Do vừa mới đổi ý, nên không đặt bàn trước, phải đợi một lúc.
Quán ăn vừa thanh tịnh vừa đẹp đẽ, mỗi một bàn đều đặt một ngọn đèn lịch sự tao nhã mang phong cách cổ xưa, hướng Nam là dãy bàn sát cửa sổ, cảnh màn đêm ngoài cửa sổ đẹp đẽ vô cùng.
Họ gọi vài món xíu mại và rau, thêm hai phần điểm tâm.
Hạ Nghiễn Châu rót một ly Thiết Quan Âm đẩy đến trước mặt Chu Tự, nói: “Con bé tên Hạ Tịch, nhỏ hơn tôi mười một tuổi, từ nhỏ đến lớn không thích đi học, sau này còn tự ý thôi học nữa, rồi tự mở tiệm, cả ngày cứ làm bậy làm bạ.” Anh nhấp ngụm trà, nhìn sang Chu Tự: “Khi nảy cô nói đúng đấy, con bé giống mẹ tôi, con tôi thì lại giống bố nhiều hơn.”
Chu Tự gật gật đầu, cô thấy em gái của anh cá tính lắm: “Hình như tên của hai anh em không tương thích với nhau lắm.”
“Tự nó đổi đó, chê nhiều nét quá viết cực.”
Chu Tự có thể cảm nhận được sự bất lực trên gương mặt điềm đạm kia của anh, cô không nén được nụ cười.
Hạ Nghiễn Châu hơi nhướn mắt, giọng cười nhỏ nhẹ ngắn ngủi của cô hòa vào tiếng nhạc trong quan, có lẽ do khung cảnh nơi đây, cả người cô tươi sáng hơn rất nhiều, sắc mặt và trạng thái so với trước đây thì như hai người khác nhau vậy.
Anh dùng món: “Vết thương lành hẳn rồi nhỉ.”
Chu Tự đặt đũa xuống, cô vô thức sờ vào vết thương trên trán, thật ra miệng vết thương không lớn, nhưng phải đợi lên da non*: “Vâng.” Cô nói: “Bác sĩ Hạ tốt lắm, mỗi ngày đều sẽ đến chung với bác sĩ điều trị để kiểm tra tình trạng hồi phục vết thương, giúp đỡ tôi nhiều lắm.”
*增生: Tăng sinh. Giai đoạn này thường kéo dài từ 1 – 3 tuần sau khi bị thương, cùng với sự tham gia của các nguyên bào sợi và Keratinocytes. Giai đoạn tăng sinh bao gồm 3 quá trình chính là tái cấu trúc, lên mô hạt và biểu mô hóa.
“Anh ấy bước thêm vài bước thôi, không cần để trong lòng.”
“Cũng cảm ơn anh nhiều nhé.”
Hạ Nghiễn Châu cười cười, “Này lại càng không cần.”
Cô tự giễu: “Suýt nữa thì chết rồi, may mà qua cả rồi.”
Hạ Nghiễn Châu đẩy thố canh nhỏ đến trước mặt cô, anh nghe thế thì ngẩng đầu. Anh vẫn luôn không tán đồng cách làm của cô, không có gì đáng quý hơn bảo vệ an toàn cho mình cả. Nhưng cô là một người phụ nữ, trong hình huống không còn đường nào để chọn, sự mạnh mẽ một cách cực đoan như vậy lại khiến người ta bái phục.
Cô mềm yếu đó, thậm chí còn từng nghĩ đến việc kết liễu đời mình.
Nhưng cô cũng quật cường mà, thế nên mới chọn một con đường khác, đổi sang bước đi trên con đường rộng rãi hơn.
Biểu cảm của Hạ Nghiễn Châu vẫn như bình thường, anh nhìn cô nói: “Thật ra đã đồng ý giúp cô giải quyết rồi, nhưng cô lại chẳng nghe lọt.”
Nhất thời Chu Tự không hiểu.
Hạ Nghiễn Châu chỉ vào thố canh trước mặt cô, đổi đề tài: “Ăn thử đi, chút nữa nguột mất.”
“Vâng.”
