Đêm Khuya Mới Tỏ Tuyết Dày

Chương 62

Chuyển ngữ: Yeekies

 

___

 

Mục Đường Phong liếc nhìn hắn. Y nói, tay định rút về: "Không cần thì thôi."

 

Ngân Huyền vội vàng nhận lấy. Trong đôi mắt xanh đậm của hắn, phản chiếu một nụ cười nhẹ nhàng.

 

Nước sấu đá trong ống tre có vị chua chua, ngọt ngọt. Mục Đường Phong mở nắp tre, khẽ nhấp một ngụm. Y liếc nhìn Ngân Huyền bên cạnh, lên tiếng: "Ta về nhà."

 

Ngân Huyền cẩn thận cầm ống tre, không nỡ uống. Hắn vội vàng nói: "Ta đưa ngươi về."

 

"Không cần ngươi đưa." Mục Đường Phong cúi mắt: "Ngươi về đi. Đừng đi theo ta mỗi ngày nữa."

 

"Hôm qua... và vừa rồi, làm phiền ngươi rồi."

 

Ngân Huyền không hề lay chuyển: "Đưa ngươi về đến nhà rồi ta sẽ đi."

 

Mục Đường Phong không nói gì nữa. Hai người đi dọc theo con phố về. Ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá liễu, đổ xuống mặt đất một lớp ánh sáng mờ ảo.

 

Hai người đi vào trong hẻm. Những bông hoa dâm bụt trên tường sân lặng lẽ nở rộ. Cành lá xum xuê, rủ xuống theo mái hiên, chạm đến mép hẻm nhỏ.

 

Đến cổng sân nhỏ, thân hình Ngân Huyền tự động biến mất.

 

Mục Đường Phong quay đầu lại, liếc nhìn góc hẻm.

 

Biết Mục Đường Phong không nhìn thấy hắn, nhưng khi ánh mắt y chạm vào không trung, tim Ngân Huyền vẫn thắt lại.

 

Tuy nhiên, Mục Đường Phong chỉ liếc một cái rồi thu lại ánh mắt. Y dùng chìa khóa mở cửa, đi vào sân nhỏ.

 

Sân này bây giờ coi như chỉ có một mình y ở. Mục Đường Phong vào bếp nhỏ nấu cơm. Y hấp cơm, xào thịt gà với hạt dẻ, xào măng tre ngâm dầu, và nấu một nồi súp cá lăng khoai môn.

 

Tay nghề nấu ăn của y bình thường, nhưng mùi thơm thì đầy đủ.

 

Mục Đường Phong bưng cơm ra bàn đá dưới gốc cây tỳ bà. Y múc cơm: "Ra đi."

 

Ngân Huyền sững lại một chút. Hắn hiện hình ra từ một bên. Vẻ mặt hắn hiếm khi lúng túng. Tai hắn hơi ửng đỏ vì ngại.

 

Mục Đường Phong đưa bát cơm mềm, nóng hổi đã múc xong cho hắn. Y lại lấy cho hắn một đôi đũa tre.

 

"Ngồi đi."

 

Ngân Huyền vẫn chưa phản ứng lại. Hắn nắm đũa, ngây người một lúc. Rồi hắn mới ngồi xuống đối diện với Mục Đường Phong.

 

"Tay nghề của ta bình thường. Ăn tạm đi." Mục Đường Phong gắp một miếng cánh gà vào bát hắn.

 

Ngân Huyền dùng đũa tre gắp lên, nếm thử một miếng. Hắn nói với giọng ôn hòa: "Ngọt lắm."

 

So với trước đây... tốt hơn nhiều rồi. Ngân Huyền nghĩ thầm trong lòng.

 

Mục Đường Phong cúi mắt, im lặng ăn cơm. Hai người ăn xong một cách im lặng. Ăn xong, Ngân Huyền chủ động dọn bàn.

 

"Ngươi ngồi đi. Để ta làm."

 

Ngân Huyền xếp bát đũa lại với nhau. Hắn bưng đến bên giếng. Hắn múc nước lên, rửa bát đũa, nồi chảo.

 

Ánh mắt Mục Đường Phong rơi vào bóng lưng bận rộn của Ngân Huyền. Vẻ mặt y đầy vẻ suy tư.

 

Dọn dẹp xong, Ngân Huyền đến trước mặt y. Hắn lúng túng nói: "Ta về trước đây. Có chuyện gì thì gọi ta."

