Trong phòng Công Nam,
Thiên An co người ngồi bên một góc giường.
Nó sợ hãi, nó hoang mang, nó lo lắng.
Từ khi Công Nam rời khỏi, nó rõ ràng cảm nhận được có gì đó rất không ổn.
Dẫu rằng Bác Liễm vẫn nói với nó rằng không có chuyện gì cả.
Vậy thì tại sao ngoài cửa lại có cả người đứng giữ?!
Còn nữa, tiếng ồn ào huyên náo khắp các cổng của đám phóng viên, ít nhiều cũng lọt vào tai nó.
Nó không hiểu gì cả. Lộn xộn lắm. Nó đã cố gắng đứng hàng tiếng đồng hồ lặng mình, lắng tai nghe, nhưng những lời kia vọng lại từ xa đều không rõ ràng.
Trên tay nó siết chặt chiếc điện thoại có nút bấm.
Nó đã gọi cho anh Nam của nó tất cả là sáu lần rồi. Nhưng vẫn không có một ai nghe máy.
Bóng đêm phủ qua mắt nó nhân hàng vạn lần những cái tích tắc thành từng đoạn khoảnh khắc dài lê thê.
Nó sợ, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Nó cố gắng bật loa hết cỡ, nhét thật sâu chiếc tai nghe,để những âm thanh từ chiếc MP3 kia, những bài hát mà nó thích nhất kia, tràn vào trong tai nó, phá đi suy nghĩ tĩnh mịch của nó.
Nhưng, không thể.
Hàng trăm hàng vạn lần những câu hỏi" có chuyện gì" " anh ấy đâu rồi" " khi nào thì anh ấy sẽ về" " tại sao"
Như ăn mòn, ăn mòn nó.
Mông lung quá. Thức ăn trên bàn cũng đều nguội ngắt cả.
Nó làm sao nuốt nổi đây?
Cuộc đời này của nó, chỉ có một mình anh.
Anh cười, nó vui.
Anh im lặng, nó cũng sẽ im lặng theo.
Nó như một cây tầm gửi nương theo cành nhánh của thân gỗ là anh.
Thân gỗ vươn mình ra bao nhiêu, tầm gửi lại bám chặt theo bấy nhiêu.
Cây chết, tầm gửi cũng sẽ héo tàn theo.
Cuộc đời khốn khổ, cay nghiệt của nó bị hạn chế tiếp xúc rất nhiều.
Khi những đứa trẻ cùng tuổi còn chơi ô quan, nhảy cao, ném con quay. Thì bản thân nó chỉ dám đứng nép bên tấm vách rách nát thèm thuồng.
Mỗi khi bị phát hiện, đều là bị ném đá đuổi đi.
Cho đến suốt những năm ăn rừng nằm suối, nóng lạnh gì cũng chỉ là một vạt áo mỏng cũ sờn.
Cũng giống như tất cả những đứa trẻ nơi hang ổ ấy, nó bị cấm nói chuyện hay chơi đùa với bên ngoài thôn bản.
Nhân sinh quan ở đâu?
Khi bốn bể đều là những đàn anh, không phải là đang nghiện ngập hút chích, thì cũng là ngủ mê mệt sau những chuyến đi hàng dài ngày.
Nó, làm gì có khái niệm thế nào là " xứng đôi vừa lứa",
Nó, cũng làm gì có khái niệm thế nào về " khoảng cách và địa vị ".
Nó, chỉ có mỗi một thứ tình cảm thuần khiết đến đau lòng.
Dành cho anh.
- ---------
Nó không quên lời dặn của anh, nó không rời khỏi phòng dù chỉ là nửa bước.
Nó ngồi đây giương đôi mắt mơ màng lên chờ đợi.
Chờ, Anh Nam của nó sẽ nhanh chóng bàn giao xong, trở về với nó.
Nhưng anh không nghe máy của nó nữa.
Vô vọng,
Nó thấy bản thân mình thật sự rất đáng ghét, nó giận, giận lắm.
Nó giận vì sao mắt nó không mau khỏi, giận vì sao chỉ là nhìn thấy thôi, nó lại cũng không làm được?
