Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh

Chương 34

Đón Công Nam ở ngay đầu sân bay Hà Nội, là chính anh trai ruột của mình,

Công Tuấn.

Tất cả những gì cần biết, hai bên đều đã biết.

Vì thế cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cũng vốn dĩ như một sự sắp xếp nhất định phải có,

- -------

Quán café,

Một phòng riêng tại Sân bay.

Hai anh em trai, đối diện nhau, mỗi kẻ lại mang một tâm tư nhất định.

Công Tuấn chơi bài ngửa:

- Chú cũng đã biết việc đó là do anh làm, vậy thì anh cũng chẳng cần vòng vo làm gì nữa.

- Chú muốn bao nhiêu cứ việc nói thẳng.

- Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ vì một vụ thư khống như thế mà có thể uy hiếp anh giao lại Chuỗi Ngọc cho chú,

Công Nam cười hắt một hơi trong lòng. Quả thật, người anh trai này bản chất con buôn thấm sâu vào tận xương tận tủy.

Tình anh em hay cái gì, đều đã bị đồng tiền đem ra bàn cân kia đặt nặng đặt nhẹ.

Nhưng giờ này, điều đó không còn quan trọng nữa.

Công Nam đơn giản nói:

- Chỉ cần anh phối hợp với em.

- Chuỗi Ngọc vẫn sẽ là của anh.

Công Tuấn nhíu mày khó hiểu.

- Chú có ý gì?

Công Nam đôi mắt hẹp sâu:

- Trả thù.

- -------

Một cô con gái rượu của Hiệu trưởng trường đại học X, lại có sự bao che kịch liệt của chính bà Quỳnh Chi,

Công Nam nói thế nào đi chăng nữa cũng khó lòng có thể một tay xé trời, đưa ánh sáng ra ngoài công lý.

Đất nước này, xã hội này, lời nói xuông không có giá trị.

Giá trị nằm ở chỗ phải có thực lực.

Thứ thực lực này, Công Nam hiện tại lại bị kìm hãm quá nhiều bởi chính cha mẹ đẻ của mình.

Nếu không mượn tay Công Tuấn đứng ra đánh úp đường vòng, e rằng vụ án này khó lòng có thể xử nhanh được.

- ---------

Hai tuần sau.

Trước vành móng ngựa,

Trân Châu ngất xỉu ngay khi bản án cuối cùng vừa được tuyên bố.

Hai mươi năm tù giam.

Đời người có mấy lần thanh xuân đây?!

Trân Châu sau những ngày bị tạm giam, cả thân hình gầy úa như một chiếc lá héo rủ, còn đâu phong thái như hoa như ngọc của cô gái xứ Tràng,

Còn đâu sự đĩnh đạc của một trưởng phòng đang hoa rải dưới chân?

Tất cả những người thương xót cho cô, tới thăm cô trong những ngày tháng hoảng loạn bất lực nơi sau chấn song sắt, chỉ có một anh giảng viên nghèo đi chiếc xe dream đã cũ.

Sự hối hận muộn màng không đem lại tự do cho cô được nữa,

Người hiệu trưởng lên cơn sốc tim cấp cứu không thể nào tham dự phiên tòa, chỉ có người mẹ gục ngã bên ngoài phòng xử án.

Trân Châu, Trân Châu.

Cô gái đẹp, vì đâu nên nỗi?

Sự tham lam nuốt chửng lấy tình người rồi.

Gào khóc để làm gì?. Căm hận để làm gì?. Một ngày đã là dài, hai mươi năm đếm làm sao cho hết?.

Tương lai mờ mịt, tất cả như dấu chấm hết cay đắng cho số phận một con người.

Mẹ cô bám lấy tay Công Nam, như muốn quỳ xuống van xin khẩn thiết.

Công Nam lạnh bước chân, dứt khoát rời đi.

Hai mươi năm tù, ấy đã là do Thiên An của anh nhất nhất xin anh nương tình.

Đương nhiên, là vẫn còn chưa hết.

- ---------

Tối hôm ấy, phòng Công Nam,

Công Tuấn gấp gáp xô đẩy cánh cửa phòng,

Gần như dằn xấp giấy tờ trước mặt Công Nam.

- Đây là cái gì?!

Công Nam thản nhiên cười:

- Chỉ là đáp lễ lại anh một chút.

- Còn nữa, sau khi anh ký xong, nhất định phải chào đón " thành viên mới" của công ty đấy.

- ???!!!!

Công Nam lướt qua vai Công Tuấn, vỗ nhẹ lên một cái:

- Anh nên vui mừng, vì là anh ruột của em.

- Nếu như là người ngoài, e rằng cơ thể anh bây giờ đang thiếu đi một phần nào đó cũng nên.

Công Tuấn rùng mình.

Trên tay là một xấp hồ sơ dày, thể hiện rõ những việc làm mờ ám của anh tuồn tiền ra khỏi Chuỗi Ngọc, và hàng loạt những vụ việc làm ăn phi pháp khác.

