Hạ Nghiễn Châu và Chu Tự đến trước, tầm mười lăm phút sau, đối phương mới thong dong đến muộn.
Chu Tự ngước mắt, trước mặt cô là một cô nàng xinh đẹp, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay phồng và chân váy dài màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thấp, kèm thôi đó là đôi khuyên tai bạc đính đá to bắt mắt. Cô tháo kính mát, đứng ở ngay đó, nửa cười nửa không nhìn Hạ Nghiễn Châu, nhất thời không nói tiếng nào.
Hạ Nghiễn Châu cũng chú ý đến cô, khóe môi anh vươn nụ cười nhè nhẹ, anh cũng chẳng đứng dậy, chỉ đưa tay ra phía đối diện ra hiệu “mời”.
Cô nàng hơi hất cằm, vẻ mặt khó chịu: “Sao mà càng già càng chẳng tí phong độ nào hết vậy?” Cô tự kéo ghế: “Có cần đăng ký lớp lễ nghi cho cậu không?”
Hạ Nghiễn Châu chẳng thèm để ý đến, anh đưa thực đơn qua: “Coi thử ăn gì.”
Cô nàng liếc anh một cái, nhận thực đơn, cặp mắt tự nhiên nhìn sang chỗ Chu Tự: “Cô đây là?”
Hạ Nghiễn Châu chỉ đáp: “Chu Tự.” Bả vai hơi nghiêng sang chỗ Chu Tự, giọng anh bất giác mềm dịu hơn, giới thiệu rằng: “Bạn học đại học trước đó có nhắc đến, Triệu Tư Kiều.”
Triệu Tư Kiều cầm thực đơn lên, cô lại ngước mắt đánh giá hai người ở đối diện, rồi trộm mím môi, không rõ có ý gì.
Chu Tự cũng nhìn cô, cách bàn ăn giơ tay ra: “Cô Triệu, xin chào.”
Triệu Tư Kiều lập tức thả thực đơn xuống, mặt mày tươi cười, rướn người bắt tay với Chu Tự: “Xin chào, gọi tôi là Tư Kiều được rồi.”
Địa điểm chọn dùng cơm là ở một tòa nhà thanh lịch tao nhã nho nhỏ, sân nhà cao to trong xanh, cửa sổ thoáng đãng.
Gió hiu hiu thổi, tre trúc trong vườn vang tiếng xào xạc, từ xa truyền đến hệt như tiếng chuông gió vô cùng kỳ ảo.
Triệu Tư Kiều lật thực đơn: “Vậy tôi không khách sáo đâu đấy?”
Hạ Nghiễn Châu đáp: “Cậu thoải mái.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Bao lâu rồi không gặp, cậu không nhiệt tình chút được à?” Hai lần trước chỉ tình cờ gặp mặt trong lúc làm việc, lần này mới coi như chính thức ngồi lại ôn chuyện cũ.
Hạ Nghiễn Châu đáp: “Sao mà tôi dám.”
Câu này thì đỉnh rồi, không biết đang kiêng nể người kế bên, hay kiêng kị vì nửa kia của cô nữa.
Đôi mắt Triệu Tư Kiều chế nhạo anh.
Anh cũng chỉ lặng lẽ cười.
Cô nói: “Tôi ly hôn rồi.”
Hạ Nghiễn Châu không hề biết: “Ồ?”
“Cái đám lớp mình chuyện này kể nhau khắp nơi mà, cậu còn vờ không biết gì nữa.” Cô giơ tay gọi phục vụ, sau khi gọi hai món thì đưa thực đơn sang cho Hạ Nghiễn Châu.
Hạ Nghiễn Châu không nhìn, anh đưa luôn sang cho Chu Tự ngồi cạnh, nói: “Tôi không biết thật đấy, còn thấy lạ sao cậu lại về nước phát triển rồi.”
Anh nói là thật hay giả thì cũng chẳng quan trọng. Triệu Tư Kiều uống chút nước: “Sau này còn phải hợp tác với Giám đốc Hạ, còn phải nhờ giúp đỡ nhiều hơn.”
“Khách sáo rồi.” Hạ Nghiễn Châu dựa vào lưng ghế: “Nhìn cậu có vẻ khá đấy, có vẻ không bị ảnh hưởng gì mấy, nếu không thì đã không làm ngành này tiếp rồi.”
“Chứng kiến hạnh phúc của người khác, để bù đắp những bất hạnh của mình đó.”
