Đêm Dài Như Sao

Chương 46


Lão gia tử không nói gì, Tinh Ý lại cảm thấy anh có vẻ như đang nghiêm túc giải thích gì đó nhưng không rõ lắm, cô đành chớp mắt nhìn anh, cười hỏi: "Sao anh căng thẳng thế?"
Diệp Giai Chính im lặng ăn vài muỗng cơm, dường như đã hạ quyết tâm, mới nói: "Lúc nhỏ anh từng nghe ông nội dạy Nghệ Hàng trong lớp, nói là ăn cơm trộn canh hơi bất lịch sự, còn phạt anh ấy một ngày không được ăn cơm."
Lão gia tử như thể tỉnh giấc, bật cười: "Khi đó tôi nghiêm khắc với nó như thế sao?"
Diệp Giai Chính nhàn nhạt cười, cũng không nói thêm nữa, cầm bát cơm Tinh Ý đã trộn cho anh, ăn từng muỗng một.
Ăn xong, diệp giai Chính vào thư phòng cùng lão gia tử, Tinh Ý dọn dẹp bát đũa trên bàn, nhận ra Diệp Giai Chính không phải tới tìm cô.

Cô đành lấy sách giáo khoa và vở ra, vặn mở đèn điện bắt đầu ôn tập.
Có lẽ do nguồn cung không ổn định, đôi lúc đèn điện hơi nhấp nháy một chút.

Tinh Ý đưa tay vén tóc ra sau tai, lẩm bẩm đọc thuộc sách.

Không biết qua bao lâu, cô vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Giai Chính mình cúi người ở phía sau, nhìn cuốn sách qua vai cô.
"Sao anh đi không phát ra tiếng động nào thế?" Tinh Ý xoa mắt hỏi.
Diệp Giai Chính nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, gác cằm bên cạnh đầu cô, không đáp mà hỏi lại: "Sau này bảo người ta lắp đèn lại đi, đọc như thế có rõ không?"
"Không sao, em thấy rõ mà." Giọng nói Tinh Ý nhẹ nhàng, "Anh phải đi sao?"
Anh hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên tóc cô: "Ông nội nói em có thể tiễn tôi."
Anh vốn dĩ là nói đùa, không ngờ Tinh Ý lại khép sách, nhanh chóng đứng lên kéo cánh tay anh nói: "Được thôi." Anh nghĩ một chút, không nỡ từ chối: "Vậy em đến đầu ngõ với anh thôi." Anh cầm áo khoác giúp cô mặc vào, cẩn thận quàng khăn cho cô mới dắt cô ra ngoài.
Gió lạnh thấu xương, cô nép mình bên cạnh anh, quân phục anh vẫn phẳng phiu và hơi c**ng cứng, nhưng lúc tới gần lại bất giác có cảm giác ấm áp.
"Anh Hai, có phải anh rất sợ ông nội không?"
Diệp Giai Chính nghiêm túc nghĩ một chút, mới trả lời: "Tôi rất tôn trọng ông nội, không muốn vì một việc nhỏ mà khiến ông ấy hiểu lầm về tôi."
Tinh Ý mím môi cười, dùng ngón tay so một chút: "Nhưng đây là...!một chuyện rất nhỏ rất nhỏ đấy."
Diệp Giai Chính nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, không biết nhớ tới cái gì, nhẹ giọng nói: "Lúc ông nội dạy anh cả của em, tôi cũng rất nhỏ.

Khi đó là lần đầu tiên tôi biết, thì ra ăn cơm cũng có quy củ.


Bởi vì trong nhà sống dựa vào tiền may đồ của mẹ, cho nên rất ít cơ hội được ăn thịt, bà ấy luôn muốn để tôi ăn thêm một chút, cho nên đã trộn canh cho tôi...!Trước khi nghe những lời đó của ông nội, tôi vẫn luôn cho rằng cơm trộn canh là món ăn ngon nhất trần đời."
Tinh Ý cùng anh đi về phía trước, bất giác ôm chặt anh, đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, một hạt tuyết nhỏ bắt đầu rơi xuống, có vài hạt rơi xuống môi lạnh lẽo.

Cô rất muốn an ủi anh, nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ biết nói: "Anh Hai, thật ra em cũng rất thích ăn nước thịt trộn cơm."
Diệp Giai Chính mỉm cười: "Em muốn an ủi tôi à?"
"Là thật đấy!" Tinh Ý nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt nghiêm túc, "Lúc nhỏ em không chịu ăn, chỉ thích ăn nước thịt kho tàu trộn cơm.

