Hai người tiếp tục trò chuyện, đi dạo bên hồ vào ngày đông giá rét như vậy, thế mà lại cảm thấy vô cùng thanh thản dễ chịu.
Khoảng nửa tiếng sau, nơi xa có tiếng động cơ xe đến gần. Anh quay đầu lại nhìn, Tống Quốc Binh bước xuống xe, chạy nhanh tới, nét mặt khẩn trương. Diệp Giai Chính không khỏi thở dài: "Xem ra phải về rồi." Đáy lòng Tinh Ý cũng có chút tiếc nuối, ngoài mặt lại cười nói: "Được một ngày rảnh rỗi cũng coi như là hiếm có rồi."
"Đốc quân!" Tống Quốc Binh bước nhanh đến chỗ Diệp Giai Chính, "Vịnh Ngõa Tử truyền mật tin đến, cần ngài lập tức về Dĩnh Thành."
Diệp Giai Chính gật đầu: "Bây giờ sẽ trở về."
Lúc trở về, nhóm cảnh vệ đã sắp xếp ổn thỏa, bọn họ lập tức lên xe. Tinh Ý ngồi trên xe ngoái nhìn căn biệt thự kia. Diệp Giai Chính nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô: "Đã cho người ở lại, ngày mai có thể lấy báo và ảnh chụp."
Cô cười nhạt, đáp "vâng", nhưng không biết vì sao đáy lòng lại vô cớ bất an, không khỏi hỏi một câu: "Chúng ta vẫn sẽ trở về nơi này chứ?"
Giọng nói của Đốc quân trẻ trầm thấp mà kiên định: "Ừm."
Rất nhiều năm về sau, Liêu Tinh Ý luôn nhớ đến buổi trưa tuyết bay tán loạn đó, cô lên xe cùng chồng mới cưới rời khỏi căn biệt thự bên hồ Tiên Nữ. Cô vẫn cho rằng bọn họ sẽ trở về; tản bộ, cắm hoa, ăn bữa sáng của địa phương cùng nhau. Nhưng lúc này có lẽ cô sẽ không nghĩ đến, cả một đời này, cô không thể trở lại nơi này... cùng với anh nữa.
Lão gia tử vốn được bảo vệ nghiêm mật ở Tây Sơn, nhưng xưa nay ông không quen ở nơi khác, cảnh vệ khuyên can mãi, cuối cùng vẫn đưa ông về chỗ ở của Liêu Nghệ Hàng. Diệp Giai Chính đưa Tinh Ý đến giao lộ gần Liêu gia, bởi vì bộ quân có tình báo khẩn cấp nên phải rời đi, trước đó đã dặn dò: "Chuyện đó, chờ tôi trở về sẽ nói với ông nội." Cô hơi nhón mũi chân, sửa sang cổ áo quân phục giúp anh: "Vâng... vậy em đi trước đây."
Tới nhà gõ cửa, người giúp việc ra mở, vừa thấy Tinh Ý liền cười nói: "Tiểu thư đã về rồi."
Tinh Ý không để ý tới, chỉ hỏi: "Ông nội của tôi đâu?"
"Lão gia tử đang đọc báo trên lầu."
Tinh Ý chưa cởi áo khoác, vừa bước lên lầu, vừa hỏi: "Ông nội đến đây lúc nào?"
Người giúp việc nghĩ rồi nói: "Đã mấy ngày rồi nhỉ? Ngày mà Liêu tiên sinh đi, lão gia tử đã tới đây."
"Ngày mà anh cả đi sao?" Tinh Ý giật mình, không khỏi cười khổ, hóa ra ông nội cũng không yên tâm để một mình cô ở lại Dĩnh Thành, rốt cuộc vẫn trở về theo dõi.
Cửa thư phòng khép hờ, cô gõ một tiếng rồi đưa tay đẩy ra. Lão gia tử ngồi trên ghế nằm, hình như ngủ rồi. Cô lặng lẽ đi đến, lấy tờ báo trên người ông xuống. Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ để nhìn, lúc ông nội ngủ lông mày vẫn nhíu chặt lại, tâm sự nặng nề. Cô lấy chiếc chăn lông ở một bên nhẹ nhàng đắp lên, lúc đang định rời đi, ghế bập bênh khẽ lắc lư, lão gia tử tỉnh lại vừa thấy cô liền ngồi dậy: "Con về rồi à?"
"Ông nội." Tinh Ý vội vàng xoay người, "Con xem ông đang ngủ nên không đánh thức."
"Con và Thanh Vũ đều không sao chứ?" Có lẽ mấy ngày nay lão gia tử hút rất nhiều thuốc, giọng nói hơi khàn, "Ông nghe nói đoàn xe bị đánh bom."
