(*Giải thích:– Trà xanh: chắc các bạn biết rồi mà ghi chú cho nó yên tâm, ý chỉ mấy bạn bề ngoài ra vẻ ngây thơ thánh thiện tốt lành nhưng thật ra rất là thủ đoạn, nhiều khi nói một câu cũng có ý đồ chia rẽ, cướp người yêu của người khác,.v.v.– Lưu Tường: vận động viên nam của Trung Quốc đoạt huy chương vàng Olympic 2004 tại Athens với kỷ lục thế giới 12,91 giây (kỷ lục thế giới chạy nước rút đầu tiên của người Trung Quốc).– Diêu Minh: một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho đội tuyển Houston Rockets của National Basketball Association. Anh là một trong những cầu thủ có chiều cao cao nhất chơi cho NBA, với chiều cao 2,29 m. Anh này thì chắc mọi người đều biết qua cái meme mặt cười khổ nổi tiếng rồi nhỉ.)Trong suy nghĩ của Nghiêm Vĩnh Cận, bạn của Bạch Chỉ chắc chắn cũng phải là người ở cấp bậc học thần. Hắn còn đang tưởng tượng không biết người ta trông ra sao, chẳng ngờ đến bữa tối đã được gặp mặt.
Đó là một cậu chàng mắt to mày rậm, khi cười trông rất rạng rỡ, có điều da dẻ nhợt nhạt, hình như không khỏe mạnh lắm.
“Chào cậu.” Tô Diệp thoải mái chìa tay.
“Chào cậu…” Nghiêm Vĩnh Cận trước giờ chưa từng khách sáo với người khác như vậy, hơi lúng túng bắt tay cậu ta.
Cậu ta kề vai cùng Bạch Chỉ đi bên cạnh hắn, nghiêng đầu líu ríu chuyện trò với cậu: “Hai cậu làm lành rồi à?”
“Đúng.” Trong mắt Bạch Chỉ đầy đắc ý “Thấy giỏi chưa?”
“Có gì ghê gớm đâu!” Tô Diệp đấm một cú vào bả vai cậu.
Nhìn hai người họ “mờ ám”, Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi khó chịu.
Chơi gay đúng là vất vả, vừa phải đề phòng nam giới lại vừa phải phòng luôn nữ giới, cảm giác trên đời không có ai là đồng đội của mình, quá mệt tim.
Tô Diệp như thể chợt nhớ tới Nghiêm Vĩnh Cận, quay qua nói với hắn: “Bọn tôi là bạn từ nhỏ, quen nhau lâu lắm rồi nên không gì không biết. Nào, cậu muốn ăn gì, lát nữa tôi mời!”
“Gì cũng được!” Nghiêm Vĩnh Cận đáp nhanh gọn.
Đến nhà ăn, Tô Diệp đưa thẻ cơm của mình cho Bạch Chỉ. Cậu rất thuận tay cầm lấy rồi chen vào giữa đám học sinh.
“Sức khỏe tôi không tốt lắm.” Có lẽ Tô Diệp cũng tự cảm thấy kỳ cục, quay đầu giải thích với Nghiêm Vĩnh Cận “Cậu ấy lo cho tôi.”
Vâng, anh giải thích kiểu đó chẳng thà đừng giải thích gì hết! Sao cứ ngửi thấy cái mùi trà xanh thoang thoảng ấy nhỉ? “Tôi với cậu ấy chỉ là bạn, cậu đừng để ý”, không phải đang gián tiếp nói câu này à?
Chốc lát sau, Bạch Chỉ mua cơm về. Nghiêm Vĩnh Cận vừa định chạy tới cầm giúp, Tô Diệp đã nhanh chân chiếm việc trước rồi: “Vất vả cho cậu quá!”
“Vì nhân dân phục vụ.”
Nhìn hai tên kia một xướng một họa, Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy sự tồn tại của mình có phần thừa thãi.
Khi họ ngồi xuống, Tô Diệp lại rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh Bạch Chỉ.
Được rồi. Chuyện này có đáng gì đúng không? Không phải chỉ là một chỗ ngồi à? Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy mình nghĩ ngợi nhiều quá, con trai với nhau cả, ai mà suy tính nhiều vậy.
