Đêm Dài Như Sao

Chương 13


Thì ra cuối cùng tiểu nha đầu cũng đã biết thân phận của cậu ta.

Lão gia tử vuốt chòm râu, chống gậy khom lưng kéo cô đứng lên.
"Triệu Thanh Vũ chính là Diệp Giai Chính." Tinh Ý không nhịn được bật khóc, "Ông nội, con thật sự không biết thân phận của anh ta.

Ta cũng không biết anh ta là loại quân phiệt đó."
"Loại quân phiệt nào?" Lão gia tử có chút vui vẻ.
"Phản đối tiến bộ." Tinh Ý căm giận nói, "Bạn học của con bị bắt vì viết báo đưa tin phản đối Nhật Bản, anh không thẩm lý mà trực tiếp phán 5 năm.

Nếu con sớm biết rằng anh ta là loại người này ——"
"Còn có chuyện này sao?" Lão gia tử chống gậy, đi quanh phòng hai vòng, lấy khăn tay từ trong lòng ngực đưa tới, "Cô gái lớn rồi còn khóc thành thế này.

Mau lau sạch đi." Dừng một chút lại nói, "Nói chuyện chính trước, con đăng ký kỳ thi trường Y Bác Hòa chưa?"
Trong phòng thật sự hơi tối, ánh mặt trời ngoài cửa sổ tuy nhiều, nhưng bị song cửa sổ chặn lại, cũng không còn lại mấy.
Vẻ mặt của cô trong ánh sáng mờ có chút không rõ: "Ông nội, con không muốn thi Bác Hòa.

Con muốn đến Bắc Bình."
"Con đang náo loạn đấy à!" Lão gia tử gõ gậy xuống, "Ngay cả Hoàng mụ của con cũng biết Bác Hòa đứng đầu trường Y cả nước.

Tại sao con lại không thi?" Lão gia tử hít một hơi nói, "Con cháu của Liêu gia, hoặc là không thi, nếu không phải thi vào trường tốt nhất!"
"Nhưng mà ông nội..." Tinh Ý ngập ngừng nói, "Con hơi lo."
"Lo cái gì? Lo chuyện Diệp Giai Chính sao?" Lão gia tử đi đến trước mặt cháu gái, "Chuyện chính trị con không cần lo, con lo mà đọc sách cho thật tốt, muốn làm bác sĩ thì tương lai sẽ trở thành bác sĩ.

Chờ con tốt nghiệp Bác Hòa xong, nếu muốn ra nước ngoài du học, ông nội cũng sẽ đưa con đi!"
"Nhưng nếu sau này anh ta lại tới tìm con, con lo..."
Lão gia tử vỗ vai cháu gái: "Liêu gia có ân với cậu ta, cậu ta cũng từng đồng ý với ông.

Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Tinh Ý suy nghĩ đơn thuần nhưng cũng không ngốc, vừa nghe ông nội lời này, lập tức cảnh giác: "Ông nội, ông không thấy bất ngờ Triệu Thanh Vũ chính là Diệp Giai Chính chút nào à."
Lão gia tử vuốt chòm râu, nheo mắt nói: "Con nít đừng xen vào chuyện người lớn.


Có một số việc không để con biết cũng là tránh để con lo lắng." Ông gọi người giúp việc vào, "Đi gọi một chiếc xe, nhanh chóng đưa tiểu thư đến trường học đăng ký."
Tinh Ý đầy nghi hoặc, nhưng thấy sắc mặt ông nội hơi trầm xuống, chỉ đành nuốt xuống.

Từ trước đến nay trong lòng cô luôn kính trọng, thậm chí có chút sợ ông nội.

Lúc đi tới cửa, cô bỗng nhiên dừng bước, lấy hết can đảm nói: "Ông nội, con còn muốn nói một câu."
Lão gia tử nheo mắt lại: "Nói đi."
"Ông nội, tư tưởng thời đại mới dạy chúng ta tự do tiến bộ, con không muốn Liêu gia vì quyền thế nhất thời mà trao đổi lợi ích với những người đương quyền."
Lão gia tử ngồi yên lặng trên chiếc ghế gỗ gụ, vẫn nheo đôi mắt lại.

Ông chậm rãi nói: "Nha đầu, nghe lời này của con, ông nội không hối hận vì đã cho con đi học bên ngoài."
Cô không hiểu mấy lời của ông nội, nhưng cô biết ông nội không tức giận, thậm chí vui mừng khi nghe mình nói như thế.

Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng đã yên tâm.
Tinh Ý đi không bao lâu, một chiếc xe kéo chở đồ đã dừng ở cửa Liêu gia.
Chân của lão gia tử hơi chậm chạp, đi tới cửa thấy một thanh niên trẻ nho nhã lễ độ, lịch sự đưa danh thiếp cùng danh mục quà tới, tự giới thiệu là Tiêu Thành.