Ông nội rất lo lắng, sợ ngày nào đó em không thích món này nữa, mỗi ngày đều nhắc mỗ mụ đút cơm."
Diệp Giai Chính bật cười: "Cho nên cũng khó trách Nghệ Hàng cứ phàn nàn, ông nội rất thương em."
"Bọn họ là người nhà của em, cũng là của anh mà." Cô tự nhiên nói, "Anh xem em và Văn Hinh rất hợp nhau nè."
Anh rất muốn xoa cô đầu, hỏi một câu "Em có biết trước đó ông nội và anh cả làm khó tôi biết bao hay không", nhưng cuối cùng không nói: "Em là chị dâu hai của nó, đương nhiên phải nghe lời em."
Mấy chiếc xe đậu ở đối diện ngõ nhỏ, trong đó có một chiếc sáng đèn pha, Tinh Ý liền dừng bước nói: "Bọn họ hối anh rồi kìa."
Diệp Giai Chính xoa mi tâm, sự mệt mỏi chợt lóe lên rồi biến mất: "Thỉnh thoảng thật sự không muốn gặp một số người."
Tinh Ý nhìn xung quanh mấy lần, xác định không có người qua đường, nhanh chóng nhón mũi chân, chạm lên má anh, rồi lại lùi về một bước nhìn: "Như thế cảm thấy tốt hơn một chút không?"
Anh không kịp trở tay, ánh mắt khẽ sáng lên, mỉm cười chỉ lên môi mình: "Nơi này thì sao?"
Cô ở một nơi cách anh hai ba bước, chắp tay sau lưng, lắc đầu, ngữ khí có chút mất mát: "Căn bản hôm nay không phải anh Hai tới thăm em.

Anh cũng không biết hôm nay em xin nghỉ về nhà."
Anh sững sờ, chỉ đành thành thật gật đầu: "Tôi tới tìm ông nội hỏi chút chuyện, trong nhà có một ông lão, như có một báu vật mà."
Tinh Ý dở khóc dở cười: "Anh cũng không hỏi vụ kiện của em."
Diệp Giai Chính tiến lên hai bước, vuốt tóc cô nhẹ giọng nói: "Cô bé ngốc, tôi không hỏi là bởi vì...!luôn tin tưởng em." Anh dừng một chút, xác định nhìn thấy một tia sáng ấm áp trong mắt cô, mới cười nói, "Được rồi, trở về đi, tôi ở đây nhìn em."
Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cô về nhà.

Cô ở cửa nhà, quay đầu vẫy tay với anh.


Anh mới cười xoay người, Tiêu Thành lặng lẽ đứng bên cạnh đưa ô ra.
Tiêu Thành cách anh nửa bước, có chút khó hiểu: "Đốc quân, vì sao không nói với Liêu tiểu thư là anh nhắc nhở toà án mới có được phán quyết trước hạn?"
Diệp Giai Chính liếc xéo anh một cái, hình như có chút đồng cảm: "Tôi hỏi câu, lúc Tiểu Tứ bảo cậu mua bánh ngọt ở Thải Chi Trai, cậu có nói với nó là mình phải xếp hàng đợi ở Thải Chi Trai một tiếng mới có thể mua được không?"
Tiêu Thành ngẩn người: "Không..."
Diệp Giai Chính dùng ánh mắt "Cũng ghê gớm nhỉ" nhìn anh.
Tiêu Thành cứng rắn nói tiếp: "Nhưng đây là do Tứ tiểu thư phân phó."
Diệp Giai Chính lên xe, nhịn cười nói: "Cậu là chủ nhiệm thân cận của tôi, không phải của nó." Dừng một chút lại lẩm bẩm một câu, nghe hình như là "Du mộc ngật đáp*".
(Ji: *榆木疙瘩 - cứng cỏi của rễ cây du, ý chỉ sự bướng bỉnh, cứng đầu)
Từng chiếc xe dần khởi động, Tiêu Thành báo cáo: "Lúc Sato Gen đến tôi đã phái người theo dõi, ông ta loanh quanh mấy vòng mới đến một mình, không có người đi theo." Anh dừng nói, thanh âm trầm thấp dị thường, "Nếu chung quy giữ ông ta vẫn không ổn, có nên giao cho Cục tình báo hay không?"
Diệp Giai Chính không nói gì.

