Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 107

Tôi quay người lại, vô ý thức ôm lấy bờ eo của anh, mặt dán trên ngực anh.

Trong lúc ngủ mơ, nước mắt thấm ướt quần áo của anh, sắc quỷ chỉ là giữ lấy đầu của tôi, dỗ dành tôi.

Làm tôi tỉnh lại một khắc này, trước mắt là một lồng ngực cái quen thuộc, một đôi tay hữu lực đem thân thể của tôi ôm chặt lấy, hai tay tôi dán tại lồng ngực của anh.

“Nơi này…… Tôi không phải tại bệnh viện sao? Làm sao về đến tới nhà”?

“Sắc quỷ…… Sắc quỷ trở về.”

Vốn dĩ, cỗ mùi thơm quen thuộc kia không phải ảo giác của tôi, thật là anh, anh trở lại bên cạnh tôi!

Tôi kích động ngẩng đầu, khi thấy trước mắt cái khuôn mặt quen thuộc kia, con mắt không khỏi vừa nóng.

Hai ngày này mình tất cả sự tình gặp được, tất cả khó chịu bi thương tất cả đều biến thành hư vô, tôi dùng sức ôm chắt anh, miệng bên trong lẩm bẩm nói: “em nhớ anh lắm, rất nhớ anh”.

“Hoa nhi, ta cũng là.”

Sắc quỷ mở ra hắn cặp con mắt thâm thúy kia nhìn tôi, bờ môi dán tại trên trán của tôi, hôn xuống.

“Thật xin lỗi, Hoa nhi.”

“Xin lỗi? Tại sao muốn xin lỗi”?

Tôi rưng rưng kinh ngạc nhìn qua anh, trong ánh mắt lóe ra quang mang không rõ, sắc quỷ đầu cúi thấp đến, cái trán lạnh buốt chống đỡ ở trên trán của tôi, cái đỉnh mũi cọ lấy chóp mũi của tôi, lề mề xuống.

“Nếu như ta sớm một chút đến, nàng liền sẽ không thương tâm.”

Con mắt của tôi lập tức mở to, kềm chế xung động muốn khóc, lắc đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

“ Anh không cần nói xin lỗi, không cần…… Cái này cũng không trách anh, không có chút nào “. Ta đột nhiên nghĩ đến Bạch vô thường trở lại âm phủ, lo âu hỏi,” tiểu Bạch thế nào? Cô ấy có phải là bị thương rất nặng”?

Sắc quỷ an ủi tôi nói:” Đừng lo lắng, Hắc vô thường đã ở bên chăm sóc nàng ta”.

Lòng tôi mới dịu xuống, thế nhưng, tôi lại giống như nghĩ đến cái gì, nhanh chóng từ ** Ngồi dậy, hét lớn:” A! An bình!”

“An bình còn đang bệnh viện, mình sao có thể bình yên ngủ ở trong nhà đây”?

“Hoa nhi.” Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Sắc quỷ vừa dùng lực, đem tôi kéo trở về, để cho tôi một lần nữa nằm lại trong ngực anh.

“Nghỉ ngơi thật tốt, thân thể của nàng rất suy yếu, chính nàng không rõ ràng sao”?

Tôi đang muốn giãy dụa một chút, liền cảm giác mình toàn thân bất lực, trước mắt trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa, không ngừng mà biến thành màu đen.

Trên cổ tay vòng tay hồng ngọc đang không ngừng lóe ra hồng quang, giống như là lại nói cho chúng tôi biết thứ gì.

“Làm sao lại…… Vì sao lại có cảm giác như vậy?”

“Hoa nhi, nàng còn miễn cưỡng mình ở bên người An Bình, hôm qua nàng nhận lấy công kích rất mạnh từ ác quỷ, tiểu gia hỏa thông qua vòng ngọc giúp nàng ngăn cản một lần công kích, bây giờ trở nên suy yếu phi thường, nàng tự nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.”

“Vậy Bảo Bảo sẽ có chuyện gì hay không “!?