Chu Tự lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, mặc dù chỉ là những chủ đề rất bình thường, nhưng cũng có thể nhận ra quan hệ giữa họ khá tốt. Cô lật thực đơn, tiếp xúc với Hạ Nghiễn Châu một thời gian rồi, cô ít nhiều hiểu được sở thức của anh, bèn gọi vài món hợp khẩu vị của anh, sau đó đưa thực đơn cho phục vụ.
Vừa quay lại thì nghe người đối diện nói: “Chỗ này khó tìm đó, nhưng không gian đúng là được thật, sắc xanh ngập tràn, thoải mái lắm.” Cô hỏi: “Chỗ này trồng trúc gì thế?”
Hạ Nghiễn Châu nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đẩy câu hỏi sang cho Chu Tự: “Đó là trúc gì thế?”
Chu Tự đáp: “Tử trúc*.”
*Trúc đen còn được gọi là trúc tím, tử trúc hay hời chín seo (theo tiếng Hán), tên khoa học là Phyllostachys nigra.
Triệu Tư Kiều nhìn sang cô: “Vì đốt trúc màu tím à?”
Chu Tự gật đầu: “Còn có ý là mang đến điềm lành, trúc này ở nơi có nhiệt độ càng thấp thì màu càng đậm, tím chuyển đen, bóng loáng vô cùng, nhìn nó trầm tĩnh phóng khoáng lắm.”
“Tôi thích ngụ ý này đó.” Triệu Tư Kỳ hào hứng lắm: “Nếu như trồng trong sân nhà mình, có dễ chăm không?”
“Dễ chăm, nhưng quan trọng là phải biết cách xử lý tách chiết gốc, có thể xây bồn hoa hoặc mua bồn hoa. Khi mà rễ trúc phát triển thì nó sẽ phá đất lắm, nó sinh sôi mãnh liệt sẽ dễ làm hư đường…”
Hạ Nghiễn Châu lặng lẽ nghe hai người trò chuyện, không chen vào câu nào.
Thấy hai người cũng nói kha khá rồi, anh mới hất cằm: “Còn bên đó? Là trúc gì?”
Chu Tự ngước mắt, Triệu Tư Kiều quay đầu, cùng nhìn vào chậu kiểng trên kệ hoa ở trong góc.
Chu Tự nói: “Chắc là trúc cần câu.”
Triệu Tư Kiều hỏi: “Loại này chỉ thích hợp trồng trong nhà thôi nhỉ?”
“Trồng bên ngoài cũng được, nhưng cá nhân tôi cảm thấy nó không hoành tráng như trúc đen.”
Trò chuyện thêm một lúc, cho đến khi phục vụ lên món mới dứt chủ đề. Cả một bàn đồ ăn, sắc hương đủ cả, không biết mùi vị thế nào.
Hạ Nghiễn Châu châm trà cho hai cô gái, rồi mới hai cô dùng trước.
Triệu Tư Kiều gắp một miếng ngó sen: bỗng hỏi: “Cô Chu làm nghề gì thế?”
“Gọi tôi là Chu Tự đi.” Cô đáp: “Có làm vài năm về thiết kế cây cảnh, hiện nay đang kinh doanh một tiệm hoa nhỏ.”
Triệu Tư Kiều dừng lại, lập tức hiểu mục đích mà Hạ Nghiễn Châu hẹn cô hôm nay, cô nhịn được thầm mắng anh tám trăm lần, nhưng phản ứng thì vẫn khá là nhanh nhẹn, cô vui vẻ nói: “Vậy hay quá rồi, không biết cô có hứng thú với hoa cưới không, bao gồm hoa cầm tay cô dâu, hoa sảnh và hoa sân khấu các loại.”
Chu Tự im lặng, cô đặt đũa lên miếng gác, người bên cạnh thậm chí còn chẳng dẫn dắt giới thiệu là mấy, xuất thân và địa vị của anh là vốn để thương thảo điều kiện rồi.
Lúc này đây lòng cô hiểu cả, Chu Tự thoải mái đáp lời: “Làm chứ.”
“Có điều… phải xem các mẫu trước đó.”
“Đương nhiên.” Chu Tự đồng ý: “Về tôi sẽ chỉnh sửa lại, gửi cho cô xem trước.”
