Đêm Dài Ở Bắc Đảo – Giải Tổng

Chương 5

Mà ngay lúc này, hai người đang ngồi bên sảnh chờ cũng nhìn sang đây, rồi đứng dậy.

Giờ thì Chu Tự tiến không được lùi cũng không xong, vốn còn muốn từ chối anh, lôi Giang Nhiêu đi.

Ai ngờ Giang Nhiêu lại nhanh miệng: “Được thôi, không làm phiền chứ.”

Hạ Nghiễn Châu xòe tay ra hiệu mời sang.

Ba con người, một trước hai sau, đi vào sảnh chờ.

Chu Tự lén nhéo Giang Nhiêu một phát, thì cô bạn lại quay lại nhìn bằng ánh mắt hình viên đạn, từ nảy đến giờ cô bạn còn đang buồn rầu không biết sao để làm rõ coi hai người kia làm trò gì, giờ chẳng phải cơ hội đến luôn rồi à.

Chỉ thấy Lưu Sấm tiến lên vài bước, từ xa đã giơ tay ra, cười hỏi: “Không làm ảnh hưởng công việc của cậu chứ?”

Hạ Nghiễn Châu đứng vững, bắt tay với cậu ta. Nói: “Không sao, vẫn còn thời gian.”

“Vậy thì ổn, vậy thì may rồi.” Miệng cậu ta thì nói, nhưng lại chột dạ nhìn sang Giang Nhiêu đứng ở sau, hỏi nhỏ: “Sao em lại đến đây?”

Giang Nhiêu không thèm trả lời, xếch mắt liếc cậu ta, rồi lại nhìn Dương Hiểu Đồng đang ngồi ở sô pha. Cô thoải mái đứng ở đó, cười điềm tỉnh, hôm nay cô bạn son màu đỏ bầm, vừa lộng lẫy vừa khí chất.

Nhưng Dương Hiểu Đồng chẳng thèm quan tâm vợ chồng hả, chỉ tập trung vào người kia.

“Hạ Nghiễn Châu, mình lại gặp nhau rồi.” Giọng cô gái cũng nhẹ nhàng hẳn.

Hạ Nghiễn Châu cong môi coi như đáp lời.

Ở đây chỉ xếp hai dãy sô pha dài và bàn đá cẩm thạch thấp, vì không phải là nơi chuyên phục vụ cho việc nghỉ ngơi, nên cũng chẳng suy xét coi có hợp lý không.

Hạ Nghiễn Châu ngồi xuống chỗ ghế gần đó.

Vốn Dương Hiểu Đồng chưa ra khỏi chỗ ngồi, thế nên cũng ngồi theo xuống góc phải ghế đối diện. Lưu Sấm cũng ngồi vào chỗ khi nảy đang ngồi, còn Giang Nhiêu lại giành trước ngồi giữa, cách hai người đó ra.

Đợi khi Chu Tự đến, chỗ còn lại của sô pha không còn đủ cho bốn người ngồi.

Cô đứng đơ ra mất hai giây, bất đắc dĩ đi sang bên kia, hơi ngước mắt nhìn, đúng lúc Hạ Nghiễn Châu cũng đang nhìn sang. Biểu cảm của anh nhàn nhạt, mặc dù rất nghiêm túc, nhưng giữa hàng mày lại toát nên cảm giác xa cách, khiến người khác không muốn đến gần.

Chu Tự thầm cười, cô chỉ là người ngoài, nhưng lại rơi vào tình huống gò bó không thoải mái.

May mà ngay sau đó, Hạ Nghiễn Châu nhìn sang chỗ khác, đồng thời cũng nhích sang bên kia một chút, nhường chỗ ra, sau đó cũng không quan tâm đến cô mấy, mà trò chuyện với hai người đối diện.

Chu Tự ngồi xuống, lặng lẽ nghe một lúc mới hiểu. Hôm họp lớp Hạ Nghiễn Châu về sớm, Dương Hiểu Đồng chưa thêm được weixin của anh, thế là hôm nay nhờ Lưu Sấm liên hệ giúp, mới có buổi gặp mặt hôm nay.

Giang Nhiêu không mấy khách sáo, “Mình cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm chứ.” Cô nhìn sang Lưu Sấm: “Không phải anh nói hôm nay công ty nhiều việc không bỏ đi đâu được à, sao bỗng nhiên lại rảnh rỗi thế này?”