Tôi nghe được sắc quỷ nói như vậy, cảm giác chịu tội cùng áy náy lần nữa dâng lên, tôi vội vàng bắt lại vạt áo anh mà hỏi.

Sắc quỷ cưng chiều gật gật cái mũi của tôi, cười nói:” Nàng phải tin tưởng con của chúng ta, con không có việc gì, chính là tiêu hao quá nhiều năng lượng, cho nên nàng gần nhất cũng sẽ cảm thấy toàn thân bất lực”.

Nghe được đáp án này, tôi mới yên lòng nhẹ nhàng thở ra.

Tôi nhắm mắt lại, an tĩnh một hồi, mở mắt ra nhìn về phía anh.

Vậy còn anh, chuyện hoàng cung kia, xử lý thế nào?

Sắc quỷ sắc mặt có như thế một nháy mắt bỗng trở nên cứng ngắc, sau đó anh lại giống là cái gườivô sự n trả lời: “Hoa nhi không cần lo lắng ta, những cái hỗn trướng kia ở hoàng cung, ta còn không để vào mắt.”

“Người nói bậy”.

Con mắt của tôi thẳng vào nhìn qua anh, giống như là muốn xem thấu anh hai con ngươi chăm chú tập trung vào anh.

“Anh có việc giấu diếm em”.

Sắc quỷ dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng tôi, khóe miệng tôi giật giật, vươn tay nhéo phần eo thịt của anh một cái, mặt xích lại gần anh.

Nhìn từ thực tai, từ những gì Hắc Bạch Vô Thường bên kia tôi liền biết, trong vương cung, tuyệt đối phát sinh đại sự nghiêm trọng vô cùng, anh ấy còn phái tiểu Bạch đi theo tôi, không phải tại thực lực phía bên mình suy yếu sao?

“Anh liền không có ý định, để cho em biết trong vương cung rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra a”?

Sắc quỷ trầm mặc, nửa ngày không có lên tiếng.

Tôi nhíu mày, nhìn hắn còn nghĩ giấu diếm, cả giận nói: “ Em biết anh không muốn khiến cho em lo lắng, nhưng anh là chồng của em, em nghĩ em có quyền biết anh đang đứng trước sự tình gì?”<ghét cái bọn dịch thì không dịch, chờ người ta ra dịch chương nào là copy ngay up lên web của mình nha tamlinh247>

Anh hiển nhiên là bị thái độ của tôi dọa sợ, trong mắt lộ ra kinh ngạc, đồng thời, cũng vui loạn hiện lên trên nét mặt mà tôi chưa từng thấy.

“Hoa nhi, ta biết nàng quan tâm ta, nhưng xin lại cho ta chút thời gian, về phần chuyện gì xảy ra, ta không hi vọng nàng biết.”

“Chính như lời nàng nói, ta không muốn để cho nàng phải lo lắng”.

Tay của anh vuốt ve gương mặt của tôi, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Nàng đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, ta chẳng những không có kịp thời bảo vệ tốt được cho nàng, còn khắp nơi để nàng nhận nguy hiểm”.

Anh vừa nói, trong đầu của tôi xẹt qua từng đạo tràng cảnh.

Một màn kia bên trong, An Bình một mực làm bạn tại bên cạnh tôi, An gia gia, dương ý còn có An Húc bọn họ, đều vì bảo vệ chúng tôi, bảo vệ dương gian, một tuyến trên chiến trường trừ quỷ, kính dâng lấy mình.

Hôm kia Đám người đi 402, tất cả đều trọng thương mà về, nếu như không phải An Trạch đột nhiên xuất hiện, có lẽ chúng tôi thật như An Húc nói như vậy, chết tại nơi đó.

Bị những nhóm ác quỷ kia thôn phệ không nói, mở rộng thế giới trong kính sẽ thả ra tất cả quỷ hồn, bọn hắn sau khi ra ngoài, liền thoát ly khỏi sự khống chế của tấm gương, khắp nơi du lịch **,gây tai họa người khác.

