Đêm Khuya Mới Tỏ Tuyết Dày

Chương 73

Chuyển ngữ: Yeekies

 

Giọng của Tạ Hàm Ngọc không nhỏ. Vài người có mặt ở đó đều nghe rõ ràng. Dạ Nhan đang ẩn mình trong bóng tối hơi sững lại, ánh mắt hắn lướt qua Tạ Hàm Ngọc. Trảm Uế Sứ nhà mình và Tạ Hàm Ngọc, vẻ mặt hắn phức tạp.

 

Cũng không quá ngạc nhiên. Lúc ở cổng thành đã cảm thấy thái độ của Tạ Hàm Ngọc đối với Trảm Uế Sứ nhà hắn có chút kỳ lạ. Thì ra là vậy...

 

Giang Uân vung cây cốt liềm, quấn lấy Hồng Vũ. Cánh hoa đào bay về phía cậu nhóc. Cậu nhóc chống tay xuống đất, lùi lại vài bước. Cây liềm vung về phía trước. Tạo ra một khe hở sâu trên mặt đất.

 

Cậu nhóc không quên nhe răng, liếc nhìn Tạ Hàm Ngọc. Cậu nhóc cười "hì hì" với Mục Đường Phong. Giọng nói non nớt: "Ca ca ơi, ca đừng nghe hắn lừa. Hồi trước ở Yêu thành, hắn còn nghĩ cách giết ca—"

 

Trọng Ngô không hề có hứng thú với chuyện tình của họ. Hắn đưa tay, mạnh mẽ nắm lấy lưỡi yêu khí xuyên qua vai. Hắn rút toàn bộ lưỡi yêu khí ra. Cự kiếm của hắn nghênh đón các đòn tấn công của Mục Đường Phong và Tạ Hàm Ngọc.

 

Tạ Hàm Ngọc nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Mục Đường Phong. Hắn thầm nghĩ về nhà sẽ g**t ch*t thằng nhóc Giang Uân đó. Vừa tấn công Trọng Ngô từ phía sau, hắn vừa nói với Mục Đường Phong: "Đường Đường, ngươi đừng nghe nó nói bậy..."

 

Thanh kiếm trắng như tuyết và cự kiếm va chạm vào nhau. Mục Đường Phong không để ý đến hắn. Y lùi lại vài bước. Y dẫn Trọng Ngô về phía Tạ Hàm Ngọc. Y tung vài lưỡi dao về phía trước, lướt tới để chạm vào giọt huyết phách đang lơ lửng giữa không trung.

 

Trọng Ngô bị Tạ Hàm Ngọc quấn lấy, không thể thoát thân. Hắn tận mắt nhìn Mục Đường Phong sắp chạm vào giọt huyết phách giữa không trung. Từ xa, một đoạn đuôi rắn hoa quấn lấy. Nó cuốn lấy giọt huyết phách, nhanh chóng thu về.

 

Mục Đường Phong nhìn về phía đó. Trầm Kinh ở xa, khóe môi hắn hơi cong lên. Đuôi rắn của hắn đang thu về. Giang Nguyệt Ly thoát khỏi những con rắn nhỏ quấn trên người. Cốt liềm của nàng ta vung lên "bốp" một tiếng, một đoạn đuôi rắn của Trầm Kinh bị chém đứt.

 

Giọt huyết phách lại bay về phía không trung. Trầm Kinh nhìn Giang Nguyệt Ly, đầu lưỡi đỏ tươi của hắn thè ra, phun nọc độc, ánh mắt hắn âm u.

 

Giang Nguyệt Ly cầm cốt liềm, chắn trước mặt Trầm Kinh. Cái đuôi rắn khổng lồ vung về phía nàng ta. Nàng ta lướt người né tránh, tóc đen bay bay sau lưng. Cốt liềm vung ra vài lưỡi yêu khí. Những cây cối bên cạnh bị chém đứt, vài khe nứt xuất hiện trên mặt đất.

 

Mặt đất rung lên "ù ù". Vài người họ đánh nhau kịch liệt trong rừng. Giọt huyết phách lơ lửng giữa không trung, khẽ rung động. Sau đó, nó bay về phía sâu hơn trong rừng.