Ở trước mặt nhiều người như thế, sắc mặt Lưu Sấm không được tốt lắm, không đợi cậu ta nói gì, Dương Hiểu Đồng đã khoác tay Giang Nhiêu, cười nói: “Cậu đừng có mà giận Lưu Sấm, muốn trách thì trách mình này, do mình năn nỉ cậu ấy dắt mình đến đây đó.” Cô bạn kia ngập ngừng, sau đó là nói với Hạ Nghiễn Châu: “Đương nhiên là do mình hi vọng sau này có cơ hội tâm sự với bạn học cũ, nhưng hôm nay đến đây có việc muốn nhờ vả cậu, chỉ là… ngại không biết mở lời thế nào.”

Hạ Nghiễn Châu: “Ồ?”

Dương Hiểu Đồng thả tay Giang Nhiêu, hơi ưỡn người, “Nghe nói quý công ty đang có dự án xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng?”

Khách sạn nghỉ dưỡng không ở thành phố này, mới hoàn thành công trình vào đầu năm nay, giờ đang trong giai đoạn lắp đặt, mặc dù chưa khai trương, nhưng đã có có các công ty truyền thông lớn tham gia tuyên truyền.

Hạ Nghiễn Châu nói thật: “Đúng thế.”

Dương Hiểu Đồng đưa danh thiếp sang: “Công ty bên mình sản xuất nệm giảm áp lực, trước đây cũng từng hợp tác với những khách sạn lớn. Lần này thật ra cũng đã liên hệ với các bộ phận liên quan của quý công ty, chỉ tiếc là…” Cô bạn vừa cười đùa vừa tiếc nuối nhún nhún vai: “Thế nên, lần trước gặp lại bạn học cũ, vừa hay lại là ông chủ của Cẩm Đồ, nên đang nghĩ không biết có đi cửa sau được không.”

Hạ Nghiễn Châu như thể dễ nhờ vả lắm: “Cứ tưởng là chuyện gì, không thành vấn đề, cô đưa danh thiếp người phụ trách cho tôi.” Anh dựa vào lưng ghế, giọng hài hước: “Cũng chỉ có thể giúp đến đây thôi, người phụ trách bên tôi công tư phân minh, nhiều khi còn không chịu thanh toán cho tôi, phần sau thì phải coi bên đó đàm phán thế nào.”

Những lời này vừa hợp lý vừa chặt chẽ, Dương Hiểu Đồng cũng tự rõ trong lòng.

“Đương nhiên, đã giúp mình nhiều lắm rồi.” Cô bạn vô thức cắn môi, ngập ngừng một lát: “Vậy còn weixin…”

“Ồ, được, này.” Hạ Nghiễn Châu như chực nhớ ra, nhích sang đó, mở điện thoại.

Giang Nhiêu ngồi đối diện liếc mắt nhếch mày với Chu Tự, như có như không lắc lư ly trà sữa chưa uống hết trên tay.

Chu Tự bắt kịp hiểu cả, nhưng không thèm để ý đến bạn.

Giang Nhiêu lại rút điện thoại ra để đó.

Không lâu sau, Chu Tự nhận được tin nhắn từ bạn mình: Lý do này cao cấp hơn việc tìm đến chỉ để xin weixin nhiều, vừa không tùy tiện mà cũng không mất giá, có mà hợp tác không thành thì cô ta cũng hời rồi.

Cô đang đọc, thì lại có tin nhắn: Cũng chẳng biết Hạ Nghiễn Châu này thông minh sáng suốt, hay là cũng thuộc loại không có sức đề kháng với mấy nhỏ này.

“Có tiện không?”

Giọng phát ra từ bên cạnh, Chu Tự vẫn còn đang nhìn điện thoại, chậm nhịp ngẩng đầu, mới phát hiện Hạ Nghiễn Châu đang nói chuyện với mình.

“Cái gì?” Đúng thật là cô không chuyên tâm nghe coi họ nói gì.

Hạ Nghiễn Châu nhìn cô, lặp lại: “Chi bằng mọi người cùng trao đổi phương thức liên lạc đi. Không biết cô có tiện không.”

Chu Tự ngập ngừng, bỗng chốc chẳng nghĩ ra sau này có việc gì mà cần liên lạc, nhưng hình như cũng chẳng cần thiết phải từ chôi, thế là cười nói: “Được thôi.” Hạ Nghiễn Châu lại nhích sang chỗ cô, “Quét mã của tôi?”

