Đêm Say Rượu! Bị Đại Lão Kinh Thành Ôm Eo Hôn Đến Đỏ Mặt

Chương 20

Hai chữ “em dâu” bật ra từ kẽ răng anh.

Trong đầu Lục Tinh Dư rối tung, tim đập dồn dập như trống trận, ngây người đứng đó, không biết phải đáp thế nào.

Ánh đèn trong phòng sáng rực, những ngón tay anh thon dài, gân xanh hằn rõ trên mu bàn tay, mang theo một thứ sức mạnh nguyên thủy. Chiếc hộp gỗ dù xa xỉ đến đâu cũng trở nên lu mờ — trong đầu cô chỉ hiện về bàn tay từng yêu chiều mình hết mực đêm đó.

Lương Nghiễn Chi chăm chú quan sát từng cử động nhỏ của cô, mím môi, không nói một lời.

Trong không khí, chỉ còn sự im lặng nặng nề, nhịp tim hỗn loạn cùng ánh mắt bối rối.

Lục Tinh Dư lùi lại một bước, ép mình ổn định cảm xúc:

“Cảm ơn tổng giám đốc Lương.”

Nam Kiều thay cô nhận lấy chiếc hộp.

Anh khẽ nhướng mày, ép giọng:

“Không định mở ra xem quà là gì sao?”

Nam Kiều bước lên ngăn:

“Lương tổng, xin chú ý giữ khoảng cách.”

Ánh mắt Lương Nghiễn Chi rũ xuống, mũi giày da thủ công cao cấp gần như bị tà áo đỏ thẫm của Tinh Dư che khuất. Thêm một bước nữa, quả thực là vượt giới hạn.

Anh vẫn lễ độ buông một câu:

“Xin lỗi.”

Rồi lại thêm:

“Chúc đính hôn vui vẻ.”

Nam Kiều liền thay bạn đáp:

“Cảm ơn Lương tổng.”

Đợi anh quay lưng rời đi, Lục Tinh Dư mới thở phào. Cô ra hiệu Nam Kiều mở hộp. Bên trong hiện ra một tấm chi phiếu, không điền số tiền, chỉ có dấu mộc đỏ chói.

Ngay cả Nam Kiều cũng bất ngờ, nheo mắt cười:

“Tinh Dư, Lương tổng đúng là hào phóng.”

Cô ngồi xuống mép giường, một lúc lâu mới thấy cơ thể ấm trở lại.

“Kiều Kiều, cậu giữ giúp mình tấm chi phiếu này.”

“Ừ, cậu vui lên đi, sắp thoát khổ rồi.”

Đúng 12 giờ trưa.

Phó Minh Sinh đến phòng đón Lục Tinh Dư ra lễ đường. Người tham dự đều là giới quyền quý, vừa uống rượu vừa bàn chuyện làm ăn, mượn cớ tiệc đính hôn để kết nối lợi ích.

Lương Nghiễn Chi ngồi một góc, thản nhiên lướt điện thoại, thần sắc lạnh nhạt như thể ai đó còn thiếu anh cả trăm triệu. Trùng hợp, Phó Lâm cũng hùng hổ bước tới, ngồi cạnh anh, oán giận:

“Anh họ, có người bắt nạt em.”

Anh hơi nâng mí mắt:

“Ai?”

Phó Lâm biết thế lực nhà anh họ vô cùng hùng hậu, không thể thiếu trong kinh thành, liền làm nũng muốn anh bênh vực:

“Không phải là cái cô Lục đó sao, ngạo mạn, coi trời bằng vung.”

Đôi mắt đen của anh liếc qua, khẽ hừ:

“Cô Lục nào?”

Dù sao, hôm nay có tới hai người họ Lục.

Phó Lâm bĩu môi, khoanh tay trước ngực:

“Còn ai nữa? Chính là vị hôn thê của anh cả em đấy. Cô ta tưởng cưới vào nhà họ Phó là yên ổn sao? Mẹ em vốn thích tiểu thư nhà khác cơ. Cái ghế dâu trưởng này giữ được hay không còn chưa chắc, xem cô ta kiêu ngạo được bao lâu.”

Lương Nghiễn Chi cất điện thoại. Chuyện này, từ trước tới nay nhà họ Phó chưa hề đề cập với anh. Anh chỉ biết ông cụ Phó từng hợp bát tự của Phó Minh Sinh và Lục Tinh Dư, nói rằng rất hợp.

Hợp cái quỷ gì chứ!

Không biết gã đạo sĩ vô lương nào phán ra.

“Thế tiểu thư nào mà khiến Phó phu nhân thích đến vậy?”

Phó Lâm lỡ miệng:

“Chẳng phải là Thẩm…” rồi lập tức nuốt chữ cuối, vòng vo:

“Anh họ, không quan trọng là nhà ai. Quan trọng là cô Lục này không phải hạng tầm thường đâu. Dù sao anh cả em cũng chẳng quản nổi cô ta.”

 

Đuôi mày Lương Nghiễn Chi khẽ nhướng, xem như đồng tình.

Phó Lâm níu tay anh nũng nịu:

“Anh họ, anh có giúp em trút giận không?”

Anh thẳng người, nhẹ nhàng gỡ tay cô ta ra. Người ngoài không biết, lại tưởng cô ta đang v* v*n mình.

