Đế Yến

Chương 53

Dịch giả: nhatchimai

Diệp Vũ Hà cũng nhìn ra điểm ấy bèn thì thầm hỏi: "Thiên Sách bị người ta giết chết vứt xác. Việc này chứng tỏ trên đảo thực có vấn đề. Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Lúc này cao thủ Thiên Sách vệ đều lên bờ. Thu Trường Phong nhìn hòn hoang đảo uốn lượn quỷ dị, thầm nghĩ trong lòng cái hoang đảo này nói lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ. Nếu thực muốn thăm dò thì bằng ngần này người lục soát cả đên cũng chưa xong. Huống hồ, mọi người không quen thuộc cái địa thế nơi này, nếu địch bố trí mai phục thì... hai trăm Thiên Sách vệ có thể có kết quả giống như ở Kim Sơn lắm?

Đang chìm trong suy tưởng thì hắn nghe thấy Sương Hàng trầm giọng nói: "Có người cũng tốt, không người cũng thế. Thừa lúc có ánh trăng, chúng ta cũng nên lục soát!"

Thu Trường Phong chầm chậm gật đầu rồi bảo: "Sương Hàng huynh, phiền ngươi điểm ba mươi tay ngạch nỗ bảo vệ đội thuyền..."

Sương Hàng ngạc nhiên: "Đảo cũng không nhỏ, nhân thủ chúng ta vốn thiếu, sao còn cần phải người thủ tại thuyền? Theo ý ta thì không bằng tập trung toàn bộ nhân lực thừa dịp đêm hôm lục soát một lượt."

Thu Trường Phong nhíu mày, chậm rãi nói: "Kẻ địch có thể thừa dịp toàn bộ chúng ta tiến sâu vào đảo mà phá hủy hết thuyền thì ta quay lại bằng cách nào?"

Sương Hàng biến sắc, gã nhìn Thu Trường Phong một hồi lâu mới nói: "Vẫn là Thu Thiên hộ nghĩ chu đáo. Được rồi, ta lập tức đi sắp xếp nhân thủ."

Trong lòng Thu Trường Phong có cảm giác kỳ quái, bởi vì rõ ràng Sương Hàng theo Hán vương đã lâu, chắc chắn không phải kẻ lỗ mãng vụng về. Cứ theo lẽ thường mà xét thì từ lúc Thu Trường Phong bắt đầu đưa đề nghị, nếu Sương Hàng là người cẩn thận thì phải hiểu rõ ý Thu Trường Phong từ lâu rồi mới phải. Hay là căn bản Sương Hàng không lưu tâm đến vấn đề này.

Nhiều lần Thu Trường Phong trong cái chết tìm được cái sống là do suy xét kỹ càng. Thế nhưng dù hắn thấy điểm này kỳ quái nhưng lại không nói năng gì. Chờ cho Sương Hàng sắp xếp nhân thủ ổn thỏa xong, Thu Trường Phong lại bảo Sương Hàng chia hơn một trăm người thành bốn tổ, ba tổ đi theo ba hướng từ hướng tây lục soát về phía đông, nam, bắc. Nếu gặp chuyện dị thường, lập tức bẩm báo lại, nếu phải giao thủ với kẻ địch thì lập tức đốt lửa, phóng khói báo tin.

Thu Trường Phong phân phó xong bèn cùng Diệp Vũ Hà, Sương Hàng dẫn theo một tổ đi tới điểm cao nhất bên bờ biển để lo toàn cục. Trừ lúc mới đầu Sương Hàng có chút khác thường ra thì đều tuân theo lệnh của Thu Trường Phong. Thu Trường Phong thấy không có bất kỳ vấn đề gì nhưng chẳng biết tại sao vẫn có cảm giác có chuyện gì đó không ổn thỏa.

Trên đảo rất ít cây cối, mọi người tới chỗ cao nhất trên hòn đảo. Dõi mắt trông xa vừa có thể nhìn thấy hơn nửa địa thế lại vừa nhìn thấy ba tổ Thiên Sách vệ thong thả lục soát về ba hướng.

Chưa tới nửa canh giờ, ba tổ Thiên Sách vệ lần lượt có tin tức truyền về, lục soát non nửa hoang đảo mà không phát hiện ra một ai cả!

Trong lòng Thu Trường Phong cảm thấy bất an nhưng vẫn còn bình tĩnh. Diệp Vũ Hà không kiềm chế được bèn quay sang quát hỏi Sương Hàng: "Không phải là Hán vương bảo... đây là sào huyệt bọn phản nghịch, nhưng sao ngay cả cái bóng quỷ cũng không thấy?"

