Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma

Chương 26

Chủ nhật, trường học nghỉ nửa ngày theo lệ, Nghiêm Vĩnh Cận đường đường chính chính mời Bạch Chỉ đến nhà chơi.

“Đây là cách cậu báo đáp tôi à?” Bạch Chỉ khom mình đậy nắp hộp thuốc màu lại, ngước mắt nhìn hắn đầy ẩn ý.

“Nói vớ vẩn gì đấy!”

“À, được rồi, xem ra cậu cũng chả biết ơn tôi.” Bạch Chỉ làm bộ thở dài “Đúng là phí hết cả tấm lòng.”

Nghiêm Vĩnh Cận chẳng biết đáp sao cho phải nữa: “Vâng, báo đáp! Anh cứ nói ạ, cái gì em cũng nghe anh!”

Bạch Chỉ hài lòng nhếch mép, chậm rãi gõ gõ ngón trỏ vào bên miệng mình: “Ừm.”

Ừm??? Ý là muốn làm gì? Nghiêm Vĩnh Cận chưa kịp hiểu: “Miệng tôi dính gì à?” Hắn thậm chí còn tự lau miệng “Sao, sạch chưa?”

Trai thẳng thật đáng sợ… Trong hàng loạt suy nghĩ đang vùn vụt lướt qua đầu Bạch Chỉ, đây chính là câu đầu tiên xuất hiện.

“Ý tôi là… Cậu có thể hôn tôi một cái.”

Cậu vừa nói ra, Nghiêm Vĩnh Cận toàn thân đờ đẫn: “Gì?”

“Tôi nghĩ là câu tôi vừa nói không dùng một biện pháp tu từ nào, rất rõ ràng mà nhỉ?” Thái độ của Bạch Chỉ vô cùng nghiêm túc.

Nghiêm Vĩnh Cận nhìn quanh. Họ đang ở trong phòng mỹ thuật của lớp Bạch Chỉ, giờ đã tan học, mọi người đều đã về hết – dù sao chỉ có nửa ngày được nghỉ, ai cũng muốn dành thời gian về nhà – nhưng… Như vậy không đồng nghĩa sẽ không có ai đi ngang qua mà? Thật sự… được sao?

Hắn nuốt nước bọt, trái tim “thùng thùng” nảy lên.

Hẳn là… Không ai thấy đâu?

Sau khi chuẩn bị tâm lý vô số lần, Nghiêm Vĩnh Cận rốt cục chầm chậm cúi xuống, áp sát gò má Bạch Chỉ. Cậu rất phối hợp nhắm hai mắt lại, dưới ánh mặt trời giữa trưa rọi chiếu căn phòng, hàng mi dài đổ bóng trên làn da trắng nõn của cậu, vẽ nên đường bóng màu đen xinh đẹp. Cảnh tượng hệt như một thước phim điện ảnh, khiến người ta khó lòng tin là thật.

Năm centimet, bốn centimet, ba centimet… Nhưng môi Nghiêm Vĩnh Cận còn chưa chạm tới Bạch Chỉ, từ cửa phòng vẽ bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân. Hắn hốt hoảng đứng thẳng lên, xoay lưng giả bộ đang thưởng thức những bức phác họa và tranh màu dán trên tường,

“Còn chưa đi à?” Trong lớp này, người nói chuyện với Bạch Chỉ khi vắng bóng những học sinh khác chỉ có Liễu Đông.

“Ừ, đi ngay đây.” Bạch Chỉ đứng lên khỏi ghế, bình thản đi rửa tay, gọi Nghiêm Vĩnh Cận đang ở đó giả vờ giả vịt “Còn làm gì đấy, đi thôi?”

“Biết rồi, chẳng qua tôi đang… nâng cao trình độ giám định và thưởng thức thôi.” Nghiêm Vĩnh Cận nghiêm túc đáp.

“Nâng cao mặt ấy cũng vô ích, cậu có vẽ bằng mắt đâu.” Bạch Chỉ chọc trúng tim đen của hắn “Bao giờ cậu học được cách vẽ bằng tay thì tôi tin là trình độ sẽ lên nhanh lắm.”

… Đừng tàn nhẫn vạch trần hắn như thế được không? Nghiêm Vĩnh Cận chỉ có thể thưởng cho cậu một ngón giữa.

“Các cậu cũng xuống à, đi cùng đi.” Liễu Đông gom xong đồ đạc, đột ngột ngẩng đầu nói.

“Cậu cùng đường với bọn tôi à?” Bạch Chỉ nhìn cậu ta đầy vẻ quái lạ.

“…” Liễu Đông câm nín.

“Không cùng đường sao lại muốn đi cùng bọn tôi?”