“Được.” Chu Tự cũng hơi quay sang chỗ anh, thoát khỏi khung trò chuyện, mở chỗ thêm bạn bên góc phải màn hình.

Thêm bạn xong, hai người cắm đầu xem điện thoại.

“Sửa tên ghi chú ở chỗ nào?” Bỗng nhiên Hạ Nghiễn Châu hỏi.

Chu Tự hơi rướn người sang chỗ anh, cùng nhìn vào màn hình điện thoại anh: “Mở ảnh đại diện của tôi… góc bên phải…”

Cô nhìn anh thao tác, chỉ giúp anh chỗ sửa tên ghi chú.

“Chu Tự?”

Giọng anh trầm thấp nhưng cực rõ truyền vào tai cô, tóc mai bên má cũng phất phơ theo hơi thở của anh, lúc này Chu Tự mới nhận ra chỗ hai người gần nhau đến thế, thậm chí có thể ngửi được mùi gỗ nhàn nhạt trên người anh.

Cô hơi lùi ra sau; “Đúng thế, Tự trong lời tựa.”

Hạ Nghiễn Châu gật gật đầu, nhưng đã nhập hai chữ đó xong từ lâu rồi.

Lúc này đã sắp qua giờ cao điểm buổi sáng, chỉ có lác đác vài người đi vào cổng chấm công, tiếng bước chân vang vọng khắp sảnh, tạo cảm giác an tĩnh trống trải.

Hạ Nghiễn Châu lại kéo cổ tay áo nhìn đồng hồ, chuẩn bị đứng dậy tạm biệt.

Bỗng một loạt tiếng bước chân vang lên, có người vỗ thật mạnh lên vai anh.

Hạ Nghiễn Châu hơi nghiêng đầu, nhìn rõ người đến là ai, mặt mày anh hơi không vui.

Là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, để tóc dài, trang điểm đậm, mặc áo khoác dạ lông hồ ly màu đen, bên trong là áo thun ba lỗ, trời đông giá rét thế này mà lại để lộ bụng, bên hông có xăm hình phượng hoàng kéo dài đến tận thắt lưng.

Bộ đồ này trên người cô gái, không bị lố lăng, mà ngược lại mang vẻ đẹp cá tính thẳng thắn đầy cao cấp.

Cô gái xòe tay: “Tiền.”

Hạ Nghiễn Châu nhíu chặt mày: “Em ăn mặc kiểu gì thế? Sợ nóng hay chê lạnh?”

Cô gái cúi đầu nhìn mình, chậm rãi nói: “Vừa đủ mà.”

Hạ Nghiễn Châu lười phải tranh cãi với cô, “Ai nói bới em anh ở đây?”

“Trịnh Trị.” Cô nói: “Anh ấy bảo em đến văn phòng đợi, em vừa vào đã thấy anh.”

Hạ Nghiễn Châu cúi đầu lấy điện thoại chuyển tiền cho cô: “Chút nữa anh cũng đến Bắc Đảo, em có thể đi ké xe anh.”

“Không cần, em tự đi.” Cô gái nói chuyện mà không tập trung, đứng sau mà hai mắt cứ nhìn chăm chú điện thoại anh, cô gái giơ tay, muốn chỉ mà không dám chỉ, chỉ dám nhỏ giọng lầm bầm: “Thêm số không ở sau…”

Hạ Nghiễn Châu liếc một phát.

Cô gái ngậm miệng, nhìn có vẻ khá là sợ anh.

Hai người nói chuyện chưa đến ba phút, nhưng mọi người ở đó lại có suy nghĩ khác nhau.

Hạ Nghiên Châu cũng chẳng giới thiệu, cũng chẳng giải thích gì hết.

Dương Hiểu Đồng vuốt vuốt tóc con ở trán, nhưng trong mắt thì lại khó giấu được vẻ khó chịu và lạc lõng.

Giang Nhiêu thì hưng phấn hóng chuyện, rồi lại bắt đầu nhắn tin cho Chu Tự, bảo cô đoán xem hai người có phải người yêu không.

Chu Tự lười chẳng buồn xem.

Sau khi cô gái đi, trợ lý kéo vali màu đen đến, khép nép nói với anh: “Giám đốc Hạ, sắp đến giờ rồi.”

Lúc này Hạ Nghiễn Châu mới thả chân đang vắt chéo xuống, đạp nhẹ một cái, đứng lên, nói có cơ hội thì lại họp mặt. Anh nhìn lướt qua người nồi cạnh, rồi thắt lại nút cổ tay áo, vội vã rời đi.