 

Mục Đường Phong liếc nhìn một cái. Y lập tức thu kiếm lại, đuổi theo. Trước khi đi, y truyền âm cho Dạ Nhan. Bảo Dạ Nhan canh chừng Chỉ Vu và Thẩm Sơ Ảnh, jhông cho hai người đó đi qua.

 

Dạ Nhan nhận được lời dặn. Khóe mắt hắn liếc qua bóng dáng của Chỉ Vu. Hắn cầm loan đao, đi qua để chặn người lại.

 

Thanh loan đao màu đen c*m v** thân cây. Dạ Nhan chặn trước mặt Chỉ Vu: "Đệ đệ gà đen, ngươi không thể qua."

 

Trước khi đi, Tạ Hàm Ngọc liếc nhìn về phía Dạ Nhan. Hắn bảo Chu Huân đi giúp chặn người lại.

 

...

 

Ngoài Dạ Nhan, Chỉ Vu, Chu Huân và Thẩm Sơ Ảnh ở lại, những người khác đều đuổi theo huyết mạch viễn yêu. Họ đi vào sâu hơn trong rừng. Trong rừng, đầm yêu khí lan tỏa. Giọt huyết phách phát ra ánh sáng đỏ sẫm. Nó khẽ rung động giữa không trung.

 

Giang Nguyệt Ly chặn Trầm Kinh. Giang Uân và Hồng Vũ quấn lấy nhau. Tạ Hàm Ngọc chặn Trọng Ngô. Trong chốc lát, không ai để ý đến Mục Đường Phong. Quan trọng hơn là, y là một con người, cho dù có lấy được huyết mạch viễn yêu thì cũng vô dụng.

 

Mục Đường Phong đứng trong đầm yêu khí. Giọt huyết phách lơ lửng không xa phía trên y. Y đi một bước, giọt huyết phách nhảy một cái. Khi y sắp đưa tay chạm vào, giọt huyết phách "vụt" một cái, biến mất giữa không trung.

 

"..."

 

Lặp đi lặp lại như vậy. Huyết mạch viễn yêu rõ ràng là đang trêu chọc y. Mục Đường Phong không biểu cảm, dùng ngón tay lấy một giọt máu. Y vẽ một lá bùa trong không trung, một chưởng đẩy lá bùa về phía giọt huyết phách.

 

Thấy y sắp thành công, Trọng Ngô tung một luồng gió yêu bằng cự kiếm. Nó thổi lá bùa bay khỏi giọt huyết phách, lá bùa rơi vào một thân cây phía sau. Thân cây bị cháy, chảy ra máu đen.

 

Mục Đường Phong nhìn máu nhỏ xuống từ thân cây. Y cảm thấy có gì đó không đúng. Giọt huyết phách này dường như đang dẫn họ vào sâu hơn trong đầm yêu. Cộng thêm máu đen trong rừng... Bên trong hẳn là có cấm chế.

 

Y lại nhìn xung quanh. Mười hai cây hòe được sắp xếp thẳng hàng, như là một trận pháp. Đầm yêu có hình dạng sâu trũng. Giữa nó hơi lõm xuống, hai bên bằng phẳng, cùng với trận pháp tạo thành một bùa chú ngầm.

 

Ánh mắt Mục Đường Phong trở nên sắc lạnh. Y thấy cự kiếm của Trọng Ngô sắp chém vào một trong những cây hòe trận pháp. "Dừng lại!! Đó là trận pháp... không thể động vào—"

 

Tuy nhiên, lời y nói ra đã muộn. Lưỡi gió cuộn qua, nó trực tiếp chém đứt một đoạn cây. Trong chốc lát, ánh sáng trắng đột nhiên bùng lên. Bùa chú trận pháp xoay tròn dưới chân họ. Ánh sáng như một chiếc lồng, giam cầm họ trong đó. Một lực hút mạnh mẽ trực tiếp cuốn họ vào sâu trong đầm lầy.

