Đế Vương Thiên Ái

Chương 46

Sáng sớm gió từ ngoài cửa thổi vào, cung nữ nối đuôi nhau tiến vào vén rèm giường nặng nề treo lên móc vàng, hầu hạ Hoàng thượng đứng dậy. Trước đây, mỗi lần Lục Thanh Huyền thức dậy cung nữ sẽ thắp mấy chục chiếc đèn lụa khiến cho tẩm điện sáng rực. Nhưng từ khi có Hạ Trầm Yên, mỗi buổi sáng cung nữ chỉ thắp hai chiếc đèn lụa để tránh quấy rầy đến giấc ngủ của nàng.

Hạ Trầm Yên hãy còn ngủ say, Lục Thanh Huyền nhìn nàng một lát sau đó vươn tay giúp nàng dém chăn rồi mới bước xuống giường, chàng sửa soạn một phen rồi đi đến điện Kim Loan trong ánh nắng ban mai mờ nhạt. Đến lúc hạ triều đã là giờ Tỵ canh ba [1], chàng trở lại cung Cảnh Dương và hỏi: “Hoàng Hậu đâu rồi?”

[1] Khoảng 10h20-11h.

Chàng mỗi ngày đều sẽ hỏi vấn đề này, cung nữ đã sớm chuẩn bị sẵn vừa nghe liền cười đáp: “Hoàng Hậu nương nương vẫn chưa dậy ạ.”

Lục Thanh Huyền gật đầu, đi đến Ngự Thư Phòng, đến buổi trưa đại tổng quản hỏi chàng có muốn truyền thiện hay không, chàng hỏi: “Hoàng hậu đã thức chưa?”

“Chưa ạ.”

“Truyền thiện trước đi, trẫm đến tẩm điện xem Hoàng hậu đã.”

Cửa sổ vẫn còn đóng, rèm giường đã buông xuống, ánh đèn trong tẩm điện lờ mờ phảng phất có một mùi thơm mơ hồ. Lục Thanh Huyền đi đến mép giường ngồi xuống nhìn thấy Hạ Trầm Yên đang nằm ngủ ở giường trong, chăn bông lại bị nàng vén lên. Chàng giúp nàng đắp chăn lại, sau đó nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa bên thái dương của nàng, Hạ Trầm Yên khẽ mở mắt, khi nhìn thấy người ngồi ở mép giường là chàng, nàng yên tâm nhắm mắt lại.

“Còn buồn ngủ hả?” Lục Thanh Huyền hỏi.

“Buồn ngủ.” Nàng nhỏ giọng đáp.

“Dạo này nàng ngủ nhiều quá.” Lục Thanh Huyền nói, “Để chiều nay ta gọi thái y đến bắt mạch cho nàng.”

Hạ Trầm Yên gật đầu, động tác của nàng rất nhỏ nhưng bởi vì Lục Thanh Huyền vẫn luôn quan sát nàng nên vẫn nhận ra. Chàng khẽ thở dài vuốt tóc nàng, lại hỏi: “Đã trưa rồi, nàng có muốn dậy ăn cơm không?”

Hạ Trầm Yên lật người, “Không muốn.”

“Ta bảo Ngự Thiện Phòng bưng ít cháo trắng đến cho nàng, để cung nữ đút nàng ăn nhé.”

“Không muốn.”

“Vậy ta đút cho nàng.”

Hạ Trầm Yên quay lưng về phía chàng im lặng một lúc, Lục Thanh Huyền còn tưởng rằng nàng lại ngủ rồi, thì nghe nàng nói: “Được ạ.”

Lục Thanh Huyền không khỏi mỉm cười, sai người đi truyền thiện. Hôm nay, Ngự Thiện Phòng vừa hay có nấu cháo trắng, các cung nữ bưng hộp thức ăn vào tẩm điện, cầm muỗng sứ múc vào một chiếc bát nhỏ men ngọc.

