Đêm Xuân

Chương 35

Tống Ngưng Tư không hề để ý tới phụ thân và vị hôn phu của mình đang lo lắng sốt ruột. Nàng ngồi ở ngạch cửa, nhìn trời mưa lất phất, xa xăm nghĩ đến chuyện xưa ——

5 năm trước, phụ thân nàng – Tống Hàn Lâm, bị liên lụy và giáng chức vì các cuộc đấu đá triều chính, phải từ quan rồi nhàn rỗi ở nhà.Tình huống lúc đó khác hẳn hiện tại, cả nhà đều cho rằng Tống Hàn Lâm không còn khả năng phục chức nữa. Khi đó, Kim Quang Ngự nhận được nhiệm vụ ám sát phụ thân nàng.

Tống Hàn Lâm cũng không biết, năm đó hắn chưa chết là vì nữ nhi của hắn ở nơi khuê phòng nhàm chán nên ban đêm đi dạo trong viện nhờ vậy mà cứu hắn một mạng. Tống Ngưng Tư vô tình gặp gỡ đệ nhất sát thủ đang ở trong phủ xem xét tình huống, Tống Ngưng Tư bất luận thế nào cũng không thể để phụ thân của mình chết dưới mắt mình.

Nữ lang mười lăm tuổi nghĩ không ra cách giải quyết nên nàng dùng bản thân để đổi cho phụ thân, đi theo Kim Quang Ngự rời khỏi kinh thành, lưu lạc chân trời góc bể.

Lúc đầu là thích, chỉ là tình cảm đó trộn lẫn quá nhiều đạo lý khác. Sau khi lớn lên Tống Ngưng Tư không thể trơ mắt nhìn phụ thân của mình bệnh chết mà không trở về nhà, Kim Quang Ngự lại không thể mạo hiểm trở thành sát thủ để bị người ta truy đuổi nữa.

Cuối cùng tình yêu của họ lại trở thành thứ không đáng để nhắc đến trong cuộc sống của hai người.

Mưa rơi xối xả,trời đất như thác lũ.

Tống Ngưng Tư hy vọng Kim Quang Ngự sẽ xuất hiện ở trước mặt mình để hoàn toàn kết thúc mọi chuyện. Tống Ngưng Tư nghi ngờ rằng Kim Quang Ngự đã tới khi mình không biết. Rất nhiều lần nàng mơ, nàng đều mơ màng mà cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh nhìn nàng. Chỉ là mỗi lần từ trong mộng tỉnh dậy, Tống Ngưng Tư lại không thấy Kim Quang Ngự.

Vì thế, Tống Ngưng Tư thông qua ám hiệu của “Tần Nguyệt Dạ” mà Kim Quang Ngự đã dạy nàng, tìm kiếm bảo vệ từ “Tần Nguyệt Dạ”. Nàng không phải muốn giết Kim Quang Ngự mà nàng chỉ sợ Kim Quang Ngự sẽ giết người bên cạnh nàng.

Thời điểm nàng rời khỏi giang hồ, người gọi là ma nữ Tần Tùy Tùy nói sát thủ trong lâu sẽ có một cuộc nội đấu rất lớn. Mà hiện tại, nội đấu của “Tần Nguyệt Dạ” không biết đã kết thúc chưa,tại sao trễ như vậy còn chưa đến bảo vệ người nhà nàng?



Dưới chân núi Lạc Nhạn, tại Uy Mãnh tiêu cục, Hồ lão đại mắt sưng mũi tím vẫn nỗ lực thuyết phục Thời Vũ nhận nhiệm vụ bảo vệ người nhà kia ở kinh thành——

“Ngài vốn dĩ có một nhiệm vụ ám sát ở kinh thành, cứ xem như là đi nghiên cứu địa hình trước, ngài cũng nên đi kinh thành nhiều một chút chứ? Hiện giờ ngài cứ ở ngoài kinh suốt là đang tính làm gì? Thật lãng phí thời gian. Ta nhớ, nhiệm vụ của sát thủ trong lâu kỳ hạn dài nhất cũng là nửa năm phải không? Ngài cũng không có nhiều thời gian như vậy đâu.

Lúc ngài đi kinh thành giết người,có thể thuận tay nhận nhiệm vụ bảo vệ người kia. Theo ta nghĩ, trên đời này cũng không ai có thể giết người dưới sự bảo vệ của ngài. Giá cả của nhiệm vụ lần này cũng không thấp……”

Thời Vũ nói: “Thời gian quá lâu.”

Hồ lão đại sửng sốt.