Việc này nếu đến tai bà Quỳnh Chi, chắc chắn sẽ gây sóng gió lớn.

Nhưng, cũng... không thể nào chứ?!

" chuyển giao 10% số cổ phần của chính bản thân mình cho một thằng con hoang!"

Công Tuấn vò nát xấp hồ sơ, quẳng ra phía ngoài cửa.

- Mất dạy!

Công Nam dừng bước chân, vọng vào phía trong "

- Hoặc là hồ sơ đó, hoặc là những chứng cứ kia, trong sáng mai sẽ có mặt trên bàn của hội luật sư của Chuỗi Ngọc.

- Anh cân nhắc đi.

- --------

Ngày hôm sau

Báo đài đưa tin, trong phòng tạm giam chờ điều chuyển sang nhà tù nơi chính thức thụ án,

Trân Châu gây gổ với " chị em" trong phòng, tóc bị cắt nham nhở, toàn thân có nhiều vết thương, trên người còn phát hiện dấu hiệu bị lạm dụng tình dục, hiện tại đang được điều trị tại khu trạm xá thuộc phòng giam XX.

- ---------

Công Nam bước lên cửa máy bay.

Trên môi kéo thành một nụ cười lạnh lẽo.

Mọi thứ, mới chỉ là bắt đầu thôi.

Trân Châu, những gì cô đã gây ra cho em ấy, tôi mỗi một ngày đều không quên.

==========

Đà Lạt.

Sáng nay nó đã kéo Gia Khôi dậy từ sớm, rất sớm.

Dẫu rằng Gia Khôi ngáp tới rách cả miệng, than vãn rằng còn cả vài tiếng nữa tên già đầu kia mới xuống máy bay, thế nhưng Thiên An nhất định không chờ cho nổi.

Ai bảo nhận làm anh em làm gì, đường đi lối lại Thiên An không rành cho lắm, thế nên Gia Khôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà lóp ngóp bò dậy.

- -------

Trên băng ghế chờ tại sân bay.

Gia Khôi khó hiểu nhìn nó cứ rúc rích rúc rích cười.

- Sướng thế?!

Nó nhoẻn miệng, gật đầu xác nhận:

- Sắp được gặp lại anh ấy rồi.

- Em vui lắm.

Gia Khôi nhấp một ngụm café từ chiếc ly trong tay:

- Hết thuốc chữa.

Đôi mắt nó chớp động, nhìn sang phía anh:

- Anh Khôi.

- Nếu như anh gặp lại người mà anh mong nhớ.

- Anh có khi còn vui hơn cả em.

Gia Khôi bật cười, nhưng trong đáy mắt là sự buồn rầu khó tả:

- Đừng có nói linh tinh.

- Em nghĩ xem, trên đời này có ai sẽ chấp nhận một kẻ có quá khứ như anh kia chứ?

Nó lắc mạnh đầu:

- Có nha!

- ???!!!!!

Gia Khôi còn đang không hiểu,

Nó bỗng nhiên như reo lên!

- Alex,

- Alex!!!!

Nó bật cả người dậy, nó vẫy tay loạn lên:

- Đằng này!

- Đằng này này!

Gia Khôi chết lặng cả người, hết nhìn nó, lại nhìn tới một mái tóc vàng óng đang sải từng bước chân dài tiến lại đây, lắp bắp:

- Thiên An.. Em...

- Chuyện này là sao?!

Nó cười hì hì:

- Vậy nên em mới gọi anh dậy sớm như thế!

- Em đã hỏi anh ấy rất nhiều lần rồi!

- Anh ấy đã thề với em mấy lần em mới cho anh ấy địa chỉ đó!

- ???!!!!!

- -------

Mái tóc vàng ôm chầm lấy người, vừa thở vừa nói như vội lắm:

- Khôi, Khôi, mình làm tình đi!

- ???!!!!

Gia Khôi không kịp nhận thức được, hắn đã lại siết chặt càng thêm chặt.

- Bọn họ nói với Alex, là do Alex không chịu làm tình, nên Khôi mới bỏ đi.

- Vậy thì giờ mình về làm luôn được không?

- Khôi đẹp lắm,

- Alex rất thích.

Thiên An che miệng cười,

Bước chân đã đảo ra phía xa từ lâu.

Nháy mắt với Gia Khôi một cái.

Gia Khôi bật cười.

Điên rồi!

Càng ngày càng điên rồi!

- --------

Giữa bóng sân bay, vài tiếng trước, có hai người ôm nhau.

Vài tiếng sau này, có một đôi tình nhân nữa, hôn nhau.

Xa cách không phải là từ bỏ.

Xa cách, là để trở về.

=============//============

Hoàn truyện 12.

Tóm mông người đọc, kéo lại:

- Chạy đi đâu hả?

- Người ta viết gần chết ra đây này, chưa comment mà đã chạy hả?

- Lại dỗi cả thế giới bây giờ!

Hừm!
Bình Luận (0)
Comment