 

Bên tai ù ù. Xung quanh trở nên yên tĩnh. Khoảnh khắc trước khi nhắm mắt, Mục Đường Phong dường như thấy Tạ Hàm Ngọc lao về phía y. Y mở mắt ra, bên cạnh y không có bóng dáng Tạ Hàm Ngọc.

 

Y không biết mình đã bị đưa đến đâu, xung quanh toàn là một màu trắng xóa, không có gì cả. Mặt đất cũng màu trắng, giống như đã bước vào một tờ giấy trắng.

 

Mục Đường Phong nhíu mày. Y nghĩ về những chú văn trên mặt đất mà y đã thấy trước khi vào. Nó giống như trận pháp quỷ Mị Huyễn Yêu do đầm yêu biến thành.

 

Vào trận pháp này, sẽ bị đưa đến một thế giới khác và bị xóa ký ức. Cách duy nhất để phá trận là tìm và giết con quỷ mị đó.

 

Quỷ mị cực kỳ hiếm gặp. Một khi đã vào trận pháp yêu, hầu hết đều có đi không có về. Một là sau khi vào trận, họ bị xóa ký ức và sống ở đó với một thân phận mới. Họ sẽ dần mất đi bản thân theo thời gian. Hai là không biết thân phận của quỷ mị. Toàn bộ trận pháp đều nằm dưới sự giám sát của quỷ mị. Về cơ bản là không có cơ hội ra tay.

 

Mục Đường Phong đi mãi trong ánh sáng trắng. Ít nhất là hiện tại y vẫn còn ký ức. Xem ra quỷ mị này không có cách nào xóa ký ức của y. Không biết là chuyện tốt hay xấu.

 

Một màu trắng xóa dường như không có điểm kết thúc. Mục Đường Phong không biết mình đã đi bao lâu. Y thử dùng bùa truyền âm để liên lạc với Dạ Nhan, nhưng không được. Linh lực cũng bị phong ấn.

 

Y đi mệt nên ngồi xuống. Khoảnh khắc y ngồi xuống, một luồng ánh sáng trắng lại lóe lên. Y bị hút ra ngoài.

 

"Hôm nay cho các ngươi đến... tất cả hãy nghe theo lệnh của tiểu thiếu gia. Được ngài ấy chọn là phúc khí của các ngươi. Đừng ai tỏ ra buồn bã."

 

Mục Đường Phong mở mắt ra. Y thấy mình đang ở trong một phủ đệ. Y mặc một chiếc áo choàng dài có vân mây màu nhạt. Vài nam nhân bên cạnh y cũng ăn mặc tương tự. Nam nhân trung niên trước mặt chính là người vừa nói.

 

Y quan sát một lúc, đoán rằng mình đã bị quỷ mị kéo vào một thế giới khác. Chỉ là không biết thân phận hiện tại của mình là gì, và tính cách ra sao.

 

Vì không thể để quỷ mị phát hiện y khác với chủ thể ban đầu. Nếu không, càng khó ra tay hơn.

 

"Đi thôi. Tiểu thiếu gia ở trong sân. Các ngươi phải cố gắng lên."

 

Một nam nhân dẫn đường. Mục Đường Phong đi theo sau vài người, nhìn thấy vẻ mặt của họ đều không mấy vui vẻ. Y thử mở miệng hỏi: "Tại sao các ngươi đều không muốn... đến chỗ tiểu thiếu gia?"

 

Y kết hợp các thông tin. Y không biết cái gọi là tiểu thiếu gia là ai. Cũng không biết tại sao họ lại có vẻ mặt buồn bã. Y chỉ có thể dò hỏi.

 

Nghe y hỏi, nam nhân bên cạnh lườm y: "Còn phải hỏi sao? Đại phu đã chẩn đoán rồi, đầu óc của tiểu thiếu gia Hầu phủ không thể chữa khỏi. Đi làm thư đồng với một tên ngốc thì có tương lai gì..."

 

Mục Đường Phong nói chuyện với họ trên đường đi. Y mới biết họ đều là những người được chọn để làm thư đồng. Được đưa đến để tiểu thiếu gia Hầu phủ chọn.

