Phó Minh Sinh mặc bộ vest đen, ẩn mình trong màn đêm, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn Lục Tinh Dư, tựa như chứa đầy oán khí.
Ánh đèn mờ hắt lên bờ vai anh, gương mặt anh thoáng hiện nét phức tạp.
“Phó thiếu, sao anh lại ở đây?”
Anh khẽ nhếch môi:
“Vài ngày không gặp, anh đến xem em thế nào.”
Phó Minh Sinh tiến lên, định nắm lấy ngón tay cô, nhưng Lục Tinh Dư khéo léo tránh né:
“Anh đợi ở đây lâu rồi à?”
Biết tin cô cùng Lương Nghiễn Chi đi dự tiệc, anh liền chờ sẵn ở đây, muốn xem cô mất bao lâu mới về nhà.
“Hơn một tiếng. Chỉ là không ngờ, em lại bước xuống từ xe của anh họ.” Phó Minh Sinh ngụ ý sâu xa, bổ sung:
“Dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng em xuống xe của anh họ muộn thế này, anh cũng khó tránh khỏi suy nghĩ linh tinh.”
Lục Tinh Dư kiên nhẫn giải thích:
“Anh hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đi dự tiệc cùng Lương tổng, anh ấy uống say, tôi đưa anh ấy về nhà. Vừa rồi là trợ lý Tề đưa tôi về.”
Anh bất giác nhíu mày:
“Luật sư cũng cần đi dự tiệc sao?”
“Thỉnh thoảng cũng cần.”
Được câu trả lời như vậy, sắc mặt anh dịu lại, nở nụ cười nhạt:
“Giờ đã gần nửa đêm, anh có thể lên trên ngồi một lát, xem thử chỗ ở của em không?”
Cô lấy lý do mai còn đi làm để khéo léo từ chối.
“Được, vậy em nghỉ sớm đi. Có chuyện gì cứ liên lạc với anh. Ông nội nói tối mai đến nhà họ Cố dự tiệc, đến lúc đó anh sẽ đến Tập đoàn Quốc Liên đón em.”
“Vâng, anh đi đường cẩn thận. Sau này không cần cố ý đến đây tìm tôi.”
Ánh mắt anh dịu dàng:
“Được, em nghỉ sớm đi.”
Lục Tinh Dư gật đầu, đi lướt qua anh vào thang máy.
Chỉ khi thấy đèn trong căn hộ cô bật sáng, Phó Minh Sinh mới rời đi.
Ngồi trong xe, lửa ghen tuông trong mắt anh bùng lên. Dù chỉ là hôn nhân hình thức, nhưng anh vẫn phải áp đảo Lương Nghiễn Chi. Suốt bao năm qua, bên ngoài luôn có người đem anh ra so sánh với anh ta.
…
Trên đường đến Tập đoàn Quốc Liên.
Trợ lý Tề Vân tâm trạng vui vẻ, khiến Lương Nghiễn Chi ở ghế sau chú ý.
Anh hờ hững mở mắt:
“Cậu vui thế?”
Tề Vân vội thu lại nụ cười, mím môi:
“Lương tổng, tôi… chẳng lẽ ngài không vui sao?”
Từ kính chiếu hậu, anh nhìn thấy gương mặt bình thản của Lương Nghiễn Chi, tự hỏi có phải một đêm say rượu đã khiến anh quên hết chuyện hôm qua?
“Không vui.”
Tề Vân sững lại. Không đúng, chuyện này chẳng hợp lý chút nào.
“Lương tổng, hôm qua ngài uống say, là luật sư Lục giúp tôi đưa ngài về. Cô ấy còn không cho tôi vào nhà, một mình gắng sức dìu ngài vào tận bên trong. À, cô ấy sống ở Tảo Viên.”
Anh thầm nghĩ: Dù sao người trong cuộc không ở đây, mình có thêm mắm thêm muối cũng chẳng sao.
Gương mặt Lương Nghiễn Chi vẫn bình thản, nhưng đáy lòng đã nổi sóng:
“Đến Tảo Viên đi.”
“Rõ!”
Tề Vân lập tức đánh lái, quay đầu xe.
Đến nơi, Lương Nghiễn Chi lại không xuống xe. Chỉ thấy Phó Minh Sinh từ Rolls-Royce Phantom bước ra, mở cửa xe, Lục Tinh Dư cúi người ngồi vào.
Đúng là đến sớm không bằng đến khéo.
Tề Vân còn đang nghĩ nên an ủi ông chủ thế nào, thì bắt gặp anh ngả người ra ghế, khóe môi cong lên, giọng điệu cũng nhu hòa đi vài phần:
“Về Quốc Liên.”
“Vâng, Lương tổng.”
Maybach âm thầm bám theo Rolls-Royce, cùng tiến vào gara.
Chỉ là, Phó Minh Sinh và Lục Tinh Dư xuống xe trước. Anh còn làm bộ đưa tay khẽ chạm lên tóc cô, nói thêm vài câu. Lục Tinh Dư chỉ mỉm cười lịch sự, trong mắt người ngoài, họ quả thật giống một cặp vợ chồng mới đính hôn tình cảm hòa hợp.
