Đêm Đầu Tiên

Chương 1

Tặng Pauline và Lousic

“Mỗi chúng ta đều mang trong mình một phần của Robinson với một thế giới mới để khám phá và để được gặp Thứ Sáu”

Eléonore WOOLFIELD

“Đó là một câu chuyện có thật, kể từ khi được khám phá”

Boris VIAN 

Tên tôi là Walter Glencorse, tôi là quản lý tại Học viện Khoa học Hoàng gia của Luân Đôn. Tôi gặp Arian chưa đầy một năm khi anh ta trở về Anh từ đài thiên văn tại đỉnh Atacama ở Chile, nơi anh nghiên cứu bầu trời để tìm ra vì sao nguyên thủy.

Adrian là một nhà Vật lý thiên văn xuất sắc, và chỉ trong vòng vài tháng chúng tôi đã trở thành những người bạn thật sự.

Vì anh chỉ mơ về một điều, tiếp tục nghiên cứu để tìm ra nguồn gốc của Vũ trụ, và cũng bởi vì tôi đang lâm vào một tình huống khó xử, việc quản lý tài chính tai hại của tôi. Tôi đã thuyết phục anh diễn thuyết trước các thành viên của một quỹ về khoa học được tổ chức ở Luân Đôn, với một giải thưởng hào phóng.

Chúng tôi đã thảo luận, sửa đổi trình bài của dự án suốt vài tuần, trong thời gian đómột tình bạn đẹp đã nảy sinh giữa anh và tôi, nhưng tôi đã nói rằng chúng tôi là bạn của nhau, phải không nhỉ?

Chúng tôi đã không chiến thắng trong cuộc thi và giải thưởng được trao cho một người phụ nữ trẻ, một nhà khảo cổ học mạnh mẽ như dự đoán. Cô ấy dẫn đầu một dự án khai quật ở thung lũng Omo tại Enthiopia trước khi một cơn bão cát đã phá hủy trại của cô và buộc cô phải quay trở về Pháp.

Đêm mà mọi thứ bắt đầu, cũng là ở Luân Đôn với hy vọng chiến thắng khoản tài trợ và quay lại Châu Phi để tiếp tục cuộc truy tìm của cô về nguồn gốc của nhân loại.

Cuộc sống có nhiều điều tình cờ kỳ lạ, Adrian đã từng gặp nhà khảo cổ trong quá khứ, họ từng yêu nhau nhưng chưa bao giờ gặp nhau sau đó.

Một người ăn mừng chiến thắng, người còn lại là thất bại, họ đã chia sẻ một đêm cùng nhau, Keira rời đi vào buổi sáng, để lại Adrian cùng những kỷ niệm về một tình yêu cũ được nhen nhóm và mặt dây chuyền từ loại đá lạ ở châu Phi, nó được tìm thấy tại miệng núi lửa bởi một cậu bé người Ethiopia, Harry, đứa trẻ được Keira nhận nuôi và vô cùng gắn bó.

Sau sự ra đi của Keira, Adrian đã khám phá ra trong một đêm bão bùng, đặc tính tuyệt diệu của mặt dây chuyền. Khi nó được chiếu bởi một luồn ánh sáng mạnh, như ánh sáng từ một tia sét, anh nhận ra hàng triệu đóm sáng nhỏ xuất hiện.

Adrian sớm nhận ra đó là gì, đáng ngạc nhiên như chính bản thân chúng, những điểm sáng tượng trưng cho bản đồ của bầu trời, nhưng không phải ngẫu nhiên, nó tương ứng với vị trí của các ngôi sao trên Trái Đất cách đây bốn trăm triệu năm.

Với phát hiện phi thường này, Adrian trở lại thung lũng Omo tìm Keira. Nhưng thật không may, họ không phải là những người duy nhất bị vật thể kỳ lạ đó thu hút. Trong thời gian lưu lại Paris, nơi cô đến thăm chị gái mình, Keira đã làm quen với một cụ giáo sư Nhân loại học, Inovy. Người đàn ông này đã lien lạc với tôi sau đó, ông ta đã thuyết phục tôi bằng cách hèn hẹ nhất, đúng như vậy, đề tôi khuyến khích Adrian tiếp tục nghiên cứu của mình.