… Mẹ nó, Bạch Chỉ này sao phũ phàng vậy!!

Sắc mặt Liễu Đông rất khó coi: “Cậu có ý gì hả Bạch Chỉ?”

“Ý trên mặt chữ, cậu không hiểu à?” Bạch Chỉ nhìn cậu ta chẳng khác nào nhìn kẻ ngu ngốc.

“Cậu…” Liễu Đông nổi giận.

Nghiêm Vĩnh Cận có thể đồng cảm với cậu ta… Nhớ lại khi trước, hắn cũng từng bị Bạch Chỉ đối xử như vậy đó!

“Nào thôi thôi, dù sao cũng cùng đi đến cửa trường học được mà.” Nghiêm Vĩnh Cận vội giảng hòa “Muộn rồi đấy, đi nhanh đi!”

“Ha, xin lỗi, tôi không thích. Cậu ta đi cùng bọn mình không phải là thành cái bóng đèn sáng trưng à?”

“…” Cái tên Bạch Chỉ này, thật là mềm không được cứng không xong, khó chơi quá đó.

Liễu Đông không nhẫn nại được như Nghiêm Vĩnh Cận, quay lưng đi thẳng.

“Sao cậu phải như thế với nó?” Nghiêm Vĩnh Cận bất đắc dĩ nói “Khó khăn lắm mới có một…”

“Có một người chịu nói chuyện với tôi hả?” Bạch Chỉ châm chọc cười “Nói chuyện thì được, nhưng tôi không thích nghe người ta bóng gió mỉa mai.”

“Dù sao nó vẫn là bạn học của cậu mà. Với lại không phải trước đây nó với cậu…” Nghiêm Vĩnh Cận cố ý bỏ dở câu “Cậu hiểu mà.”

“À…” Bạch Chỉ lập tức tỏ vẻ “hiểu rồi”, đưa ra kết luận “Thế càng không thể đi với nó, cậu sẽ ghen mất.”

“Cái quái gì!” Nghiêm Vĩnh Cận bật kêu lên.

“Được rồi.” Bạch Chỉ vừa khóa cửa vừa nói “Cậu không biết Liễu Đông đâu, cậu ta kiểu ấy đấy, lúc nào cũng ra vẻ mình tốt bụng, mình vô tội, làm như bản thân không bao giờ chọc vào mấy chuyện phiền phức như thế. Nếu thế còn chọc tôi làm gì? Tôi cũng không muốn nghe cậu ta oán trách “tất cả là tại cậu”. Đường là do mình chọn.” Cậu đột nhiên mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Vĩnh Cận “Cậu thấy có đúng không?”

Không rõ tại sao, Nghiêm Vĩnh Cận tức thì đỏ bừng mặt.

Tên này toàn nói mấy câu chẳng thể lý giải nổi…

Hai người thuận lợi tới nhà Nghiêm Vĩnh Cận, đi một mạch từ phòng mỹ thuật tới đích đến mà dọc đường lại không gặp bất cứ chuyện lạ nào, quả là bất ngờ! Đệt, thời tới nên đổi vận hả?

“Cậu thấy đây có phải là bằng chứng chứng minh vận may của bọn mình đến rồi không?” Nghiêm Vĩnh Cận vênh váo đắc chí rút chìa khóa ra “Trên đường về trường phải mua tờ vé số!”

“Được, mua một tờ.” Bạch Chỉ phụ họa “Sau đó cậu sẽ phát hiện thật ra vận may của cậu cũng không có mấy.”

“Cậu biến đê!” Hắn vừa nói vừa tra chìa vào ổ, mở khóa.

Nghe tiếng cửa mở, mẹ Nghiêm ló ra từ phòng bếp: “Con trai về rồi à?”

Nghiêm Vĩnh Cận trả lời mẹ một tiếng, vươn cổ nhòm vào phòng ăn: “Hôm nay ăn gì đấy mẹ?”

Thức ăn đã được bày xong từ sớm, một nồi nước sôi sùng sục, ba bát nước chấm đã pha sẵn, đủ các loại thịt, các loại viên, nấm,…

“Úi, ăn lẩu!” Nghiêm Vĩnh Cận sung sướng reo lên.

Hôm nay trời lạnh, quá hợp để ăn lẩu!

“Chờ mỗi hai đứa thôi đấy!” Mẹ Nghiêm cười híp mắt bưng rau củ đã rửa sạch từ bếp ra “Nhanh thay quần áo rửa tay chân đi, bắt đầu ăn luôn!”

“Con chào cô.” Bạch Chỉ lễ phép chào bà.