Lục Thanh Huyền sai người mở cửa sổ ra, ánh nắng chói chang lập tức chiếu vào, bên ngoài cửa sổ là cảnh xuân tươi đẹp, cung nữ treo rèm lên, Lục Thanh Huyền đỡ Hạ Trầm Yên ngồi dậy rồi đặt một cái gối sau lưng nàng.

Hạ Trầm Yên ngồi trên giường cảm thấy không được khỏe lắm, một cái thìa được đưa đến bên môi nàng, nàng thấy những ngón tay thon dài và sạch sẽ của Lục Thanh Huyền, bàn tay ấy rất vững vàng cầm muỗng không nhúc nhích. Tầm mắt nàng hướng lên trên nhìn thấy khuôn mặt chàng vừa tuấn tú, hào hoa phong nhã vừa lạnh lùng như tuyết, nhưng khi nhìn nàng thì lại trở nên dịu dàng trầm lặng.

“Sao lại không ăn?” Lục Thanh Huyền hỏi.

Hạ Trầm Yên cụp mắt xuống, hé miệng ngậm lấy đầu muỗng, Lục Thanh Huyền lại đút lần nữa. Sau khi Hạ Trầm Yên ăn hai chén cháo trắng, Lục Thanh Huyền hỏi nàng: “Đã khá hơn chưa? Nàng có muốn ăn gì nữa không?”

“Ta không muốn ăn gì hết, vẫn còn buồn ngủ lắm.”

Lục Thanh Huyền liền bảo cung nữ giúp nàng rửa mặt, sau đó nhìn nàng chìm vào giấc ngủ say, chàng lệnh cho cung nữ đóng cửa sổ lại và buông rèm xuống. Khi ra khỏi tẩm điện, chàng mới nhận ra bây giờ đã qua canh ba rồi, trước kia chàng chỉ dành ra ba mươi phút để ăn trưa, hôm nay đã phá lệ rồi. Chàng sai người đi truyền thái y, tùy ý ăn xong cơm trưa rồi đi vào Ngự Thư Phòng tiếp tục xử lý chính sự.

Hạ Trầm Yên tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nàng ngồi trong chốc lát, lúc nào cũng thấy hơi uể oải không thoải mái cho lắm. Hàm Tinh tiến vào thấy nàng đã tỉnh liền nói: “Nương nương, thái y đang chờ ở bên ngoài ạ.”

Không biết bắt đầu từ lúc nào mà Hàm Tinh cũng lặng lẽ thay đổi xưng hô từ “Cô nương” thành “Nương nương” luôn rồi, có lẽ là bởi vì nàng ấy phát hiện cô nương nhà mình được Hoàng thượng cưng chiều còn hơn lúc nhỏ nữa.

Hạ Trầm Yên gật đầu, nàng đi rửa mặt chải đầu một phen rồi bước ra tẩm điện, thái y hành lễ với nàng xong bắt đầu bắt mạch. Hạ Trầm Yên đặt tay lên gối để thái y bắt mạch, một lúc lâu sau y cũng chưa dám đưa ra kết luận cho nên lại kiểm tra một lần nữa.

“Có chuyện gì sao?” Hạ Trầm Yên bình tĩnh hỏi, nàng có chú ý đến biểu hiện của thái y.

Thái y mỉm cười: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, nương nương đã có tin vui ạ!”

Hạ Trầm Yên hơi giật mình cúi đầu xuống nhìn bụng nhỏ của mình, các cung nữ sôi nổi tươi cười chúc mừng, lời tốt lành tuôn ra như đậu đổ. Hàm Tinh thưởng bạc cho thái y, sai người truyền tin cho Thái hậu và Lục Thanh Huyền rồi bảo bọn họ thay trà nóng bằng nước ấm.

Chuyện Hạ Trầm Yên có tin vui được truyền đi nhanh chóng, Thái hậu đang pha trà thì nghe cung nhân truyền lời, động tác của bà dừng lại ngay sau đó cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm.”