“Úi, anh Nghiêm!” Đang ăn cơm, giọng nói vang như sấm của La Hạo đột nhiên xuyên thẳng qua đám đông, lọt vào tại Nghiêm Vĩnh Cận.
Cậu ta cùng Trình Vĩ thong thả bưng cơm đi tới: “Siêu nha, người đông như kiến thế này mà hai ông còn xí được chỗ.”
“Chỉ ngồi được một người nữa thôi, bạn Bạch Chỉ cũng ở đây kìa.”
“Hở?” La Hạo không nhịn được phì cười “Ông đùa tôi à anh Nghiêm, có mỗi ông với Bạch Chỉ còn gì?”
Nghiêm Vĩnh Cận nhìn lại, lạ thật, Tô Diệp ngồi đối diện mình biến mất rồi.
“Cậu… Cái cậu gì đấy đâu?” Nghiêm Vĩnh Cận hỏi.
“À, cậu ấy hả, đi trước rồi, cậu không thấy à?”
“Không để ý…”
Người này cũng kỳ thật, đi mà chẳng nói tiếng nào.
La Hạo và Trình Vĩ chắc chắn đều không thích ngồi cạnh Bạch Chỉ, Nghiêm Vĩnh Cận chủ động đẩy khay qua, ngồi xuống bên cậu.
“Mà này, hôm ấy chơi điệp tiên xong hai ông có gặp chuyện gì lạ không?” Trình Vĩ hỏi. Xem ra cậu ta cũng đụng phải rồi.
“Ừ có, đèn trong nhà bật mãi chẳng sáng.” Bạch Chỉ nói như thật.
“Làm gì có đâu, cậu gặp việc gì à?” Mấy ngày nay vừa khéo là lúc hai người họ ở cùng nhau, Nghiêm Vĩnh Cận có trải qua vài chuyện, nhưng hình như Bạch Chỉ thì không mà? Cậu dậy lúc trời đã sáng, nửa đêm chưa bao giờ dậy đi vệ sinh, chẳng lẽ ban ngày còn bật đèn?
“Thôi đi anh Nghiêm ơi, chuyện trong nhà người ta, có gặp hay không ông biết làm sao được?” La Hạo không biết chuyện, của hai người, phì cười nói.
“Ý tôi là… Sao tôi không gặp?” Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng vớt vát một câu.
“Mỗi người mỗi cảnh chứ.” Trình Vĩ thản nhiên “Nhưng mà từ giờ đừng chơi mấy trò thông linh nữa thì hơn.”
“Đúng đúng đúng, chuẩn luôn, tôi kể cho các ông nhá…” La Hạo cứ thế thao thao bất tuyệt, nhưng tâm trí Nghiêm Vĩnh Cận đã sớm bay đi phương nào rồi.
Bạch Chỉ… Cậu ấy có để bụng chuyện mọi người biết mối quan hệ của họ không?
“Anh Nghiêm, anh Nghiêm ê!” La Hạo gọi vài tiếng, Nghiêm Vĩnh Cận lúc đó mới hoàn hồn “Gọi giề, ông nói tiếp đi, tôi đang nghe mà.”
“Gì cơ, tôi thấy ông ngu người ra thì có…” La Hạo bắt chước biểu cảm vừa rồi của Nghiêm Vĩnh Cận, có điều cậu ta cố ý làm khoa trương hơn khiến cả nhóm đều cười “Không hề làm lố nhé, y hệt!”
“Thôi đủ chưa!” Nghiêm Vĩnh Cận đẩy khay cơm ra “Không ăn nữa, đi đây.”
Bạch Chỉ cười với hai người còn lại, nhấc khay của cả Nghiêm Vĩnh Cận và mình lên rồi đi theo hắn.
Bên cửa có một chỗ để khay đĩa, Bạch Chỉ tiện tay thả đồ đang cầm vào.
“Sao thế, không vui à?” Bạch Chỉ cười híp mắt hỏi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ chủ động quan tâm hắn, Nghiêm Vĩnh Cận ngơ ngác một hồi mới đáp lại: “Khụ… Có đâu!”
“Không phải thì tốt rồi.” Cậu gật đầu, đến quầy bán quà vặt mua hai que kem “Nào, cho cậu, cười một cái nào.”