"Bọn con đều ổn." Tinh Ý vội vàng an ủi ông nội, "Sau đó anh ấy phải xử lý chút việc, nên ở bên ngoài hai ngày."
Lão gia tử chậm rãi dựa về ghế nằm, ánh sáng trong ngoài phòng khúc xạ sáng tối đan xen, nếp nhăn trên mặt ông càng có vẻ cô đơn sâu sắc: "Anh cả con đâu? Có tin tức chưa?"
"Hôm qua Diệp Giai Chính đã gọi điện, anh ấy cũng rất ổn." Tinh Ý nghĩ đến anh cả liền hơi chột dạ, may mà Diệp Giai Chính đã nói chuyện này anh sẽ nói với ông nội, cô liền thuận thế đổi đề tài, "Ông yên tâm đi, anh cả biết mình đang làm gì mà. Anh ấy sẽ không sao."
Lão gia tử mò mẫm lấy tẩu thuốc trên bàn trà, không biết vì sao động tác có chút chậm chạp và nặng nhọc. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên mái tóc hoa râm của ông lão, cô đột nhiên cảm thấy mấy ngày không gặp, ông nội dường như đã già đi nhiều, cũng thiếu đi sức sống. Tinh Ý hơi xót xa, vốn muốn khuyên ông bớt hút lại, cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ làm nũng giống lúc nhỏ: "Ông nội, con vẫn chưa ăn cơm trưa đó."
Ánh mắt lão gia tử dừng trên người cô, thật lâu sau nở nụ cười nói: "Cũng sắp gả đi rồi mà vẫn như đứa trẻ. Được rồi, ông nội không hút, ăn cùng con."
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Tinh Ý nhận ra cảm xúc của lão gia tử không tốt, gắp một ít rau xanh cho ông, cố ý tán gẫu: "Ông nội, sắp đến Tết rồi, chúng ta chờ anh cả về đây đón năm mới được không?"
"Chờ anh cả con về..." Lão gia tử sững sờ, nói, "Được, ở đây ăn Tết."
"Ông còn nhớ quy tắc đã đặt vào năm mới lúc bọn con còn nhỏ không? Khi ăn tất niên người lớn ngồi, bé nhỏ cũng phải ngồi, không được đứng." Tinh Ý mím môi, nhớ tới chuyện cũ, "Khi đó anh cả 6 tuổi, ngồi yên đúng quy củ. Nhưng con không ngồi nổi, luôn muốn ra ngoài xem người khác đốt pháo. Sau đó mọi người chưa ăn xong, con đã đứng lên chạy ra ngoài."
Lão gia tử nheo mắt: "Hình như từng có chuyện như vậy."
"Cuối cùng ông cũng không nỡ đánh con." Tinh Ý đắc ý nói, "Kết quả anh cả khóc lớn. Vừa khóc còn vừa nói, vì sao em gái đứng lên thì không bị đánh!"
Lão gia tử rốt cuộc không nhịn được bật cười, thở dài nói: "Sau đó quy tắc đó đã bỏ rồi." Ông dừng một chút, giọng hơi buồn bã, "Về sau con và Nghệ Hàng đều sẽ có con cái của mình, ông có thể nhìn được lúc ấy là tốt rồi."
Tinh Ý càng thêm xót xa, vội vàng cười nói: "Ông nội, nói mấy chuyện này làm gì. Ông phải sống lâu trăm tuổi, về sau con có con cái, còn phải vây quanh đòi tiền mừng tuổi của ông đấy."
Lão gia tử bật cười lớn, không nhắc lại nữa.
—
Lúc này ở Bộ quân Lưỡng Giang, điện báo bay tới giống như tuyết rơi. Điện thoại ở phòng bí thư vang lên ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, nhân viên tiếp chuyển bận rộn ghi nhớ điểm chính, tổng hợp cho Bộ tham mưu, sau đó Bộ tham mưu chuyển đến phòng Tư lệnh.
"Quân tọa, nhìn tình hình điện báo của quân đoàn 31, rạng sáng ba ngày trước có ba chiếc thuyền thương Nhật Bản đang tìm cách về cảng Lâm Châu. Quân ta đã chặn chúng ở huyện Điện Toản trước vịnh Ngõa Tử, lấy cớ tu sửa cầu ở phía trước, yêu cầu bọn chúng chờ đợi. Kết quả tối hôm qua bọn chúng đã lén rời đi, sau khi bị phát hiện liền cưỡng ép tiến vào vịnh Ngõa Tử và phát hiện ra quân công binh 31 đang bố trí ngư lôi. Theo đó, quân hạm Nhật Bản cũng có động thái khác thường, mặc cho quân ta cảnh cáo mà chạy tới vịnh Ngõa Tử."