Có phải nếu như nó không bị mù, giờ này nó có thể đi tìm anh Nam của nó hay không?.
Hoặc ít nhất, cũng có thể chạy bung ra ngoài, hỏi xem những kẻ đang xôn xao dưới cổng kia rằng, anh Nam của nó làm sao rồi?
Sự day dứt xé nát tâm gan nó.
Nó buồn.
Tất cả những gì trong sự cuống cuồng sốt ruột đầy lồng ngực, nó lại chỉ có thể ngồi một chỗ, bất lực trong bóng tối.
- ---------
Tiếng bước chân lạ lắm.
Tiếng bước chân khá nặng, dồn dập, lại không chỉ có một người.
Nó vội hỏi:
- Ai.. ai vậy?
Trân Châu ra hiệu cho hai kẻ người làm trong gia đình bà Quỳnh Chi tạm thời đứng đó.
Trân Châu tiến lại gần bên cạnh nó, lời lẽ trước mặt hai người làm kia tỏ ra cực kỳ đạo lý:
- Thiên An, chị cũng không nghĩ được, em lại là người như vậy.
- Anh Nam tội nghiệp em, đưa em về đây, cho em ăn, cho em mặc. Lại còn mời cả thầy dậy nấu ăn về đây cho em.
- Vậy mà cuối cùng em báo đáp anh ấy như thế sao?
Thiên An lặng người. Khuôn mặt rõ ràng là bối rối không hiểu.
Nó rất ngoan, nó luôn nghe lời, nó không chạy ra ngoài.
- Chị, chị lại nói bậy đúng không?
- Anh Nam bảo, từ giờ gặp chị em không cần phải nói chuyện.
- Chị đi ra ngoài kia đi.
Trân Châu nhăn mặt:
- Xem thái độ này của em, là thực sự còn chưa biết?
- Anh Nam bị bắt đi rồi, mấy cái chuyện em ve vãn mồi chài anh ấy đều đã bị người ta phát hiện và ghi lại.
- Có người kiện anh ấy tội dâm ô vị thành niên.
- Em rõ ràng biết mình chưa đủ tuổi, vậy mà còn dám làm ra những chuyện như vậy khiến anh ấy vạ lây.
Thiên An gần như nghẹt thở.
Đôi mắt vô hồn mở tròn thật lớn.
Bắt giam?
Đi tù?
Dâm ô?
Chưa đủ tuổi....
Nó ôm lấy ngực, bất động nghe từng nhịp tim đập bung loạn.
Thảo nào, thảo nào anh ấy nói phải đi!
Thảo nào nó gọi cho anh ấy mãi mà không được!
Nó ngước lên, lắp bắp mãi trên môi:
- Bây giờ... Bây giờ... làm sao?!
- Phải làm sao?
Sau đó, nó dường như quên mất bản thân bị mù,
Lập tức vung chân loạng choạng xuống giường muốn chạy đi!
Nó phải đi cứu anh Nam của nó,
Nó phải đi gặp anh Nam của nó.
Nó phải cho mọi người biết được rằng tất cả là do nó, anh Nam không có lỗi, không có lỗi gì cả!
Bịch!!!!
A!!!!!!
Nó vì quá vội mà lập tức ngã dập ngực xuống đất.
Trong bóng tối đen kịt, nó chỉ cảm thấy sự vô dụng bất lực, cùng tội lỗi chất đầy khảm sâu lên thân nó!
Vì nó,
Đúng rồi!
Là vì nó mà anh Nam bị bắt.
Nó quờ quạng, nó cố gắng đứng dậy.
Trân Châu nhìn một cảnh mù lòa bò xoải dưới đất, cười đến là đắc ý trong lòng.
Để tao thực sự xem thử, khi nghe tin chỗ chống lưng duy nhất của mày cũng sụp luôn rồi.
Mày, sẽ bấu víu vào ai?
Trân Châu gật đầu với hai kẻ người làm kia.
- Đưa đi.
Hai bên nách Thiên An lập tức bị xốc mạnh lên.
