Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh

Chương 30

Tám tiếng đồng hồ trên xe,

Công Nam anh đã trải qua như thế nào đây?

Sau này, đến chính anh còn không dám nghĩ tới nữa.

Thiên An, giờ này em đang ở đâu?!

- -------

Bảy giờ sáng.

Công Nam xuống xe cách bến xe Đà Lạt 2 điểm, thay một bộ quần áo tạm gọi là sạch sẽ, kéo chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt, đổi qua xe ôm đi vòng vào trung tâm.

- ------

Bệnh viện.

Gia Khôi vừa bước chân xuống căng tin, liền nhận được điện thoại. Là số lạ?!

Gia Khôi hơi nhíu mày một cái, nhưng vẫn nhấc điện thoại lên.

" Alo.

Chào anh, chúng tôi bên công ty nhà đất, thủ tục sang nhượng nhà của anh có chút trục trặc, hiện tại anh đang ở đâu, chúng tôi sẽ cử người đến để trao đổi lại.

Gia Khôi sau mấy ngày mệt mỏi, cũng không có suy nghĩ gì nhiều, lập tức trả lời ngay"

Tôi đang chăm người ốm ở bệnh viện X, phòng X dãy X.

Được "

Cúp máy rồi, đón lấy hai hộp cháo lớn trên tay, mới vặn người một cái, quay trở lại phòng bệnh.

Thực sự là chăm người bệnh mệt muốn chết!

Cả đêm hôm qua bản thân hầu như không được ngủ lấy một chút nào. Giữa đêm tên nhóc đó tỉnh, đã nghĩ là sẽ tỉnh luôn chứ.

Vậy mà suýt nữa thì dọa cậu đái ra quần.

Máu nó cứ trào ngược ra, rỉ cả ra khóe mắt, khóe tai.

Các bác sĩ cũng nháo nhào hết cả, hiện tượng trào máu ngược thế này rất hiếm khi gặp phải.

Cuối cùng chẩn đoán là do giảm áp đột ngột của đường thở.

Cậu cũng chả hiểu lắm.

Nhưng chí ít thì cũng không nguy kịch tới tính mạng.

Thế là được rồi.

Đời người còn mạng là còn tất cả.

Nhưng, nỗi đau kia, e rằng không dễ dàng quên đi như thế.

- ---------

Làm sao quên cho được?

Nó mở mắt ra rồi.

Ánh sáng nhạt nhòa không quá rõ, theo viền máu đỏ nơi khóe mắt vẽ ra một màu hơi loang lổ.

Chắc là đau nhức lắm?

Nhưng, nó chẳng còn cảm thấy gì nữa.

Hơn bảy giờ sáng.

Sau suốt ngần ấy tháng mù lòa, nó lại có thể thấy được thứ ánh sáng mà nó hằng mơ ước.

Công Nam,

Anh đã không nói dối em.

Em chỉ là tạm thời mất đi thị lực mà thôi.

Thế nhưng, tại sao anh lại nói dối em rằng anh sẽ ở bên em một đời này?

Tại sao chứ?

Em có cần gì đâu?. Giá như anh cứ nói thật ngay từ đầu rằng, anh đối với em chỉ là thương hại.

Như thế có lẽ em sẽ dễ chịu hơn một chút chăng?

Ánh sáng này, bây giờ, có hay không em cũng không cần đến nữa.

Nó không khóc, không cười,

Gian phòng mờ ảo trước mặt nó dần hiện ra.

Bảy giờ sáng,

Vắng lắm,

Lại chẳng có mấy tiếng xì xào, giường bệnh bên kia trống không.

Nó dẫm đôi chân xuống mặt đất. Nó bước đi.

Một người thản nhiên khoác trên mình chiếc áo bệnh nhân,

Thì trèo lên tầng thứ mấy của bệnh viện, có ý nghĩa gì sao? Ai sẽ để ý đây?. Tới mạng sống nhỏ nhoi của nó khi đến chính nó còn không cần?

Sân thượng,

Gió thổi lộng.

Chút lạnh ban sơ, mặt trời chưa đổ nắng.

Nó bước chân ra men dần ra phía ngoài tường bao.

Đau lắm.

Đau lắm.

Đau đến không thở được.

Đau đến không cách nào tiếp nhận cho được.

Người ta có bạn bè, nó thì không.

Người ta có gia đình, nó thì không.

Nó, chỉ có mỗi mình anh thôi.

Anh không cần nó nữa, thế thì sự tồn tại của nó có ý nghĩa gì?!

Đôi mắt sáng này của nó còn có ý nghĩa gì?!

Nó mù cũng được, nó câm cũng được, nó biến thành một con thú nuôi cũng được!

Nhưng, nó muốn ở bên anh, muốn bờ môi ấy hôn lên trán nó, muốn nép trong vòng tay của anh, muốn anh biết rằng nó yêu anh hơn chính bản thân nó đây!

Không được nữa rồi.

Thiên đường không dành cho một đứa con hoang như nó. Thiên đường không có thực.

Suốt những ngày vui vẻ nơi phòng Sắt ấy, hay cả những lần anh cầm tay nó ngượng nghịu làm ra chiếc bánh không tròn ấy. Đều không có thực.

Nó nghiêng nghiêng vành tóc mai, nhìn từng tầng lá cây đung đưa theo gió, xanh ngát.

Màu xanh mà suốt những ngày mù lòa kia nó nghĩ rằng, khi vừa mở mắt liền sẽ hôn lên từng lớp màu sắc đã mất đi.