Một trận chiến này, không những không có đem linh hồn An Ngọc cùng Tư Đồ cảnh mang về, còn kém chút khiến cho chúng tôi toàn quân mình bị diệt.

Hiện tại, An gia gia bọn hắn tất cả đều nằm trong bệnh viện, nội thương mười phần nghiêm trọng, nhất thời không ra được viện, vợ chồng An Ngọc bọn họ hai người sự tình đợi không được.

Một khi linh hồn vượt ra khỏi cơ thể thời gian dài nhất không trở về, linh hồn của bọn hắn liền không cách nào trở lại thể nội, mà tim đập của bọn hắn sẽ ngưng lại, cuối cùng tử vong.

Tôi nhìn vòng tay trên cổ tay, cảm giác suy yếu từng đợt đánh tới, dù cho tối hôm qua đã ngủ một đêm, nhưng vẫn không có bớt phần mỏi mệt yếu ớt này.

Vốn định rời giường tắm rửa đi bệnh viện làm bạn An Bình, nhưng khi hai chân tôi dẫm lên trên mặt đất, vừa định đi hai bước, vòng tay sáng lên, một cỗ cảm giác trời đất quay cuồng lại lần nữa đánh tới.

“Cẩn thận!”

Sắc quỷ lập tức ôm lấy tôi, không có để cho tôi ngã trên mặt đất.

“Hôm qua tiểu gia hỏa tiêu hao quá nhiều năng lượng, nàng là mẫu thân hắn, hắn không ngừng mà hấp thụ năng lượng trong cơ thể nàng, cho nên thời gian tiếp theo nàng vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi đã “.

Ya nghĩ của tôi lui tắt, tôi biết hôm nay mình không cách nào đi bệnh viện, về sau nhận mệnh nằm lại giường.

Nghĩ đến hôm qua mấy tập thể ác quỷ vừa đen lại lớn công kích tôi, tôi liền biết, tiểu gia hỏa vì bảo vệ tôi, hao nhiều ít sức mạnh.

Mình rõ ràng là làm mẹ, lại muốn để một hài tử chưa xuất sinh đến bảo vệ mình, tâm tình phức tạp, tôi không biết nên hình dung như thế nào. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Ngay từ đầu tôi cứ nghĩ là, sắc quỷ khi nhìn đến tôi không ngại về sau, sẽ rời tôi đi trở lại âm phủ, ai biết được anh lại cũng không, mà là không biết từ chỗ nào lấy ra một cái túi.

Tôi giật mình nhìn anh, chỉ gặp anh ngồi tại bên giường, đem cái kia cái túi mở ra.

Mấy cái hoa quả tròn vo hiển lộ ra, anh cầm lấy một cái đưa

Cho ta.

“Đây, ăn đi, đối với việc khôi phục thân thể của nàng có trợ giúp rất lớn.

Đây là linh quả!”

Chính là ngày đó tiểu Bạch cho tôi ăn kia.

Đây là trái cây âm phủ, sắc quỷ nói như vậy, hẳn là tôi dùng ăn đồ ăn âm phủ, mang theo khí tức âm phủ sẽ bổ sung cho tiểu gia hỏa.

Liền có thể nhan chóng khôi phục năng lượng của con.

Tôi tiếp nhận, bắt đầu ăn, thế nhưng mới cắn mấy miếng, chuông điện thoại di động liền gọi tới.

Điện báo biểu hiện, là An gia gia.

Tôi rất tự nhiên nhận, nhưng là bên đối diện truyền đến thanh âm tuổi trẻ lại làm cho tôi hơi kinh ngạc.

“Ngươi là Dung Hoa sao”?

Thanh âm này, tôi nhận ra được! Là giọng An Trạch!

Chỉ là từ bên trong tiếng nói, liền có thể nghe ra hắn mỏi mệt, nghĩ đến hôm qua lần đầu gặp mặt lúc, hắn lưu lại cho tôi ấn tượng, con mắt của tôi rủ xuống.