Để trao đổi, Inovy trao cho tôi một số tiền nhỏ và hứa sẽ hào phóng quyên góp cho viện Hàn lâm nếu Adrian và Keira thành công trong việc của họ. Tôi chấp nhận cuộc thương lượng này . Tôi đã không biết rằng Keira và Adrian bị tổ chức bí mật này theo dõi sát gót, tổ chức này, không giống như Inovy, sẽ không để mục tiêu của mình tiếp cận đến các mảnh đá khác bằng bất kỳ giá nào.

Trong khi Keira và Adrian, được dẫn dắt bởi một vị giáo sư già, nhanh chóng nhận ra rằng vật thể được tìm thấy tại miệng núi lửa không phải là duy nhất. Bốn hoặc năm vật thể khác đang nằm rải rác đâu đó trên hành tinh này. Và họ đã quyết định xác định vị trí của chúng.

Nhiệm vụ này đã dẫn họ đi từ Châu Phi đến Đức, Đức đến Anh, từ Anh đến biên giới Tây Tạng, bay bất hợp pháp qua Miyama, đến quần đảo Andama, tại nơi này Keira đã khai quật trên đảo Narcomdam một hòn đá tương tự cái của cô.

Ngay sau khi ghép hai mảnh đá lại với nhau, một điều kỳ diệu xảy ra: chúng hút lấy nhau như hai mảnh nam châm, bắt đầu ngả sang màu xanh lơ đáng kinh ngạc và hang triệu điểm sáng đang lấp lánh phát ra tử bề mặt của chúng. Bị mê hoặc bởi phát hiện mới mẻ này, Keira và Adrian trở về Trung Quốc, bất chấp mối đe dọa và lời cảnh báo được gửi đến họ từ tổ chức bí mật. Những thành viên của tổ chức này, tất cả những người tự gọi mình bằng tên của các thành phố, một English Lord, Sir Ashton, đơn phương quyết định kết thúc chuyến du hành, kể cả với Keira và Adrian.

Tôi đã làm gì bằng cách đẩy họ tiếp tục? Tại sao tôi không nhận được thông báo khi một linh mục bị sát hại trước mắt chúng tôi? Tại sao tôi không nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình? Tại sao tôi không nói với Inovy để tự xoay sở mà không có tôi? Làm thế nào mà tôi lại không nói với Adrian rằng anh đang bị thao túng bởi một ông già…và tôi, nói rằng tôi là bạn của anh. Ngay khi chuẩn bị rời khỏi Trung Quốc, họ trở thành nạn nhân của một vụ tấn công khủng khiếp. Trên con đường núi, một chiếc xe đã đẩy họ vào khe núi. Nó bị chìm vào long sông Hoàng Hà, Adrian được cứu thoát bởi những tu sĩ vào thời điểm xảy ra tai nạn, nhưng Keira đã biến mất.

Trở về từ Trung Quốc sau khi bình phục, Adrian từ chối tiếp tục làm việc tại Luân Đôn. Bị suy sụp bởi cái chết của Keira, anh tìm cách trốn tránh bằng cách trở về quê nhà mình, trên một hòn đảo của Hy Lạp. Anh được sinh ra trong một gia đình với cha là người Anh, mẹ là người Hy Lạp. Ba tháng trôi qua, trong khi anh phải chịu đựng sự mất tích của người mình yêu, tôi gậm nhấm nổi day dứt của tôi. Tôi đã phát điên lên khi nhận được một gói bưu phẩm tại Học viện, được gửi nặc danh đến anh. Bên trong là những vật dụng họ để lại tại tu viện và một loạt các bức ảnh mà tôi nhanh chóng nhận ra Keira, cô có một vết sẹo dài trên trán. Vết sẹo mà tôi chưa từng thấy trước đây. Tôi thông báo với Inovy, người cuối cùng đã thuyết phục tôi rằng đó chính là những bằng chứng cho thấy Keira vẫn còn sống. Tôi trăm lần đã muốn giữ yên lặng, để Adrian được yên ổn, nhưng làm sao có thể che giấu một điều như vậy? Nên tôi đã đến Hydra lần nữa bởi vì tôi hy vọng Adrian sẽ bay đến Trung Quốc. Tôi viết lá thư này, với hy vọng một ngày nào đó Adrian trở lại, nó sẽ giúp tôi thú nhận mọi tội lỗi trước anh. Tôi nguyện cầu mỗi đêm rằng anh sẽ có thể đọc nó và tha thứ cho nổi đau mà tôi đã gây ra cho anh.

