"Hiện tại nghĩ điều này hơi quá sớm rồi không?!" Liêu Nghệ Hàng hơi hất đầu, giọng điệu khinh thường, lặng một chút rồi không biết nhớ tới điều gì, lập tức nổi cơn tanh bành, "Từ từ —— ai là anh cả của cậu?!"
Diệp Giai Chính nói chuyện cùng Liêu Nghệ Hàng thêm nửa tiếng mới rời đi.
phó trợ lý Tống Quốc Binh vội vàng nhảy xuống xe, bước nhanh đến trước mặt anh: "Quân tọa, về Tòa thị chính hay phủ soái? Vừa rồi chủ nhiệm Tiêu cho người truyền lời đến, Cố tiên sinh đã về, hiện tại đang cùng Đại tiểu thư chờ ngài trong phủ."
"Cố Nham Quân về rồi à?" Diệp Giai Chính cân nhắc một lát, "Tòa thị chính thì sao?"
"Vẫn thế, đặc sứ của Hiyagami vẫn đang chờ."
"Vậy cứ để ông ấy chờ đi.
Tôi không có gì nói với bọn họ." Diệp Giai Chính lạnh lùng nói, "Về nhà, gặp chị cả và anh rể thôi."
Trong cuộc tranh quyền đợt trước, Diệp Giai Chính dùng bản lĩnh ác liệt được sự ủng hộ từ các lão tướng trong quân, xử tử Từ Bá Lôi, làm Cố Nham Quân mất thực quyền.
Cố Nham Quân cũng thức thời, chủ động nhận việc công tác khảo sát ở Châu Âu, hôm trước mới trở về.
Diệp Giai Chính hờ hững nhìn cảnh đường phố thoáng qua, tuy rằng không đoán được vợ chồng bọn họ tới tìm mình làm gì, nhưng vào lúc tình thế biến loạn, ít nhiều cũng sẽ liên quan đến quyền đi đường.
Phòng khách phủ soái, Diệp Giai Chính vào cửa tiện tay đưa quân sưởng cho trợ lý, bước nhanh hai bước, cười chào hỏi: "Chị cả, anh rể."
Cố Nham Quân và Diệp Văn Vũ đứng lên, Diệp Giai Chính phất tay nói: "Đi nước ngoài lâu như vậy, tôi vốn muốn để anh rể nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó mới báo với tôi những gì đã khảo sát."
"Cậu Hai, dĩ nhiên chuyện khảo sát quan trọng, hôm khác tôi sẽ nói với cậu sau, nhưng lần này tới là nghe nói chính quyền và Nhật Bản đang tranh cãi chuyện đường sắt Giang Lâm." Cố Nham Quân thử thăm dò, "Hiện tại cậu định làm thế nào? Lúc lão soái còn sống, cũng có chút do dự về chuyện này.
Theo tôi thấy, không thể bọn người Nhật được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cách thức phải cẩn thận một chút."
Diệp Giai Chính ngồi dựa vào sô pha, tư thế thư thái, nghiêng người cầm ly trà: "Lúc cha còn sống, là vì vừa không muốn đắc tội người Nhật, vừa không muốn mất chủ quyền mới trì hoãn xây dựng đường sắt này.
Hiện tại đường sắt không thể không xây, một khi đã thế, tôi cũng không sợ đắc tội người Nhật.
Hiện giờ ý thức của người dân Trung Quốc ngày càng cao, bên Bắc Bình cũng đã đồng ý, bọn họ xử lý sẽ giải quyết xích mích về ngoại giao.
Nếu tranh chấp trong phạm vi nhỏ, quân trung ương sẽ tới chi viện.
Tôi làm như thế, cũng xem như là thuận theo dân tâm."
"Cậu Hai, việc này không thể để Bắc Bình được lợi.
Nếu sau này người Nhật thật sự đánh chúng ta, bọn họ chỉ mong Dĩnh quân tiêu hao sức chiến." Cố Nham Quân kiên nhẫn khuyên bảo, "Nếu sau này đường sắt Giang Lâm thật sự xây xong nối liền nam bắc Trung Quốc, bọn họ được lợi nhưng chúng ta lại bị rút cạn máu."
"Ý của anh rể là không thể xây đường sắt sao?" Diệp Giai Chính ngắm ly trà trong tay, cười nói, "Người Nhật cũng nghĩ như thế.
Hoặc là để cho bọn họ kiểm soát một phần quyền đi đường, hoặc là dứt khoát không xây nữa."
