Chuyển ngữ: Yeekies
___
Ngân Huyền cầm trên tay thuốc giải để trấn áp cổ tình. Bước chân hắn khựng lại khi đến cổng sân nhỏ. Kết giới bên ngoài không thể ngăn được hắn, mà dường như cố ý để lại cho hắn. Cách một bức tường, hắn đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ từ bên trong. Ngón tay hắn hơi run rẩy. Chiếc bình sứ trong tay "choảng" một tiếng, vỡ tan tành.
Ánh trăng hiu quạnh chiếu xuống. Thân hình hắn trở nên cao gầy, bóng hắn đổ xuống đất, thành một cái bóng cô đơn.
Những mảnh vỡ của chiếc bình sứ rơi xuống đất. Cạnh sắc bén lướt qua ngón tay, tạo thành vết máu. Máu đỏ sẫm chảy dọc theo ngón tay, nhỏ xuống đất, để lại một vệt sẫm màu trên nền đá xanh.
Đôi mắt xanh đậm của Ngân Huyền u ám, khó đoán. Hàng mi hắn rũ xuống, nhìn vào bột thuốc bên trong. Máu nhỏ vào, hòa lẫn với bột. Hắn khẽ bóp một cái, bột thuốc cùng với máu biến mất.
Cũng giống như những niềm vui khó nói trong lòng hắn, dễ dàng bị cuốn đi cùng nhau. Kéo theo đó là một vết rách trong tim hắn.
Những tiếng kêu đó, từng tiếng, từng tiếng, như một con dao cùn mài vào tim hắn. Kéo căng ngũ tạng lục phủ của hắn, khiến chúng cũng đau theo.
Ngân Huyền đứng yên tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi một bóng người xuất hiện bên cạnh hắn. Người đó mặc một chiếc áo choàng đen có vân bạc, chỉ lộ ra một đoạn tóc đen xõa ra. Hắn khẽ khịt mũi bên cạnh Ngân Huyền.
"Kết giới này là Tạ Hàm Ngọc cố ý để lại cho ngươi. Ngươi đã biết rồi, sao còn ở đây tự làm bẽ mặt."
Ngân Huyền lạnh lùng liếc nhìn hắn, phun ra một chữ.
"Cút."
Nam nhân áo đen vẫn đứng yên bên cạnh hắn. Thay vào đó, hắn nói: "Ta cho ngươi thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, hãy trả lời ta."
"Nếu không..."
Một lưỡi kiếm màu bạc trắng lướt qua mặt Ngân Huyền. Một vết máu loang lổ xuất hiện trên mặt hắn. Lưỡi kiếm chẻ đôi nửa cây cột trước mặt hắn.
Giọng nam nhân lạnh lùng: "Ta giữ ngươi cũng vô dụng."
Bóng cây đổ xuống. Bóng dáng nam nhân áo đen lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Một cơn đau rát truyền đến từ mặt, máu tươi chảy xuống. Ngân Huyền khẽ sờ một cái, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười chế giễu.
Không có gì cả... không nắm được cái gì cả... Hắn thật sự là... quá vô dụng rồi...
Hắn quay người, từng bước đi về phía ngoài sân. Tóc bạc bay bay sau lưng, ánh trăng hiu quạnh chiếu khắp mặt đất.
Ngân Huyền đi lang thang trên đường phố, các nhà trên phố đã đóng cửa từ lâu. Thỉnh thoảng, có vài tiếng la hét của những kẻ say xỉn truyền đến. Con phố vắng tanh, không nhìn thấy mấy bóng người.
Gió đêm thổi vào người, Ngân Huyền không quan tâm đến vết thương trên mặt. Hắn mặc cho máu chảy xuống, một màu u ám bao trùm trong đôi mắt xanh đậm của hắn.
Khi đi qua một con hẻm, hắn nghe thấy tiếng la hét bên trong. Vốn dĩ hắn không muốn lo chuyện bao đồng. Nhưng nghe thấy giọng nói này có chút quen thuộc, bước chân hắn dừng lại.
Mũi chân hắn xoay một hướng, đi vào trong hẻm.
Sâu trong hẻm, vài tên say xỉn đang thò tay c** q**n áo của một nam nhân trong góc. Nam nhân đó mặc một chiếc áo choàng dài màu tím đậm có thêu hoa mẫu đơn. Khuôn mặt hắn ta thanh tú, tuấn dật. Trong đêm tối, hắn ta trông còn tinh tế hơn cả nữ nhân.