Anthen, ngày Hai mươi lăm tháng Chín, Walter Glencorse, quản lý Học viện Hoàng gia Anh

Nhật ký của Adrian

Phòng 307

Lần đầu tiên khi đến đây tôi đã không mấy chú ý đến cảnh sắc bên ngoài, lúc đó tôi đang rất vui và hạnh phúc đã làm tôi xao lãng. giờ đây tôi đang ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, đối diện với cửa sổ,Bắc Kinh trãi dài trước mắt và tôi chưa từng cảm thấy tuyệt vọng như thế này một lần trong đời. Ý nghĩ phải nghỉ ngơi làm tôi khó chịu. Sự mất tích của em khiến tôi dường như chết đi và tôi vẫn đang tiếp tục suy nghĩ về điều đó. Một cơn khó chịu quặn lên trong dạ dày, tôi đã cố tiêu hóa bữa sáng hào phóng của mình bằng rượu trắng nhưng dường như nó chẳng mang lại một kết quả nào đáng kể.

Mười giờ bay liên tục, lẽ ra tôi nên nghỉ ngơi trước khi lên đường. Vài lần chợp mắt, có lẽ đó là tất cả những gì tôi cần trong khoảng thời gian bị bỏ rơi như thế này để thôi không nhớ đến những chuỗi ngày chúng tôi đã ở đây cùng nhau.

Anh có ở đó không?

Em đã từng hỏi như thế sau cánh cửa phòng tắm, nhưng đó là ở vài tháng trước đây. Còn giờ đây tất cả những gì tôi nghe thấy chỉ là tiếng nước bị rò rỉ đang rơi đều xuống chiếc bệ sứ tồi tàng.

tôi đứng dậy khỏi cái ghế, với lấy áo khoác và ra ngoài, xe taxi đưa anh đến vườn Jingsan, anh đi dạo trong vườn hồng, băng qua những cây cầu đá bắc ngang mặt hồ.

Em hạnh phúc khi được ở đây

Và anh cũng thế. Nếu ta có thể đóng băng thời gian, anh muốn thời gian dừng lại tại khoảnh khắc đó. Nếu ta có thể quay ngược quá khứ, anh muốn mình dừng lại tại nơi đây…

tôi trở lại nơi mình đã hình thành ý muốn này, trước những bụi bạch hồng, trên một lối đi của vườn Jingsan, nhưng thời gian không hề dừng lại…

Tôi đi vào Tử Cấm Thành từ cổng phía bắc, băng ngang qua những con đường, chỉ với những kỷ niệm về em dẫn lối.

Tôi đang tìm kiếm một băng ghế đá nằm dưới gốc cây đại thụ có hình một rặn san hô khá lạ mắt, nơi mà cách đây không lâu có một cặp vợ chồng già người Trung Quốc. Có lẽ tôi tìm kiếm điều đó nằm làm khuây khỏa chính mình. Tôi cho rằng tôi đã đọc được trong nụ cười của họ cái gì đó như một lời hứa hẹn cho tương lai của chúng tôi, hay đó đơn giản chỉ là cười nhạo số phận đang chờ đón chúng tôi.

Sau cùng tôi cũng tìm thấy băng ghế đá đó, tôi nằm duỗi người trên nó, những nhánh dương liễu xanh đung đưa trong gió như muốn phớt lờ tôi. Tôi nhắm mắt lại, từng đường nét trên gương mặt em hiện lên thật rõ nét và rồi tôi ngủ thiếp đi.