Anh ngập ngừng vài giây: “Nhìn thì chắc đã ly hôn rồi?”
Chu Tự gật đầu, cô đặt muỗng sứ xuống, vô thức giơ tay miết d** tai.
Tóc của cô dài ra rồi, mái tóc mềm mại rủ xuống vai, hôm nay cô mặc áo dệt kim cổ tròn, để lộ bả vai thon gọn xinh đẹp, màu đen tuyền khiến làn da của cô trở nên trắng trẻo hơn hẳn.
Hạ Nghiễn Châu đặt đũa lên đồ gác, giơ cốc đưa sang chỗ cô, lấy trà thay rượu chạm với chiếc cốc cô đặt trên bàn, “Chúc mừng.”
Chu Tự giơ tay đỡ nhẹ ly, cô cũng cầm lên nhấp một ngụm, trà có vị đậm đà, đắng chát mà thơm, vào đến hậu sẽ thấy ngọt: “Có lẽ anh ta sẽ ngồi tù.”
“Đáng mà.”
Sau đó Chu Tự không nhắc đến mấy chữ Lương Hải Dương nữa, cô chỉ chọn vài chủ đề không quan trọng để trò chuyện.
Có điều hôm nay Hạ Nghiễn Châu ăn thấy ngon miệng lắm, giữa bữa ăn anh còn bảo nhân viên đưa thật đơn, rồi gọi thêm món bao tử heo hầm gà và bí đỏ đút lò.
Ruột bí đỏ mềm dẻo thơm ngọt, bên ngoài là lớp trứng muối giòn tan, đậm đà tươi ngon.
Chu Tự cũng không kiềm được mà ăn thêm vài miếng.
Giữa bữa ăn cô tìm cớ đi vệ sinh, muốn đi thanh toán hóa đơn trước, nhưng lại được nói rằng người đàn ông ngồi cùng bàn với cô lúc vào đã có đánh tiếng, anh sẽ thanh toán hóa đơn.
Chu Tự chỉ đành lặng lẽ về chỗ ngồi.
Phục vụ lại đến châm trà.
Trời cũng tối rồi, nhưng bên ngoài cửa sổ đèn đường vẫn rực rỡ.
Dưới ánh trăng, phía đông bờ biển là sóng nước lấp lánh, ngọn hải đăng giữa vùng tăm tối trở nên cô đơn hơn.
Hạ Nghiễn Châu nghiêng đầu nhìn ra ngoài, rồi quay sang hỏi Chu tự: “Mấy hôm nữa có lịch trình gì chưa?”
“Vốn đến để thư giãn, nên cứ đi loanh quanh thôi.” Chu Tự nhớ đến một nơi: “Gần đây có một hòn đảo, trên đảo có một cái chùa rất nhỏ, ngoài bờ tường trồng đầy cây sơn tra. Năm mười lăm tuổi tôi có đến một lần, nhưng bây giờ không còn ấn tượng mấy.”
Ngón tay cầm ly trà của Hạ Nghiễn Châu hơi động đậy, nhưng sắc mặt anh chẳng chút thay đổi, anh nhìn cô nói, “Đảo Cát*.”
*Cát trong Như Ý Cát Tường.
Chu Tự kinh ngạc: “Anh biết hả?”
Hạ Nghiễn Châu mỉm cười: “Thật ra nếu nói cho đúng, tôi là người ở Bắc Đảo. Nói ra thì cũng khéo, từ lúc sinh ra đến năm mười lăm tuổi, tuôi luôn sống trên đảo Cát.”
“Sau đó chuyển đến thành phố Lâm học cấp ba?”
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô thật nghiêm túc trong vài giây, biểu cảm của cô chẳng có chút nào là vờ vịt cả, hình như cô chắc chắn rằng hai người quen nhau lần đầu tiên vào lúc nhập học năm lớp mười.
Sắc mặt của anh càng bình thản hơn, gật gật đầu.
Chu Tự không phát hiện ra, cô mở ứng dụng tìm đặt vé, vé khứ hồi tàu ra đảo chỉ có hai chuyến, vào mười giờ sáng và tám giờ tối mỗi ngày.
