Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 15

Ngày hôm sau rời giường, nam nhân bên người đã không thấy đâu, giường đệm rất lạnh, nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy tấm khăn trải giường nhàu nát bên cạnh.

Nghĩ tới sự tình phát sinh ở trong phòng tắm và trên giường hôm qua, mặt ta "bùm" một tiếng đỏ bừng!

Sắc quỷ này!

Ta cắn răng muốn đứng dậy, nhưng phát hiện eo mình gần như sắp đứt, vừa xốc chăn mỏng lên nhìn, trên da thịt trắng nõn xuất hiện từng vết bầm tím, tất cả đều là những vết xước. Ta đi đến chiếc gương trong phòng tắm để soi, thiếu chút nữa kêu to thành tiếng!

Từng dấu dâu tây trên cổ cực kỳ rõ ràng, ta tức giận đến nỗi hận không thể đấm sắc quỷ kia trăm ngàn lần! Nếu là mùa đông còn đỡ, mùa hè với bộ dạng này, ta làm thế nào để ra khỏi cửa?

Ta tức giận đến nỗi dậm chân, trong lòng không ngừng mắng sắc quỷ kia.

Một nơi nào đó dưới âm phủ, nam nhân đang xử lý một số sự tình, hắt xì một cái thật mạnh!

"A, nhất định là Hoa nhi đang nghĩ tới ta." Hắn suy nghĩ rất đẹp, cầm lấy bút lông trong tay và tiếp tục viết.

Ngay khi ta đang sầu khổ, không biết nên làm thế nào để che dấu những dấu dâu tây trên cổ, một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

"Tiểu Hoa, hôm nay mình muốn tới tiệm của gia gia, cậu có muốn đi cùng hay không?" Là điện thoại của An Ninh. Ta vừa nghe thấy cô ấy nói muốn đi tới cửa hàng áo liệm ảm đảm kia, trong lòng theo bản năng có cảm giác cực kỳ không khoẻ, muốn cự tuyệt.

Nhưng nghĩ tới lòng tốt của An gia gia, ta đã đồng ý với An Ninh, nhanh chóng thay quần áo, tìm kiếm một cái khăn lụa trong tủ quần áo, quàng quanh cổ mình.

Khi ta chạy xuống lầu, An Ninh đã đứng dưới bóng cây đợi ta được một lúc.

Cô ấy nhìn thấy ta vội vàng chạy xuống, khuôn mặt trở nên lo lắng, vội vàng chạy tới đỡ lấy ta: "Cô nãi nãi của ta, cậu đang mang thai, đừng vận động mạnh như thế."

Sau khi ta nghe được lời này, đầu tiên khoé miệng hơi co giật một chút, sau đó ta rất tự tin vỗ nhẹ xuống bụng, nói: "Yên tâm, tiểu gia hỏa rất rắn chắc, không rớt được."

Ta vừa nói xong, lập tức tới gần cô ấy, nhắc nhở nói: "Cậu ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra, đặc biệt là không thể để ba mẹ mình biết được. Nếu không, mình sợ trái tim lão nhân gia bọn họ, không thể nào chấp nhận được."

An Ninh làm một thủ thế "yên tâm", cam đoan với ta: "Mình có nói ra khẳng định họ cũng không tin, nói ra làm gì."

Cô ấy vừa nói ra những lời này xong, mắt lập tức nhìn thấy khăn lụa quấn trên cổ ta, nhíu lông mày lại, có chút ngạc nhiên đưa mặt lại gần.

"Đang mùa hè nóng nực, cậu mang khăn lụa làm gì, không nóng hay sao?"

Ta vội cười ha ha, xấu hổ cười gượng vài tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi: "Không phải cậu nói muốn đi tới cửa hàng áo liệm hay sao? Chúng ta nhanh chóng đi thôi."

"Chờ đã!" An Ninh dùng một cánh tay nắm được cổ tay ta, một bàn tay khác nhanh chóng rút khăn lụa trên cổ ta ra, cầm ở trong tay, bởi vì tốc độ của cô ấy quá nhanh, ta không kịp có phản ứng lại.

Sau đó...... những dấu dâu tây đỏ thắm trên cổ của ta đã bị cô ấy...... nhìn một cách thấu triệt!

Ta có thể rõ ràng nhìn thấy, khuôn mặt An Ninh ngay lập tức đỏ bừng, sau đó, luống cuống tay chân quấn khăn lụa quanh cổ lại giúp ta, kéo ta ra khỏi khu dân cư nơi ta đang ở.