Sắc mặt Sương Hàng thực sự còn nặng nề hơn sương. Gã là thủ hạ Hán vương, lại thấy Diệp Vũ Hà dám lớn tiếng nghi ngờ Hán vương thì biến cả sắc mặt.

Một ngọn lửa từ hoang sơn phía đông hòn đảo bốc lên. Trong màn đêm, nó sáng rực khiến người ta kinh tâm động phách.

Sương Hàng thấy thế thì quát lớn: "Tới trợ giúp." Tiếng gã vừa hô lên người đã cách đó mấy trượng. Đám Thiên Sách vệ thấy vậy thì ào ào cất bước đuổi theo.

Thu Trường Phong thấy thế, trong lòng gượng cười thầm nghĩ tuy Hán vương nói là để ta làm chủ nhưng những người này hiển nhiên sẽ không theo hiệu lệnh của ta. Chuyện tới giờ đương nhiên hắn cũng chẳng chấp nhặt những tiểu tiết như thế. Tung tích địch đã hiện, hắn bèn cất bước đuổi theo những bỗng dừng lại, ngoái đầu nhìn kỹ.

Diệp Vũ Hà vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhưng lại nhìn xa xăm về hướng bắc.

Thu Trường Phong hơi thấy kỳ quái, hắn đương nhiên biết Diệp Vũ Hà cố ý tới đây là vì tìm dư nghiệt Phủng Hỏa hội, vì giải độc cho hắn. Hiện giờ có tung tích kẻ địch thì theo lẽ Diệp Vũ Hà phải là người đầu tiên xông lên mới đúng, vì sao cô vẫn không nhúc nhích? Đột nhiên nhìn sắc mặt Diệp Vũ Hà, trong lòng Thu Trường Phong phát lạnh, bởi vì hắn chưa bao giờ thấy sắc mặt Diệp Vũ Hà khó coi giống như lần này.

Diệp Vũ Hà không phải là người nhát gan, lúc này sắc mặt cô tái nhợt, mắt tỏ ra kinh hãi, tay nắm chuôi kiếm nhưng không rút nó ra.

Thu Trường Phong lập tức hỏi: "Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy gì?" Hắn thấy Diệp Vũ Hà như thể gặp quỷ. Cô nhìn chằm chằm về một tảng nham thạch lởm chởm phía bắc, cảm giác như Diệp Vũ Hà nhất định nhìn được cái gì đó.

Chẳng ngờ Diệp Vũ Hà từ từ bước về phía bắc mấy trượng, đột nhiên tháo vỏ kiếm đập vào tảng đá.

Tảng nham thạch kia nhìn cũng biết là cực kỳ rắn chắc, vỏ kiếm đập vào chẳng chút sứt mẻ. Đây vốn là chuyện cực kỳ bình thường thế mà khuôn mặt Diệp Vũ Hà lại lộ ra thần sắc cực kỳ cổ quái.

Thu Trường Phong nhịn không được cau mày hỏi: "Vũ Hà, ngươi làm gì thế?"

Bỗng nhiên Diệp Vũ Hà ngẩng đầu, liếc một cái về phía Thu Trường Phong, khuôn mặt mê man mịt mờ thốt lên: "Không... không có gì?" Đột nhiên nhìn thấy tro tàn của đám khói lửa rơi lả tả trong không trung thì kêu "A" một tiếng: "Ở kia có việc, chúng ta mau tới xem đi." Cô cất bước, thoáng cái chạy được mấy trượng.

Thu Trường Phong cảm giác vừa đến hoang đảo này, chẳng những Sương Hàng có vấn đề, mà ngay cả Diệp Vũ Hà cũng trở nên cổ quái. Hắn nghĩ tới đây không kiềm được sự kinh hãi trong lòng nhưng vẫn chạy theo.

Lúc này trăng đã lặn dần về phía tây, hoang đảo càng trở nên lờ mờ. Sóng đập vào bờ như gầm gào giận dữ, gió biển thổi nhè nhẹ lại như khóc như than. Gặp tình cảnh này, Thu Trường Phong dù gan dạ đến bao nhiêu cũng cảm thấy rã rời ý chí, mắt nhòa đi cảm thấy bóng cây bóng đá như chuyển động.

Đột nhiên Diệp Vũ Hà dừng lại.

Thu Trường Phong không ngờ nên thiếu chút nữa đâm sầm vào người Diệp Vũ Hà. Thấy sắc mặt Diệp Vũ Hà trắng bệch, lòng Thu Trường Phong đau đớn, khẽ thì thầm: "Sao rồi?"