Mẹ Nghiêm vừa nhìn thấy Bạch Chỉ thì không thể không ca ngợi cậu, dìm con mình xuống mấy tầng. Có điều Nghiêm Vĩnh Cận cũng miễn dịch rồi, hắn bị so sánh từ nhỏ tới lớn, chẳng qua trước kia đối tượng là con nhà người ta, bây giờ đổi sang Bạch Chỉ. Kết cục không có gì thay đổi, dù sao hắn cũng không bằng.

Cởi áo khoác, rửa tay xong, ba người ngồi xuống quanh bàn.

Mẹ Nghiêm nhiệt tình gắp thịt dê đã nhúng chín cho Bạch Chỉ: “Ăn nhiều vào, con học hành vất vả lắm nhỉ, gầy cả người này!”

… Nghiêm Vĩnh Cận nghe mà tưởng rằng Bạch Chỉ mới là con trai ruột thịt thất lạc nhiều năm của mẹ mình vậy.

Vừa ăn, mẹ Nghiêm vừa ân cần hỏi chuyện học tập của hai người.

Không có so sánh sẽ không có đau thương. Bạch Chỉ quá xuất sắc, chút tiến bộ vốn không rõ ràng lắm của Nghiêm Vĩnh Cận lại càng thêm bé nhỏ không đáng kể.

Ăn một bữa cơm mà cứ như đại hội dìm hàng hắn vậy.

“Mẹ…” Sau bữa ăn, trong khi mẹ Nghiêm thu dọn bàn, nhân lúc Bạch Chỉ đang giúp mang nồi lẩu đi đổ nước thừa, Nghiêm Vĩnh Cận cợt nhả chạy đến bên bà hỏi “Hai miếng ngọc con xin mẹ đâu?”

“Con nhìn lại điểm chác của con đi, tưởng con học cho người khác à, vừa tiến bộ có một tí là đòi thưởng này thưởng nọ!” mẹ Nghiêm lườm hắn một cái.

Nghiêm Vĩnh Cận im lặng phản bác trong lòng “không phải tại mẹ hỏi con muốn gì sao”. Hắn đang xị mặt định quay đi thì mẹ đã nói: “Được rồi, mua rồi, tí nữa đưa cho con.”

“Vâng, con cám ơn mẹ, mẹ đúng là mẹ con!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức tươi tỉnh. Hắn ôm vai mẹ, đẩy bà tới phòng khách: “Mẹ yêu dấu của con ngồi xuống đi ạ, mẹ vất vả cả ngày rồi, giờ để con dọn!”

“Nhóc thối!” Mẹ Nghiêm cốc đầu hắn “Học ai đấy, cái mồm nói nghe còn hay hơn hát!”

Bây giờ bất kể bà nói gì cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Nghiêm Vĩnh Cận nữa. Hắn vừa khẽ hát vừa chạy vào bếp giúp Bạch Chỉ rửa bát đĩa.

“Có gì mà vui thế?” Bạch Chỉ cười hỏi.

“Không cho cậu biết.” Nghiêm Vĩnh Cận suy nghĩ một chút, lại ghé tai Bạch Chỉ thầm thì “Lát nữa cậu sẽ biết.”

“Được.” Bạch Chỉ cũng không gặng hỏi thêm, đổi chủ đề trò chuyện “Cậu thân với mẹ nhỉ?”

“Cũng không hẳn…” Nghiêm Vĩnh Cận xếp bát đã rửa vào tủ khử trùng “Chủ yếu là hồi còn bé mẹ tôi quản tôi rất chặt. Cậu thấy bố tôi đấy, tôi thi tốt bố tôi cũng chẳng về chúc mừng nửa câu.”

“Ý là quan hệ của cậu với bố tốt hơn cậu với mẹ.” Bạch Chỉ kết luận.

“Nếu như bố có thể bỏ cái tính hễ động tay chân được thì không nói mồm với tôi, tôi đoán là cũng tốt.”

Bạch Chỉ không khỏi cười phì. Cậu nâng tay che miệng, bọt xà phòng trên tay dính cả lên mặt, rõ ràng là một đứa con trai lớn đùng, vậy mà Nghiêm Vĩnh Cận lại cảm thấy cậu thật… đáng yêu!

Rửa bát xong, mẹ Nghiêm nhiệt tình gọi Bạch Chỉ lại gần. Bà mở túi lấy ra hai miếng ngọc bội hình giọt nước, màu sắc rất đẹp, là màu trắng gần như trong suốt.

“Cái này nhé, một cho Tiểu Cận, một thì tặng con, cảm ơn con lâu nay luôn giúp đỡ Tiểu Cận nhà cô.”

“Con cảm ơn mẹ!” Nghiêm Vĩnh Cận nhanh nhảu cầm lấy.