Cô chỉ nhìn sơ qua, rồi đặt điện thoại xuống: “Nếu anh không nói, tôi chẳng có chút ấn tượng gì hết, cái tên Đảo Cát này rất là xa lạ, có thể do đầu óc tôi không được tốt lắm.”
Hạ Nghiễn Châu thong thả xoay ly trà, nói đùa: “Đúng là hơi không tốt thật.”
Bước ra khỏi nhà hàng, đường phố vẫn còn nhộn nhịp tấp nập.
Quảng trường bên đường có ca sĩ đang hát những bài tình ca, hai bên có người bán bong bóng, bán hoa tươi, còn có cái sạp hàng quán quà vặt.
Đi ngược về tiệm xăm để lấy xe, xe của anh đỗ ở bên đường đối diện, là một chiếc Mercedes màu đen.
Sau một thoáng do dự, Chu Tự vẫn ngồi ơ ghế lái phụ.
“Có ngồi lên xe được không? Để tôi nhích ra chút nhé?” Hạ Nghiễn Châu hỏi.
“Lên được mà.”
Hạ Nghiễn Châu nhìn cô lên xe xong, thì mới đi sang chỗ ghế lái. Anh mở cửa lên xe, rất tự nhiên nhìn sang chỗ tiệm xăm, nhưng bỗng dừng mọi động tác, chân vừa bước lên xe lại thả xuống đất.
Anh vẫy vẫy tay, ngay sau đó, có một người cao to đi nhanh sang đây.
“Sao cậu lại đến đây?” Anh hỏi.
Vốn dĩ Trịnh Trị còn đang ngậm điếu thuốc trong miệng, cậu rít đại vài hơn, đi đến trước mặt Hạ Nghiễn Châu thì lấy xuống, để bên hông mình rồi dập tắt bằng hai ngón tay.
Cậu cười nói: “Tiểu Tịch gọi em sang dọn đồ.”
“Dọn cái gì?”
Trịnh Trị gãi đầu: “Mấy cái ghế cũ trong kho không dùng nữa, để đó chật chỗ, gọi em đến đem bỏ.”
Hạ Nghiễn Châu nhíu mày: “Chuyện có gì, mà nửa đêm còn phải đến.”
Nhất thời khiến Trịnh Trị chột dạ, cậu hơi cúi đầu, chỉ biết ngoạc miệng cười. Đang ngẫm nghĩ coi phải trả lời anh thế nào, thì đã nghe Hạ Nghiễn Châu nói: “Sau này đừng quan tâm đến nó, chỉ biết làm phiền người khác.”
Trịnh Trị liên tục vâng dạ: “Vậy em chở anh về nhé.”
“Không cần đầu.” Anh nghiêng người vào xe: “Cậu về đi.”
Trịnh Trị bước lên đóng cửa, cậu hơi cúi đầu, vừa nhìn đã thấy Chu Tự ngồi ở ghế phụ. Khi nảy Hạ Tịch còn đang nói xấu anh với một cô gái mập mờ không rõ ràng, cậu còn thấy bối rối nghĩ chứ ông chủ mình trước giờ giữ mình trong sạch lắm, hóa ra là chị gái này.
Cũng coi như là người quen, cậu còn đang định chào hỏi vài câu, thì Hạ Nghiễn Châu đã lái đi rồi.
Quãng đường đi về cũng không xa mấy, tầm mười lăm phút đã đến bãi đỗ xe trước resort.
Đỗ xe xong, hai người cùng đi vào.
Đêm đến những đại sảnh vẫn rực rỡ như ban ngoài, nhưng lại thanh tịnh hơn ban ngày nhiều, thậm chí còn nghe rõ tiếng bước chân giẫm trên sàn cẩm thạch.
Hai người dừng lại, Hạ Nghiễn Châu hỏi Chu Tự: “Cô ở tòa nào?”
“Tòa B.” Cô đáp.
“Gọi xe điện cho cô nhé?”