Sẽ nhảy đến tung tăng bên cạnh anh mà kể cho anh nghe rằng, trong bóng tối của nó, vĩnh viễn chỉ khắc lên gương mặt của anh, bằng màu bằng sắc nó tự nghĩ tự tưởng.

Thế nhưng, không có.

Hết thật rồi, cả sự cố gắng sống sót suốt những ngày điên dại ấy. Hết thật rồi.

Nó dịch bước chân về phía bờ bao.

Cảm giác khủng khiếp nhất, không phải là đau.

Mà chính là, trống rỗng.

Nó không nghĩ được gì nữa cả, không nỗi đau, không hận thù, không ai oán, cũng... không còn yêu thương nữa.

Chỉ còn lại một mảnh nhạt nhòa.

Câu yêu thương nào trên môi người còn nhớ hay đã quên?

Công Nam.

Anh, sắp đính hôn rồi, sắp cưới vợ rồi. Em định sẵn sinh ra là thừa thãi.

- ---------

Ai đem em đến cho đời này?

Để gió kia thổi bay làn tóc?

Để thương đau không còn chút vấn vương.

Càng sâu đậm, lại càng bi thương.

Con người sinh ra là khờ là dại

Cứ tưởng mình là tất cả của một người.

Cuối cùng nhìn lại, chỉ như hạt cát nhỏ mà thôi.

Nếu đã không có anh.

Sống, để làm gì?

- -----------

Gia Khôi hốt hoảng vứt hộp cháo lên giường, cuống cuồng tìm kiếm khắp phòng.

Không có ai!

Nó đi đâu được cơ chứ?!

Đôi mắt Gia Khôi chết sững lại, đầu ngón tay run rẩy nghĩ đến hai từ:

Tự tử?!

Năm mười lăm tuổi ấy, sau trận cưỡng hiếp,

Hai ngày sau khi cậu có thể tỉnh lại, việc đầu tiên nghĩ đến được, cũng chính là lập tức chết đi!

Giật mình, hoảng gọi.

Thiên An!!!!

Thiên An!!!!

Gia Khôi chạy bật ra phía ngoài, tiến ngay tới phòng y tá trực bên ngoài:

- Em cháu đâu rồi?!

- Bệnh nhân tối qua cấp cứu đâu rồi ạ?!

- Có ai nhìn thấy không ạ?!

Một người y tá đang ăn sáng, ngẩng lên:

- Vừa thấy lên cầu thang không biết đi đâu?!

Gia Khôi tức đến đấm cửa rời đi,

Bao nhiêu bác sĩ thế, y tá thế, mà nhìn một đứa trẻ mới dậy từ phòng hồi sức, lại thản nhiên để nó tự ý đi như vậy!

Nhưng, trách hơn cả lại là chính mình, Gia Khôi nào có thể tưởng được, nó đã tổn thương đến mức nào kia chứ?!

- Thiên An!

- Thiên An!

Tiếng hét lớn vang giật vỡ òa trên sân thượng.

Gia Khôi gần như chạy bật bước chân tiến lại gần thân hình kia.

Mỗi một bước, đều như thúc đau tim cậu

Ngày ấy, khi cậu muốn chết. Không có ai cản cậu cả.

Tên ma cô đó, còn thậm chí quẳng thêm cho cậu con dao, mở lời " cút ra ngoài kia mà chết,đừng có làm bẩn phòng tao ".

Nói, ai hiểu cho đây?

Thật sự có đáng hay không?!

Phải đến như thế nào, con người ta mới đành lòng dứt đi mạng sống của chính mình?

Là đến chính khi bản thân không tìm ra được ý nghĩa của sự tồn tại nữa.

- ------

Cậu bé nhỏ gầy yếu xuôi trong gió lớn thổi từ từ phía đã bám tay lên bờ bao tường muốn gieo người xuống.

Lại bị ghìm chặt.

Gia Khôi ôm siết nó từ phía sau, kéo vào, gần như hét lên:

- Thiên An,

- Làm em trai anh đi?

- Không ai cần em, cũng chẳng có ai cần anh.

- Thế thì làm anh em!

- Làm người nhà!

Gia Khôi xoay người nó lại, hai tay ép chặt lên má nó, soi lấy gương mặt đã bơ phờ kia:

- Em có muốn có một người anh không?!

- Thiên An!

- Nghe anh nói, chỉ cần em muốn, chúng ta sẽ thành một gia đình, có anh có em,

- Không ai trên đời này đáng phải chết cả!

- Không ai cả.

Nó không nói gì,

Nó cũng không khóc được.

Cánh tay nó run lên nhè nhẹ.

Gia đình ư?

Một kẻ như nó đáng sao?

Gia Khôi khịt khịt mũi. Trước giờ bản tính vốn dĩ ngoại trừ những lúc " làm việc" cần phải ngọt ngào, thì thường ra nói chuyện cũng rất khó ưa.

Vậy mà tự dưng lại phun ra mấy lời sến súa như vậy cũng thực sự có chút không tin chính mình, liền hơi thả lỏng tay ra:

- Ý tôi là, cậu chết rồi thì ai trả nợ cho tôi đây hả?.

- Muốn chết thì cũng đợi trả hết tiền cho tôi rồi mới được chết chứ!

- Yếu đuối như thế cho ai xem?! Hắn đáng sao?!

Ngay sau đó,

Một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng, kéo Gia Khôi dời ra hẳn một đoạn:

- Ôm như thế đủ rồi đấy.

- ???!!!!!
Bình Luận (0)
Comment