Nhưng chưa đi được hai bước, sự ngượng ngùng trong lòng An Ninh đã biến mất không còn dấu vết. Cô ấy quay đầu lại, khuôn mặt mỉm cười tinh quái.

"Tiểu Hoa của tôi, thật sự không ngờ nha, hôm qua cậu đã có một đêm kịch liệt như vậy! Di, thật ra tớ có chút hâm mộ. Tiểu Hoa, cậu thật là hạnh phúc!"

"Hâm mộ cái quỷ!" Ta nghĩ tới sự tình tối qua, lửa giận lại bốc lên.

Làm loại chuyện này với quỷ, không phải với người, có gì tốt đẹp để mà hâm mộ.

"Tuy nhiên, tớ nhìn thấy cậu trong bộ dạng này, tớ rất tin vào những gì cậu và gia gia mình nói chuyện trong cửa hàng áo liệm ngày đó."

Ta đột nhiên nghĩ tới hôm nay An gia gia bảo An Ninh đi tới cửa hàng áo liệm, nhân tiện gọi ta đi cùng, có chút nghi hoặc: "Gia gia cậu bảo chúng ta qua đó làm gì?"

"Tớ không biết, gia gia nói tốt nhất là để cậu đi cùng, ông muốn hỏi cậu một số vấn đề."

Sau khi ta nghe xong, gật gật đầu, hai người lập tức bắt một chiếc taxi, đi tới cửa hàng áo liệm.

Vẫn là cửa hàng tiêu điều quen thuộc như cũ, trong tiệm chỉ có một ông lão đầu tóc hoa râm đứng ở bên quan tài, cầm một cái thước dây không biết đang đo gì đó bên cạnh quan tài.

"An gia gia." Vừa vào cửa, ta đã mở miệng trước. An gia gia quay đầu lại, quét mắt nhìn ta một lần từ đầu đến đuôi, ta có thể nhìn thấy bộ ngực ông ấy đang phập phồng, giống như đang nhẹ nhàng thở ra.

Không đợi An Ninh mở miệng, An gia gia buông thước dây trong tay, vẫy vẫy tay với chúng ta.

"Các cháu qua đây một chút."

Ta và An Ninh đến gần ông, ánh mắt vô thức liếc vào cảnh tượng bên trong quan tài, ai ngờ lại thấy được một gương mặt cực kỳ quen thuộc với mình!

"Tiểu Hoàng!" Ta sợ hãi kêu lên, sao hắn lại ở chỗ này?

Trước kia ta từng nghe An Ninh nhắc tới cửa hàng áo liệm này, nghe nói cửa hàng áo liệm này chuyên may quần áo cho người chết, thi thể cần phải để ở trong tiệm một khoảng thời gian, như vậy An gia gia mới có thể có thời gian giúp người chết, may đo một bộ quần áo vừa người.

Đây không phải có chút trùng hợp hay sao? Tiểu Hoàng đã chết đột nhiên cũng ở chỗ này! Ta không thể không nghĩ tới chuyện đã gặp quỷ hồn tiểu Hoàng ở tiệm cà phê. Hiện tại, có lẽ cậu ấy đã đi tới nơi mình nên đi.

"Cậu biết anh ta sao?"

An Ninh nghe thấy ta kêu lên sợ hãi, hỏi.

"Ừ." Ta gật gật đầu, "Tại tiệm cà phê mình làm trong kỳ nghỉ hè, cậu ấy là đồng nghiệp của tớ."

An gia gia mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta: "Tối hôm qua, có phải đã xảy ra sự tình gì hay không?"

Ta có chút giật mình đối với việc An gia gia có thể biết được sự tình trong tiệm cà phê, nhưng ngay sau đó ta nghĩ tới ông ấy là người âm dương, lập tức có chút cảm giác nhẹ nhõm.

Vì thế, ta đã nói về cú điện thoại kỳ lạ và những gì đã xảy ra ở tiệm cà phê cho An gia gia nghe, vẻ mặt ông ấy trở nên nhợt nhạt, thở dài một tiếng.

"Không trách được, chàng trai này, lúc trước ông vẫn không thể nào làm được một tấm áo liệm giúp cậu ta. Hơn nữa, ông có thể cảm nhận được, âm hồn cậu ấy vẫn chưa quay trở lại về phía bên kia."
Bình Luận (0)
Comment