“Không cần đâu, tôi muốn đi dạo.” Chu Tự ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu như phủ lên bộ lọc, không khiến nhìn đường nét trên gương mặt anh giảm đi nét vẻ đẹp trai nam tính, nhưng lại khiến cả người anh trở nên dịu dàng dễ gần hơn nhiều.
Không thể nào phủ nhận, tướng tá và mặt mày anh đều tuyệt vời.
Giữa lúc nói chuyện mà lại thất thần, cô lập tức nói: “Anh ở bên tòa B nhỉ?”
Hạ Nghiễn Châu gật đầu. Anh không đặc biệt giải thích gì thêm
“Vậy khi nào anh về thành phố Lâm.”
“Công tác còn lâu.” Anh nói.
Chu Tự gật gật đầu, vẫy tay với anh, “Tạm biệt.”
Vừa mới đi được vài bước, Hạ Nghiễn Châu: “Đợi chút.” Anh bước đến: “Nếu như muốn đến đảo Cát, thì có thể đợi tôi một ngày không, hôm tới tôi rảnh, tôi cũng muốn đến đó.”
Bỗng Chu Tự chẳng nói già.
Hạ Nghiễn Châu có lý do rõ ràng: “Người thân của tôi ở đó, tiện thể đến thăm.” Thấy cô nhìn mình nghi ngờ, anh đùa: “Hướng dẫn viên miễn phí, nghĩ lâu quá là hết hạn đó.”
Một chốc sau.
“Được.” Chu Tự cười: “Vậy làm phiền giảm đốc Hạ rồi.”
“Vinh hạnh.” Anh cong môi.
Cô đi sang tòa B, đi loanh quanh các cửa hàng gần đó một lúc lâu.
Về đến phòng cô tắm nước nóng, lau khô tóc hơi hơi, thì thấy khát nước, cô khui một chai nước suối, ngồi trên xích đu chậm rãi uống từng chút.
Xích đu được tạo hình mẳ trăng, cô nghiên cứu một chút thì thấy rất chắc chắn.
Cô ngả người trên đó, nhẹ nhàng đung đưa, trong lúc đang thiu thiu thì bỗng dưng nhớ đến những lời Hạ Nghiễn Châu nói trên bàn ăn, hoảng hốt giật cả mình, thình lình tỉnh táo hẳn.
Cô nhớ lại thật kỹ, hôm đó cô coi anh như đối tượng để cô trút hết nỗi lòng, rồi nói mình muốn ly hôn. Đúng là anh có nhắc có thể giúp đỡ cô, chỉ là khi đó cô vhataj vật quá, nên cứ ngỡ đó là những lời khách sáo thôi.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, anh nhiệt tình tận tâm đến thế sao?
Chu Tự cũng đâu phải là kẻ đần độn.
Cô nghiêng đầu, cơn đau âm ỉ ở cánh tay kéo thần trí của cô trở về, khi nảy tắm đã cố né chỗ xăm hình, nhưng lớp màng bọc vẫn có hơi ẩm ướt.
Cô tháo ra để vệ sinh đơn giản, rồi lại đắp màng bọc mới lên, chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, cô lên giường đánh một giấc.
Ngày hôm sau, cô có việc gấp cần phải làm.
Nếu đã quyết định rồi, thì không muốn chần chừ nữa.
Phần tài liệu ở quầy lễ tân có để số điện thoại bên thuê cửa hàng, cô gọi điện, bên đó không có ai nghe máy, chỉ đành tìm đến địa chỉ bên tòa A được ghi chú trên đó.
Tầng tám tầng chín của tòa A là khối văn phòng, nói rõ lý do đến đây, có nhân viên dẫn cô đến phòng tiếp khách nhỏ. Là một phòng được ngăn ra ở ngoài sảnh, hai mặt bên được cách bằng thủy tinh công nghiệp, một mặt hướng thẳng ra biển.
Chưa ngồi được bao lâu, người phụ trách của bộ phận liên quan đã đến: “Chào chị xin hỏi chị họ gì?”
“Họ Chu.”
“Chào chị Chu, chị muốn thuê mặt bằng cửa hàng ở dưới sân ạ?” Người đó hỏi.
“Đúng thế.” Chu Tự gật đầu.