Bà không pha trà nữa mà cẩn thận lựa chọn mấy vị ma ma trầm ổn đắc dụng, lại chọn ra những thứ thường dùng khi mang thai và sinh nở, sai người đưa đến cung Cảnh Dương.

Lúc này, Lục Thanh Huyền đang ngồi trong Ngự Thư Phòng, có hai vị đại thần được gọi đến thương nghị chính sự. Đại tổng quản nghe được tin tức của Hàm Tinh, hắn đứng ngoài cửa Ngự Thư Phòng một lúc mới mở cửa bước vào.

Lục Thanh Huyền nhìn sang, hai vị đại thần vẫn đang thảo luận về các vấn đề thủy lợi. Đại tổng quản đi tới thì thầm vào tai Lục Thanh Huyền báo cáo chuyện Hạ Trầm Yên có tin vui, sắc mặt Lục Thanh Huyền không thay đổi cũng không nói lời nào.

Đại ổng quản còn tưởng rằng chàng không nghe rõ, đang định nói lại thì thấy chàng đứng dậy vừa đi ra khỏi cửa vừa nói với các vị đại thần: “Chuyện thuỷ lợi ngày mai sẽ bàn, các ngươi lui xuống trước đi.”

Thanh âm của chàng rất bình đạm, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào, các vị đại thần ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thắc mắc vội vàng ra ngoài đuổi theo chàng, bọn họ còn chưa kịp hành lễ đã thấy chàng đi mất rồi. Gió xuân phất qua ống tay áo của Lục Thanh Huyền, bóng dáng chàng vẫn uy nghiêm thẳng tắp chỉ là bước chân càng vội vàng hơn lúc nãy.

Lò hương trong đại điện đã bị đưa đi, cửa sổ mở ra một nửa, Hạ Trầm Yên ngồi trên ghế quý phi vuốt v e bụng nhỏ của mình, trên mặt lộ ra vẻ do dự hiếm thấy. Lục Thanh Huyền đi vào đại điện, ánh mắt rơi trên người nàng không khỏi bước chậm lại một bước, Hạ Trầm Yên nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chàng, nàng nói: “Bệ hạ về nhanh vậy.”

Lúc này Lục Thanh Huyền không còn để ý đến hai chữ “Tốc độ” nữa, chàng đi đến bên nàng ngồi xuống cẩn thận nhìn nàng: “Cảm giác thế nào?”

“Không có cảm giác gì đặc biệt cả, chỉ cảm thấy mệt mỏi và không vực dậy được tinh thần.”

Lục Thanh Huyền ôm nàng vào ngực, cẩn thận không đụng đến bụng nhỏ của nàng, “Vậy nàng cứ nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Hạ Trầm Yên rất tự nhiên dựa vào ngực chàng, thuần thục tìm tư thế thoải mái nhất, Lục Thanh Huyền vừa vuốt tóc nàng vừa hỏi: “Thái y có nói cần chú ý những việc gì không?”

Hạ Trầm Yên nhìn cung nữ một cái, cung nữ vội vàng nói: “Thái y nói rằng nương nương cần phải ăn thanh đạm, không được uống đồ lạnh, không được để mệt nhọc quá độ, tâm tình cũng không được kích động quá mức……”

Nàng ấy nói như thế nào Lục Thanh Huyền đều ghi nhớ như thế ấy, sau khi ghi nhớ xong chàng khẽ xoa đầu Hạ Trầm Yên: “Trầm Yên vất vả rồi.”

Hạ Trầm Yên nằm trong vòng tay chàng, giọng nàng rầu rĩ: “Những ngày khó khăn vẫn còn chưa đến đâu.”

Lục Thanh Huyền mỉm cười nâng mặt nàng lên, rồi hôn nhẹ lên trán nàng hết lần này đến lần khác, mọi người đều cho rằng chàng đang hạnh phúc nhưng hầu như không ai biết rằng thật ra chàng đang lo lắng. Chỉ có Hạ Trầm Yên liếc chàng một cái, đặt ngón tay lên môi chàng, “Đừng hôn nữa, hôn nữa ta sẽ căng thẳng.”

