Hạ Nghiễn Châu lên xe nghỉ ngơi một lúc, điếu thuốc cháy được một nửa thì thấy có người đi từ xa xa đến, đèn xe bên cạnh cũng nhấp nháy hai lần theo.
Hạ Nghiễn Châu ngà ngà say, dựa vào ghế rỗi rãi nhìn một lúc, đợi khi cô đến gần, nhìn cô quấn lớp áo thật dày, đuôi tóc xõa tung của cô được nhét trong khăn choàng, cô chạy bước nhỏ cả một đoạn, rồi mở cửa lên xe.
Không lâu sau, anh dập thuốc, hơi thẳng người lên, cũng định về nhà thôi, nhưng lại thấy xe bên cạnh mở cửa, cô xuống xe, đi đến bánh trước đá đá vào lốp.
Hạ Nghiễn Châu cụp mắt nhìn theo động tác của cô. Lốp xe của cô bị xẹp rồi.
Tài xế Trịnh Trị quan sát sắc mặt anh qua gương chiếu hậu trong xe, bàn tay đang khởi động xe rụt về, rồi nhìn ra cửa sổ theo hướng anh nhìn.
Giờ đây Chu Tự đã cởi áo khoác phao, cô lạnh đến nỗi rụt cả vai, cô đứng ngơ ngác trước xe hết mấy giây, rồi lại giơ chân đá vào lốp xe, cô phân vân giữa việc gọi điện cho bên cứu hộ và tự mình thay lốp khác, hình như vế sau sẽ nhanh hơn chút đấy.
Cô ra cốp sau lấy kích thủy lực và lốp dự phòng. Di chuyển lốp xe cũng tốn kha khá sức, nhưng kích thủy lực là phương pháp thủy lực đỡ tốn sức nhất. Nâng xe lên xong, cô lại ra cốp sau tìm cờ lê, rồi sực nhớ ra cờ lên điện mới hư rồi, trong xe chỉ có một thường thôi.
Chu Tự đau hết cả đầu, cô đoán chắc mình không có bản lĩnh dữ vậy đâu. Nhưng cô vẫn làm thử, đúng như dự đoán, cho dù cố hết sức, nhưng chẳng thể nào vặn nỗi con ốc.
Cô nhéo vào lòng bàn tay tê đau, thình lình nghe có tiếng mở cửa ở sau.
Chu Tự quay đầu nhìn, thế nhưng khiến cô bất ngờ là, đấy là người đàn ông trong buổi tiệc.
Hạ Nghiễn Châu cài lại nút áo vest: “Cần giúp gì không?”
Mặc dù không thân quen, nhưng lúc này thì chẳng có lý nào mà từ chối sự giúp đỡ từ người khác. Chu Tự đứng lên, ngập ngừng xoa xoa tay: “Cờ lê khó dùng quá.”
“Để tôi thử xem sao.”
“Có phiền anh không.” Cô miệng thì khách sáo nói thế, nhưng đã cầm cờ lê lên, đưa cho anh bằng hai tay.
Hạ Nghiễn Châu không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cô một cái. Anh nhấc quần tây lên, ngồi xổm xuống, đặt đầu tuýp của cờ lê chữ Z lên con ốc, xác định đã siết chặt ốc, anh đứng dậy, một chân đạp tay cầm, chân còn lại nhấc nhẹ, dùng sức đè một chút, cờ lê nhẹ nhàng dựng xuống chín mươi độ theo trọng lượng của anh, con ốc cũng di chuyển nhẹ nhàng.
Chu Tự hết sức bất ngờ, hóa ra còn có thể làm như vậy.
Hạ Nghiễn Châu tháo con ốc đầu tiên, nghĩ đến gì đó, anh lại đưa tay gõ cửa sổ xe. Tài xế Trịnh Trị nhanh chóng xuống khỏi chỗ ghế lái.
Hạ Nghiễn Châu hỏi: “Có cờ lê điện không?”
“Có.” Trịnh Trị bước nhanh ra cốp sau để lấy: “Giám đốc Hạ, để em làm cho.”
Hạ Nghiễn Châu hơi gật đầu, lùi ra sau nhường chỗ cho anh ta.
Tay chân Trịnh Trị nhanh nhẹn, nhoáng cái đã tháo hết ốc ra.
Chu Tự đứng cách Hạ Nghiễn Châu chừng hai bước chân, thấy anh đút hai tay vào túi quần tây, hơi cúi đầu, chăm chú nhìn tài xế lắp lốp xe, hình như không có ý định sẽ nói chuyện.
Hai người đứng đó một lúc, mặc dù vẫn có tiếng gió thổi, nhưng lại cảm giác xung quanh im lặng đến kỳ dị.
Chu Tự thấy mình nên nói gì đó, cô chà chà tay, nghiêng đầu cười nói: “Cảm ơn nhé.”
“Chuyện nhỏ.” Hạ Nghiễn Châu trả lời.
Chu Tự tìm chủ đề: “Đáng ra trên xe có cờ lê tự động, nhưng tôi quên mất nó hư rồi, nếu không cũng chẳng không biết tự lượng sức mình mà tự thay lốp xe rồi.”
Hạ Nghiễn Châu gật gật đầu: “Cờ lê loại này làm khó cho mấy chị em rồi, tôi xài mà còn thấy hơi tốn sức nữa mà.”