Thời gian này gọi cho tôi, An Trạch vẫn là cầm điện thoại An gia gia…… Chẳng lẽ lại?!

“An gia gia đâu? An húc, An Bình bọn họ đâu? Bọn họ còn tốt chứ? Bọn họ có phải hay không…… “Tôi còn chưa nói xong, An Trạch nhanh chóng cắt ngang lời tôi.

“ Bình tĩnh”.

Giọng của hắn rất bình tĩnh, tựa như hôm qua sự tình phát sinh tại phòng 402 tất cả đều là giả, đều là mộng cảnh, không có chút nào cho hắn cảm xúc mang đến một chút xíu ba động.

“Bọn họ không có việc gì, An Bình cũng tỉnh rồi”.

Vậy hắn gọi điện thoại cho mình, là làm cái gì?

An Trạch ở đầu dây bên kia lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó, hắn chậm rãi mở miệng, nói ra một câu khiến tôi làm sao cũng không nghĩ tới ——

“Chuyện này là việc tư An Gia chúng ta cùng Tư Đồ gia, hi vọng ngươi đừng nhúng tay hỗ trợ.”

Lòng ta bỗng nhiên run một cái, trên gương mặt nổi lên xấu hổ màu đỏ, trong tim tôi lần đầu tiên xuất hiện cái cảm giác này bên trong, rất khó chịu……

Nghĩ đến mọi chuyện trước tôi đó làm, tôi cảm giác mình giống như một tên hề.

Kỳ thật, nói trắng ra là, tôi căn bản không có hỗ trợ cái gì, ngược lại là đưa tới không ít phiền phức.

Có lẽ, An Trạch nói như vậy, cũng là hi vọng tôi đừng cho bọn hắn thêm phiền toái chăng……

Tôi không khỏi cười khổ, trên mặt lộ ra biểu lộ xấu hổ, thanh âm nói chuyện đều có chút khô khốc căng lên.

Đang lúc tôi muốn mở miệng đáp ứng, đối diện lại truyền tới một câu.

“Ngươi là thê tử Diêm Vương đại nhân, tôn trọng thân phận cùng an toàn của mình, ngươi còn không có đầy đủ năng lực bảo vệ bản thân trước đó, không muốn đặt mình vào nguy hiểm.

Một khi xảy ra chuyện, toàn bộ An Gia chúng ta đều sẽ bị liên lụy”.

An Trạch thanh âm buồn ngủ đến bên này, vội vàng không kịp chuẩn bị kết thúc, về sau tôi chỉ có thể nghe được từ ống nghe kia truyền đến tiếng máy bận, cùng một mực về lại giường trong đầu tôi lại vang lại câu nói kia.

‘Không có năng lực bảo vệ mình, nhưng muốn tôn trọng thân phận của mình, đừng liên luỵ đến người vô tội’.

Sắc quỷ dùng năng lực của anh, tự nhiên có thể nghe được tất cả lời nói An Trạch, anh nhìn thấy tôi thần sắc sững sờ, chỉ là vươn tay, đem bàn tay của tôi bao khỏa trong lòng bàn tay. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Vốn dĩ, tôi vô hình ở giữa, tạo thành phiền phức nhiều như vậy cho nhiều người.

Ta nghĩ đến, mỗi lần mình cùng An Bình gặp được các loại nguy hiểm, không phải An gia gia xuất thủ tương trợ, chính là sắc quỷ.

An Trạch nói, một chút cũng không sai.

“Hoa nhi, đừng suy nghĩ nhiều, tĩnh dưỡng cho tốt đi”.

Sắc quỷ nắm tay của tôi nhéo nhéo, ôn nhu nói:” Những ngày này, ta sẽ ở bên cạnh nàng”.

Anh giống như là đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn như cũ thốt ra.

“Chờ thân thể nàng tốt hơn, ta mang nàng về hoàng cung”.
Bình Luận (0)
Comment