Lời của Tiêu Thành, anh đã sớm nghĩ tới, một khi giao cho Cục tình báo sẽ có rất nhiều cách khiến Sato Gen lặng lẽ biến mất khỏi thế gian.

Nhưng đến cùng anh vẫn có chút do dự, Sato Gen là cha của Tinh Ý, cũng là con trai độc nhất của lão gia tử.

Ngoài miệng thì nói sẽ không tha thứ, nhưng anh nhìn ra, qua nhiều năm như vậy, lão gia tử vẫn quan tâm đ ến con trai.

Nếu...!nếu mọi thứ có thể không tệ đến thế, anh vẫn hy vọng có thể khiến Sato Gen tự rời khỏi Lưỡng Giang.
"Lão gia tử đã gặp mặt ông ta." Diệp Giai Chính nhớ lại lời của lão gia tử nói với mình vừa rồi, sắc mặt ngưng trọng, "Sato Gen bảo đảm với ông, chưa từng để lộ thân phận với người khác.

Ông ta đã đồng ý rời khỏi Trung Quốc, nhưng trước khi đi muốn được gặp con cái của mình."
"Liêu lão gia tử sẽ không đồng ý chứ?"

"Tính cách của ông ấy như thế sao có thể đồng ý?!" Diệp Giai Chính lắc đầu, "Đừng nói cháu gái, ngay cả Liêu Nghệ Hàng cũng không được gặp."
Xe hơi chạy chậm dần, đến gần Tô Giới Nhật phía trước.

Trên đường phố rực rỡ ánh đèn, những tòa nhà kiểu Tây san sát nhau, các binh lính mặc quân phục màu vàng đất đang đứng ở đầu phố, thận trọng hỏi từng chiếc xe.
Tiêu Thành trầm mặt, kéo cửa kính xe xuống: "Đây là xe của Diệp đốc quân."
Binh lính Nhật Bản lui về phía sau nửa bước, nghiêm chào cho qua.
Hiyagami đã chờ ở cửa sảnh, ông mặc lễ phục đuôi tôm, ria mép được tỉ mỉ cắt gọn.

Lúc cười, đôi mắt nhỏ gần như híp lại thành một đường chỉ, nhưng trong đó lại có một sự sắc bén lấp ló khó tả.
"Đốc quân thật sự quá khó mời." Ông cười vươn tay với Diệp Giai Chính, "Hôm nay hạ cố đến chơi, thật sự rất vinh hạnh."
Diệp Giai Chính xuống xe, tiện tay đưa găng tay và mũ quân đội cho Tiêu Thành: "Ngài Hiya nói như vậy, tôi cảm thấy rất ngại.

Thật sự không có thời gian."
Tầng thứ nhất của căn nhà kiểu Tây là sảnh khiêu vũ, lúc này ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, một đôi nam nữ ôm nhau khiêu vũ.

Hiyagami ra một thế mời: "Đốc quân, mời lên tầng hai."
Diệp Giai Chính nhàn nhạt nhìn xung quanh: "Sao thế, không phải ngài Hiya mời tôi đến khiêu vũ sao?"
Hiyagami cười ha ha: "Nếu Đốc quân không mang bạn nhảy, hẳn là các cô gái trong sảnh đều đang đợi ngài mời đấy."
Diệp Giai Chính cũng cười: "Như thế chúng ta nói xong đã, tôi sẽ chọn bạn nhảy sau."
Hai người lên thư phòng lầu hai, khi cánh cửa dày vừa đóng lại, Hiyagami đi tới quầy rượu rót hai ly Whiskey, đưa một ly cho Diệp Giai Chính, nói sâu xa: "Nói thật, Diệp đốc quân, từ khi ngài nắm quyền Lưỡng Giang, tôi cảm thấy hữu nghị giữa ngài và nước Nhật bọn tôi không vững chắc như trước nữa."
Chất lỏng màu vàng trong ly thủy tinh hơi sánh, Diệp Giai Chính chỉ cầm chơi trên tay, không tiếp lời.
Hiyagami tiếp tục nói: "...Nhưng đế quốc bọn tôi vẫn tin tưởng Đốc quân trước sau như một."
"Chuyện quyền đi đường lần trước thật sự ầm ĩ không vui, hiện nay nếu đã có trắc trở, bọn tôi cũng đã nghĩ lại.

Đúng thật là với lập trường của Đốc quân ngài, nếu đồng ý hợp tác cùng chúng tôi, chỉ sợ sẽ chịu áp lực lớn từ dân chúng, cho nên chuyện này sau này có thể từ từ nói."
"Đốc quân, nhắc tới hữu nghị của Diệp gia và bọn tôi, có lẽ ngài sẽ cảm thấy chỉ là lời nói suông.