“Dẹp đi.” Nghiêm Vĩnh Cận giật một cây kem, xé vỏ nhét vào miệng “Tôi hỏi cậu một câu.”
“Nói đi.”
“Nếu tôi nói với Trình Vĩ La Hạo là tôi đang hẹn hò với cậu thì họ sẽ có phản ứng gì nhỉ?”
Hai người ngồi trên bậc thang trước cửa quầy đồ ăn vặt. Bạch Chỉ nhìn sườn mặt cậu, có vẻ rất nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Cậu cười: “Sao phải nói cho họ biết?”
“Cậu đã nói cho bạn cậu biết rồi, chẳng lẽ tôi không nên nói cho họ biết à?” Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy đây gần như là chuyện đương nhiên.
Bạch Chỉ không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi đề nghị cậu tốt nhất đừng làm thế.”
“Tại sao?”
“Tô Diệp khác họ.”
Nghe vậy, Nghiêm Vĩnh Cận hơi cáu: “Có gì mà khác! Chả lẽ cái cậu Tô Diệp kia có ba cái mũi năm cái mồm à?”
Bạch Chỉ mỉm cười, không giải thích.
“Tôi cho cậu biết, Trình Vĩ với La Hạo cũng là anh em của tôi.” Nghiêm Vĩnh Cận cắn một miếng kem “Yên tâm, hai đứa kia không xa lánh cậu đâu.”
“Tôi cảm thấy cậu rất kỳ lạ đấy, sao cứ nhất định phải nói cho người khác?” Bạch Chỉ khó hiểu. Việc người khác có biết về quan hệ giữa bọn họ hay không quan trọng đến vậy sao?
“Không phải, chẳng phải vì lý do ấy nên cậu với Liễu Đông mới…” Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa nói hết, Bạch Chỉ đã bất đắc dĩ cắt ngang lời hắn “Cái gì đấy cái gì đấy, cậu nghe ai nói?”
“Ai cũng nói thế…”
“Tôi nói cậu nghe, Nghiêm Vĩnh Cận.” Bạch Chỉ đã ăn xong kem, cầm que gỗ vẽ nguệch ngoạc trên mặt đất “Nếu không xảy ra mấy vụ lộn xộn ấy thì thật ra tôi cũng không muốn cho mọi người biết tôi là gay. Cậu cũng thấy đấy, vì chuyện này mà cuộc sống của tôi loạn cả lên, không ai thích thế cả. Trong mắt tôi, có phải gay hay không là chuyện riêng của mình, không liên quan đến ai hết, chẳng ai có tư cách soi mói tôi. Cho nên, tôi nghĩ chúng ta cứ duy trì tình hình hiện tại thì tốt hơn.”
“Tóm lại ý cậu là nếu không bị phát hiện thì cậu sẽ giấu giếm cả đời?” Nghiêm Vĩnh Cận không thể tin nổi.
“Ít nhất là trong mấy năm đi học này.” Bạch Chỉ từ chối cho ý kiến “Đi làm rồi thì tôi nghĩ không có nhiều người rỗi hơi như thế.”
“Nhưng bố mẹ cậu…”
“Đúng, bố mẹ tôi biết.” Bạch Chỉ buồn cười nhìn hắn “Nhưng cậu cho là trên đời có bao nhiêu người cha người mẹ giống bố mẹ tôi? Cái mạng này của tôi là trộm được, chỉ cần tôi còn sống thì bố mẹ tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi, họ không đòi hỏi chuyện gì khác cả. Thôi, đừng nghĩ mấy cái đấy nữa.” Cậu vỗ vỗ lưng hắn “Bọn mình mới bắt đầu ngày đầu tiên mà cậu đã lo trước lo sau, sau này sống kiểu gì được?”
“Nhưng mà…”
“Cậu không cảm thấy việc chỉ có hai chúng ta biết mối quan hệ thực sự của mình là gì nó rất kích thích à?” Bạch Chỉ chớp chớp mắt với Nghiêm Vĩnh Cận “Có cảm giác yêu đương vụng trộm không?”