Cậu nhân viên nói: “Thật ngại quá, đã có người trả cọc để thuê trước rồi.”
Chu Tự ngơ ngác, rồi lập tức hỏi: “Có thể làm phiền anh xác nhận lại giúp tôi không, tôi rất muốn thuê cửa hàng đó.”
Cậu nhiên viên xòe tay tiếc nuối: “Hợp đồng còn nằm trong tủ tôi, chị đến sớm vài hôm thì còn cơ hội.”
Lúc này đây, cánh cửa phòng họp ở cuối hành lang bỗng mở ra, vài người đàn ông sáng láng mặc tây trang mang giày da nối đuôi nhau bước ra.
Trên hàng lang lục tục tiếng bước chân, và âm thanh thảo luận nho nhỏ.
Chu Tự vô thức nghiêng người nhìn ra, chốc sau lại quay lại, những thoáng chốc, cô lại nhìn ra ngoài qua tấm cửa kính.
Hình như khi nảy cô vừa thấy một bóng người quen thuộc, nhưng chỉ trong chớp mặt, mọi người đã đi xa rồi.
Nghĩ là do mình hoa mắt thôi, cô không nhìn nữa, cô vẫn còn muốn tranh thủ cơ hội: “Đã trả tiền cọc rồi, thì có khả năng thất hẹn không?”
“Thường thì không đâu.”
“Vậy… còn cửa hàng nào trống không?”
Cậu nhân viên lắc đầu.
Cuối cùng, Chu Tự hụt hẫng đi về.
Về đến phòng mình, cả người cô như mất hết sức lực, chẳng thể nào lấy lại tinh thần.
Tạm không cách nào điều chỉnh được tâm trạng của mình, nên cô ngã ra giường đánh một giấc.
Không biết ngủ bao lâu, lúc mê mê mang mang thì nghe chuông điện thoại vang lên, cô mò tìm trong túi rồi nhận điện thoại, thế mà đầu bên kia lại là nhân viên phụ trách cô gặp sáng nay, cậu nhân viên hỏi cô còn hứng thú với cửa hàng đó nữa không.
Cậu nhân viên nói: “Nói ra thì trùng hợp thật, sau khi chị vừa về, khách hàng trước đó bỗng gọi đến hủy hợp đồng, hợp đầu mất hiệu lực rồi.”
Chu Tự thầm thấy nghi ngờ, cô xác nhận lại vài lần.
Đầu bên kia vẫn kiên nhẫn giải thích, giải thích tường tận mọi chuyện hợp tình hợp lý.
Cắt điện thoại, Chu Tự thở phào một hơi.
Chỉ trong vòng vài giờ đồng hồ, tâm trạng của cô thay đổi chóng mặt.
Để tránh đêm dài lắm mộng, cô hẹn bên kia ký hợp đồng trong chiều hôm đó.
Cứ tưởng sẽ hoàn thành nhanh thôi, ai ngờ bàn bạc giá cả xong thì phải ký hợp đồng rồi phải bổ sung giất tờ, lục tục xong hết thì vừa đúng giờ hoàng hôn buông xuống.
Tối hôm đó cô gọi đồ ăn ngoài, ăn xong thì cô lên mạng tra tài liệu, dùng giấy ghi chú của khách sạn để lên bảng biểu.
Bất giác, ánh hoàng hôn đã ngã về trời tây.
Cô vô thức ngẩng đầu, sắc cam buông xuống mặt biển ngoài cửa sổ xinh đẹp đến nỗi khiến người ta như nghẹt thở.
Chu Tự mở máy chụp hình, thì tin nhắn của Hạ Nghiễn Châu vừa đến, anh đơn giản hỏi cô: Sáng mai xuất phart?
Lúc này Chu Tự mới nhớ ra phải mua vé tàu.
Cô nhắn tin: Có tiện gửi số căn cước của anh không, để tôi mua vé.
Không lâu sau, Hạ Nghiễn Châu gửi luôn ảnh đến.
Chu Tự mở ra, là căn cước công dân của anh.
Ánh mắt của cô vô thức tập trung vào tấm ảnh bên gốc phải.