Lục Thanh Huyền muốn mổ lên ngón tay của nàng nhưng do dự một chút, rồi đổi thành cái nắm tay.

“Được, đều nghe theo nàng.”

“Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.” Chàng nhẹ nhàng bổ sung.

Là một người giữ lời, mỗi ngày Lục Thanh Huyền đều trung thành thực hiện lời hứa của mình. Thái y khuyến nghị Hạ Trầm Yên nên tản bộ sau khi ăn cơm nên ngày nào Lục Thanh Huyền cũng bồi nàng đi dạo một lát. Nắng ấm xuyên qua cành cây rơi xuống vai họ, Hạ Trầm Yên nói: “Trước giờ ta luôn nghĩ rằng Bệ hạ giống như một thời gian biểu.”

“Thời gian biểu?” Lục Thanh Huyền vừa đỡ nàng vừa hỏi.

“Mỗi lần ăn cơm, chàng chỉ dành ra ba mươi phút.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì mỗi ngày phải mất ba mươi phút để đi dạo với ta.”

Lục Thanh Huyền nhìn nàng chăm chú khẽ mỉm cười: “Ta cảm thấy như bây giờ lại tốt hơn.”

Chàng luôn quan sát nàng cẩn thận, sợ nàng đi đứng không tiện sẽ va chạm vào đâu đó, mặc dù từ lúc mang thai cho đến nay nàng chưa bao giờ va vào bất cứ thứ gì cả, hai người đi ngắm hoa lạc dương, hôm nay Lục Thanh Huyền mất hơn ba mươi phút mới trở lại Ngự Thư Phòng.

Nhưng chàng không hề nóng lòng đối với hơn ba mươi phút này, mà ngược lại càng muốn nhanh chóng hoàn thành chính sự để trở về bên cạnh Trầm Yên của chàng. Trầm Yên của chàng, mỗi lần chàng thầm đọc bốn chữ này thì trong lòng luôn cảm thấy có một niềm vui thầm kín mà rộn ràng.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Hạ Trầm Yên thay một chiếc áo mỏng dành cho mùa hè, theo lời dặn của thái y là không nên đặt chậu băng trong điện để giải nhiệt nên mỗi ngày cung nữ chỉ phe phẩy quạt cho nàng.

Vào một buổi sáng Thái hậu tỉnh dậy trong cung Nhân Thọ, bà nhớ đến Hạ Trầm Yên nên hỏi thăm: “Trầm Yên dạo này thế nào rồi? Thân thể có tốt không? Có còn nôn mửa nữa không?”

Cung nữ đỡ bà đứng dậy: “Hôm qua nô tỳ có tới cung Cảnh Dương thấy Hoàng hậu nương nương rất tốt, tinh thần cũng thoải mái. Lúc nô tỳ tới còn nhìn thấy Bệ hạ đang cầm quạt quạt cho Hoàng hậu nương nương nữa cơ.”

Thái Hậu mỉm cười: “Vậy thì tốt quá.”

Rửa mặt xong xuôi bà ngồi trước bàn trang điểm, sau một lúc sau mới cất tiếng gọi tên cung nữ: “Đêm qua ai gia lại nằm mơ.”

Cung nữ này là tâm phúc của Thái hậu, đi theo Thái hậu hơn nửa đời người, nàng ấy biết xưa nay Thái hậu chỉ mơ thấy một giấc mơ, đó là một giấc mơ về sự thất bại của Tiên đế. Khi còn tại thế, Tiên đế không hề nắm hoàng quyền trong tay, trong thiên hạ có một lời đùa rằng, “Lục gia, Vương gia và Hạ gia cùng nhau thống trị thiên hạ”.