Trịnh Trị đã dừng xe ở cửa, đợi anh lên xong, thì đưa cà phê đến, sau đó mới chạy xuống dốc.

Trong xe mở máy sưởi ấm áp, Hạ Nghiễn Châu cởi áo khoác ngoài, hơi thả lỏng cà vạt. Giờ đây anh vẫn còn hơi nhức đầu, bữa ăn tối qua uống nhiều quá, giày vò cả đêm.

Uống cà phê là để tỉnh táo, chỉ có điều nén pha không được đậm dà.

Anh uống vài ngụm thì đặt vào chỗ để ly ở cạnh, mắt nhìn điện thoại, tiện tay cầm lên mở ra xem. Anh tìm được tên Chu Tự ở khung trò chuyện trên weixin, mở ảnh đại diện của cô, là một tấm ảnh chụp chính diện tóc ngắn đến cằm. Cô mặc áo sơ mi màu trắng, không làm bấy cứ động tác nào hết, chỉ nhìn đăm đăm vào ống kinh thôi. Ánh sáng rất đẹp, có gió nhẹ thổi lay tóc cô, cho dù không cười, cũng có thể nhận ra tâm trạng của cô rất tốt.

Có lẽ là chụp từ rất lâu rồi, nhưng cô trong mái tóc ngắn càng giống với cô thời trung học hơn.

Hạ Nghiễn Châu nhìn thật kỹ một lúc, rồi lại mở bảng tin của cô ra, trên đó có đề chỉ hiển thị ba trong ba ngày cho bạn bè xem, mà ba ngày nay cô chẳng đăng gì cả.

Anh ngơ ngác, rồi lại tự cười mình rảnh rỗi quá, quăng điện thoại sang một bên.

Chiếc xe nhanh chóng lái lên cao tốc, cảnh vật bên ngoài thoáng vụt qua.

Bỗng nhiên Trịnh Trị nhớ ra chuyện gì đó, mắt vẫn nhìn thẳng, lấy túi tài liệu ở ghế lái phụ đưa ra sau: “Sáng nay bà cụ đưa đến, còn đặc biệt dặn dò anh chú tâm một chút, xem cho kỹ.”

Hạ Nghiễn Châu nhận lấy, mở dây khóa, bên trong là ảnh và thông tin của vài cô gái, bao gồm hoàn cảnh gia đình. Anh lật đại vài trang, rồi lại nhét ngược vào, thầm nói thời đại công nghệ rồi mà còn bày mấy trò lạc hậu này.

Trịnh Trị quan sát biểu cảm của anh qua gương chiếu hậu, cười nói: “Lại giục anh đi xem mắt à.”

Hạ Nghiễn Châu nhìn ra cửa sổ, hừ nhẹ một tiếng.

“Người già mà, lúc nào cũng mong ngóng có cháu.” Sáng nay bà cụ còn giao nhiệm vụ cho anh, muốn anh dặn dò giám đốc Hạ phải nghiêm túc, nhưng anh làm gì dám nói nhiều chứ, người ngồi ghế sau này lúc mà vui vẻ thì dịu dàng lắm, nhưng lúc không vui thì mặt mày khó coi lắm đó.

Nhưng lần này thì chẳng nhìn ra. Trịnh Trị thử dò hỏi: “Anh độc thân suốt mấy năm nay rồi, cũng phải bắt đầu cuộc tình tiếp theo chứ.”

Một lúc sau, Hạ Nghiễn Châu nhếch mày: “Yêu ai?”

“Hả?” Trịnh Trị không nghe rõ.

“Chen chân vào vợ chồng người ta à?”

Trịnh Trị giật mình, bị dọa đến sợ hết hồn.

Xe im lặng một lúc, anh lại cười cười, nói: “Đùa thôi.”

Sau khi Hạ Nghiễn Châu rời đi, Dương Hiểu Đồng cũng tìm lí do để về trước.

Còn lại ba người lại khiến họ thoải mái hơn, Chu Tự duỗi chân, nghiêng đầu nhìn đánh giá xung quanh, nhưng mới chưa được bao lâu đã nghe tiếng cặp vợ chồng đối diện cãi vã vụn vặt.

Nói cho đúng thì, là do Giang Nhiêu giận dỗi.

Cô bạn khoanh tay: “Anh dẹp hết mớ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu anh đi, trước khi làm sai gì thì phải nghĩ lại, anh bố của hai đứa con rồi.”

