Đêm Đầu Tiên

Chương 19

Luân Đôn

Về lạ Luân Đôn, chúng tôi phải chờ vài ngày để lấy được visa đến Nga. Xem xét xem cái vị giám đốc có hào phóng tài trợ lần cuối cùng cho chuyến đi của tôi hay không. Keira dành hầu hết thời gian ở thư viện của Học viện cùng Walter và tôi thì tiếp tục giữ mục tiêu của mình. Công việc chính của tôi là lấy hộ cô ấy mấy quyển sách trên kệ, và cô ấy sẽ nhờ tôi ra cửa hàng mua ít đồ dùm họ khi không cần thiế, tôi bắt đầu phát chán. Tôi nghỉ một buổi chiều và ngồi trước màn hình máy tính để kết nối lại với hai người bạn thân mà tôi đã không nghe tin trong một thời gian dài. Tôi gửi một lá thư đầy ẩn ý cho Erwan. Tôi biết khi cậu ta chỉ nhìn đến tên của tôi ở phần địa chỉ cậu ta sẽ mắng chửi xối xả. Có lẽ sẽ chẳng thèm đọc nó, nhưng buổi tối hôm sau, sự tò mò sẽ thắng thế. Nó sẽ lại xuất hiện trên màn hình của cậu ta, và cậu ta bị buộc phải tự nhiên suy nghĩ về câu hỏi mà tôi đã đặt ra.

Ngay sau khi nhấn nút “send” tôi lấy điện thoại và gọi cho Martyn ở đài quan sát Jodrell.

Tôi đã rất ngạc nhiên trước thái độ lạnh nhạt của cậu ta, cách cậu ta nói chuyện với tôi hình như không giống cậu ta lắm. Bằng một giọng chả mấy thân thiện, cậu ta nói rằng có rất nhiều công việc và gần như cúp máy. Cuộc trò chuyện này để lại cho tôi một ấn tượng không tốt. Martyn và tôi vẫn luôn duy trì mối quan hệ thân thiết, thường tiếp tay cho nhau, và tôi không thể hiểu được thái độ đó của cậu ta. Có lẽ cậu ta đang vướn phải một vấn đề cá nhân không thể chia sẻ.

Đến mười bày giờ, tôi đã xử lý xong những mail của mình, thanh toán các hóa đơn cuối cùng, mua một hộp socola để tặng cho người hàng xóm vì đã giúp tôi trong suốt một năm qua. Tôi quyết định đi đến cửa tiệm tạp hóa ở cuối phố để lấp đầy cái tủ lạnh.

Tôi đang đi bộ dọc theo các kệ của siêu thị khi người quản lý tiến lại gần tôi với lý do là sắp xếp lại các hộp lon trên kệ.

-Đừng đi về phía bên phải, có một người đang theo dõi cậu từ vỉa hè phía đối diện.

-Xin lỗi?

-Đây không phải là lần đầu tiên tôi chú ý đến cậu kể từ lần cuối cậu đến đây. Tôi không biết cậu đang nhồi nhét một mớ hỗn độn gì trong giỏ của mình, nhưng dựa theo kinh nghiệm của tôi, cái này đến từ Canada Dry.

-Ý là gì?

-Nó trong giống như một cảnh sát, hành vi của một cảnh sát, nhưng không phải, hãy tin tôi, đó là một loại nước trái cây nguyên chất của lũ cặn bã.

-Sao ông biết được?

-Tôi có một người họ hàng đang ở trong tù, không có gì to tát lắm, tai nạn bất ngờ rơi xuống từ một chiếc xe tải.

-Tôi nghĩ chắc ông nhầm rồi, tôi nói, nhìn qua vai ông ấy.

-Như cậu muốn, nhưng nếu cậu đổi ý, nhà kho của tôi nằm phía sau cửa hàng và vẫn mở cửa, có một cánh cửa dẫn vào sân. Từ đó cậu có thể đi ra chổ tòa nhà bên cạnh và ra về bằng đường sau.

-Ông thật tử tế.

-Từ khi cậu đi mua đồ ở đây… sẽ rất phiền phức nếu tôi mất một khách quen.

Người chủ cửa hàng quay trở lại quầy. Trong bầu không khí đó, tôi tiến lại cánh cửa quay gần cửa sổ, lấy một tờ báo và dùng nó để nhìn xuống đường. Chủ một cửa hàng đang đứng tại bánh xe sau của một chiếc xe đậu ngay vẻ hè đối diện dường như đang theo dõi tôi. Tôi quyết định làm cho rõ. Tôi bước ra ngoài và đi thẳng về phía hắn ta, khi tôi đang băng qua đường, tôi nghe tiếng động cơ từ chiếc Sedan của ông ta, bất thình lình.