Lời này hơi nặng nề.
Sắc mặt Cố Nham Quân hơi trầm xuống, đang định mở miệng, Diệp Văn Vũ mỉm cười chặn nói trước: "Cậu Hai, anh rể không biết lựa lời.
Chuyến này tới, thật ra bọn tôi mang đến cho cậu một tin tốt."
Diệp Giai Chính hơi nhướng mày: "Sẵn sàng nghe cặn kẽ."
Diệp Văn Vũ liền dịu dàng cười nói: "Đường sắt Giang Lâm, hai từ Giang Lâm là chỉ Lưỡng Giang và Lâm Châu.
Lưỡng Giang do cậu cầm chính, tuy nói thực lực của Quách Đống Minh của Lâm Châu không thể so với Dĩnh quân chúng ta, nhưng cũng là bá chủ một phương.
Nói thật, cậu Hai có chí hướng chống xâm lược thế này, chưa chắc ông ta sẽ kiên định được như cậu.
Nghe nói người Nhật cử không ít thuyết khách đến tìm ông ta đấy."
Diệp Giai Chính thấy cô cố tình ngắt giọng, hời hợt nói: "Đường sắt Giang Lâm, chín phần đi qua Lưỡng Giang, một phần ở Lâm Châu.
Tất nhiên Lưỡng Giang làm chủ.
Quách Đống Minh tuyệt đối không dám công khai đối địch với Bắc Bình, thậm chí là cả nước."
"Tuy tôi không dám khẳng định Quách Đống Minh nghĩ thế nào, nhưng cậu Hai à, trước mắt có một cơ hội rất tốt nên nắm lấy." Cô khẽ cười, hạ giọng nói, "Còn nhớ chuyện lần trước Đại phu nhân tới tìm cậu mai mối không?"
Diệp Giai Chính ngẩn người, anh nhớ có chuyện này, nhưng bởi vì không để trong lòng, nên thậm chí không nhớ Đại phu nhân làm mai ai.
"Quách Đống Minh chỉ có một đứa con gái, thế nên xem như hòn ngọc quý trên tay.
Nếu hai nhà Diệp Quách có thể kết thân, bện thành một sợi dây thừng, người Nhật nhất thời sẽ không còn cách nào.
Dù họ muốn làm khó dễ, đối phó hai bên cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Chị cả nói đùa rồi." Diệp Giai Chính nhàn nhạt nói, "Mai mối là một chuyện, còn về Quách tiểu thư bằng lòng gả đến đây hay không, thì đó là một chuyện khác."
"Thế nên tôi mới nói là chuyện tốt.
Vị Quách tiểu thư kia đã sớm gặp cậu, âm thầm mến mộ." Diệp Văn Vũ mỉm cười nói, "Năm đó cậu vừa khéo là bạn học với anh họ cô ấy ở trường quân đội, khi đó đã gặp cậu.
Nè, đây là ảnh Quách tiểu thư."
Diệp Giai Chính im lặng nghe xong, nhận lấy ảnh.
Thiếu nữ trên hình dáng người nhỏ xinh, mặc sườn xám bằng tơ trong suốt, bên ngoài khoác chiếc áo vừa người, phong cách Tây thời thượng, hai mắt hẹp dài xinh đẹp, đúng là một mỹ nhân.
"...!Một tiểu thư như thế làm phu nhân Diệp gia chúng ta, cực kỳ thích hợp."
Phu nhân...!vợ...!những từ này thoáng hiện trong đầu, Diệp Giai Chính lại nhớ tới Tinh Ý.
Cô không thời thượng, luôn mặc váy đồng phục Indanthrene của sinh viên, tóc dài đen nhánh, cũng không tô son phấn nước hoa, lại mang hương thuốc nhàn nhạt.
Anh không thể nói cô đẹp đến mức nào, nhưng ở trong lòng anh, xác thật không ai đẹp hơn cô.
"Chị cả, hôm đó tôi đã nói với phu nhân, có lẽ chị vẫn chưa nghe." Diệp Giai Chính bình tĩnh lại, cười nói, "Quyền ưu tiên nằm trong tay ai, dựa vào quyết tâm của một quốc gia và nòng súng trong tay, mà không phải duy trì bằng một cuộc hôn nhân.
Nếu tôi đã hạ quyết tâm, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.
Một người đàn ông phải dựa vào phụ nữ để kết minh, không khỏi quá nực cười."