Nhóm tham mưu thảo luận sôi nổi.
"Vì sao thuyền thương Nhật Bản lén vào vịnh Ngõa Tử vào lúc này? Có tình báo tiết lộ sao?"
"Thương thuyền sao lại biết được? Dù bị phát hiện cũng nên là hạm đội Nhật hành động trước chứ."
Diệp Giai Chính tái mặt, đứng nhìn địa hình vịnh Ngõa Tử trên bản đồ: "Trước khi quân Nhật tới vịnh Ngõa Tử, có thể bố trí xong ngư lôi không?"
"Điện báo của Tiêu quân trưởng không nói đến."
Diệp Giai Chính trầm mặc một lát: "Kết nối Bộ chỉ huy của quân đoàn 31."
Tiếp tuyến viên bận rộn một lúc, mới chuyển được điện thoại, âm thanh bên kia rất ồn, Diệp Giai Chính hỏi ngay: "Tiến triển thế nào?"
Bên kia điện thoại còn có tiếng máy móc gầm rú, Tiêu Thành gần như la lên để trả lời: "Đã bố trí 63%! Đốc quân, tình báo rất có thể đã bị thuyền thương Nhật Bản tiết lộ ra ngoài." Anh dừng một chút rồi nói, "Một số trạm của quân ta nằm trong tầm bắn của tàu Nhật, để ngừa bất trắc, hiện tại Liêu tiên sinh đang dẫn người thi công che chắn! Thời gian quá eo hẹp!"
"Thời gian eo hẹp thì cậu tự lãnh đạo đi!" Diệp Giai Chính lạnh lùng nói, "Phải bố trí xong trước bọn họ, nếu không cậu đưa đầu tới gặp tôi!"
Tiêu Thành bên kia trầm mặc một lát, đáp to: "Rõ!"
Điện thoại ngắt, tham mưu cấp cao trong vây quanh văn phòng, ai ai cũng sắc mặt ngưng trọng, một người trong đó nói: "Đốc quân, việc đã đến nước này, chúng ta cần chuẩn bị tốt việc ứng đối Nhật Bản và Bắc Bình. Có nên soạn thảo một tuyên bố sự việc hay không?"
Diệp Giai Chính vẫn nhìn chằm chằm vào bản đồ kia quân dụng rộng lớn, đứng thẳng chắp tay sau lưng, thân người thẳng tắp, chỉ là hô hấp hơi nặng nề: "Chuyện tới bước này, còn tuyên bố gì nữa chứ?"
Vẫn là tám chữ trước: Hiệp định nhục nước, không thể nhẫn nhịn. Đơn giản hơn nữa là năm chữ —— Chết cũng không hối hận.
Năm giờ chiều, Dương Tranh truyền đến điện khẩn, tốc độ hạm đội Nhật cực nhanh, thuyền ta không đuổi kịp, trơ mắt nhìn hạm đội tiến về Ngõa Tử với tốc độ tối đa.
Dĩnh Thành đã dấy lên tin tức khắp nơi, lòng người hoảng sợ. Tung tin Diệp Giai Chính đã quyết tâm đoạn tuyệt với Nhật, Tô Giới Nhật thiết lập súng máy, xây dựng hạ tầng, bắt đầu điều động Dĩnh Quân với quy mô lớn, cảnh vệ trong thành khống chế nhà của một số chức sắc. Phía Bắc Bình truyền đến điện báo dò hỏi không ngừng, giọng điệu cực kỳ gay gắt.
Lúc này Diệp Giai Chính đang chờ đợi tin tức của quân đoàn 31.
Rạng sáng, điện báo viên loạng chạy đưa điện báo mã hóa vào phòng Tư lệnh, người giải mật mã chuyên chú dịch ra từng hàng:
Thuỷ lôi chưa bố trí xong, hạm đội Nhật chạy ra vịnh Ngõa Tử, bốn chiếc thiệt hại, còn lại không sao. Sau khi rời khỏi cửa vịnh, Hoàng Huyền Hào nã đạn pháo vào căn cứ quân 31 của ta, phá hủy che chắn, gây thương vong cho chuyên gia kỹ thuật và công binh. Quân trưởng Tiêu Thành chỉ huy chặn tàu Nhật ở tiền tuyến vịnh Ngõa Tử, sau khi giao chiến nổ ra, rơi xuống nước mất tích. Điện báo này do quân trưởng Cao Hành Phong truyền ra.
Phòng họp tĩnh mịch, trong tim mỗi người như có một tảng đá lớn đè lên.