“Cái quái giề!” Nghiêm Vĩnh Cận oán trách vài câu, nhưng hắn không thể phủ nhận lời của Bạch Chỉ.
Chẳng qua vì nhìn thái độ của La Hạo và Trình Vĩ, lại nhìn thái độ của Tô Diệp nên hắn mới nghĩ tới chuyện này. Hắn bị kích thích. Nếu như cũng phải đối diện với hoàn cảnh giống như Bạch Chỉ… Hắn vẫn chưa từng cân nhắc việc đó.
Hai người sóng bước cùng lên tầng.
Trước đây họ cũng từng như vậy, nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn hy vọng thời gian họ bên nhau có thể kéo dài thêm một chút.
Tối đó khi đến phòng mỹ thuật, tâm trí Nghiêm Vĩnh Cận lại chạy qua lớp 4.
Bạch Chỉ… Đang làm gì nhỉ? Ầy, không phải đoán, chắc chắn cậu đang chăm chỉ vẽ rồi. Có điều… Đám học sinh đáng ghét lớp ấy có khi nào lại bắt nạt cậu không?
Nghiêm Vĩnh Cận càng nghĩ càng thấp thỏm. Hắn dứt khoát mượn cớ đi vệ sinh, len lén chạy tới cửa lớp 4.
Tối nay lớp họ vẽ tranh chân dung. Giống như lần trước hắn chứng kiến, Bạch Chỉ vẫn ngồi ở vị trí trên cùng.
Trước đây hắn còn cho rằng tên này có ý đồ, cố tình chắn đường người khác khiến họ vẽ không đẹp, bây giờ chỉ cảm thấy cậu làm vậy rất đúng!
Bạch Chỉ vô cùng tập trung, hoàn toàn không phát hiện ra Nghiêm Vĩnh Cận đang đứng trước cửa lớp mình. Đương nhiên cậu vẽ cũng cực kỳ đẹp, dù sao mỗi lần trường thu thập tranh mẫu nhất định đều có tên cậu.
Nghiêm Vĩnh Cận không lo mình sẽ gây ảnh hưởng đến Bạch Chỉ, hắn giở lại mánh cũ, dùng cục tẩy ném cậu, quả nhiên Bạch Chỉ đã quay đầu nhìn ra ngoài. Nghiêm Vĩnh Cận lập tức mấp máy môi nói – “đi ra”.
Nếu là trước kia, Bạch Chỉ chắc chắn sẽ mặc kệ hắn. Nhưng quan hệ của họ xưa đâu bằng nay, cậu nói với thầy một tiếng rồi để bảng vẽ đó, ra ngoài.
“Sao không ở lại lớp mà vẽ tử tế một chút hả?” Hai người đi thẳng đến cửa cầu thang, Bạch Chỉ hỏi Nghiêm Vĩnh Cận.
“Không mướn cậu quan tâm.” Tất nhiên Nghiêm Vĩnh Cận không chịu nói thật. Cái câu “tôi nhớ cậu” buồn nôn như thế, hắn không nói ra miệng được, cảm giác rất kỳ quặc.
“Đúng, tôi chẳng quản được.” Bạch Chỉ nở nụ cười “Nhưng không phải cậu muốn có tương lai với tôi à? Nếu không muốn để tôi vứt bỏ cậu thì phải cố gắng đấy.”
“Đủ chưa!” Nghiêm Vĩnh Cận trơ lì “Tôi có cố mấy cũng chẳng theo kịp cậu! Cậu là học thần, tôi thì là cái gì? Đầu đất! Chẳng khác nào đem tôi so với Lưu Tường, hoặc là tôi so với Diêu Minh ấy, hiểu không?”
“Được rồi được rồi.” Bạch Chỉ bị những lời này của hắn chọc cười “Tôi tạm thời coi như cậu đang nịnh nọt tôi.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy toàn thân đều thoải mái hơn hẳn: “Này, cậu đồng ý từ nay về sau cứ nhìn mặt tôi mãi thật?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Lừa cậu làm gì?”
“Thế thì được.” Nghiêm Vĩnh Cận thở phào nhẹ nhõm “Từ giờ cậu đi đâu học thì tôi cùng cậu đến đấy.”