 

Theo lời họ kể, tiểu thiếu gia ban đầu là một thiếu niên văn võ song toàn. Trên chiến trường, năm mười bảy tuổi, hắn theo phó sứ phá thành, một lần là nổi danh. Nhưng trên đường trở về, hắn bị ngã, đầu óc bị hỏng. Nhiều danh y đến xem đều thở dài. Sau khi bị hỏng đầu, tiểu thiếu gia chỉ có trí tuệ như một đứa trẻ. Một công tử phong lưu, lại bỗng nhiên trở thành ngốc nghếch.

 

Y lại dò hỏi về thân phận của mình. Họ đều là người dưới trướng thái phó. Y được đưa đến đây vì thân phận thấp. Tất cả những người ở đây đều như vậy. Bất kể là ai có chút gia thế, cũng sẽ không đến đây để đọc sách với một tên ngốc.

 

Nói giảm nói tránh là thư đồng. Nói khó nghe là đến để hầu hạ một tên ngốc.

 

Mục Đường Phong nghĩ rằng thời điểm tiểu thiếu gia bị ngã thật quá trùng hợp. Có khi nào là một trong những người cùng y vào không? Nếu vậy thì khó khăn rồi. Vốn đã không có ký ức, lại còn biến thành ngốc nghếch. Càng rắc rối hơn...

 

Phủ đệ được sửa sang tinh xảo, xa hoa. Trên lan can của cây cầu đều được chạm khắc những hình ảnh cát tường. Dưới núi giả có tiếng nước chảy róc rách. Lá sen nổi trên mặt nước, vài con cá chép ẩn hiện.

 

Mục Đường Phong đi theo người dẫn đường vào một sân nhỏ. Họ đều cúi đầu. Cho đến khi nam nhân dừng lại, y cũng dừng lại theo.

 

"Chọn ca ca nào đây..."

 

Giọng nói nghe rất hay. Nghe kỹ thì không biết vì sao lại cảm thấy có chút quen thuộc. Mục Đường Phong ngẩng đầu lên. Y đối mặt với một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.

 

Tạ Hàm Ngọc nghiêng đầu. Vừa mím ngón tay, vừa cười "hì hì" với y.

 

Mục Đường Phong: "..."

 

Y có một dự cảm không tốt. Mặc dù y rất vui khi thấy Tạ Hàm Ngọc xấu hổ. Nhưng y luôn cảm thấy chỉ cần dính dáng đến hắn, sẽ không có chuyện tốt.

 

Vì vậy, y nhanh chóng cúi đầu. Sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của tên ngốc này.

 

Tuy nhiên, đã quá muộn.

 

Tạ Hàm Ngọc ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào y. Hắn nhìn y một lúc lâu rồi hét lớn: "Ta chọn xong rồi!! Chọn y!!"

 

"Mỹ nhân ca ca—"

 

Tạ Hàm Ngọc cười toe toét. Hắn trực tiếp lao về phía Mục Đường Phong.

 

Mục Đường Phong theo bản năng muốn né sang một bên. Nhưng ngay khi y vừa nghiêng người một chút, y cảm thấy linh hồn mình như bị kéo ra. Suýt chút nữa thì bị lôi ra ngoài.

 

Vì vậy, y lại đứng yên. Lực kéo dừng lại.

 

Y lại nhúc nhích một chút. Lực kéo lại bắt đầu. Giống như đang đe dọa, cảnh báo.

 

Mục Đường Phong: "..."

 

Một mùi sữa thoang thoảng bay tới. Khóe miệng Tạ Hàm Ngọc vẫn còn dính nước dãi. Hắn ôm chặt Mục Đường Phong. Đôi mắt hắn sáng ngời nhìn y.

 

"Mỹ nhân ca ca, từ giờ ngươi là của ta!!"

 

Mục Đường Phong không biểu cảm nhìn hắn. Y tận mắt nhìn nước dãi của Tạ Hàm Ngọc dính lên vạt áo mình. Y đang nghiêm túc suy nghĩ, có nên trực tiếp b*p ch*t tên ngốc này trong trận pháp yêu hay không.

Bình Luận (0)
Comment