Ảnh này hẳn đã được chụp từ cả chục năm trước rồi, anh mặc áo sơ mi sọc xanh nhạt, mái tóc ngắn mà mềm mại, cả người đẹp trai mà phóng khoáng. Ngũ quan là kiểu sắc nét rõ ràng của tuổi trẻ, nhưng so với hiện tại, thì lại đi vẻ nam tính.
Mặc dù anh nhìn ống kính không chút biểu cảm, nhưng đôi mắt ấy vẫn thẳng thắn rõ ràng lắm.
Bỗng chốc, Chu Tự lại thất thần.
Thế mà Hạ Nghiễn Châu khi ấy, lại mang đến cho cô cảm giác thân quen.
Cô gõ đầu mình, bỗng nhiên vài hình ảnh vụn vặt đột nhiên lại hiện lên trong đầu.
Vào tháng thứ ba khi bước chân vào năm lớp Mười, trời đang độ cuối thu chuẩn bị vào đông, lớp học ấm áp thoải mái, sau tiết thể dục buổi chiều là đến tiết chính trị, nên lớp đã ngủ cả đám rồi.
Lớp học kín mít, bầu không khí thì khô khan.
Chu Tự giơ cao hai tay áo, hai tay cố banh mắt ra, gắng theo kịp tiết tấu của giáo viên.
Bạn cùng bàn của cô là Giang Nhiêu thì ngược lại rất tỉnh táo, lén lút ôm cuốn tiểu thuyết ngôn tình cười vừa ngọt ngào mà vừa ký dị.
Tâm trạng của cô bạn hưng phấn dâng trào, nghiêng đầu nói với Chu Tự: “Hay là cậu chợp mắt chút đi, mình để ý giáo viên cho.”
Chu Tự nói: “Nghe hết khúc này đã.”
Giang Nhiêu quay đầu tiếp tục đọc tiểu thuyết của mình.
Chu Tự đổi sang chóng hai má, không được bao lâu, hai mí mắt lại đánh nhau, người cô không khống chế được mà nghiêng ngả ra ngoài, làm cô giật mình tỉnh giấc, rồi lại cố gắng chống đỡ cái đầu nặng trịch này.
Một lúc sau, cô vẫn buồn ngủ đến nỗi không thể nào bớt được.
Cứ thế lắc lư vài lần, lúc mà hai mắt cô thật sự nhắm vào rồi, thì bỗng nhiên nghe một tiếng “đùng” từ phía sau. Cô chỉ thấy có một cánh tay đỡ một bên vai mình, đẩy cả người đang nghiêng ngả của cô về chỗ cũ.
Chu Tự lập tức tỉnh hẳn, mà không chỉ mỗi cô, mà cả đám đang nằm bò ra kia cũng giật nảy mình lúc nghe tiếng động thế này.
Thật ra tiếng bàn ghế va vào nhau không lớn mấy, nhưng ở trong cái lớp mà im lặng đến đáng sợ như vậy thì nó sẽ bất ngờ vô cùng.
Giáo viên chính trị là một người thầy đã sáu mươi tuổi rồi, ông nói bằng giọng Đông Băc: “Hạ Nghiễn Châu, em làm gì mà cứ um sùm thế?”
Chu tự ngơ ngác, cô quay sang sau, Lưu Sấm ngồi ngay sau lưng cô không biết đổi chỗ với Hạ Nghiễn Châu từ khi nào.
Hạ Nghiễn Châu vẫn đang trong tư thế hơi rướn người chống tay lên bàn, rõ ràng anh là người có tính cách trầm ổn, ngoan ngoãn, nhưng nay lại nhái theo giọng thầy: “Không sau đâu thầy, bút bị rớt, em nhặt lên.”
Có bạn trộm cười.
Thầy giáo đỡ kính, chống eo: “Em bớt lại chút, đừng có ảnh hưởng những bạn đang ngủ trong lớp.”
“À dạ, vâng.”