Lưu Sấm lắc đầu phủ nhận: “Nói cái gì thế, anh không có.”

Giang Nhiêu hứ một tiếng: “Em thấy anh cười tươi như hoa mà.”

“Bạn bè gặp nhau, không lẽ anh lại khóc?” Cậu ta ôm vợ, dỗ dành cô bằng khuôn mặt vờ ủ rủ khóc lóc: “Thế này? Vậy được không?”

Giang Nhiêu đẩy cậu ta ra.

Lưu Sấm nói: “Sau hôm họp lớp, cô ấy tìm anh nhờ giúp đỡ đến vài lần rồi, bạn bè mà, cũng hết cách.”

Giang Nhiêu đánh giá một cách khắt khe: “Sau này cũng bớt tiếp xúc với Hạ Nghiễn Châu đó đi, vốn hai người không phải cùng một kiểu người đâu, anh cảm thấy đang giao lưu duy trì quan hệ, chứ nhiều khi người ta lại thấy lãng phí thời gian đó.”

“Vậy thì em sai rồi, lần trước tình cờ gặp nhau, anh chỉ xã giao nói sắp tới họp lớp, hỏi cậu ấy muốn đến không, cậu ấy đồng ý thoải mái lắm.” Lưu Sấm chỉ vào mình, không phục: “Mình cũng là chủ công ty logistic đó, sao mà lại không cùng kiểu người chứ.”

“Chỗ anh mà cũng gọi là công ty hả, tính luôn anh được mười người.” Có hơi lạc đề rồi, Giang Nhiêu cảnh cáo cậu ta: “Tóm lại chỉ cần anh lụm rác ngoài đường, thì đừng mơ ăn được bữa cơm ở nhà…”

Cô bạn nói chuyện hơi khó nghe rồi.

Chu Tự uống nước mà bị sặc, ho vài tiếng, lén liếc mắt kêu cô bạn thôi đi.

Giang Nhiêu im lặng.

Không ngồi bao lâu, ba người đứng dậy đi ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Chu Tự và Giang Bối vẫn tiếp tục đến trung tâm thương mại mua sắm, Lưu Sắm cũng làm tài xế cho nửa ngày.

Tối về đến chỗ ở, Lương Hải Dương lại đến tìm, lần này anh ta xách một đống đồ đến. Anh ta dặn dò từng cái một, có sủi cảo và trôi nước đông lạnh, còn có kem đánh răng, khăn lông, dầu gội đầu, từ đồ ăn đến đồ dùng, chu đáo đến nỗi chuẩn bị luôn cả một bộ dụng cụ cắt móng.

“Trong vali là quần áo của em, anh có chuẩn bị đơn giản vài bộ.” Anh ta đứng bên ngoài cửa thép: “Anh biết có khuyên em cũng không chịu về, đợi em hết giận, anh lại đến dọn về.”

Chu Tự nói: “Để quần áo ở lại cho tôi là được, còn cái khác không cần thiết.”

Lương Hải Dương im lặng một lúc, anh ta nói với gương mặt đau khổ: “Có cần phải vậy không? Em thật sự tuyệt tình đến nỗi vạch rõ ranh giới với anh à?”

Chu Tự giơ tay mở cửa, kéo vali đồ đến sát người, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta: “Sẽ không có bất cứ thay đổi gì về quyết định ly hôn nữa đâu, ký đơn sẽ giảm bớt phiền phức cho cả hai bên, anh có muốn suy nghĩ thử không?”

Lập tức, ánh mắt anh ta trở nên âm u dữ tợn.

Tim Chu Tự đánh thịch, bất giác lùi ra sau nửa bước. Từ trước đến nay cô không biết sau đôi mắt thâm trầm đó, lại có thể cất giấu những cảm xúc bạo lực đến thế, cô đang rất sợ, nhưng cô còn cần chứng cứ hơn, nhà vừa mới lắp camera, thế nên cô đã chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận mọi cuồng phong bão táp rồi.

Nhưng chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên Lương Hải Dương lại trở nên ôn hòa, “Vợ ơi, anh không chọc em giận nữa, nhưng không thể nào ly hôn được, chúng ta nói sau nhé.” Anh ta đóng cửa lại: “Vào nhà đi, khóa cửa cho kỹ nhé.”

Giọng điệu anh ta bình tĩnh, không biết đang cố gắng điều chỉnh cảm xúc, hay là do quá cẩn thận.

Bình Luận (0)
Comment