Lão gia tử không nhận xe quà kia, chỉ lấy danh thiếp nhìn cẩn thận, sau đó trả danh mục quà về: "Nhờ cậu chuyển lời với thiếu soái, ngày đó chỉ là chuyện nhỏ, lão hủ thẹn không dám nhận những món đồ này."
Tiêu Thành mặc đồ thường đứng thẳng tắp, không nhận tờ danh mục quà, chỉ hơi cúi người nói: "Chỉ huy đã nói, hôm nay lão gia tử tới Dĩnh Thành, theo lễ nghĩa nên đích thân đến thăm hỏi.

Nhưng chuyện ngày đó đã đồng ý với lão gia tử, trước mắt vẫn chưa thực hiện, một hậu sinh vãn bối như anh ấy không có mặt mũi nào tới thăm.

Đợi ngày sau, tự nhiên sẽ đích thân tới cửa nói lời cảm tạ."
Lão gia tử cầm chiếc tẩu thuốc vừa châm, rít một hơi: "Nói như thế, Đốc quân cảm thấy những hành vi lời nói mấy ngày nay của mình không vi phạm hứa hẹn ngày đó à."
Tiêu Thành mỉm cười: "Đốc quân cũng nói, đúng sai phải trái, anh ấy tự có cân nhắc."
Lão gia tử gõ tẩu thuốc: "Được, lão hủ chờ xem."
"Lão gia tử, những món quà này không phải đồ quý giá gì, chẳng qua Đốc quân biết ngài ăn Tết ở Dĩnh Thành nên chọn vài món đồ Tết, đặc sản quê nhà mà thôi.

Trong đó có rượu gạo của Hạ Kiều, lần này ngài đến đây, sợ là không tiện mang lên xe lửa, vì thế đã tặng một ít." Tiêu Thành cung kính nói, "Nếu món đồ quá quý giá, anh ấy cũng biết ngài không sẽ nhận.


Mấy ngày nữa thiếu gia Liêu gia trở về, mấy năm không uống rượu cố hương, hẳn là cũng sẽ rất nhớ."
Lão gia tử thật sự hơi kinh ngạc, nhìn sang chiếc xe kéo, thực sự là mấy bình rượu, cũng có chút vui vẻ hào hứng, rất ngạc nhiên trước sự để tâm này của Diệp Giai Chính.

Nếu tiếp tục kiên trì không nhận, cũng có vẻ hơi câu nệ, gật đầu nói: "Vậy cảm ơn thiếu soái nhà cậu."
Tiêu Thành thấy lão gia tử nhận quà, trái tim thả lỏng hơn phân nửa, lại cười nói: "Thiếu soái sau cùng còn nói mấy câu, nhờ tôi chuyển lời đến lão gia tử." Anh đè thấp giọng nói, "Đốc quân nói, mấy ngày nay Liêu tiểu thư có chút hiểu lầm với anh ấy.

Vốn là anh ấy đã gây ra nhiều lỗi."
Anh nhìn sắc mặt lão gia tử một chút, lại nói tiếp: "Anh ấy cũng không cầu mong lão gia tử giúp biện bạch điều gì.

Nhưng nếu Liêu tiểu thư bỏ thi trường Y Bác Hòa vì anh ấy, thì thật sự là mất nhiều hơn được.

Lão gia tử vẫn nên khuyên can mấy câu."
Tia sáng thoáng qua trong mắt lão gia tử, chợt bật cười một tiếng: "Lời của thiếu soái nhà cậu thật quanh co.

Ý tứ tương lai còn dài này, lão hủ há có thể nghe không hiểu."
Tiêu Thành nói đến đây, cũng không nhiều lời nữa, hơi cúi người rồi chuẩn bị rời đi, chỉ để lại xa phu giúp dọn xe đồ Tết vào trạch viện Liêu gia.

Lão gia tử phả ra làn khói, nhìn bóng dáng của anh, cuối cùng vẫn gọi lại: "Tiêu tiên sinh, cậu giúp thiếu soái nhà mình nói nhiều lời như vậy, lão hủ cũng có một câu muốn nhờ cậu chuyển lời." Ông dừng một chút, gằn từng chữ, "Vẫn là câu nói ngày đó tôi nói với thiếu soái nhà cậu.