“Cô ơi, đồ quý thế này…”

“Ây da cầm đi, thằng bé này, còn khách sáo gì với cô nữa!” Mẹ Nghiêm không nhiều lời, nhét miếng ngọc vào tay Bạch Chỉ “Cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là món đồ cầu may thôi.” Bà nhỏ giọng tiếp “Cô nghe Tiểu Cận nói rồi, cô còn nhờ đại sư làm phép hộ nữa.”

Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng góp lời: “Chuẩn chuẩn… Không phải gần đây cậu hơi xui à? Cái này giúp đổi vận đấy, nhận đi nhận đi.”

Hắn vừa nói vừa liên tục nháy mắt với Bạch Chỉ.

“Con cảm ơn cô.” Bạch Chỉ không khỏi ngượng ngùng.

“Thế là được rồi!” Mẹ Nghiêm cười híp mắt vỗ vỗ tay cậu “Từ giờ còn phải nhờ con chiếu cố Tiểu Cận nhà cô nhiều hơn nhé!”

Nghiêm Vĩnh Cận hắng giọng: “Mẹ, là chăm sóc lẫn nhau.”

Mẹ Nghiêm trừng mắt lườm hắn: “Con? Con thì giúp gì được người ta!”

Bạch Chỉ cố im lặng, nhưng ý cười nơi khóe mắt vẫn không thể che giấu, Nghiêm Vĩnh Cận âm thầm dứ nắm đấm về phía cậu.

Tối đó, sau khi ăn tối tại nhà Nghiêm Vĩnh Cận, hai người quay về trường. Mẹ Nghiêm đích thân tiễn cả hai xuống tầng, còn ghé qua siêu thị dưới nhà mua cho họ hai túi đồ ăn vặt lớn.

“Bắt xe đi đi.” Trời lạnh như vậy, Nghiêm Vĩnh Cận thật không muốn nghĩ tới cảnh ôm đống đồ lỉnh kỉnh chen chúc trong tàu xe công cộng.

“Được.” Bạch Chỉ giơ tay vẫy một chiếc taxi. Hai người lên xe, báo địa chỉ trường học.

Tài xế là một người rất ít lời, nghe họ nói địa điểm xong cũng chẳng đáp lấy một tiếng “ừ”. Thấy họ đã ngồi tử tế, ông ta đạp ga chạy thẳng.

Hai người mải tán gẫu chuyện trên trời dưới biển, cũng không phát hiện ra có gì bất thường.

“Này, cậu có cảm thấy mẹ tôi nhìn ra cái gì rồi không?” Nghiêm Vĩnh Cận huých Bạch Chỉ.

“Nhìn ra gì?” Bạch Chỉ buồn cười nhìn hắn “Nhìn ra cậu là đồ đần á?”

” Đệt! Cậu mới là đồ đần!” Nghiêm Vĩnh Cận liếc qua tài xế. Ông ta luôn tập trung lái xe, đạp ga rất đều, hoàn toàn chẳng rảnh rỗi để ý tới họ, tuy vậy hắn vẫn nói tránh: “Ý tôi là… Chuyện kia! Ây, cậu hiểu mà!”

“Chuyện gì?” Bạch Chỉ cố ý trêu đùa hắn “Tôi chả hiểu.”

“Chậc, mẹ nó cậu gây sự đúng không?” Nghiêm Vĩnh Cận túm đuôi tóc cậu, kéo nhẹ một cái như thị uy.

“Tôi sợ rồi tôi sợ rồi.” Bạch Chỉ không nhịn được cười rộ lên “Lỡ cậu túm tôi thành hói đầu thì tôi tìm ai để kiện đây.”

Hai người đang đùa giỡn, chiếc xe vốn chạy rất ổn định đột nhiên phanh gấp, Nghiêm Vĩnh Cận theo quán tính ngã nhào vào Bạch Chỉ.

“Không sao chứ?” Bạch Chỉ vội đỡ hắn.

“Không sao không sao.” Nghiêm Vĩnh Cận ngồi lên, ngẩng đầu gọi tài xế “Chú ơi, có chuyện gì thế?”

Vừa ngẩng nhìn, ánh mắt tinh tường của hắn đập thẳng vào một cô gái đang nằm trên cửa kính ô tô. Toàn bộ gương mặt cô ta dán vào lớp thủy tinh, biểu cảm đau đớn tột cùng, nhãn cầu như sắp lồi ra khỏi hốc mắt, khóe miệng lỗ mũi đều rỉ máu. Không, không chỉ là miệng mũi, máu tươi ào ào tràn ra từ cơ thể cô ta như mưa trút, không ngừng men theo kính xe chảy xuống dưới – chiếc xe này tông phải người rồi.
Bình Luận (0)
Comment