Hạ gia và Vương gia đều muốn con gái mình làm Hoàng hậu, bên nào cũng không chịu nhượng bộ, Tiến đế cũng bằng lòng để các thế tộc kiểm soát lẫn nhau. Thế nhưng dưới trò chơi quyền lực, Hậu vị bất ngờ rơi vào tay một cô nương xinh đẹp có xuất thân bình thường —— chính là Thái hậu lúc bấy giờ.

Sau đó, trước khi có kết cục tranh chấp Hậu vị thì Hồ binh đã dẫn quân xâm lược. Tiên đế đại bại, ông ký một hiệp ước khuất phục hiến dâng Hoàng hậu, Phi tần, Công chúa và vô số châu báu trong hậu cung cho bọn chúng.

Cung nữ nhẹ giọng an ủi: “May là năm đó Bệ hạ đã cứu được nương nương.”

Năm đó khi Lục Thanh Huyền biết được tin tức này, chàng đã nhanh chóng nắm tay Thái hậu và giấu bà trong mật thất trước nhưng cuối cùng đã bị Tiên đế tìm thấy. Lục Thanh Huyền khi đó còn rất nhỏ, chàng kề đoản kiếm vào cổ và nói: “Nếu như người cướp đi mẫu hậu, nhi thần nhất định sẽ chết ngay tại đây!”

Tất nhiên Tiên đế cũng không thèm quan tâm đ ến sự sống chết của Thái Tử, chính là nhờ có chúng đại thần đã thuyết phục ông ta. Chúng đại thần nói Bệ hạ ngàn vạn lần đừng làm vậy, Thái Tử điện hạ chính là hy vọng của đế quốc ta.

Thái hậu cười nói: “Khi đó nó còn nhỏ như vậy, tay cầm đoản kiếm còn không vững nữa là, nhưng lại cố gắng kiềm chế để bản thân mình không run lên.”

“Nương nương hà tất phải nhớ lại những chuyện đó.” Cung nữ nhẹ nhàng nói, “Bây giờ thiên hạ thái bình hưng thịnh, mộng tưởng không đã không còn nữa, chỉ có hiện tại mà thôi.”

Thái hậu cười nhẹ, lộ ra vẻ mặt hồi ức.

“Có lẽ là do gần đây Trầm Yên mang thai, nên giấc mơ của ai gia càng rõ ràng hơn trước.”

Cung nữ vừa chải tóc cho Thái hậu vừa cung kính lắng nghe, Thái hậu không nói nữa mà chỉ chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Ngày hôm đó bà được Lục Thanh Huyền giấu trong mật thất có nhìn thấy Quý phi của Tiên đế. Bà nhìn nữ nhân xuất thân từ Hạ gia này không biết vì sao lại muốn ngăn cản bà ấy, để bà ấy cùng trốn ở đây.

Quý phi nghe thấy giọng nói liền quay đầu lại, nhưng vào lúc này có một đám binh lính mà Thái hậu chưa từng thấy xông tới lôi kéo Quý phi đi. Thiếu niên Lục Thanh Huyền đang lo lắng lau chùi đoản kiếm nên không chú ý tới việc này, Thái hậu vẫn luôn ghi nhớ ánh mắt cuối cùng của nữ nhân đó. Bà ấy không hề khai ra nơi bọn họ đang ẩn náo, cuối cùng là Tiên đế dùng bản đồ trong cung mới tìm thấy bọn họ.

Hồi lâu sau, cung nữ cũng búi tóc cho Thái hậu xong, nàng ấy lại khuyên nhủ Thái Hậu một phen, Thái Hậu nói: “Thật không ngờ bây giờ lại yên bình tốt đẹp như vậy. Sau khi Trầm Yên sinh hạ hài tử cũng coi như là có thể nói dõi huyết mạch của bà ấy.”

Cung nữ không biết “Bà ấy” trong miệng Thái hậu là ai nhưng vẫn cười nói: “Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đều thông tuệ xinh đẹp, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ sinh được một đứa bé thông minh.”