“Được thôi.” Nụ cười của Bạch Chỉ in sâu hơn “Có điều tôi mong là cậu cũng có thể học đại học.”
Vừa nhắc tới học hành Nghiêm Vĩnh Cận đã đau đầu: “Tôi sẽ cố hết sức!”
“Thôi, về vẽ tí đi.”
Nghiêm Vĩnh Cận làm sao có thể cam lòng thả Bạch Chỉ về, hắn còn chưa ngắm đủ! Hắn giữ tay cậu lại: “Đã ra khỏi lớp rồi, cùng đi vệ sinh cái rồi về!”
Ban đầu Nghiêm Vĩnh Cận vốn không có “nhu cầu”, nhưng sau khi đi tiểu xong, hai người cũng không quay lại lớp mà dừng ở phòng rửa tay ngoài nhà vệ sinh, ngắm nhìn trường học ngoài cửa sổ.
Vài ngọn đèn lẻ tẻ bật sáng, những nơi ánh đèn không chiếu tới đều tối đen như mực. Trên con đường lớn bên ngoài trường thỉnh thoảng có một hai chiếc ô tô lướt qua, âm thanh vang vọng giữa đêm tối yên tĩnh.
Bọn họ sử dụng nhà vệ sinh ở tầng dưới, đèn trong phòng này đã hỏng, họ cũng không bật đèn pin điện thoại, cứ thế đứng tựa vào nhau.
Nghiêm Vĩnh Cận ngậm điếu thuốc lá, mới hút hai hơi, Bạch Chỉ bỗng nói: “Cho tôi một điếu.”
“Cậu cũng hút thuốc?” Nghiêm Vĩnh Cận phát hiện những điều mình chưa biết về Bạch Chỉ ngày càng nhiều.
“Hút chứ.” Cậu bình thản nói “Chỉ là ít khi thôi.”
“Cậu đúng là…” Nghiêm Vĩnh Cận rút ra một điếu cho cậu “Nào, ông anh, tôi châm thuốc cho cậu.”
Bạch Chỉ không từ chối. Cậu nghiêng đầu thuốc về phía ánh lửa, hút một hơi thật dài, thở ra làn khói mờ đục.
Không thể không nói, quyết định không hút thuốc lá của Bạch Chỉ rất chính xác. Cậu hút thuốc thật sự quá quyến rũ!
Nghiêm Vĩnh Cận đang nhìn đến ngơ ngẩn, đột nhiên có người vỗ vai hắn.
“Chậc, làm gì đấy?” Hắn phản xạ đẩy tay người kia ra, nhưng bàn tay lại chạm vào một bề mặt lạnh lẽo, căn bản không thể là nhiệt độ cơ thể con người! Hơn nữa trong suốt thời gian họ ở nhà vệ sinh này không hề có người nào tới! Nhận ra việc đó, hắn lập tức tỉnh táo hẳn.
“Bạch Chỉ, Bạch Chỉ.” Khuôn mặt Nghiêm Vĩnh Cận căng thẳng “Sau lưng tôi có người à?”
Bạch Chỉ đang đứng đối diện với hắn, miệng ngậm một ngụm khói mỉm cười chỉ chỉ tầng trên. Cậu vừa nói vừa nhả ra làn hơi trắng: “Sau lưng cậu thì không có ai, nhưng trên đầu có người nhé.”
Trông bộ dạng của Bạch Chỉ không giống đang lừa mình, Nghiêm Vĩnh Cận bình tĩnh lại: “Khụ, nhắc chuyện ấy làm gì, cẩn thận tí đi!”
Hắn tiếp tục quay đầu nhìn cửa sổ. Trong lúc lơ đãng, hắn mơ hồ thấy cái bóng trên ô cửa phản chiếu hành lang sáng đèn bên ngoài, ở đó có một nữ sinh mặc đồng phục đang đứng.
Làm gì vậy, đây là nhà vệ sinh nam mà!
Nghiêm Vĩnh Cận vừa toan quay đầu, Bạch Chỉ chợt đè bả vai hắn: “Người có ba ngọn đèn, trên vai hai ngọn, đỉnh đầu một ngọn, nếu cậu quay đầu thì đèn của cậu có thể bị tắt.”
… Ra thế, tức là lại gặp ma rồi?