Một người cảnh sát giật tôi dậy, yêu cầu anh rời đi. Đêm đã buông xuống và du khách không được phép nán lại.

Tôi trở về khách sạn, tìm lại phòng mình, những ánh đèn lấp lánh từ thành phố đang đẩy lùi bóng đêm vô tận. Tôi kéo tấm grap trãi giường xuống dưới sàn nhà và nằm lên trên đó. Ánh đèn pha ô tô vẽ những hình thù nghịch ngợm lên trần nhà. Vì sao lại phải lãng phí thời gian như vậy?Tôi không thể ngủ được.

Tôi lấy hành lý của mình, trả tiền hóa đơn trên bàn và đi lấy xe tại bãi đổ.

Thiết bị GPS chỉ đường cho tôi đến Tây An. Khi tiến đến thành phố công nghiệp này, màn đêm lại một lần nữa bủa vây những vùng nông thôn.

Tôi dừng lại tại Thạch Gia Trang để đổ đầy bình nhiên liệu mà không mua thức ăn. Em sẽ gọi đó là ngu ngốc, có lẽ em không sai, nhưng tôi không đói nên sao lại phải bị thứ quái quỷ đó cám dỗ.

Một trăm dặm lái xe sau đó, tôi trở lại ngôi làng nằm trên đỉnh đồi. Tôi đi theo con đường khúc khuỷu với quyết tâm ngắm nhìn cho được cảnh bình minh từ trên núi. Người ta vẫn nói rằng não bộ sẽ giữ lại nguyên vẹn những ký ức đã từng trãi qua bên những người thân yêu, nó có thể thật ngông cuồng, nhưng tôi cần phải tin điều đó vào sáng hôm nay.

Tôi đi trên những con đường đầy bóng ma và trở về quãng sân chính. Chiếc cốc mà em tìm thấy trong đống đổ nát tại ngôi đền Khổng tử cổ đã biến mất. Đúng như em dự đoán, ai đó đã mang nó đi và làm điều gì đó tốt đẹp hơn cho nó.

Tôi ngồi trên một tảng đá ở rìa núi và ngắm nhìn cảnh sắc ban ngày, trãi dài vô tận bao la, sau đó tôi tiếp tục lên đường.

Những con đường ở Lâm Phần vẫn ô nhiễm như chuyến đi đầu tiên, đám khói bụi làm cổ họng tôi bỏng rát. Tôi lục ra trong túi mảnh vải bông mà em từng dùng làm khẩu trang, tôi đã tìm thấy nó trong túi đồ được gửi đến khi anh ở Hy Lạp. Không còn mùi nước hoa của em trên nó, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nó trên môi mình, tôi nhìn thấy em ở mọi nơi.

Khi qua Lâm Phần em đã than phiền về cái mùi khủng khiếp của nó, nhưng đó chỉ là một cái cớ. giờ đây, tôi thật sự muốn nghe lời than phiền của em.

Khi đi ngang qua đây em đã bị đâm bở một cây kim khi đang cố tìm đồ trong túi xách và em đã phát hiện ra một chiếc micro được giấu trong túi mình. Vào tối hôm đó, lẽ ra tôi nên quay lại. Chúng ta đã không hề chuẩn bị đối mặt với những thứ đangchờ đợi chúng ta, chúng ta không hề khám phá, chỉ là hai nhà khoa học hành xửa như hai đứa trẻ con.

Tầm nhìn vẫn còn rất xấu, và tôi buộc phải thoát khỏi những ý nghĩ tồi tệ đang đeo bám để tập trung lái xe.

Khi ra khỏi địa phận Lâm Phần, tôi đã ném cái micro đi mà chẳng hề bận tâm đến những mối nguy hiểm chầu chực phía sau nó, đơn giản chì là vì nó đang xâm phạm sự riêng tư của chúng ta. Lúc đó, tôi đã thú nhận rằng anh muốn em nhưng lại từ chối không cho em biết danh sách những điểu tôi thích ở em
Bình Luận (0)
Comment