Cả bữa ăn cũng coi như hài hòa dễ chịu, trước khi kết thúc hai người còn trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Hạ Nghiễn Châu đưa Chu Tự về lại tiệm hoa, sau khi xuống xe cô tiện tay đóng cửa, đứng khom người, vẫy tay với người bên trong xe.
Sau khi chấp nhận một vài chuyện, mỗi lần đối diện với anh, cô thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Hạ Nghiễn Châu hạ cửa sổ xe, khuỷu tay gác lên bệ cửa sổ, anh hơi rướn người ra nhìn cô: “Đi nhé.”
Chu Tự gật đầu: “Lái xe cẩn thận.”
Về đến tiệm, cô chỉnh sửa lại hình ảnh những bó hoa cô làm trong suốt thời gian này rồi tải lên, rồi chọn thêm một vài tác phẩm cô trước đây cô làm thiết kế cây cảnh mà cô khá vừa lòng, chọn thời gian thích hợp, rồi gửi hết cho Triệu Tư Kiều.
Triệu Tư Kiều: Nhận rồi, giờ tôi hơi bận, coi sau nhé.
Chu Tự gửi biểu cảm ngón tay “OK”.
Vài ngày sau, Chu Tự nhận được phản hồi từ Triệu Tư Kiều, bảo rằng một vài tác phẩm nhìn có hồn vô cùng, cô chọn hoa và phối màu khá là vừa ý cô ấy. Triệu Tư Kiều là người có tính dứt khoát nhanh gọn, mặc dù cũng kiêng nể hợp tác với Hạ Nghiễn Châu, nhưng nếu cô không vừa ý, cũng sẽ không chịu nhường đại đâu. Cô ấy thật sự thấy thích đó, thế nên hẹn luôn thời gian để gặp mặt bàn bạc chi tiết hợp tác cụ thể.
Tối thứ năm, cả hai gặp nhau ở quán cà phê.
Đợi bàn bạc xong hết, hai người cũng chẳng có chuyện gì gấp gáp, thế là ngồi lại trò chuyện một lúc.
Triệu Tư Kỳ uống cà phê, ngước mắt âm thầm đánh giá Chu Tự, cô nàng vẫn thấy tò mò về thân phận của Chu Tự vô cùng.
Chu Tự cũng đâu có ngờ nghệch đến nỗi không hề nhận ra, cô hơi nhìn vào ánh mặt của cô ấy, đôi mắt đang soi mói và xem thường.
Chu Tự nhìn qua, cô không nói gì hết, chỉ nhẹ nhàng cười.
Triệu Tư Kiều đặt ly xuống: “Thật ra ngành thiết kế cây cảnh cảnh quan khá được đó, sao lại không làm nữa?”
“Do một vài lý do cá nhân, nên tạm hoãn lại.”
“Nghe ý của cô, sau này còn có khả năng quay lại ngành này nhỉ?”
Chu Tự nghĩ ngợi, cô gật đầu: “Chắc sẽ đó. Hoa tươi mới cắt cũng giống như rau củ vậy, héo rồi là chẳng đáng đồng ào. ‘Cái đẹp’ là giá trị tồn tại của nó, nhưng ‘ngắn ngủi’ cũng là khiếm khuyết của nó.”
Triệu Tư Kỳ cười: “Cô lý trí thật đó.”
Chu Tự cũng cười theo.
Triệu Tư Kỳ hỏi: “Thấy cho thuê cây cảnh thế nào?”
“Cũng khá lắm, nhóm khách hàng lớn nhất là trung tâm thương mại và công ty, nên nhu cầu thị trường rất cao. Vốn thì lại khá thấp, lợi nhuận thu về sẽ khá lớn…”
Thật ra Triệu Tư Kiều đã dòm ngó ngành này lâu rồi, hiếm khi gặp được chuyên gia, thế là muốn hỏi thêm vài câu.
Cuối cùng, cô nàng mở lời mời: “Sau này chuẩn bị xong rồi, thì nhớ hú tôi với đó.”
“Được thôi.” Chu Tự chỉ coi như đang khách sáo, chứ không coi là thật.
Cũng không còn sớm nữa, cà phê cũng đã uống gần hết rồi, hai người chuẩn bị đi về.
Triệu Tư Kiều kéo băng đô chỉnh trang lại tóc: “Hôm này rảnh tôi mời khách, nhớ phải đến đó.” Rồi hỏi tiếp: “Bình thường tầm nào thì Hạ Nghiễn Châu đỡ bận?”