Phía bên kia đường, ông chủ tiệm nhìn tôi với một cái nhún vai. Tôi quay lại trả tiền cho ông ta.

-tôi phải thừa nhận rằng nó khá kỳ lạ, tôi nói, đưa cho ông thẻ tín dụng của mình.

-Cậu không làm gì bất hợp pháp trong thời gian gần đây chứ? Ông hỏi.

Câu hỏi dường như khá vô lý, nhưng sự quan tâm của ông không khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm.

-Không phải là thứ tôi biết, không, tôi trả lời.

-Cậu cần phải rời khỏi đây và về lại nhà.

-Tại sao?

-Nếu tên này xuất hiện tại nơi ẩn náu, có lẽ hắn đã có một vỏ bọc để đột nhập vào nhà cậu.

-Vỏ bọc gì?

-Khi cậu ở đó, chúng ta đều biết chắc rằng cậu chẳng có đường nào hết, nếu cậu hiểu ý tôi muốn nói.

-Và nơi nào mà tôi không thể?

-Ở nhà, cho ví dụ!

-Ông có nghĩ rằng…?

-Nếu cậu cứ tiếp tục ba hoa như thế này, cậu sẽ về quá trễ? Không còn nghi ngờ gì nữa!

Tôi lấy túi ở cửa hàng tạp hóa và rời đi nhanh chóng. Ngôi nhà vẫn nguyên vẹn như khi tôi đi, không có dấu vết đột nhập ở cửa, chẳng có gì ở bên trong ngoại trừ những lý thuyết giả định của người chủ tiệm. Tôi đặt túi đồ ở bếp và quyết định đến chổ của Keira ở học viện.

~*~

Keira ngáp dài và dụi mắt, đó là dấu hiệu cho thấy cô đã đủ việc cho một ngày. Cô đóng quyển sách đang nghiên cứu lại và đặt nó lại lên kệ. Cô rời khỏi thư viện, đi đến chào các đồng nghiệp của Walter ở văn phòng vào lao lên tàu cao tốc.

~*~

Bầu trời màu xám, mưa phùn, các vỉa hè sáng lấp lánh, đó thật sự là một buổi tối mùa đông ở Luân Đôn. Cảnh giao thông thật khủng khiếp. mất bốn mươi lăm phút để đến nơi và hơn mười phút để tìm chổ đậu xe. Tôi khóa cửa xe và nhìn thấy Walter ở cừa học viện. Hắn cũng nhìn thấy tôi, hắn băng qua đường và đến gặp tôi.

-Anh có thời gian để đi uống chút gì không? Hắn hỏi.

-Hãy để tôi đón Keira ở thư viện rồi chúng ta sẽ đến pub.

-À, tôi nghi ngờ rằng cô ấy đã rời khỏi đây khoảng nữa tiếng rồi, có lẽ sớm hơn một chút.

-Anh chắc chứ?

-Cô ấy đến chào tôi ở văn phòng, chúng tô có nói chuyện một lúc. Vậy bia thì sao?

Tôi nhìn đồng hồ, đây là khoảng thời gian tồi tệ để băng qua Luân Đôn, tôi gọi Keira ngay sau khi chúng tôi có thể và tôi sẽ quay lại sau.

Pub đông nghịt, Walter phải chen vào để tìm đường, hắn gọi hai lon bia và ném cho tôi qua vai một người quản lý. Walter đưa tôi vào phía sau căn phòng, chiếc bàn đã thành miễn phí, chúng tôi đặt mình giữ những tiếng vỗ tay nghe thật khó chịu.

-Nó thế nào, chuyến đi nho nhỏ đến Scotland? Walter la lên.

-Tuyệt… nếu anh thích cá trích, tôi nghĩ rằng nó chỉ lạnh như Atacama, nhưng bầu không khí ở Yell thậm chí còn lạnh và ẩm ướt!

-Anh có tìm thấy điều chúng ta đang tìm kiếm không?

-Keira có vẻ rất nhiệt tình, thật sự chúng tôi đã tìm ra, tôi sợ rằng chúng tôi sẽ phải đi sớm.

-Chuyện này cuối cùng sẽ hủy hoại anh, Walter hét lên.

-Nó đã làm được rồi!

Điện thoại tôi run lên trong túi, tôi áp nó vào tai.