Diệp Văn Vũ và chồng bất giác nhìn nhau, ánh mắt hơi phức tạp, cô ho nhẹ một tiếng: "Cậu Hai, thật sự..."
"Huống hồ, chị cả ra ngoài một thời gian, hẳn là chưa biết tôi đã có vị hôn thê." anh chậm rãi nói, "Qua vài ngày nữa, chắc chắn sẽ đưa đến ra mắt chị và anh rể."
"Cậu định hôn với tiểu thư nhà ai?"Diệp Văn Vũ kinh hỏi, "Sao không có chút tin tức nào?"
Diệp Giai Chính không đáp, chỉ cười nói: "Mấy ngày nữa chị cả sẽ đã biết."
Anh nhìn đồng hồ bỏ túi: "Chị cả, anh rể, Tiểu Tứ sắp tan học, không bằng hai người ở lại ăn một bữa cơm?"
Cố Nham Quân và Diệp Văn Vũ lại lấy cớ trong nhà còn có việc, rồi tạm biệt.
Hai người ra cửa lên xe hơi, Diệp Văn Vũ khẽ cười: "Anh xem, như em nói đúng không? Xưa nay cậu ta tâm cao khí ngạo, tuyệt đối sẽ không dùng quan hệ thông gia làm điều kiện trao đổi." Cô mím môi màu đỏ duyên dáng cười, "Hôm nay em nhắc tới là để k1ch thích tâm tính cậu ta, dù bên Quách gia hạ thấp mình, cậu ta cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này."
Cố Nham Quân chau mày: "Tôi lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Em trai này của em không phải ra vẻ để che giấu ý đồ gì đó chứ?"
Diệp Văn Vũ khẽ lắc đầu, nắm tay chồng: "Anh không hiểu cậu ta.
Đứa em này tuy rằng tâm cơ thâm sâu, chỉ riêng chuyện hôn nhân là muốn tự làm chủ.
Năm đó cha cũng muốn cậu ta đính hôn với người khác, thậm chí còn nói chỉ cần cưới vợ về, thì sẽ mặc cho cậu ta làm bậy bên ngoài.
Cậu ta không nói lời nào mà đến tòa soạn tuyên bố muốn cắt đứt quan hệ cha con.
Chuyện này náo loạn nửa năm, mới khiến cha từ bỏ ý định kia."
"Thế nên, em tin lời cậu ta?" Khóe môi Cố Nham Quân nở nụ cười, "Tin cậu ta đã có vị hôn thê?"
"Em tin.
Thậm chí có thể em cũng đã biết phu nhân tương lai Diệp gia chúng ta, là thần thánh phương nào." Diệp Văn Vũ nheo mắt, nói sâu xa, "Tôi nên cảm ơn sự tồn tại của cô ấy, chặt đứt đường sống kia của Diệp Giai Chính."
...
Lúc Diệp Giai Chính ra cửa vừa vặn Văn Hinh cũng tan học.
Cô lén hỏi Tiêu Thành: "Anh Tiêu, anh Hai đi đâu?"
Tiêu Thành do dự một chút, vẫn nói: "Đi tìm Liêu tiểu thư." Anh thấy Văn Hinh phồng má lên, vội cản lại, "Cô không được đi, anh Hai của cô sẽ tức giận."
Văn Hinh liền mở to mắt, buồn bực nói: "Được rồi, bây giờ không dùng em nữa chứ gì."
Tiêu Thành khẽ thở phào, cười nói: "Lúc về sẽ mua bánh của Thải Chi Trai cho em."
Văn Hinh lập tức mừng rỡ: "Vậy được, cảm ơn anh Tiêu."
Thấy cô xoay người rời đi, Tiêu Thành gọi cô lại: "Tứ tiểu thư, về sau đừng gọi tôi là anh Tiêu nữa.
Cô gọi là Tiêu Thành đi."
Bước chân Văn Hinh dừng một chút, im lặng một lúc, hơi tức giận nói: "Em không đấy." Lập tức đi không ngoảnh lại.
Tiêu Thành đứng lắc đầu, thị vệ chạy tới nói: "Đốc quân nói không cần mang nhiều người như vậy." Tiêu Thành vội vàng đến khuyên: "Đốc quân, thời khắc hiện tại căng thẳng như vậy, vẫn nên mang thêm những người này."
"Cậu định nói với mọi người tôi đi đâu sao?" Diệp Giai Chính chỉ hai xe cảnh vệ trước và sau, "Vẫn như cũ, tới Tòa thị chính tôi sẽ âm thầm đi."