Câu này hỏi khó Chu Tự rồi, cô có sao nói vậy: “Tôi không rõ lắm, chắc cô phải hỏi anh ấy rồi.”
Động tác vuốt tóc của Triệu Tư Kiều ngừng vài giây: “Có thể hỏi chút không, cô với cậu ấy là…?”
Chu Tự ngẫm nghĩ một lúc: “Bạn bè.”
Triệu Tư Kiều lờ mờ hiểu ra, chuyện nam nữ, chỉ có mỗi chuyện dó là đỡ mệt mỏi nhất. Mà cũng ngay chính giây phút này, bỗng dưng cô nàng lại khá có hảo cảm với Chu Tự.
Con người Hạ Nghiễn Châu kén chọn, trừ người quen năm đó, chưa thấy cậu ta thân mật với ai bao giờ. Lúc nào quanh cậu ta cũng đầy gái, nhưng cậu ta chẳng thèm ngó ngàng đến, mà nay lại gặp một người nhìn có vẻ còn tùy hứng hơn cậu ta nữa.
Cô lại đánh giá cô gái ngồi đối diện mình, gương mặt Chu Tự xinh đẹp, tướng tá cũng khá nữa, ăn nói thì nhỏ nhẹ dịu dàng, cảm giác mà cô mang đến cho người khác khá là thoải mái, nhưng cũng có chút lạnh lùng ít nói.
Triệu Tư Kiều đứng lên, nghiêng đầu cười nói: “Vậy hẹn gặp sau nhé.”
“Được.”
Chỗ này cách tiệm hoa không xa mấy, Chu Tự thả bộ quay về.
Đã giữa tháng bảy rồi, xua tan cả một ngày hè nóng nực, gió biển trời chiều thổi hiu hiu mát lạnh.
Cạnh tiệm hoa vừa mở một quán bar nhỏ, theo phong cách lều trại dã ngoại, trước cửa bày một hàng ghế gấp và bàn gỗ, trên bàn bày đèn bão cầm tay và một lọ hoa, dưới đất trải đầy đèn led, mỗi lần đi ngang qua, cứ như bước vào dãy ngân hà.
Chủ tiệm là một người đàn ông để râu tầm bốn mươi tuổi, là người khá thân thiện, vì dùng ké chỗ trước cửa tiệm hoa, nên cố ý mang quà sang, đồng thời còn đặt hoa mỗi ngày coi như là bồi thường.
Chu Tự đâu có tính toán nhiều vậy, cô còn thấy nhờ vậy mà bên cô sôi nổi hơn.
Cô đi vòng qua hàng ghế, đẩy cửa vào tiệm.
Tiểu Châu đang thay nước cho hoa, thấy có người xẹt qua cửa, lập tức quay sang, vừa thấy Chu Tự vào thì nhanh chóng ra đón.
Cô bé liếc mắt ra hiệu, đè nhỏ giọng: “Chị Tự, tìm chị đó.”
Chu Tự lướt qua cô bé nhìn vào bên trong, Hạ Nghiễn Châu đang ngồi ở ghế trong góc, anh chẳng làm gì cả, ngồi gác hai chân, tay để trên đầu gối, ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng đôi mắt nhắm nghiền, như đã ngủ rồi.
Cô hỏi: “Đến lâu chưa?”
“Tầm mười lăm phút rồi.” Tiểu Châu phàn nàn: “May mà chị về rồi, anh đó nói ở đây đợi chỉ một lúc, nhưng cũng không nói nhiều, mà khéo lúc này cũng chẳng có khách nào ghé, em ở đây với anh đó lúng túng chết đi được.”
Cô vỗ vỗ vai cô bé như đang vỗ về: “Đi làm đi.”
Cô đi đến, cho dù đã cố thả nhẹ bước chân lắm rồi, nhưng Hạ Nghiễn Châu vẫn lập tức phát hiện ra.
Anh mở mắt, ngẩng đầu nhìn sang: “Về rồi à?”
“Đang ngủ à?”
“Không có.” Anh ngồi thẳng dậy, hỏi: “Ăn gì chưa?”
“Vừa nảy có ăn chút bánh ngọt ở tiệm cà phê.” Cô chủ động nói: “Với Triệu Tư Kỳ ấy.”
“Bàn bạc thế nào rồi?”
“Tốt lắm.” Chu Tự không nói thêm nhiều, cô đặt túi xách lên quầy, thấy bên cạnh có để túi gì đó, giữa túi in tên của một nhà hàng lớn, là một nhà hàng hội nghị rất nổi tiếng ở Bắc Đảo.
