đại tổng quản nhắc nhở.
Nắng sớm chiếu vào người chàng, chàng chậm rãi cụp đôi mi mảnh, tầm mắt rơi xuống đỉnh đầu nàng.