 

Hắn nghi ngờ Mục Đường Phong đã biết hắn thực ra vẫn luôn ở trong sân canh chừng. Nhưng y không nói thẳng ra để đuổi hắn đi mà thôi.

 

Mục Đường Phong gật đầu, nói một tiếng "Được." Thân hình Ngân Huyền lại biến mất.

 

Còn vài ngày nữa là đến thi dung mạo. Mục Đường Phong vào phòng lấy sách ra sân. Y ngồi dưới gốc cây ôn bài. Gió nhẹ phất qua mặt y. Khiến đường nét trên mặt y trở nên dịu dàng và mềm mại.

 

Đây là cuốn sách mà y đã từng đọc trước đây. Trên đó vẫn còn những nét chữ thanh tú, tuấn dật mà y đã viết.

 

"Ta nguyện đời sau, khi giác ngộ thành Phật, thân như lưu ly, trong ngoài sáng suốt, sạch không vết bẩn, hào quang rộng khắp, công đức cao vời, thân thường an trú nới lưới báu trang nghiêm sáng rực còn hơn vầng Nhật nguyệt. Chúng sinh trong cõi u tối đều nhờ ánh sáng ấy, tuỳ ý đến các nơi xây dựng sự nghiệp..."

 

Đây là một trong mười hai lời nguyện trong Kinh Dược Sư, cũng là chí hướng của y lúc bấy giờ.

 

Mục Đường Phong nhìn chằm chằm vào nét chữ đó một lúc lâu. Y đưa tay khẽ chạm vào. Trang sách lật qua, nhấn chìm hai dòng chữ đó vào văn bản.

 

Ngân Huyền ẩn mình bên cạnh y. Hắn nhìn những con chữ trên cuộn sách. Ánh mắt hắn khựng lại. Không biết đã nghĩ đến điều gì. Hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt.

 

Mục Đường Phong đọc sách cho đến tối. Ánh trăng hiu quạnh đổ xuống. Những con chữ trở nên mờ ảo. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, rồi khép cuộn sách lại.

 

Y hâm lại chút đồ ăn còn sót lại từ buổi trưa. Ăn xong, y đi vào phòng nước để rửa mặt.

 

Chiếc áo khoác ngoài màu xanh đậm được cởi ra. Lộ ra chiếc áo lót màu trắng tinh. Tóc đen của Mục Đường Phong rũ xuống. Ngón chân trắng tròn, sạch sẽ bước lên nền đá xanh. Làn da y như lụa tuyết.

 

Y dùng nước giếng rửa mặt. Những giọt nước trượt xuống, làm ướt hàng mi như lông quạ. Đôi mắt trong veo khẽ động. Nước trượt xuống làn da trắng mịn, rồi đến hạt châu trên đôi môi đỏ. Môi y khẽ hé ra, lộ ra một đoạn đầu lưỡi hồng hào, mềm mại. Đôi môi y óng ánh như một màu rượu.

 

Mục Đường Phong mơ hồ cảm thấy cơ thể mình nóng lên. Y vịn vào thành giếng, bình tĩnh lại một lúc. Khuôn mặt y dần đỏ lên. Y cố gắng chống đỡ cơ thể, đứng vững.

 

Đầu ngón tay y run rẩy. Hơi thở dần trở nên nóng bỏng. Từng đợt tê dại, râm ran ập đến. Thân hình y căng cứng. Y quay người, định đi vào phòng. Gạch xanh có dính nước nên trơn trượt. Y đột nhiên mất thăng bằng, cả người đổ thẳng về phía trước.

 

Bóng cây tỳ bà lay động. Y rơi vào một vòng tay ấm áp. Trán y đập vào lồng ngực cứng rắn. Mục Đường Phong rên lên một tiếng. Eo y bị người ta ôm lấy. Ngón tay trắng lạnh, gầy guộc của y siết chặt lấy áo của người trước mặt.

 

Ngân Huyền bối rối ôm lấy y. Eo của y mềm mại đến không thể tin được. Tóc đen của y rũ xuống hai bên. Đến khi người trong lòng ngẩng đầu lên, hơi thở của hắn khẽ ngưng lại.

 

Trong đôi mắt trong veo, chứa đầy nước. Một hồ nước trong vắt, quyến rũ, mê hoặc. Khóe mắt y ửng đỏ. Trên khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, một màu hồng nhạt hiện lên. Đôi môi đỏ khẽ hé ra. Một hơi thở nóng bỏng ập đến. Giọng nói phát ra cũng mang theo tiếng th* d*c ngọt ngào, mê ly.