Đang nhìn thì nghe Hạ Nghiễn Châu nói: “Vừa nảy dùng bữa với người ta, trong đó có phụ nữ, có gọi đồ ngọt. Thấy hình dáng bắt mắt, muối mặt xin một miếng để thử, bánh vị chua ngọt, khá giống với bánh lần ăn ở nhà em.” Anh chẳng nhớ nỗi tên phúc bồn tử, thế là cho qua luôn: “Đoán chắc có lẽ em sẽ thích, nên gọi một phần mang về.”
Tim Chu Tự như bị gì đó châm chích, vừa ngứa vừa rát khó chịu từng cơn.
Cô hỏi: “Không ai cười anh à?”
“Đương nhiên không dám, sau lưng thì ai mà biết.” Anh nói khá là trẻ con, cầm chai nước đã uống còn nửa trên bàn lên, mở nắp chai: “Tiếc quá, chắc em không ăn nói cái bánh nữa rồi.”
Bỗng nhiên, lòng Chu Tự lại dâng trào cảm giác không nỡ.
Cho dù cái bánh bông lan phô mai vừa nảy vẫn còn chướng bụng, nhưng vẫn thấy không nên phũ phàng với lòng tốt của anh.
“Không đâu, yêu đồ ngọt thì có bao giờ chê nhiều.” Cô mở túi ra, bên trong là miếng bánh vải dương mai hình vuông, giữa những lớp kem bơ dày dặn là những miếng dương mai hạt lựu, ở giữa còn có những quả dương mai đỏ tươi và thịt vải trắng bóc.
Chu Tự cắt môt nửa phần cho Tiểu Châu, phần còn lại thì cầm trên tay, cắn một miếng ăn thử. Vừa vào miệng thì có vị hơi chua, nhưng hậu vị bơ lan tràn lâu hơn, đúng là rất hợp khẩu vị của cô.
Trong giờ phút này, phòng tuyến tâm lý của Chu Tự sắp bị đánh đổ, cô chậm chạp nhìn qua anh, mà anh cũng đang lặng lẽ nhìn cô. Cô lại vờ như chỉ vô ý nhìn sang, thà tin rằng anh chỉ gặp dịp thì chơi, hà cớ gì phải coi là thật.
“Thế nào?” Hạ Nghiễn Châu bỗng hỏi.
Chu Tự cười: “Rất rất ngon.”
Thấy cô nói quá như thế, Hạ Nghiễn Châu không nén được bật cười.
Cô khom lưng đứng đó, hai khuỷu tay chống trên bàn, ăn uống từ tốn: “Anh ghé đây chỉ để đưa cái này à?”
Hạ Nghiễn Châu vén tay áo nhìn đồng hồ: “Tôi phải về thành phố Lâm một chuyến, chưa biết nào về lại, chắc chắn ít nhất cũng phải nửa tháng.”
Chu Tự giật mình, cô chậm chạp gật gật đầu.
Vừa này còn chẳng biết sao để trả lời Triệu Tư Kiều, giờ thì anh còn cố ý đến đây để báo cáo lịch trình.
Cô hỏi: “Khi nào đi thế?”
“Bây giờ.”
Chu Tự: “Ừm.”
Hạ Nghiễn Châu bước đến, cúi đầu nhìn cô chăm chú.
Giữa hai người là bàn làm việc, cả căn phòng yên tĩnh, không biết Tiểu Châu ban nảy còn lăng xăng đi lại giờ đã đi đâu mất rồi.
Chu Tự ngậm dương mai trong miệng, lớp bơ vừa ngậm vào còn đang tan trong miệng, chớp mắt đã thấy anh lấn tới, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại kéo cằm cô, nhấc lên, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi cô suốt mấy giây.
Đầu lưỡi tiếp xúc trong ngắn ngủi, ấm nóng mềm mại.
Chắc vì chưa từng có hành động thân mật ở ngoài với anh, đầu óc Chu Tự nổ ầm ầm, lông tơ dựng đứng.
Nhưng Hạ Nghiễn Châu lại thản nhiên thoải mái, buông cô ra, lùi về sau nói: “Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại, thường thì tôi đều nghe máy được.”
Móng tay của Chu Tự ngập trong lớp kem bơ, một lúc sau cô mời “Ừm” một tiếng.