-Anh lục lọi đồ đạc của em à? Keira hỏi bằng giọng hầu như không thể nghe thấy.

-Không, dĩ nhiên là không, sao anh lại phải làm thế?

-Anh không mở túi của em, anh chắc chứ? Cô ấy thì thầm.

-Em vừa hỏi anh, và anh trả lời là không.

-Anh vẫn bậc đèn trong phòng à?

-Không, anh chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.

-Em nghĩ là em đang không ở một mình trong nhà…

Máu tôi đông cứng lại.

-Rời khỏi đó ngay, Keira! Tôi hét lên. Đi về phía bên phải, về phía góc đường chổ tiệm tạp hóa Old Bromton, đừng quay lại và đợi anh ở đó, em có nghe anh không, Keira, có nghe không?

Cuộc nói chuyện bị ngắt, trước khi Walter có thời gian để hiểu ra bất kỳ điều gì, tôi đã băng qua quán pub, đụng vào mọi thứ trên đường tôi đi. Chiếc taxi bị mắc kẹt trong cuộc ùn tắc giao thông, một chiếc xe gắn máy vượt qua chiếc taxi, tôi gần như bị đè dưới bánh xe khi băng ra cản đường nó, tôi giải thích đó là chuyện sinh tử và hứa sẽ bồi thường cho anh ta nếu anh ta chở tôi xuống ngã ba đường Old Bromton, Cresswell và Garden, anh ta để tôi trèo lên yên và tăng tốc.

Diễu hành quanh đường phố với tốc độ cao nhất, Old Marylebone, Edgware Road, Marble Arch, vòng xuyến đông nghịt đầy người với người, taxi, xe bus chen chút với nhau như một trò domino phức tạp. Người lái xe trèo lên vìa hè, tôi không có nhiều cơ hội được lái xe như vậy nhưng tôi cố gắng hết sức cuối thấp đầu xuống. Cuộc đua kết thúc trong vòng mười phút, chúng tôi đi qua Hyde Park trong cơn mưa tầm tã, leo lên Carriage Drive giữa hai làn xe ô tô, đầu gối của chúng tôi liên tục va vào chúng. Serpentine, Exhibition Road, vòng xuyến chổ ga xe điện ngầm South Kensington, cuối cùng, phía Old Bromton thậm chí còn đông hơn những con đường chúng tôi đã đi qua. Tại giao lộ của Queen Gate Mews, chiếc xe máy tăng tốc một lần nữa và vượt qua ngã tư khi tính hiệu đèn chuyển từ màu cam sang đỏ. Một chiếc xe tải con đã lao đi trước khi đèn chuyển sang màu xanh, một tai nạn là điều dường như không thể tránh khỏi. Chiếc xe vẫn chạy trên đường của nó, người cầm lái nắm lấy tay lái, tôi quay lưng lại, nhìn về phía lề đường. Ấn tượng thoáng qua, tôi nghĩ rằng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt kinh hoàng của những người đi đường đã theo dõi hiện trường. May mắn thay chúng tôi đã ngừng lại và va chạm nhẹ với lốp xe tải cũng ngừng kịp lúc. Sự run rẩy vẫn còn nguyên, tôi ngồi dậy, tay đua đứng vững trên chân mình và cố gắng nâng chiếc xe dậy. Chỉ cò thời gian để cảm ơn anh ta, con đường ở nhà tôi vẫn còn cách một trăm mét nữa. Tôi hét lên để mọi người tránh đường, chửi toán lên khi va vào một cặp vợ chồng. Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy cửa hàng tạp hóa và cầu nguyện rằng Keira đã đến như dự kiến.

Ông chủ cửa hàng đã nhảy dựng lên khi thấy tôi xuất hiện trong cửa hàng của mình, đổ mồ hôi, thở hổn hển, tôi phải cố đến hai lần thì ông ấy mới hiểu được những gì tôi nói. Không cần phải đợi ông ấy trả lời, có một khách hàng đã tiến đến từ phía sau cửa hàng. Người phụ nữ trẻ òa khóc, cho tôi ăn hai cái tát rất đau, có thể là ba, tôi chẳng có thời gian để đếm. Ông chủ tiệm nhấc điện thoại lên và như thể tôi là người nhà của ông, tôi nhờ ông gọi điện cho cảnh sát mau chóng đến Place Cresswell số 24.

Tôi thấy Keira ở đó, ngồi trên lang can bên ngoài cửa nhà tôi.

-Chuyện gì không ổn à? Má anh đỏ ửng, anh bệnh ư? Cô ấy hỏi tôi.

-Một người như em… trở lại, tôi trả lời.