Thầy càng giận hơn: “Em nghe lời thật đấy nhỉ! Nhìn bầu không khí học tập của lớp em đi, mới khai giảng có mấy tháng đâu hả? Lên đây nằm ngủ thì chi bằng về nhà đi, nằm giường mà ngủ thì sướng hơn nhiều. Dậy hết cho tôi!” Thầy chỉ ra cửa sổ: “Mở hết cửa sổ ra cho thoáng khí.”
Các bạn học ngồi ngay cửa sổ đứng dậy mở cửa.
Không khí như tràn vào phòng học, thổi bay bầu không khí ngột ngạt trong lớp, cơn buồn ngủ cũng bay biến theo.
Thấy cả lớp ngồi thẳng hết lên, thầy giáo lại tiến lên bục giảng tiếp tục giảng bài.
Chu Tự lật sách đến trang tương ứng, viết ghi chú vào những chỗ trống, nghĩ ngợi một lúc, cô tựa lưng ra sau, hơi nghiêng đầu sang. Đúng lúc Hạ Nghiễn Châu đang nhìn từ bảng đen sang sách của mình, thì lại nhìn thấy cô.
Chu Tự thì thào: “Vừa nảy cảm ơn cậu nhé.”
Hạ Nghiễn Châu: “Không phải khách sáo.”
Chu Tự mím môi thành một đường thành, cô hơi cười với anh.
Lúc chuẩn bị quay lên, lại nghe Hạ Nghiễn Châu nói: “Kẹp tóc của cậu độc đáo thật đấy.”
Chu Tự không hiểu anh nói gì nên lại nhìn sang.
Hạ Nghiễn Châu chỉ vào huyệt thái dương của mình.
Chàng thiếu niên với đôi bàn tay có các đốt rõ ràng, ngón trỏ thon dài, những ngón còn lại thì hơi nắm lại, mãi một lúc mới bỏ tay xuống, cánh tay để g*** h** ch*n dưới bàn. Anh nghiêng người dựa vào lưng ghế, một vai cao một vai thấp, bờ vai rất rộng, nhưng lại hơi xương xốc quá. Anh nhìn cô mà hơi không tập trung lắm.
Chu Tự không nhìn nữa, cô vô thức sờ mái tóc của mình, lại sợ giáo viên nghe thấy, thế là trả lời với giọng nhỏ xíu: “Là nắp bút.”
Hạ Nghiễn Châu hơi nhướn người, anh nhìn chăm chú.
Tóc của cô chỉ dài đến cổ, bồng bềnh suôn mượt, chất tóc rất tốt, trước trán có để mái, cô dùng nắp bút trong suốt kẹp nó lên, để lộ vầng trắng trắng bóng đầy đặn của mình.
Hạ Nghiễn Châu thấy thú vị: “Nắp bút còn dùng làm kẹp được à.”
Chu Tự nói: “Xài được lắm.”
Hạ Nghiễn Châu cầm nắp cây bút máy của mình lên, anh thử trên mái tóc ngắn ngũn của mình, nhưng chưa biết làm, thế là nhún vai.
Chu Tự quay hẳn ra sau, nhìn động tác của anh, không nén được mím môi cười, nhưng cô vẫn lo thầy giáo đang giảng bài trên bục giảng, nên chỉ nhìn anh lần nữa, rồi lại quay lên trên.
…
Cửa sổ sát đất đang mở, gió biển bay nhảy tự do trong phòng.
Chu Tự chống tay lên lan can ban công, điếu thuốc kẹp trên tay còn cả nửa. Cô chậm rãi hút thuốc, những hình ảnh rải rác trong đầu khó khăn lắm mới ghép lại thành một thước phim hoàn chỉnh.
Đó chắc là lần đầu cô và Hạ Nghiễn Châu trò chuyện với nhau.
Lúc đó chỉ cảm thấy, cậu chàng này cứ toát lên cái vẻ lười nhác uể oải, nhưng nay, qua mười năm sau gặp lại, anh lại nghiêm túc hơn, ăn nói thận trọng hơn.
Thời gian ấy mà, thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Trong lúc hút hết điếu thuốc, gió biển thổi Chu Tự buốt lạnh tim gan.
Cô dụi điếu thuốc, quay người vào phòng.