Nó giãy dụa:
- Các người, đưa tôi đi đâu?!
- Tôi không muốn đi cùng các người!
- Tôi phải đi gặp anh Nam!
Trân Châu đương nhiên vẫn tỏ ra đủ thái độ gia giáo:
- Chỉ là đi xét nghiệm máu thôi.
- Mẹ của em chết vì AIDS đúng không? Em lại còn là một tên điếm,
- Thật sự mẹ anh ấy lo lắng lắm đấy. Sợ, sẽ nhiễm những thứ bẩn thỉu từ em.
Lời nói như dao, cứa từng miếng từng miếng đến chút lòng tự trọng còn sót lại cuối cùng của nó,
Nhưng, nó không quan tâm nữa.
Lòng tự trọng của nó quan trọng lắm sao?. Không. Nó chẳng cần,
Bởi vì nó đã muốn thở từng ngụm đều đau rồi, khi nghĩ đến đôi tay kia giờ đây mang còng, quân phục trên người đều bắt buộc phải thay ra,
Nước mắt nó trải xuống.
Nó muốn tới đồn cảnh sát, nó muốn lập tức nhận hết lỗi lầm về mình.
Nó không giãy dụa nữa. Nó lết từng bước chân rệu rã theo cái kéo tay chắc nịch và đau đớn của hai kẻ người làm.
Chiếc xe bốn chỗ lăn bánh.
- ------
Vì yêu anh.
Vì thích anh.
Trong tiếng nổ vỡ tan đêm hôm ấy, nó cậy mười đầu ngón tay đều vỡ nát, đấu tranh giành giật từng hơi thở với tử thần.
Rồi,
Người ta có đánh nó, chửi nó, bao nhiêu nó cũng chịu.
Nhưng nó nhất quyết không rời đi.
Vì yêu anh.
Vì thích anh.
Người ta bắt nó cắn răng gập người xin lỗi một chuyện nó không sai, nó cũng chịu.
Chỉ là nhất quyết không rời khỏi anh,
Nhưng, nếu ở bên cạnh nó, vì nó, lại khiến anh bị bắt đi, bị tổn thương, bị mất mát.
Vậy thì, nó sẽ từ bỏ.
- -------
Trên xe,
Ngón tay lạnh khảm sâu vào da thịt, môi nó run run, cắn đến đỏ bừng.
Mãi một lúc, từ sâu trong cổ họng, nó mới có thể nói ra được.
- Sau khi xét nghiệm.
- Em muốn tới đồn cảnh sát.
- Là lỗi của em, tất cả là lỗi của em.
- Em muốn đầu thú.
- Anh ấy không có lỗi gì cả.
Hai kẻ người làm sửng sốt nhìn nhau.
Thế nhưng Trân Châu thì lập tức vun vào đồng ý:
- Em nghĩ như thế là rất phải.
- --------
Trân Châu ngồi bên cạnh ghế phó lái. Đôi mắt đẹp hài lòng nhìn lên gương chiếu hậu.
Đơn giản như vậy sao?
Xét nghiệm máu?
Hửm?
Rồi thì để thằng oắt con này đến đồn khai ra vài ba câu phủ nhận,
Trân Châu cười nhỏ trong lòng.
Thế nhưng nếu chỉ có vậy, làm sao có thể có cơ hội đẩy người vào cái lưới mà cô mới cất công giăng ra kia?
Vả lại, cô tin chắc chắn nó không bị bệnh.
Công Nam dẫu có bại hoại thế nào cũng không phải là một kẻ ngu đến mức " ăn " bừa.
Cô đã cố ý nhận việc này vào người, đương nhiên phải có mục đích khác.
Công Nam ơi là Công Nam, tôi đời nào dễ để cho cái danh con dâu nhà này đi lọt vào tay một thằng mù kia chứ?
Nằm mơ đi!.
Nỗi nhục ngày hôm đó, tôi sẽ tính trên cả anh lẫn nó!
Anh đừng hòng dễ dàng rửa sạch được tội. Nó- cũng đừng mong thoát khỏi được tay tôi.