Vẻ mặt nam nhân đầy hoảng sợ. hắn ta cố gắng lùi vào góc. Sắc mặt hắn ta tái nhợt như giấy. Bên cạnh tay hắn ta là một hộp đựng thuốc. Hắn ta liên tục lắc đầu, trông thật đáng thương, cố gắng dùng tay che chắn quần áo của mình.
"Ta là nam nhân... không phải nữ nhân... các ngươi nhận nhầm rồi... đừng chạm vào ta..."
"Nam nhân? Là tiểu quan bán thân trong Phượng Lâu à?"
"Nửa đêm còn mặc đồ d*m đ*ng ra ngoài? Không phải là ra ngoài quyến rũ nam nhân à?"
Vài tên say xỉn s* s**ng khắp người hắn ta, Thẩm Sơ Ảnh đẩy không nổi. Hắn ta nắm một mảnh đá vụn trong tay, bàn tay hắn ta run rẩy, vạch thẳng vào mặt nam nhân trước mặt. Tên say xỉn đó đau đớn kêu "Áo áo". Hắn càng dùng sức hơn, trực tiếp kéo cổ áo hắn ta, ấn đầu hắn ta đập vào tường.
"Đồ tiện nhân... còn dám đánh lão tử... hôm nay xem lão tử không g**t ch*t ngươi..."
Đầu Thẩm Sơ Ảnh đập vào tường "bốp" một tiếng, máu tươi chảy ra từ trán. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, môi run rẩy không nói nên lời. Tuy nhiên, mấy tên say xỉn đó không quan tâm đến hắn ta. Chúng vẫn thò tay xé quần áo của hắn ta.
"Đừng chạm vào ta..."
"Cứu ta... có ai không... cứu ta..."
Ngân Huyền đứng bên cạnh nhìn, ánh mắt hắn lạnh nhạt. Ngón tay hắn khẽ động, vài tên say xỉn ở không xa đột nhiên dừng lại. Sợi tơ nhện quấn quanh, chúng lần lượt ngã xuống đất.
Thẩm Sơ Ảnh nhìn thấy tơ nhện quen thuộc. Hắn ta lại lùi vào góc nhìn xung quanh. Mắt hắn ta đỏ hoe, đầy vẻ tủi thân: "Ngân Huyền... là ngươi sao..."
Ngân Huyền hiện hình ra. Hắn nhìn hắn ta với quần áo xộc xệch, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, ném cho hắn ta. Hắn quay người, định đi về phía ngoài hẻm.
"Ngân Huyền!!"
Thẩm Sơ Ảnh nhìn thấy hắn, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ vui mừng. Hắn ta không quan tâm đến chiếc áo khoác ngoài mà trực tiếp lao tới, ôm lấy hắn từ phía sau. Giọng hắn ta nghẹn lại.
"Ngươi đừng đi... Ngân Huyền... đừng bỏ ta lại..."
"Ta nhớ ngươi lắm... nhớ ngươi lắm... đừng bỏ ta lại có được không..."
Hắn ta ôm chặt lấy Ngân Huyền, nước mắt nước mũi lẫn lộn, bôi lên lưng Ngân Huyền. Rồi lại cắn môi, khóe mắt ngấn lệ lặp lại: "Cầu xin ngươi... đừng bỏ ta lại..."
Đôi tay mềm mại siết chặt eo của người trước mặt. Một tư thế đầy vẻ thấp hèn.
Gió đêm thổi vào, chiếu sáng khắp con hẻm bằng ánh bạc.
Ngân Huyền dừng lại, hắn rũ mắt xuống lạnh nhạt giọng nói "buông ra", từ từ gỡ tay Thẩm Sơ Ảnh đang ôm lấy hắn ra.
Hắn gỡ ra, Thẩm Sơ Ảnh lại ôm lên. Hắn ta bám chặt lấy hắn không chịu buông tay, cứ khóc lóc, nức nở mãi không chịu buông.
"Không... ta thực sự rất nhớ ngươi... ngươi đừng tìm người khác có được không..."
"Ta có chỗ nào làm không tốt... ngươi nói cho ta biết, ta sẽ sửa đổi... cầu xin ngươi..."
Đầu Ngân Huyền ong ong vì tiếng ồn của hắn ta. Hắn bực bội nói: "Buông ra."