Diệp Vũ Hà cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Thu Trường Phong như si như ngốc, một lúc lâu sau mới nói: "Trường Phong... người mà ta hiện tại tin tưởng nhất chính là ngươi. Cứ cho là ta và ngươi cùng chết ở chốn này thì kiếp này cũng không oán hận." Xưa nay cô vẫn lạnh lùng nhưng trải qua mấy lần sinh tử với Thu Trường Phong, lại Thu Trường Phong chính là người mấy năm trước kia nên trong lòng đã khắc sâu ái mộ. Nhưng nếu không phải áp lực của bầu không khí mê ly tại hoang đảo thì dù thế nào cô cũng không thốt lên những lời này.

Thu Trường Phong có chút kinh ngạc nhưng trong mắt lóe lên tia cảm động: "Ta..." Hắn vốn định nói là cả tính mạng ta cũng không cần chỉ muốn bảo vệ cho chu toàn. Chẳng lẽ nàng không biết, trong lòng ta nàng quan trọng hơn tất cả mọi điều?

Nhưng không để hắn kịp nói, môi đã bị tay Diệp Vũ Hà khẽ chạm phải.

Thiên địa tựa hồ như dừng lại. Chẳng biết là mới phút chốc hay đã một hồi lâu hắn mới nghe thấy Diệp Vũ Hà nói: "Ngươi tin ta chứ, đúng hay không?"

Thu Trường Phong ngửi thấy hương mai từ ngón tay lạnh như băng. Hắn không nói mà chỉ gật đầu.

Ánh mắt Diệp Vũ Hà mơ màng, thì thầm: "Nếu ta nói là vừa rồi ta nhìn thấy tảng đá động đậy, thậm chí có quỷ xuất hiện thì ngươi có tin ta không?"

Trong thanh âm của cô xen lẫn sự kinh hãi, trong mắt cô cũng lóe lên tia sợ hãi chứng thực.

Hóa ra cô mới vừa gặp quỷ!

Trong một khắc pháo hoa bắn lên trời, đột nhiên Diệp Vũ Hà thấy tảng đá ở phía bắc cách đó không xa chuyển động, sau đó hiện ra cái mặt quỷ!

Cảm giác này thật sự là hết sức quái dị. Cô cảm thấy tên quỷ dữ kia đáng ghê tởm, hư vô mịt mờ như thể là đi từ trong đá mà ra.

Mà cái tảng đá này, giữa gió biển và ánh trăng như biến ảo thành yêu tinh, không ngờ cử động.

Cơ hồ cô không tin nổi vào hai mắt của mình, trong nháy mắt bóng quỷ đã biến mất. Bởi thế cô mới đập lên tảng đá, coi như là để xem tảng đá đó có thực sự biến thành thạch tinh hay không. Làm cho cô nản lòng là đá vẫn là tảng đá, quỷ cũng không xuất hiện trở lại.

Cô cảm thấy như bị ảo giác, bởi vậy không thể kể ra hết thảy những gì mình nhìn thấy cho Thu Trường Phong. Nhưng cô lại cảm thấy không nỡ nên cuối cùng vẫn nhịn không được mà kể cho Thu Trường Phong nghe.

Thu Trường Phong lẳng lặng nghe, không ngờ là trên mặt không biểu lộ chút bất an nào. Hắn chỉ đứng đó nhìn Diệp Vũ Hà, sắc mặt lại bắt đầu trở nên trắng bệch.

Diệp Vũ Hà nhìn thấy biểu lộ của Thu Trường Phong thì lại có chút bất an: "Trường Phong... ngươi... không tin ta?"

Thu Trường Phong chậm rãi quay người lại nhìn tảng đá ngăm đen cách đó hơn mười trượng, từ từ thốt lên: "Ta tin ngươi." Diệp Vũ Hà cảm thấy tâm tình buông lỏng, lại nghe thấy Thu Trường Phong nói tiếp: "Chỉ là ta không tin là ngươi thấy đúng là quỷ!"

Diệp Vũ Hà khẽ giật mình, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải là quỷ thì làm sao từ trong tảng đá rắn chắc mờ mờ mịt mịt đi ra. Trong lòng cô hoang mang, định hỏi tiếp thì chợt nghe thấy thanh âm thản nhiên hỏi: "Hai vị tới giờ mới đến sao?"

Đột nhiên Diệp Vũ Hà biến sắc, dõi mắt nhìn vào tảng đá phía trước, hét lên thất thanh: "Chính là con quỷ này. Ta mới thấy đúng là nó!"

Sóng dữ đập vào bờ, trong màn gió mạnh, trăng chiếu bỗng có một bóng ảnh mờ mịt từ trong tảng đá đi ra, mặt quỷ ngũ sắc trông rất dữ tợn.

Bình Luận (0)
Comment