-Áo khoác của anh hoàn toàn bị rách, chuyện gì đã xảy ra với anh?

-Anh cũng sẽ hỏi anh một câu tương tự.

-Em sợ rằng chúng ta đã bị viến thăm khi vắng mặt, Keira nói. Em tìm thấy chiếc túi của mình mở toang ở phòng khách, tên trộm vẫn còn ở đó khi em bước vào, em nghe tiếng bước chân lên cầu thang.

-Em thấy hắn rời khỏi à?

Một chiếc xe cảnh sát xuất hiện trước mặt chúng tôi, hai viên sĩ quan bước ra. Tôi giải thích rằng chúng tôi có lý do chính đáng để nghĩ rằng có một tên trộm đột nhập vào nhà. Họ bảo chúng tôi ở yên đó và bước vào trong khám xét.

Hai người cảnh sát đi ra vài phút sau đó với hai bàn tay trắng. Nếu có trộm chắc hẳn hắn đã tẩu thoát bằng khu vườn, tầng một của một ngôi nhà cổ thì không cao, chỉ tầm hai mét, cỏ phía dưới cửa sổ rất dày có thể làm đệm cho cú nhảy. Tôi nghĩ đến cánh cửa mà tôi vẫn chưa sửa, có lẽ hắn ta đã đột nhập từ cửa sau.

Chúng tôi đi một vòng để xem có thứ gì bị đánh cắp và quay lại ký vào biên bản của cảnh sát. Họ hứa sẽ đi một vòng để kiểm tra và sẽ cho tôi biết nếu bắt được ai đó.

Keira và tôi kiểm tra từng phòng một, bộ sưu tập máy ảnh của tôi vẫn nguyên vẹn, ví tiền mà tôi vẫn luôn để bên trái trong chổ đựng găng tay vẫn còn nguyên, không thứ gì bị xáo trộn cả. Khi tôi kiểm tra phòng mình, Keira gọi tôi từ tầng trệt.

-Cánh cửa trong vườn vẫn bị khóa, cô ấy nói, chính em là người đã đóng nó lại đêm qua.

-Em có chắc rằng có ai trong nhà chứ?

-Trừ khi ngôi nhà của anh bị ma ám, em hoàn toàn chắc chắn.

-Vậy thì tên trộm bí ẩn đó đột nhập bằng cách nào chứ?

-Em hoàn toàn không biết, Adrian!

Lời hứa của Keira về việc không thứ gì có thể cản trở bữa ăn tối lãng mạn của chúng tôi đã bị tước đoạt bằng một giấc ngủ. Điều quan trọng là cô ấy vẫn bình an, nhưng tôi vô cùng lo lắng. Nhớ lại những kỷ niệm tồi tệ tại Trung Quốc, tôi gọi cho Walter để chia sẻ mối bận tâm của mình, nhưng máy hắn bận.

Amtersdam

Bất kỳ khi nào Vackeer đi qua sảnh đường của cung điện Dam, ông đều ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tấm bảng đồ thế giới được khắc trong tầng đá cẩm thạch, dù ông thích tấm bảng đồ thứ ba, tấm bản đồ khổng lồ vẽ những chòm sao. Ông ra phố và băng qua quảng trường, đêm đã buông xuống, những ngọn đèn được thấp sáng bên những con kênh của thành phố đang phản chiếu lại ánh hào quang của chúng dưới mặt nước. Ông đi lên Hoogstraat để về nhà. Một chiếc xe đẩy lớn đậu trên vỉa hè ở cột mốc số 22. Người phụ nữ đẩy xe mỉm cười với Vackeer và ông tiếp tục con đường của mình.

Người đi mô tô kéo tấm kính che mặt mình, người ngồi sau ra dấu hiệu. Tiếng động cơ gầm lên và chiếc xe biến mất vào trong một con hẻm.

Một cặp thanh niên đang ôm nhau, dựa vào gốc cây. Một chiếc xe tải đứng chắn ngang đường, chỉ có chiếc mô tô mới có thể xoay sở để lọt qua được.

Người ngồi sau chiếc xe máy lấy dùi cui giấu sẵn từ trong tay áo.

Người phụ nữ trẻ lật chiếc xe đẩy và cặp đôi ngừng hôn nhau.