Hắn liếc nhìn Thẩm Sơ Ảnh. Giọng hắn lạnh nhạt: "Ta đưa ngươi về."
Dù sao thì hắn cũng không có nơi nào để đi.
Thẩm Sơ Ảnh vẫn ôm lấy hắn: "Ngươi đừng lừa ta."
Ngân Huyền im lặng.
Thẩm Sơ Ảnh từ từ buông hắn ra. Hắn ta ôm lấy chiếc áo khoác ngoài mà Ngân Huyền đã ném cho. Đứng bên cạnh Ngân Huyền, hắn ta mới thấy vết thương trên mặt hắn. Mắt hắn ta hơi mở to: "Ngươi... làm sao mà bị thế này?"
"Có đau không... sao lại không biết băng bó trước..."
Đôi mắt xanh đậm của Ngân Huyền ngước lên: "Cuối cùng ngươi có đi hay không."
Thẩm Sơ Ảnh "ừm" một tiếng, đi lên phía trước, dẫn đường cho hắn. Hai người đi một trước một sau. Thẩm Sơ Ảnh cố ý đi chậm lại, để bóng của hai người có thể chạm vào nhau trên mặt đất.
"Ngươi lát nữa... còn phải quay về à?"
Ngân Huyền không để ý đến những hành động nhỏ của hắn ta mà chỉ khẽ "ừm" một tiếng.
Thẩm Sơ Ảnh hỏi xong thì im lặng, hắn ta không biết nói gì. Dẫn Ngân Huyền đến một sân nhỏ hẻo lánh, sân đó vừa cũ nát, vừa chật hẹp.
Hắn ta có chút ngại: "Ngươi vào trong đi... ta giúp ngươi băng bó vết thương trên mặt... coi như là quà đa tạ vì đã cứu ta."
Ngân Huyền liếc nhìn cái sân chật hẹp bên trong. Ngôi nhà có vẻ đã lâu không được sửa chữa, ngói có chỗ bị vỡ, bậc đá bên dưới cũng đã hỏng. Khi trời mưa, có lẽ sẽ bị dột.
Hắn thần xui quỷ khiến, nói một tiếng "Được."
Thẩm Sơ Ảnh mở cửa, dẫn Ngân Huyền vào trong. Bên trong chỉ có một căn phòng để ở. Bếp nhỏ được dựng tạm dựa vào tường. Nồi niêu xoong chảo đều ở trên sàn, dựa vào tường. Bên cạnh có một cái giếng. Dụng cụ nấu ăn được sắp xếp gọn gàng.
Trong phòng chỉ có một cái giường và một cái bàn. Thẩm Sơ Ảnh nhường cho hắn chiếc ghế duy nhất có thể ngồi. Hắn ta vào bên trong, bên cạnh giường, tìm kiếm một lúc, cuối cùng tìm thấy thuốc cao và băng gạc.
Ngọn nến trên giá nến được thắp sáng. Trên mặt Thẩm Sơ Ảnh vẫn còn dính máu. Ánh nến chiếu vào mặt hắn ta. Lông mày và mắt hắn ta trông rất hiền lành. Hắn ta từ từ bôi thuốc mỡ lên vết thương của Ngân Huyền, động tác rất cẩn thận như sợ làm hắn đau.
Thẩm Sơ Ảnh nhẹ giọng đề nghị: "Ngươi... tối nay ở lại đi..."
Ngân Huyền liếc nhìn hắn ta rồi lại liếc nhìn căn phòng mà hắn ta ở. Trong góc chỉ có một chiếc giường nhỏ. Ý hắn rất rõ ràng.
Ngay cả khi hắn muốn ở lại, cũng không có chỗ nào để ngủ.
Thẩm Sơ Ảnh: "Ngươi ngủ trên giường. Ta ngủ dưới đất là được rồi..."
"Đợi hai ngày nữa ta lấy được tiền công, là có thể đổi một căn nhà lớn hơn..."
Giọng nói của hắn ta càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng không có tự tin. Những người làm thuê thấy hắn ta tính tình hiền lành nên thích bắt nạt hắn ta, đã nợ tiền công mấy ngày rồi. Cứ tiếp tục như vậy, hắn ta có khi còn không có cơm mà ăn.
Nhưng vì Ngân Huyền, hắn ta vẫn có thể nghĩ cách.
"Không cần." Ngân Huyền rũ mắt xuống. Hắn vô cớ nghĩ đến Mục Đường Phong cũng có tính cách như vậy. Hắn lấy vài tờ ngân phiếu trong tay áo ra, đặt lên bàn.