Lúc này.

Lục Tinh Dư khoác tay Phó Minh Sinh chậm rãi bước vào đại sảnh. Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía hai người, xen lẫn thắc mắc, đố kỵ, chúc phúc — muôn vàn cảm xúc.

Khách khứa đều đã yên vị. Ông cụ Phó bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi. Lương Nghiễn Chi cũng tiến đến, thẳng thắn ngồi ngay cạnh Lục Tinh Dư. Đối diện anh chính là Chúc Khải Mộng – mẹ anh và Lương Chấn Nhuệ – cha anh, cả hai vận vest đen sơ mi trắng, nghiêm nghị hệt như vừa từ hội nghị lớn bước ra.

Nghe nói, mỗi khi họ ra ngoài đều có đoàn xe Hồng Kỳ mở đường.

Chúc Khải Mộng từng trải, nhưng khi nhìn Lục Tinh Dư vẫn cảm thấy có chút nghi hoặc. Bà nhớ hồi nào đó, từng tình cờ thấy trong ví con trai có bức ảnh chụp chung thời đại học với cô. Hình ảnh đã mờ, nhưng giờ Lương Nghiễn Chi lại chẳng ngại ngồi cạnh cô, khiến bà càng chắc chắn phán đoán của mình.

Mối tình đầu giờ trở thành em dâu.

Cục diện có phần kỳ quặc.

Ông cụ Phó thì lại hết sức vui mừng. Bởi Minh Sinh nay đã thành đạt, thêm chỗ dựa nhà họ Lương, từ nay ở kinh thành có thể ngang dọc.

Ông cụ nhìn sang Tần Chính Quốc, cười:

“Thông gia, cảm ơn đã nuôi dạy được cô con gái xuất sắc thế này. Nghiễn Chi, rót rượu đi nào.”

Lương Nghiễn Chi mắt không buồn chớp, rượu cuối cùng do nhân viên phục vụ rót.

Mọi người nâng ly chúc mừng. Phó Minh Sinh chu đáo rót cho Tinh Dư một ly nước ấm, còn gắp thức ăn cho cô.

“Là phúc khí của Tinh Dư mới có thể ở bên Minh Sinh.” Tần Chính Quốc nở nụ cười khách khí.

Một câu tâng bốc, một câu đáp lễ, lời qua tiếng lại đầy xã giao.

Tiệc được nửa chừng, đôi uyên ương đứng lên mời rượu.

Tà váy đỏ của Lục Tinh Dư dài rộng, khi cô đứng dậy lỡ giẫm phải, cả người loạng choạng. Lương Nghiễn Chi theo bản năng đưa tay đỡ, đầu ngón tay ấm nóng chạm vào eo cô, gọn gàng mà hữu lực.

Cô cúi mắt, vô tình bắt gặp ánh nhìn của anh, tim như bị luồng điện giật.

Anh rút tay về, đặt trên bàn, ngón cái và ngón trỏ khẽ miết, như vẫn còn vương lại dư vị chạm vào.

Trong không khí ồn ào, chẳng ai chú ý, nhưng Chúc Khải Mộng đã bắt trọn tia nhìn vương vấn giữa hai người.

Phó Minh Sinh cúi đầu quan tâm, nắm cổ tay cô:

“Em không sao chứ?”

Cô khẽ lắc đầu, vành tai đỏ lên:

“Không sao.”

Trong khi rót rượu, ánh mắt anh vô tình liếc sang Lương Nghiễn Chi.

Ông cụ Phó tiếp tục giới thiệu:

“Đây là cô, dượng, cũng là cha mẹ của Nghiễn Chi.”

Lục Tinh Dư hai tay nâng ly:

“Con chào cô, chào dượng.”

Chúc Khải Mộng và Lương Chấn Nhuệ toát ra khí chất xa cách, như thể chẳng ở cùng một tầng với người xung quanh. Ít nói, nhưng mỗi chữ đều nặng tựa ngàn cân.

“Minh Sinh, con phải đối xử thật tốt với Tinh Dư.” Chúc Khải Mộng khẽ mỉm cười.

“Đương nhiên rồi. Dù chỉ là qua mai mối, nhưng con đã để tâm đến cô ấy từ lâu.”

Nghe vậy, bàn tay nắm ly rượu của Lương Nghiễn Chi siết chặt. Anh thực sự đã đánh giá thấp người em họ này.

Ngay cả Lục Tinh Dư cũng thoáng sửng sốt.

Phó Minh Sinh cảm nhận ánh mắt cô, liền trao lại một cái nhìn an ủi.

Tiếp đến, đến lượt Tần Chính Quốc. Phó Minh Sinh kính rượu:

“Ba, cảm ơn đã gả Tinh Dư cho con. Sau này con nhất định sẽ đối xử với cô ấy gấp bội. Chúng con cũng sẽ thường xuyên về thăm ba.”

Ý tứ trong lời nói chính là: sau này Lục Tinh Dư sẽ không còn thường xuyên lui tới nhà họ Lục nữa.

Tần Chính Quốc tuy có chút không vui, nhưng ông ta không quên, lần này giao dịch với nhà họ Phó là năm trăm triệu.

Tinh Dư có về nhà hay không, vẫn do sự uy h**p của ông ta quyết định…

Bình Luận (0)
Comment