Liêu gia bình thường nhỏ bé, nuôi lớn cháu gái không ít quy củ, tính tình không tốt, không dám cũng không muốn trèo cao."
Tiêu Thành sững người, sau đó cười nói: "Tôi nhất định sẽ chuyển lời tới chỉ huy."
Diệp Giai Chính vừa ăn trưa cùng đồng sự ở Tòa thị chính, bước vào văn phòng đã thấy Tiêu Thành trở về, hỏi: "Đưa đồ tới rồi chứ? Lão gia tử đã nhận sao?"
"Lúc đầu Lão gia tử không chịu nhận." Tiêu Thành lời ít mà ý nhiều, "Sau đó đã nhận rồi, cũng nhờ tôi chuyển cho ngài một câu." Anh ta nói không sót một chữ, cẩn thận nhìn nét mặt của chỉ huy, lại thấy anh không hề mất hứng chút nào, chỉ cười nhẹ nói: "Hai ông cháu này, đều không dễ đối phó."
Tiêu Thành có chút kinh ngạc, khéo léo nói: "Lời của lão gia tử, kỳ thật ý tứ đã rất rõ ràng rồi sao?"
Trong tay Diệp Giai Chính còn cầm bút, vừa phê duyệt văn kiện, vừa dùng giọng điệu tán gẫu nói: "Đây cũng không phải lần đầu tiên lão gia tử nói với tôi.

Nhưng lão gia tử Liêu gia này là một người thú vị.


Tuy ông ấy đối với gia quy của bọn trẻ rất nghiêm, nhưng rất ít can thiệp vào quyết định của bọn họ." Anh nâng tay, lại chấm vào mực nước, câu cuối cùng như đang tự nói với mình, "Quy củ của Liêu gia không ít, nhưng quan trọng nhất lại chỉ có một điều.

Tiêu Thành, cậu đoán thử?"
Tiêu Thành suy nghĩ nửa ngày, thành thật lắc đầu: "Đoán không ra."
Diệp Giai Chính đứng lên, không trả lời: "Phòng học của Đại học Lưỡng Giang cũng đã sửa hơn hai tháng rồi nhỉ? Buổi chiều hôm nay rảnh rỗi, chúng ta đi xem thử một chút."
Tiêu Thành vội nói: "Vậy tôi nhanh chóng báo với mấy vị bộ trưởng đến đây."
"Không, lặng lẽ mà đi." Diệp Giai Chính tiện tay cầm áo khoác trên giá, "Xem thử tiến độ thế nào."
Dĩnh Thành đã cho Đại học Lưỡng Giang quy hoạch một miếng đất tương đối lớn, nơi đó vốn gần văn miếu của Dĩnh Thành.

Phòng học được xây theo một tiêu chuẩn, khởi công hơn hai tháng, hiện giờ tuy đã cuối năm vẫn chưa dừng lại.

Cổng trường vẫn còn hỗn loạn, Diệp Giai Chính xuống xe, quân ủng không sợ nhiễm bùn, giẫm thẳng mà qua.
Gia tài của lão cha giàu có, Diệp Giai Chính theo tâm nguyện ngày xưa của ông, trừ bỏ chia cho các vợ lẽ, một lượng lớn đều quyên góp cho trường học.

Thành lập Đại học Lưỡng Giang là tâm nguyện ấp ủ từ lâu của ông, năm đó ông đến Bắc Bình, bị những người đọc sách châm chọc, đổi một cách nói khác là ông vừa chuyên quyền vừa độc đoán, cay nghiệt hà khắc.

Ông tức giận lớn giọng mắng Bắc Bình có mấy Đại học thì ghê gớm lắm sao, sau này Lưỡng Giang xây trường Đại học, cũng mời vài người có tri thức tới, tranh luận với Bắc Bình xem thử ai lợi hại hơn.
Khi đó Diệp Giai Chính còn lạnh lùng nói thêm một câu, không chừng giáo viên học sinh của Lưỡng Giang vẫn mắng ông như thế.

Ông chỉ biết ngượng ngùng nói, lão tử lấy tiền ra làm hiệu trưởng, những học sinh kia còn mắng sao? Chỉ là đến khi ông xảy ra chuyện việc này cuối cùng vẫn chưa thể hoàn thành.
"Ngày mốt tàu của công tử Liêu gia sẽ đến cảng." Diệp Giai Chính tuần tra một vòng khu vực học tập, đi ra từ cửa hông rồi tháo bao tay, thấp giọng phân phó, "Bảo lão Lưu đưa người đi đón.

Nhân tài như vậy, cần phải giữ lại Lưỡng Giang."
"Cần gì phải phân phó? Lưu thứ trưởng theo dõi sát sao hơn bất cứ ai." Tiêu Thành còn định nói tiếp, chợt xoay đầu, "...Ngài xem bên kia, là Liêu tiểu thư sao?"
Diệp Giai Chính im lặng xoay người, góc đường đối diện là một tòa nhà nhỏ đang xây gạch đỏ, Liêu Tinh Ý vẫn mặc áo khoác đồng phục trắng của trường, quấn chiếc khăn quàng cổ, vừa ra khỏi tòa nhà.
Đoạn đường cách hơn mười mét, Diệp Giai Chính lẳng lặng nhìn cô, thế mà vẫn nhìn thấy rõ chiếc kẹp ở góc trán của cô.