Nhưng hiện tại có một hợp tác rất tốt, bọn tôi sẽ chứng minh với ngài, vì tiền đồ của ngài và Lưỡng Giang, suy cho cùng vẫn nên chọn chúng tôi."

Diệp Giai Chính đặt ly rượu xuống: "Rửa tai lắng nghe."
"Quách Đống Minh đã đồng ý cho chúng tôi thuê cảng Lâm Châu, chẳng bao lâu nữa, tuyến nội địa qua cảng Lâm Châu sẽ trực tiếp nối liền Trường Giang.

Đây cũng là nguyên nhân lần này tôi giới thiệu Sato Gen với ngài.

Nếu Đốc quân đồng ý, ngài cũng có thể tham gia đầu tư cảng Lâm Châu lần này." Hiyagami cười nói, "Tuy nói Trung Quốc đã thống nhất, nhưng ngài không thể không rõ tình hình thực tế, binh quyền các nơi phân chia, có tiền mới có thể tiếp tục nuôi binh.

Chuyện đầu tư cảng, là một vốn bốn lời."
Mặt Diệp Giai Chính vẫn không có cảm xúc, chỉ có sự sắc bén trong ánh mắt hẹp dài chợt lóe rồi biến mất, anh nhàn nhạt nói: "Tôi hiểu ý của ngài Hiya, ba bên xây cảng, sau này đường thủy tất nhiên phải đi qua Lưỡng Giang."
"Tất nhiên rồi, vật tư trên đất liền cũng sẽ được vận chuyển ra ngoài!" Hiyagami cười nói, "Cho nên lần này tôi đã mời em rể mình đến, đây là lòng riêng.

Xưởng đóng tàu của cậu ta sẽ xây ở Trung Quốc, nếu Đốc quân bằng lòng cũng có thể đầu tư." Ông nhướn người lấy điện thoại, trước lúc quay số lại hỏi Diệp Giai Chính, "Có phiền nếu tôi mời cậu ta vào không?"
Diệp Giai Chính dựa vào sô pha: "Xin cứ tự nhiên."
Sato Gen nhanh chóng bước vào, mặc Âu phục, dáng người cao gầy, bộ râu cũng được cắt tỉ mỉ, trông như một thương nhân nho nhã lịch thiệp.

Diệp Giai Chính đứng lên bắt tay, đối mắt nhìn nhau đều không thấy được bất kỳ manh mối nào.
"Sato đừng ngại nói một chút về kế hoạch của công ty với Diệp đốc quân đi."
Diệp Giai Chính hơi phất tay, đánh gãy lời ông: "Người Trung Quốc nói tu thân tề gia mới có thể trị quốc bình thiên hạ, chuyến đi tới Trung Quốc lần này của ngài Sato có mang người nhà đến không?"
Sato Gen không tránh khỏi ánh mắt sắc lạnh khác thường của người thanh niên này: "Vợ tôi vẫn ở Nhật Bản, hai ngày nữa sẽ tới."
"Nếu tề gia có nghĩa theo tôi hiểu, thì tình cảm của em gái tôi và em rể rất tốt." Hiyagami thở dài nói, "Đáng tiếc thời trẻ em gái tôi gặp một sự cố nghiêm trọng, không thể sinh con.

Nhưng Sato lại không rời không bỏ, có thể nói là một giai thoại."
Khóe môi Diệp Giai Chính hiện ra một nụ cười như có như không, nhìn sang Sato Gen một cái, không lên tiếng.
Hiyagami nhìn Sato Gen, có lẽ cảm thấy tinh thần hôm nay của ông không tốt, liền tiếp lời: "Sato cũng nói, cảm ơn sự phát triển của Y học, mới có thể cứu sống em gái tôi.

Cho nên mấy năm nay cậu ta luôn giúp đỡ trường Y, tới Trung Quốc lần này, cũng đã quyên góp cho trường Y Bác Hòa."
Diệp Giai Chính nghe câu cuối cùng, ý cười thu liễm, nhàn nhạt nhìn Sato Gen: "Không ngờ ngài Sato thích làm việc thiện như vậy." Sato Gen hơi né tránh ánh mắt của anh: "Tài liệu liên quan của công ty chúng tôi, Diệp đốc quân không ngại mang một bộ về xem trước một chút.".

Bình Luận (0)
Comment