Varkeer đang đi bộ qua cầu thì đột nhiên ông cảm nhận được một vết cắt khủng khiếp ở phần lưng. Ông thở hổn hển, cảm giác như phổi mình không còn không khí. Vackeer khuỵu đầu gối xuống đất, cố gắng dựa vào một cột đèn, nhưng vô ích, ông ngã sụp xuống, đập mặt xuống đất. Ông cảm nhận được vị máu trong lưỡi và nghĩ mình đã cắn phải nó khi ngã xuống. Ông chưa bao giờ thở hổn hễn nhiều như vậy. Với mỗi hơi thở, không khí dường như đốt cháy phổi ông. Thận ông bĩ chém và máu chảy đầm đìa, tim bị xuất huyết và mỗi giây trôi qua máu lại chảy mỗi lúc một nhiều hơn.

Sự yên lặng đột ngột vây quanh ông. Ông cố gắng xoay sở để ngước lên. Người qua đường vội vã chạy đến giúp, ông nghe thấy tiếng còi báo động từ xa.

Người phụ nữ với cái xe đẩy không còn ở đó. Cặp đôi đang yêu cũng biến mất, người ngổi sau xe giơ một ngón tay mang dấu hiệu thắng lợi về phía ông và tiếng động cơ biến mất ở góc đường.

Vackeer lấy chiếc điện thoại trong túi mình, nhấn nút, đau đớn áp nó vào tai để lại một lời nhắn cho hộp thư thoại tự động của Inovy.

“Tôi đây, ông thì thầm, tôi sợ rằng những người bạn nước Anh của chúng ta sẽ không thể thưởng thức được tour du lịch mà chúng ta sắp xếp đâu”

Ông ho ra một bụm máu, máu trào ra từ miệng ông, ông cảm thấy được sự ấm áp của nó, thế cũng tốt vỉ ông đang rất lạnh, cơn đau mỗi lúc một dữ dội hơn. Vackeer nhăn mặt.

“chúng ta không thể, than ôi, không có thời gian để chơi cờ với nhau nữa, tôi sẽ rất nhớ anh, người bạn của tôi, tôi mong anh cũng sẽ như thế”

Một cơn ho mới, chiếc điện thoại vốn được cầm không vững tuột khỏi tay ông, ông bắt lại nó trong tít tắt.

“tôi rất vui vì đã đưa cho anh món quà nhỏ vào lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, hãy sử dụng cho tốt. Tôi sẽ nhớ anh, bạn già ạ, nhiều hơn cả thân thể của chúng ta. Hãy thật cẩn thận và chăm sóc bản thân mình…”

Vackeer cảm thấy sức lực đang rời bỏ mình rõ ràng như những con số mà ôngđã tạo ra. Tay ông từ từ nới lỏng, ông bắt đầu không nghe và nhìn thấy gì nữa, đầu ông rơi xuống con đường nhựa.

Paris

Inovy trở về căn hộ sau một vở kịch vơ cùng khó chịu. Ông treo áo khoác chổ sảnh chính và lục tìm trong tủ lạnh một thứ để nhấp nháp. Ông lấy ra một dĩa trái cây, rót một ly rượu vang và đi vào phòng khách. Ngồi trên ghế sofa, ông nới lỏng giây dài, dãn chân ra và cảm thấy đau đớn. Ông tìm kiếm cái điều khiển từ xa và nhận thấy đèn led nhấp nháy trên máy trả lời của mình. Tò mò, ông đứng dậy và nhấn nút. Ông ngay lập tức nhận ra giọng nói của người bạn già.

Kết thúc itn nhắn, ông cảm thấy chân mình dường như biến mất. Ông bám vào tủ sách, làm một quyển sách rơi xuống sàn nhà đã được đánh bóng. Ông lấy lại thăng bằng và nghiến chặt răng hết mức có thể. Không thứ gì có thể giúp ông, nước mắt ông lăn dài trên má. Những thứ tốt đẹp đã vụt biến khỏi tầm tay, ông nhanh chóng òa lên những tiếng nức nở khiến người ông rung lên khi ông dựa được vào tủ sách.

Ông nắm lấy một quyển luận thuyết thiên văn cũ, lật những trang bìa, cái được sao chép như một hình in bóng một bản đồ sao có niên đại từ thế kỷ XVII, ông đọc lời đề tặng được dành cho mình.

Tôi biết anh thích quyển sách này, không thứ gì mất đi bởi vì mọi thứ vẫn còn đây, nhưng một chứng nhân cho tình bạn của chúng ta.

Bạn cờ của anh

Vackeer

Vào buổi bình minh, Inovy kéo va ly của mình theo sau, ông đóngcửa căn hộ của mình và ra sân ga đón đoàn tàu đầu tiên khởi hành đi Amtersdam.
Bình Luận (0)
Comment