Nhưng Lương Nghiễn Chi không hề tức giận, vì anh phát hiện ra một điều thú vị.
Trước khi rời đi, ánh mắt Phó Minh Sinh cố ý quét về phía chiếc Maybach gần đó. Trong khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ngôn ngữ vô thanh như đã lặng lẽ giao thoa.
Lục Tinh Dư nhìn đồng hồ, liền vội vàng chạy vào thang máy. Tiếng giày cao gót vang vọng khắp gara yên ắng.
Anh từ tốn bước xuống xe, dáng vẻ trong bộ vest đen vừa tùy ý vừa khí khái, một tay đút túi, giọng lười nhác:
“Luật sư Lục, chưa kịp về nhà, đã được vị hôn phu đưa đến rồi à?”
Nghe anh nói, Tề Vân chỉ cảm thấy mấy câu sáng nay mình nói đều uổng phí. Sao lời từ miệng Lương tổng nghe sao mà chói tai thế này…
Lục Tinh Dư khẽ th* d*c, đáp một tiếng “Ừm.”
Thang máy vừa mở cửa, Lương Nghiễn Chi liền cất lời mời:
“Cùng đi?”
“Cảm ơn Lương tổng.”
Anh nghiêng mắt:
“Tôi không thích lời cảm ơn suông, thích hành động hơn. Nếu tôi muốn cảm ơn em, tôi cũng sẽ dùng hành động để bày tỏ.”
Cô khẽ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, thang máy đã dừng ở tầng 33.
Lúc này, trưởng phòng pháp vụ của công ty – Tang Vân Chu vội vàng bước đến. Sau khi chào hỏi Lương Nghiễn Chi, anh ta liền đưa hợp đồng cho Lục Tinh Dư:
“Luật sư Lục, hôm qua tôi gặp chút vấn đề, muốn trao đổi với cô. À đúng rồi, cô chưa ăn sáng phải không? Tôi có mua hoành thánh với quẩy ở Nam Môn Đốc, muốn mời cô nếm thử.”
Lương Nghiễn Chi đã mở cửa văn phòng, nghe vậy liền cất giọng từ xa:
“Luật sư Lục, nếu không phiền, chia tôi chút bữa sáng nhé.”
Lục Tinh Dư khựng lại, tưởng mình nghe nhầm. Sau thoáng sững sờ, cô vội đáp liền mấy tiếng “Được, được.”
Tề Vân vừa từ thang máy chuyên dụng bước ra, trông thấy cảnh tượng “drama” này, bèn lặng lẽ giấu phần bữa sáng mua ở Đàn Nhã Cư ra sau lưng…
…
Mười mấy phút sau, Lục Tinh Dư đưa phần ăn cho phòng thư ký, nhờ họ mang vào văn phòng Lương Nghiễn Chi.
Anh nhìn hộp đồ ăn bình dân tỏa mùi hương hấp dẫn, cân nhắc hồi lâu. Cuối cùng, khi bụng sôi lên, anh mới tháo túi nilon trắng, lấy muỗng nhựa, múc một thìa hoành thánh. Mềm mại, thơm ngậy.
Ăn thêm một miếng quẩy vàng ruộm, dầu giòn lan khắp khoang miệng, bất ngờ lại thấy ngon.
Ăn xong, anh ngả người vào ghế da, đưa tay khẽ ngửi, mùi cũng không nồng lắm, chấp nhận được.
Tề Vân bước vào báo cáo công việc, trông thấy trên bàn gỗ sồi bày món ăn chẳng hề hợp với phong cách ông chủ, trong lòng muốn cười.
Trước khi anh ta kịp mở miệng, Lương Nghiễn Chi liền lên tiếng:
“Trợ lý Tề, tôi có một người bạn…”
Khụ khụ khụ.
Tề Vân vội che miệng cười:
“Ngài nói đi.”
“Bạn tôi… người yêu cũ có bạn trai rồi, nhưng chưa đăng ký kết hôn…”
Chưa kịp nói hết, Tề Vân đã chen vào:
“Lương tổng, chuyện này tôi biết. Tôi cho rằng, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn cơ hội. Dù chen chân không vẻ vang gì, nhưng ít nhất không để lại tiếc nuối. Hơn nữa, trong công ty còn chẳng mấy ai biết luật sư Lục đã đính hôn. Cô ấy ở pháp vụ, nhân sự, tài chính, marketing đều được coi là ‘bánh bao thơm’ cả.”
Ánh mắt Lương Nghiễn Chi đột nhiên sắc bén, chăm chú nhìn anh, nheo mắt:
“Trợ lý Tề biết nhiều nhỉ?”
Tề Vân cúi đầu, mắt đảo lia lịa. Lỡ lời nói thẳng tên Lục Tinh Dư rồi. Nhưng thôi, cùng lắm thì chết, cũng phải chết có giá trị:
“Lương tổng, tôi cảm thấy, gần nước thì được hưởng trăng trước.”
Anh bỗng đứng dậy, xắn tay áo sơ mi trắng, để lộ cánh tay rắn chắc, đôi chân dài vắt chéo:
“Đi thôi, xem thử ‘bánh bao thơm’ mà cậu nói, đang làm gì.”