Bố trí phục kích công phu đã thất bại, hiện nay bộ quân Lưỡng Giang lâm vào thế lưỡng nan. Dù mâu thuẫn Trung-Nhật đã hiện rõ sự quyết liệt, nhưng dưới tiền đề là trung ương vẫn chưa tỏ thái độ, dùng lực lượng của địa phương chống lại cuộc phản công của Nhật, sẽ cực đoan gian nan.
Bộ quân thảo luận liên tục tới rạng sáng, Diệp Giai Chính nói chuyện điện thoại với Bắc Bình xong, người giúp việc gõ cửa trả lời: "Đốc quân, thư trả lời của ngài đã đến Tokyo, Hiyagami không phản hồi."
Diệp Giai Chính trầm mặc một lát: "Phản hồi của bọn họ không còn quan trọng nữa. Tôi cần chạy tới vịnh Ngõa Tử ngay."
Xe đón nắng sớm mờ nhạt nhanh chạy đến sân bay như chớp, một tiếng sau, anh dừng chân ở cửa đăng ký. Tống Quốc Binh thấp giọng báo cáo: "Đội cảnh vệ số hai sẽ phụ trách an toàn của phu nhân. Quân tọa yên tâm."
Diệp Giai Chính gật đầu, lên máy bay riêng. Với tiếng gầm của động cơ máy bay, cuối cùng anh có thể tạm thời cởi bỏ bộ giáp trong thời gian bayngắn ngủi, những cảm xúc cũng tràn ngập trong tim.
Bố trí vịnh Ngõa Tử là chuyện cơ mật quan trọng nhất của Dĩnh Quân trong hơn mười ngày này. Mặc dù Diệp Văn Vũ, Cố Nham Quân và Nhật Bản âm mưu bí mật nổ chết mình, nhưng đó chỉ là vì Bách Văn bị loại bỏ, anh tin chắc bọn họ không biết chuyện vịnh Ngõa Tử. Nếu không Nhật Bản sẽ không thể chỉ là phối hợp mấy chuyện nhỏ lẻ với bọn họ, tàu Nhật cũng sẽ không án binh bất động, đến thời khắc cuối cùng mới cuống quít lao ra vịnh Ngõa Tử.
Như vậy, ai là người báo trước với thuyền thương Nhật Bản rời khỏi Lưỡng Giang?
Trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ, nhưng giờ phút này anh lại không thể xác nhận được, chỉ nghĩ đến điện báo nói Tiêu Thành bị bắn trúng rơi xuống nước mất tích. Mà Liêu Nghệ Hàng trong vùng che chắn cũng không biết đã chết hay bị thương.
Cuộc gọi cuối cùng của Tiêu Thành, anh đã nói "Mang đầu tới gặp", khi đó anh vẫn không hề nghĩ đến, đây có lẽ là câu nói cuối cùng của anh với người anh em và cấp dưới... trung thành.
Trên thế giới này, luôn luôn có vài thứ đáng giá để bản thân cống hiến hết thảy. Anh nghĩ, nếu khi đó mình tự chỉ huy quân đoàn 31, anh cũng sẽ giống Tiêu Thành, dùng vũ khí không tương xứng để công kích quân địch.
Biết rõ không thắng nổi, nhưng vẫn rộng lòng cho đi.
Quân nhân nên có một tinh thần chết nhiều lần vẫn không hối hận như thế.
Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã hình dung ra những khả năng tồi tệ nhất.
Nhưng chuyện như vậy thực sự xảy ra, Tiêu Thành chưa hoàn thành mệnh lệnh của mình đã quyết tâm bỏ mạng ở nơi đó.
Còn Liêu Nghệ Hàng... Cho dù bỏ quan hệ giữa anh và Tinh Ý qua một bên, học giả trẻ du học trở về này cũng có nhiệt huyết và khát vọng không thua gì quân nhân. Anh không xu nịnh, làm việc ổn thỏa, cũng thường xuyên chống đối người khác. Nhưng ngoài dự đoán, những người ít học trong quân từng giao tiếp với anh đều vô cùng kính nể, ngay cả khi trong xương cốt anh vẫn mang chút thanh cao và kiêu ngạo của phần tử trí thức. Hiện giờ, anh cũng không rõ sống chết.
Còn có rất nhiều người... từ trưởng quan cho tới mỗi một quân lính.
Đôi mắt Diệp Giai Chính tràn ngập tơ máu, đôi tay nắm chặt, nặng nề đập mạnh xuống mặt bàn. Trận chiến này vừa mới bắt đầu, mà anh... đã có thể cảm nhận được, một sự hy sinh lớn lao để trả giá cho điều này.