Đêm Tân Hôn Ngủ Trong Quan Tài

Chương 20

Đêm tân hôn của Trạch Khiết Long và Thẩm Trúc Bạch một lần nữa được diễn ra, nhưng lần này không có vải đỏ. Không phải mặc áo cưới, hay là có lời chúc từ người thân bên gia đình.
Nơi tổ chức lễ cưới chính là phòng ngủ của cả hai người, bên cạnh cậu là Trạch Khiết Long đã được mặt đồ mới. Cậu cũng thay một bộ đồ khác thật đẹp, hai người ngồi dưới đất cạnh chiếc giường. Cùng một nồi súp cua lớn, một dĩa gà luộc và nồi thịt kho tàu thơm phức bên cạnh.
" Cạn lon, mừng ngày họ Thẩm tôi lấy chồng "
Trạch Khiết Long nâng lon bia người kia vừa cúng cho mình xong rồi cạn ly với cậu.
" Sau này hy vọng cậu làm một người vợ tốt lo hướng khói cho tôi"
Thẩm Trúc Bạch cười khà khà, vẻ mặt tự đắc thề thốt.
" Đương nhiên, tôi nhất định sẽ lo hướng khói cho anh. Anh chưa chết hẳn, tôi hứa sẽ tìm ra xác cho anh. Nghe rõ chưa ?"
Nét mặt của Thẩm Trúc Bạch hùng hồn như thể " mấy chuyện này anh mày lo được" khiến Trạch Khiết Long không khỏi cười trừ.
Hai người cứ thế, tôi nói một câu- anh bồi tôi một câu. Thế là cũng xong năm lon bia.
Đối với Thẩm Trúc Bạch, năm lon bia không thể làm cậu say được. Nhưng dù sao ăn uống cũng đã xong, hôm nay ra ngoài cũng hoạt động nhiều. Hết chửi lộn với ma rồi lại đánh quỷ, sau đó còn đi mua sắm làm cho cậu mệt mỏi.
Dọn dẹp xong hết thảy mọi thử, Thẩm Trúc Bạch trèo lên giường ngủ say như chết. Trạch Khiết Long nhìn con người bê tha này rồi chỉ biết cười nhẹ lắc đầu.
Hắn nhìn cậu một lúc lâu, sau đó bàn tay tự nhiên vuốt lên đầu họ Thẩm. Miệng thì thầm.
" Không ngờ lại có một người vợ ngớ ngẩn đến thế không chịu được"
Trạch Khiết Long sau khi nhìn ngắm vợ mình xong cũng an vị trên di ảnh. Hắn trú ngụ trong đó, cũng chẳng muốn chơi với ai.
Thôi thì ở trong di ảnh, nhìn Thẩm Trúc Bạch cả đêm cũng được.
Họ Thẩm ngủ xấu tính xấu nết, hết lăn qua bên trái rồi lại trườn qua bên phải. Chỗ nào trên giường cậu cũng đều tìm đến, cuối cùng... Cái con người này lại an phận với tư thế ngủ chổng mông lên trời.
Trạch Khiết Long thu cái dáng ngủ kia vào mắt. Di ảnh trên bàn thờ bỗng nhiên ngẩm nghĩ.
" Ái chà chà! Mông mẩy nhỉ? tròn xoe..."
Đêm còn dài, ngắm mông vợ mình còn lâu. Không sao...không sao!
Sang đến sáng hôm sau, Thẩm Trúc Bạch dậy từ rất sớm.
Cậu mắt nhắm mắt mở xuống nhà bếp ăn sáng. Sáng hôm nay lại được ăn trứng ốp la. Người trong nhà nghe tin cậu chủ có thể xuống bếp ăn cơm, ai nấy cũng không còn sợ nữa. Cứ thế lại nấu trứng cho cậu chủ ăn.
Thẩm Trúc Bạch nhìn Trạch Khiết Long nhàn nhã ăn sáng, bỗng dưng bĩu môi nói.
" Sung sướng nhỉ, làm ma mà cái gì ngon cũng chừa phần cho anh"
Trạch Khiết Long không nói, cứ thế mà ăn sáng. Mặc cho người bên cạnh tùy ý nói mình ra sao.
Mẹ chồng tối qua đi chơi về muộn, cho nên họ Thẩm lại tiếp tục tự do. Ăn sáng xong, cậu cùng Thẩm Trúc Bạch đi đến nơi mà tên quỷ Đổng Du kia trú ngụ.
Trạch Khiết Long nói chỗ ở của Đổng Du không xa, đi bộ tầm mười lăm phút là đến. Nó nằm ở một cái miếu hoang gần bãi đất trống, chỗ đó còn được gọi là nghĩa địa sắp giải thế. Vì người ta sắp san bằng chỗ đấy đó để xây thêm nhà cửa.
Thẩm Trúc Bạch mang balo lên vai, trong đó cũng chỉ có một bộ đồ. Nhưng cậu mang theo, để lát nữa còn đựng thêm một chút đồ khác.
Vẫn là Trạch Khiết Long đồng hành cùng Thẩm Trúc Bạch. Lần này cậu đã rút kinh nghiệm, muốn vừa đi dạo vừa nói chuyện với Khiết Long mà không bị chê là khùng thì nên đeo khẩu trang vào. Che cái miệng lại, lúc đó cậu nói gì cũng đâu ai hay?
Hai người tản bộ, vừa đi vừa nói. Hầu như cũng chỉ bàn đến chuyện âm dương, những thứ quỷ quái sau này cậu phải gặp.
Trạch Khiết Long còn khuyên cậu nên về gặp gia đình, bởi vì gia đình chính là người hiểu rõ năng lực của cậu.
Thẩm Trúc Bạch ghi nhớ điều này, sau đó ghé vào một tiệm trái cây mua một ít hoa quả. Cậu bỏ vào balo, sau đó lại tiến về phía trước.
Thẩm Trúc Bạch đi một hồi cũng đến nơi.
Một ngôi miếu nhỏ âm u sập xệ đã đổ nát vài nơi hiện ra trước mắt cậu. Thẩm Trúc Bạch được khai nhãn, có thể thấy được tà khí xung quanh đây. Nó nhiều cực kì, hầu như bao bọc xung quanh ngôi miếu này.
Xung quanh còn có mấy ngôi mộ cũ kĩ đã không còn nhìn thấy tên người chết. Cậu nhìn xung quanh, chỉ thấy có vài oan hồn đang vất vưởng ngẩn ngơ nhìn cậu.
Thẩm Trúc Bạch quan sát ngôi miếu, sau đó gọi.
" Này! Đổng Du có trong đây không ?"
Tiếng cậu vừa gọi vào, rất nhanh đã có câu trả lời. Bên trong vọng ra tiếng của Đổng Du.
" Con ma nào dám gọi đích danh của tao? Muốn tao bẻ gãy chân đứa đó không ?"
Ở bên ngoài này... Thẩm Trúc Bạch bỗng nhiên nở nụ cười không mấy thân thiện cho lắm.
Trạch Khiết Long ở bên vỗ vai cậu, miệng thầm nói.
" Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Cậu đừng đánh nó nữa nhé..."


Bình Luận (0)
Comment