Cho dù là thật hay giả, nhưng anh nói như thế, lại khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Chu Tự cười cười với anh tỏ ý cảm ơn, thấy anh cũng vương nụ cười nhẹ thoáng qua, không rõ ràng, coi như là đáp lời cô. Bầu không khí lại rơi vào im lặng, ánh mắt của hai người lại tập trung trên người anh tài xế. Lốp xe bị bể đã được tháo ra, anh tài xế đang lắp lốp dự phòng.
Gió bấc gào rít từng cơn, trời càng về đêm thì gió càng thổi mạnh.
Cành cây trụi lá múa mây trên đầu, vài chiếc lá lưa thưa chẳng thể nào che lắp được sự hoang tàn này, có vùng vẫy cỡ nào cũng bị gió thổi tán loạn.
Hạ Nghiễn Châu im lặng một lúc, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn cô, tốt bụng nhắc nhở: “Cô có muốn mặc thêm áo khoác không?”
Lúc này Chu Tự mới phát hiện mình chỉ mặc mỗi áo ngoài, mà người cô đang run trong vô thức, hai tay đã tê cứng, các giác quan cũng trì trệ hơn nhiều.
“Ừm.” Cô đáp.
Cô mở cửa xe lấy áo khoác phao, thấy điện thoại trên kệ đang sáng đen, tên Lương Hải Dương chói đến nhói mắt. Khoảnh khắc này Chu Tự thầm cảm thấy hoảng loạn, lập tức lấy điện thoại ra, lúc định bắt máy thì đối phương lại tắt máy, mà màn hình thì đang hiện có bốn cuộc gọi nhỡ.
Cô quên luôn cả lấy áo khoác, vừa đóng cửa xe vừa nhắn tin weixin.
“Váy kìa.” Bỗng nhiên bên cạnh có người nói.
Chu Tự mù mờ quay sang: “Hửm?”
“Mắc vào rồi.”
Cô cúi đầu, thấy vạt váy dài của mình bị kẹp trong cửa xe đang đóng kia.
“Ồ.” Thế mà cô lại kéo bằng tay.
Hạ Nghiễn Châu phát hiện tâm trạng của cô có sự thay đổi, anh hơi nhíu mày, rướn người mở cửa xe giúp cô, mà ngay lúc này, cô bỗng nhiên lại khom người muốn kéo váy tiếp, động tác của cô gấp gáp, nên đầu cụp vào ngực anh.
Hạ Nghiễn Châu đỡ vai cô theo phản xạ, không chứa bất kỳ sự mập mờ hay bậy bạ gì hết, hoàn toàn là phép lịch sự thôi. Mà theo sự cảnh giác của đàn ông, thì có người đang nhìn anh chăm chú.
Hạ Nghiễn Châu quay đầu, quả nhiên thấy có một người đàn ông đang đứng trước hai chiếc xe, người đàn ông mặc jacket bông màu đen, tay cầm túi laptop. Khí trắng mỗi khi thở ra như đông đặc trước mặt anh ta, bỗng chốc không nhìn rõ mặt mày anh ta.
Hạ Nghiễn Châu lại vô cùng ung dung, anh chậm rãi đỡ Chu Tự đứng vững, rồi mở cửa xe giúp cô, xong hết mới rút tay về, lùi ra sau.
Lúc này Chu Tự cũng đã nhìn thấy Lương Hải Dương đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mi cô hơi run lên, ban đầu cô còn thấy khó hiểu, rồi dần dần, trong đôi mắt cô chứa đầy cảm giác phức tạp, có kinh ngạc đến sợ hãi, có bất an, có cơn giận cố kiềm chế.
Nhưng Lương Hải Dương lại cười hết sức dịu dàng, anh ta bước lên trước, xoa đầu cô với khuôn mặt hết sức cưng chiều: “Sao thế? Ngốc rồi à?”
Một lúc sau Chu Tự mới trả lời: “Không.”
“Anh đây là?”
“Bạn học, Hạ, Nghiễn Châu.” Lúc nhắc đến tên anh, Chu Tự hơi ngập ngừng, may mà khi nảy trong phòng ăn có nghiêm túc lắng nghe anh giới thiệu, không thì thất lễ quá rồi. Rồi lại nhìn vào mắt Hạ Nghiễn Châu: “Chồng tôi.”
Chu Tự giải thích đầy ngắn gọn: “Lốp xe bị nổ, anh Hạ đây thay lốp xe giúp.”
Lương Hải Dương đã âm thầm quan sát Hạ Nghiễn Châu một lượt, nghe cô nói thế, anh ta tươi cười: “Làm phiền anh rồi.”
Hạ Nghiễn Châu gật đầu, không nói gì hết, chỉ nhìn sang Chu Tự, nhưng vẫn giữ im lặng.
Anh xoay người kéo cửa xe: “Trịnh Trị?”
“Xong rồi, giám đốc Hạ.”
Anh bước lên xe.
Trịnh Trị nhanh chóng dọn dẹp cờ lê, bỏ vào cốp xe, bước nhanh về ghế lái.
Chiếc xe khởi động, chậm rãi lăn bánh ra khỏi bãi đỗ, chẳng bao lâu sau, đèn đuôi xe cũng hòa vào dòng chảy của thành thị.