Thái Hậu mỉm cười gật đầu đứng dậy đi ăn sáng, sau đó tiếp tục tỉa cành hoa. Khát vọng và sở thích của bà khác với những nữ tử quý tộc ngoài kia, chuyện mà bà thích nhất trong cuộc đời đó là tự tay cắt tỉa cành hoa và pha trà. Vì chuyện này, năm đó bà còn bị nữ nhân của Vương gia chê cười.

Thái hậu tỉa một chậu mẫu đơn rồi nói với cung nữ: “Chậu hoa này được tỉa khá đẹp, mang nó cho Trầm Yên đi.” Cung nữ đáp vâng, bưng chậu hoa mẫu đơn đến cung Cảnh Dương.

Hạ Trầm Yên nhận được hoa của Thái Hậu, nàng thưởng bạc cho cung nữ sau đó đặt chậu hoa lên bàn. Buổi tối Lục Thanh Huyền trở về thấy nàng đang mải mê ngắm hoa, ngọn đèn lung linh soi rọi những bông hoa xinh đẹp nhưng người ngắm hoa lại càng rung động hơn. Lục Thanh Huyền cảm thấy rằng có lẽ khi cả hai đều già đi, chàng cũng sẽ nhìn nàng không biết chán.

“Bệ hạ về rồi sao?” Hạ Trầm Yên ngẩng đầu nhìn chàng.

“Ta đã về rồi.” Chàng tiến lên nắm tay nàng, lại xoa xoa gò má nàng, “Hôm nay nàng cảm thấy thế nào?”

“Tốt hơn rồi.”

Lục Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm, rồi bồi nàng ăn tối. Cách đây một thời gian, nàng thường xuyên buồn nôn đến say sẫm mặt mày khiến chàng lo lắng không yên, đến mức cũng bị nôn vài lần. Thái y nói chàng “Lo lắng sẽ sinh loạn”, chàng mặt không chút cảm xúc rửa mặt một phen sau đó tiếp tục chăm sóc Trầm Yên của chàng.

Từ đó, chàng cũng nhận ra một điều việc có được một người con nối dõi là chuyện không hề dễ dàng,những gì mà chàng cảm nhận được, chằng qua chỉ bằng một phần vạn của Trầm Yên.

Sau khi ăn cơm xong, cả hai đi dạo một lát rồi tắm rửa lên giường nghỉ ngơi, ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào tấm rèm, dát lên đó những màu sắc quyến rũ. Nửa đêm Hạ Trầm Yên đột nhiên tỉnh dậy đẩy Lục Thanh Huyền một cái.

“Có chuyện gì vậy, Trầm Yên?” Lục Thanh Huyền mơ màng nắm chặt tay nàng.

“Ta muốn ăn quả vải.”

Lục Thanh Huyền đã quen, chàng ngồi dậy vuốt tóc nàng rồi gọi cung nữ mang vải thiều đến. Đại bộ phận trong cung đều thức dậy đi hái vải thiều, thử độc rồi đưa đến cung Cảnh Dương, chờ vải thiều đến Hạ Trầm Yên đã ngủ tiếp rồi.

Cung nữ đặt vải thiều lên đ ĩa bạch ngọc, Lục Thanh Huyền ngồi trên giường thử chạm tay vào thấy không quá lạnh, rất thích hợp. Chàng nhướn mày nhìn Hạ Trầm Yên một lúc rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc của tóc mà không làm nàng tỉnh.

Ngày hôm sau khi Hạ Trầm Yên tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cung nữ vén rèm giường và đỡ nàng đứng dậy: “Bệ hạ đã thượng triều rồi ạ, ngài bảo bọn nô tỳ đừng đánh thức nương nương.”

Hạ Trầm Yên tùy ý đáp lại, lúc nàng xuống giường có nhìn thấy trên chiếc bàn đặt cạnh giường có một dĩa vải tươi và một chén sữa ấm mà chàng dặn nàng uống hàng ngày.
Bình Luận (0)
Comment