 

Hơi thở của y phả vào mặt Ngân Huyền. Bàn tay Ngân Huyền đặt trên eo y đột nhiên siết chặt. Cánh tay hắn siết chặt eo người trong lòng. Khiến người trong lòng lại khẽ rên một tiếng.

 

"Buông... buông ra... ta..."

 

Ngón tay Mục Đường Phong nắm chặt lấy vạt áo hắn. Cả người y mềm nhũn như một vũng nước. Mặt y đỏ bừng. Y khẽ đưa tay đẩy Ngân Huyền.

 

"Buông ra?" Giọng Ngân Huyền khàn khàn. Một ý nghĩ xấu xa vô cớ nảy ra. Hắn khẽ ấn vào eo y. Người trong lòng lập tức run lên. Cả người mềm mại, yếu ớt như xương, tựa vào lòng hắn.

 

"Đừng chạm vào ta... đỡ ta vào phòng..." Mục Đường Phong vùi mặt vào lòng Ngân Huyền. Đầu ngón tay y siết chặt đến trắng bệch. Trên người y dần hiện lên một màu hồng nhạt.

 

Trong đôi mắt xanh đậm của Ngân Huyền, một màu sắc sâu thẳm hiện lên. Nó lan ra từng chút một, giống như mực. Hắn đứng yên tại chỗ một lúc. Hắn bế y lên. Hắn đưa Mục Đường Phong vào phòng.

 

Mục Đường Phong được đặt lên giường. Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra rồi đóng lại. Ngân Huyền đặt một chiếc hộp gỗ đàn hương bên cạnh y. Hắn đứng trước giường một lúc. Rồi hắn lặng lẽ đi ra ngoài.

 

"Nếu không chịu được thì dùng đồ bên trong. Có thể làm dịu đi một chút."

 

Những ký hiệu của cổ tình nổi lên trên cổ tay và cổ y. Những ký hiệu màu đen đó đốt cháy cơ thể y. Mục Đường Phong trằn trọc trên giường. Môi dưới y siết chặt. Ngón tay y nắm chặt ga trải giường. Ánh mắt y khẽ ngưng lại, rơi vào chiếc hộp gỗ đàn hương bên cạnh.

 

Ngón tay y đẩy nắp hộp ra. Lộ ra những thứ bên trong. Mục Đường Phong liếc nhìn một cái. Một thứ bằng ngọc trắng trong suốt, kích thước đáng kể. Hình dáng cũng rất chân thật. Khiến người ta nhìn một cái là mặt đỏ bừng.

 

"Bộp" một tiếng. Mặt Mục Đường Phong đỏ bừng. Y đóng chiếc hộp lại.

 

Toàn thân y như bị lửa đốt từng tấc một. Trên người y toát mồ hôi. Nó làm ướt một mảng nhỏ trên ga trải giường. Y như một tờ giấy ướt sũng. Chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ không nhịn được mà run lên một cái.

 

Cây nến trong phòng cháy. Ngọn nến đỏ lay động. Mắt Mục Đường Phong đỏ hoe. Y ngậm lấy mép chăn. Đôi chân y vô lực, kẹp chặt lấy chăn. Thỉnh thoảng, y lại phát ra một tiếng r*n r* khó nhịn.

 

Cách một bức tường. Ngân Huyền ngước lên nhìn ánh trăng. Bên tai hắn là tiếng th* d*c ngọt ngào, mê ly phát ra từ trong phòng. Ánh mắt hắn xa xăm. Ngón tay rủ xuống bên cạnh hắn siết chặt. Lực đạo có chút mất kiểm soát.

 

Mục Đường Phong ra mồ hôi từng lớp, từng lớp. Mép chăn cũng bị cắn ướt. Y ôm lấy chăn. Y vật lộn cho đến khi trời sáng. Cổ tình trên cổ y mới hơi rút đi một chút.

 

Phù chú trên đó dần chuyển sang màu đỏ sẫm. Nếu y không tìm cách nào, lần phát tác sau sẽ càng mãnh liệt hơn.

 

Sắc mặt Mục Đường Phong trắng bệch pha lẫn đỏ ửng. Y run rẩy bước xuống giường. Đầu gối y mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất.

 

Ngón tay y vịn vào mép giường. Y bình tĩnh lại một lúc. Hai giọt nước dính dính nhỏ xuống đất. Y giẫm lên đó, đi ra khỏi phòng.