"Sau này đừng quấn lấy ta nữa."
Ánh nến khẽ lay động, người bên bàn đã biến mất, chỉ còn lại vài tờ ngân phiếu nhẹ nhàng trên bàn.
Thẩm Sơ Ảnh ngây người nhìn những tờ ngân phiếu trên bàn. Hàng mi hắn ta rũ xuống, lại cúi đầu nhìn thuốc mỡ trong tay. Một giọt chất lỏng ẩm ướt "cạch" một tiếng, nhỏ xuống trên đó.
Tại sao lại trở nên như vậy... Ngân Huyền...
Những cánh hoa hải đường trong sân lặng lẽ rơi xuống. Đêm lạnh lẽo, có người trằn trọc không ngủ được, lại có người đau khổ đến khi trời sáng.
Mục Đường Phong bị hành hạ cho đến khi trời sáng, cổ tình trên người y đã được giải. Tạ Hàm Ngọc rời đi khi trời sáng, hắn không quan tâm đến y. Trên người y không một mảnh vải, khắp người là những vết tích. Vừa xuống giường, hai chân y không thể đứng vững, vài giọt nước sẫm màu nhỏ xuống đất.
Y mở mắt, nhìn chằm chằm vào xà nhà một lúc lâu. Y ôm chăn, lại ngủ thiếp đi, không có ai quan tâm đến y. Y lơ mơ ngủ một ngày một đêm trong phòng. Khi tỉnh dậy, y nhớ ra còn có thi dung mạo. Y dậy, tự mình đi tắm rồi vội vàng chạy đến Thượng Lâm Viên.
Vì không được lau chùi kịp thời, sắc mặt y rất tệ. Khi đi, bước chân y cũng loạng choạng. Sắc mặt y trắng bệch. Khi y vào chính điện Thượng Lâm Viên, y có chút mơ màng.
Mỗi điện của thi dung mạo đều có năm mươi người. Ba vị quan triều đình giám sát để tránh gian lận. Mục Đường Phong đợi đề thi được phát xuống rồi bắt đầu làm bài. Y cố gắng giữ tinh thần để làm xong bài thi, rồi nộp bài.
Mấy vị mệnh quan triều đình nhìn nhau. Họ lật qua lật lại bài thi của y, nhìn một lượt. Họ không nói gì. Nhưng trong mắt họ, có một chút tiếc nuối khó hiểu.
Mục Đường Phong không quan tâm cũng không nghĩ nhiều. Y chỉ muốn nhanh chóng quay về. Không ngờ, vừa ra cửa, y đã gặp Tống Ngộ Cảnh.
"Mục công tử!!" Tống Ngộ Cảnh thấy y, mắt hắn ta sáng lên. hắn ta gọi y từ xa.
Tống Ngộ Cảnh đến trước mặt y: "Ngươi cũng làm xong rồi à?"
Mục Đường Phong gật đầu.
"Mục công tử, sắc mặt ngươi tệ quá. Ngươi bị ốm à?"
Tống Ngộ Cảnh có chút lo lắng cho y: "Chiều mai là thi Đình rồi. Ngươi chú ý sức khỏe nhé."
Mục Đường Phong cố gắng nở một nụ cười yếu ớt: "Đa tạ. Ta sẽ chú ý."
Rồi y liếc nhìn một cái, phát hiện có rất nhiều công tử đã ra ngoài từ sớm. Tống Ngộ Cảnh nhìn theo, dường như hiểu được sự nghi hoặc của y. Hắn ta giải thích: "Vòng thi dung mạo đầu tiên thường không cần phải thi quá nghiêm túc. Ai làm bài nghiêm túc, người đó chính là kẻ ngốc."
Giọng Mục Đường Phong rất nhỏ: "Vì sao lại nói như vậy?"
Tống Ngộ Cảnh: "Mục công tử, ngươi không biết đấy thôi. Những người đứng đầu vòng thi dung mạo hàng năm, đến thi Đình thường sẽ trượt. Quan trường ở Kinh Châu bị độc quyền. Những người thực sự có tài năng ở phía trước... thường trở thành bậc thang để các công tử của các thế gia trèo lên."
"Vì vậy... thi dung mạo, tuyệt đối không được giành giải nhất... Nếu giành được, chỉ có nước bị cướp mất danh hiệu mà thôi."