Ngõ sau đại học Lưỡng Giang là một khu phố vô cùng bí ẩn, bởi vì gần Tô Giới Pháp nên trồng đầy cây ngô đồng, không khí yên tĩnh nên có nhiều nhà hàng phương Tây mở ở đây.
Trong đó có một nơi các tiểu thư công tử trẻ thời thượng trong thành rất thích, nhưng rất khó đặt bàn.
Nhà hàng chia ra lầu một và lầu hai, lầu một thắp ánh nến khiến phong cách trang trí Baroque càng xa hoa.
Lầu hai lại rất yên tĩnh, vì để an toàn nên tất cả phòng bao đều mở cửa, lầu hai rộng lớn chỉ có Diệp Giai Chính đang ngồi.
Anh chờ tới hơn 5 giờ, Tống Quốc Binh lại đưa người lên: "Đốc quân, Liêu tiểu thư nói không thể đến."
Sắc mặt Quân tọa lập tức trầm xuống: "Vì sao?"
Tống Quốc Binh không dám thở mạnh, cảm thấy sắc mặt của anh lúc người Nhật tới làm càn mấy ngày trước, còn không khó coi như vậy.
Anh đành dè dặt nói: "Liêu tiểu thư không nói."
Diệp Giai Chính đưa tay cởi nút áo sơ mi, cảm thấy nơi này có chút ngột ngạt.
Rõ ràng ban nãy đã đồng ý với mình, cũng nghe cô hẹn Liêu Nghệ Hàng ăn cơm.
Anh đã tính rồi, từ lúc tan học đến giờ đóng cổng trường, vẫn đủ thời gian ăn một bữa, mới hẹn bữa tối này.
Nhưng cho người đến mời, cô lại không nói lý do, nói không tới liền không tới.
Có thể thấy tâm tư phụ nữ thật sự khó hiểu.
Anh cho rằng mình đã đến gần, nhưng cuối cùng vẫn khó mà đạt được.
Cuối cùng anh cũng đành ăn tối trong nhà hàng.
Phục vụ lên món dựa theo thứ tự các món Tây, sau món khai vị, salad và rượu thì ngừng lại.
Diệp Giai Chính lấy nĩa khảy thức ăn, không có khẩu vị.
Trong chuyện ăn uống, anh giống cha không quen ăn món nước ngoài.
Anh nóng nảy gọi người dọn mấy món linh tinh này, chỉ lên món chính.
Món chính là beefsteak kèm theo con dao bóng loáng, là cách ăn thời thượng nhất hiện nay.
Diệp Giai Chính cầm dao nĩa lơ đãng cắt beefsteak, chợt cảm dưới ngọn đèn pha lê to lớn, bóng dáng một người trông đặc biệt buồn cười.
Những ngày qua anh sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Không chỉ có người Nhật, mấy phe phái chính phủ Bắc Bình cũng thay phiên liên hệ anh, mỗi bên đều có tính toán riêng, một chuyện đơn giản hiện tại phức tạp như mắc kẹt trong vũng lầy.
Anh đứng ở giữa, áp lực từ mọi phía tràn vào, càng thêm cản trở.
Đến cả Diệp Văn Vũ cũng tới thử dò xét, hy vọng duy nhất hôm nay chính là trông mong bữa tối này, có thể gặp được cô thoải mái tâm sự.
Đáng tiếc, không thể như ý muốn.
Anh cầm dao cắt thịt bò, cảm thấy không quen tay.
Đại sảnh dưới lầu đông đúc sôi nổi, ai cũng như người nước ngoài, trong tiếng nói thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng nước ngoài.
Anh có chút tức giận vô cớ: "Lấy kéo tới cho tôi!"
Phục vụ đứng một bên, cho rằng mình nghe nhầm: "Tiên sinh, ngài nói gì?"
Diệp Giai Chính chậm rãi nói: "Không quen dùng dao nĩa, lấy kéo và đũa cho tôi!"
"...!Vâng."
Phục vụ không biết người này là ai, người thuận miệng nói một câu liền có thể bao cả lầu hai, không phú cũng quý.
Cho dù là yêu cầu kỳ quái hơn, anh cũng không dám không làm, lập tức đưa kéo và đũa đến.
Diệp Giai Chính ném dao nĩa đi, vừa cầm đũa lên, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ hồn nhiên nói phía sau: "Anh Hai, bữa cơm này em vẫn kịp chứ?".