Anh đứng yên mấy giây, rồi bước chân đi về phía cô.
Tinh Ý vừa đăng ký xong và ra ngoài, mắt vừa hướng đến phố đối diện, lập tức có chút sợ hãi, lùi một bước trong vô thức.

Cô bình tĩnh lại, thấy anh càng đi càng gần, bất giác nắm chặt tờ giấy trong tay.
Diệp Giai Chính cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt của cô, khẽ cười: "Đừng căng thẳng, không phải tôi theo dõi cô mà tới đây.

Hôm nay đến xem phòng học của Đại học Lưỡng Giang, cũng không ngờ có thể gặp được cô."

Tinh Ý không nhìn anh, chỉ là hơi lo lắng nhìn về cuối phố, xa phu trước đó lúc cô vào đăng ký đã đi mua bánh bao, nói sẽ chờ ở đây, nào biết vừa khéo gặp được anh thế này chứ.
Cô không đáp, Diệp Giai Chính cũng không tức giận.

Gió bắc xốc cổ áo khoác lông của anh gần như sắp dựng đứng lên, khuôn mặt cô cũng bị thổi đến mức chóp mũi đỏ bừng.

Anh nghĩ đến việc cô ngồi xe xa phu kéo trở về, gió lạnh thổi lên người làm anh đau lòng, nhưng sau cùng vẫn không nói "Tôi đưa cô về", chỉ trầm mặc một lát, mới nói một câu chỉ hai người mới có thể nghe được: "Chuyện ngày đó đã đồng ý với cô, tôi sẽ không quên."
Tinh Ý nhướng mày, câu nói đầu tiên lại cực kỳ trào phúng không hề che giấu chút nào: "Lời nói của quân phiệt tất nhiên là một chữ ngàn vàng.

Nếu đồng ý những chuyện kia với người Nhật Bản, dù thế nào vẫn tốt hơn việc tiếp nhận sắc lệnh, thực hiện từng bước một chứ."
Tiêu Thành đứng ở xa, thật ra anh không nghe rõ bọn họ đang nói gì.

Nhưng mấy chữ kia vẫn theo cơn gió lạnh thổi đến đây, anh vô thức nhíu mày nhìn Diệp Giai Chính.
Lưỡng Giang hiện nay, ai mà không trông mong nói mấy câu với thống lĩnh trẻ tuổi mới nắm đại quyền này, ngay cả báo chí đều nói mấy câu như "Người được hoan nghênh trong giới chính trị nhất ở Trung Quốc", ai dám nhắc tới chữ "Quân phiệt" chứ?! Nếu là lúc lão soái còn sống, đã sớm rút súng ra, xung quanh còn ai dám thở mạnh.

Nhưng anh cẩn thận nhìn chàng trai kia, hàng mi rậm dần chau lại, khóe miệng cũng mím lại, hiện rõ sự bất đắc dĩ và nỗi đau chợt lóe rồi biến mất, một phó quan như anh bất chợt bất bình thay chỉ huy.
Diệp Giai Chính nghe rất rõ lời cô nói, nhất thời trầm mặc, sau đó nói: "Cho tôi thêm một chút thời gian." Dừng một chút, lại hít một hơi rồi nói, "Tòa thị chính còn có việc, tôi không thể ở đây đợi cùng cô.

Lần sau nhớ đeo găng tay."
Anh cúi đầu, cẩn thận nắm lấy bàn tay lạnh đến ửng hồng của cô, nhét đôi găng tay da cừu của mình vào.

Tinh Ý nhìn bên tóc mai được cắt tỉa gọn gàng của anh, đường cong của cằm rõ ràng, lại bất giác lộ ra chút mềm mại.

Lúc lòng bàn tay cô chạm đến bao tay, cảm thấy có chút ấm áp.

Nhưng hiện tại đối với cô mà nói, đây tựa như củ khoai lang nóng hổi, cô rụt tay lại rồi đẩy đi.

Ở phía xa, xa phu đã kéo xe đến đây, cô không nhìn thêm chút nào nữa, vội vã chạy đi.
Găng tay đúng lúc rơi xuống vũng bùn, bên trong là lông, dính phải nước bùn lập tức trở nên dơ bẩn đen đúa.

Tiêu Thành đi tới mấy bước, vội khom người xuống nhặt: "Đây chính là di vật của Đại soái! Liêu tiểu thư thật sự..."
Diệp Giai Chính lại đưa tay ngăn anh ta, tự khom người nhặt lên không màng đến bùn đất.

Tiêu Thành vội vàng lấy một chiếc khăn sạch đưa đến, chỉ huy quân sự chính trị tối cao của Lưỡng Giang hiện giờ đang đứng ở nơi đó, phủi lau bùn đất, ngẩng đầu vô cảm nói: "Trở về thôi.".

Bình Luận (0)
Comment