 

Y ngâm mình trong bồn tắm một giờ. Y rửa sạch mùi trên người. Y thay một bộ quần áo sạch sẽ, mát mẻ rồi đi ra sân.

 

"Ngân Huyền." Mục Đường Phong gọi một tiếng trong sân. Giọng y có chút khàn khàn.

 

Ngân Huyền hiện hình ra trong sân.

 

Mục Đường Phong do dự một lúc. Y hỏi hắn: "Ngươi có biết... Tạ Hàm Ngọc bây giờ ở đâu không?"

 

"Có thể đưa ta qua đó không... Ta muốn gặp hắn."

 

Ánh mắt Ngân Huyền rơi vào người y. Mắt hắn sâu thẳm. Khóe môi hắn khẽ cong lên: "Ngươi thực sự muốn đi?"

 

Mục Đường Phong gật đầu.

 

"Vậy thì... ngươi đừng hối hận."

 

Ngân Huyền nắm lấy cổ tay y. Hắn niệm một câu chú trong lòng bàn tay. Hai người hóa thành hai luồng sáng, biến mất tại chỗ.

 

Phong cảnh trước mắt Mục Đường Phong thay đổi nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, một cảnh tượng khác hiện ra trước mặt y.

 

Đây là một chính điện. Bên trong điện khá lạnh. Trên các cột trụ khắc hình những con cáo chín đuôi với biểu cảm khác nhau. Trong góc, hương trầm nghi ngút. Bên bàn gỗ đàn hương ở đằng xa, có một người đang ngồi. Chính là Tạ Hàm Ngọc.

 

Mục Đường Phong vừa định mở miệng gọi hắn. Ngân Huyền đã bịt miệng y từ phía sau. Hắn khẽ lắc đầu với y.

 

Y gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Ánh mắt y không chớp, nhìn chằm chằm vào Tạ Hàm Ngọc... và thiếu niên bên cạnh hắn.

 

Y đã gặp thiếu niên đó trước đây. Lần trước ở tửu lầu, hắn đã bóc hạnh nhân cho Tạ Hàm Ngọc. Bây giờ, thiếu niên đó đang giúp Tạ Hàm Ngọc mài mực bên bàn.

 

Tạ Hàm Ngọc không biết đang nhìn gì. Thỉnh thoảng, hắn lại ngẩng đầu lên, liếc nhìn thiếu niên ở không xa, ngón tay hắn gõ gõ trên bàn. Hắn vuốt lên khuôn mặt thiếu niên, đôi mắt hắn rũ xuống, đầu ngón tay hắn chạm vào khóe môi thiếu niên.

 

Thiếu niên ngoan ngoãn mở miệng. Tạ Hàm Ngọc đưa ngón tay vào. Hắn khuấy động trong miệng thiếu niên.

 

"Ưm... ưm..."

 

Từ góc độ của Mục Đường Phong, khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng. Đôi môi đỏ bị ép mở ra, đầu lưỡi bên trong luồn lách qua ngón tay Tạ Hàm Ngọc. Trong phòng tràn ngập một bầu không khí mập mờ, quyến rũ.

 

"Ta đã nói với ngươi rồi..." Ngân Huyền cúi mắt nhìn y, hơi thở của hắn phả vào tai y. Hắn khẽ nói: "Ngươi sẽ hối hận."

 

___

 

Lời tác giả

 

1. Cổ tình vẫn còn đó. Tạ Hàm Ngọc chưa bao giờ giúp y xóa bỏ nó hoàn toàn.

 

2. Món súp khoai môn gì đó là do tác giả viết bừa, đừng làm theo. Rất có thể nó không ăn được.

 

3. Thẩm Sơ Ảnh vẫn chưa rời khỏi.

 

4. Đa tạ các tiểu thiên sứ.

 

5. "Ta nguyện đời sau, khi giác ngộ thành Phật, thân như lưu ly, trong ngoài sáng suốt, sạch không vết bẩn, hào quang rộng khắp, công đức cao vời, thân thường an trú nới lưới báu trang nghiêm sáng rực còn hơn vầng Nhật nguyệt. Chúng sinh trong cõi u tối đều nhờ ánh sáng ấy, tuỳ ý đến các nơi xây dựng sự nghiệp..." -- Trích từ Kinh Dược Sư. 

Bình Luận (0)
Comment