Thời Vũ dựa vào ghế,khoanh tay trước ngực ngắm mưa bên ngoài. Hồ lão đại không biết đơn hàng kia đối với Thời Vũ có bao nhiêu động lòng. Thời Vũ giống như đang chịu đựng nỗi đau cắt da cắt thịt, để mình không liếc mắt nhìn cái nhiệm vụ kia một cái ——

“Thời gian quá lâu, người bảo vệ là phải đi theo bên người. Nếu ta nhận, sẽ không có thời gian chơi cùng Ương Ương.”

Hồ lão đại ngừng lại, sau một lúc lâu, hắn mới nói: “Thanh niên mà…… Thời Vũ đại nhân cũng tới tuổi như vậy rồi.”

Thật ra hắn đã sớm gặp được Thời Vũ, nhưng trước kia Thời Vũ xuất hiện và đi luôn rất vội vàng. Uy Mãnh tiêu cục muốn cùng hắn cải thiện mối quan hệ, thật sự quá khó. Chỉ có năm nay, Thời Vũ liên tục ở lại đây, mới cho Hồ lão đại khả năng lôi kéo quan hệ với hắn. Cuối cùng Hồ lão đại thật vất vả lắm mới lôi kéo được quan hệ với Thời Vũ, là một lão đầu sống nơi giang hồ loạn lạc nhiều năm, phải trơ mắt nhìn Thời Vũ vì tình yêu mà ảnh hưởng tới tương lai của mình ở “Tần Nguyệt Dạ”, Hồ lão đại thật sự chịu không nổi.

Hồ lão đại nói: “Ta nghe nói Kim Quang Ngự đã từng bắt một vị nữ lang nhà quan đi? Nếu ngài thật sự thích vị Thích nữ lang kia,đợi hoàn thành nhiệm vụ, lúc lời khỏi ngài có thể mang người đó đi.”

Thời Vũ nói: “Ngươi đang xúi giục ta có một kết cục giống như Kim Quang Ngự sao?”

Hồ lão đại hoảng sợ khi nhìn thấy vị thiếu niên này đang quay mặt lại nhìn chằm chằm hắn. Tròng mắt của Thời Vũ to và đen láy, vốn là ánh mắt ngây thơ vô tội, ánh mắt hắn tuy không sắc bén nhưng đáy mắt lại lộ ra sự lạnh lùng. Biết rõ Thời Vũ lúc này sẽ không giết mình nhưng Hồ lão đại vẫn cứng đờ toàn thân. Khi Thời Vũ dời ánh mắt đi, Hồ lão đại mới phát hiện sau lưng mình đổ đầy mồ hôi.

Hắn xấu hổ, nghĩ thầm là mình bất cẩn. Hắn cảm thấy Thời Vũ rất dễ bị lừa gạt, nhưng lại quên rằng Thời Vũ đã làm những gì. Nếu hắn lừa gạt Thời Vũ, chờ tới khi  “Ác Thời Vũ” biết được hắn sẽ quay lại giết sạch người của tiêu cục, đó mới là thảm họa.

Hồ lão đại chỉ có thể nói: “Ta không có ý đó…… Chỉ là lần này nhiệm vụ là bảo vệ nên ngài phải ở lại kinh thành bên cạnh người đó, ngài nên nhận đi.Nếu ngài không nhận, lỡ như Tần lâu chủ biết được thì nàng sẽ phái sát thủ của ‘ Tần Nguyệt Dạ ’  tới……chắc sẽ có trừng phạt ngài?”

Thời Vũ mím môi, cảm thấy phiền lòng.

Hắn trước kia làm nhiều nhiệm vụ như vậy, cũng không cảm thấy quy tắc của sát thủ lâu rắc rối. Nhưng bắt đầu từ năm nay, hắn cảm thấy gò bó và liên tiếp vi phạm quy tắc……

Thời Vũ đứng lên, nói: “Ta sẽ suy nghĩ lại, ta đi đây.”

Thiếu niên bước vào màn mưa,tản bộ trên sân vắng. Hồ lão đại nhìn chằm chằm bóng dáng Thời Vũ, đột nhiên hô lớn nhắc nhở: “Kim Quang Ngự là một tấm gương, con đường ngài đang đi sau này sẽ như thế. Ngài nhất định sẽ phụ lòng Thích nữ lang, nhất định sẽ làm cho nàng đau lòng! Ngài và Thích nữ lang, căn bản sẽ không có kết cục tốt!

“Quay đầu lại đi!”

Thời Vũ dừng chân, cánh cửa phía sau bỗng dưng đóng lại, là Hồ lão đại sợ hắn quay lại gây chuyện nên sau khi nói xong liền vội vã đóng cửa lại và treo xích lên, sợ Thời Vũ quay đầu lại giết người. Thời Vũ lại chỉ sửng sốt chứ không quay đầu lại.

Hắn ngơ ngác mà đứng ở trong mưa, nội lực che chở quanh thân hắn ngăn,hạt mưa rơi vào người tí tách,ướt đẫm cả đầu và mặt. Những lời Hồ lão đại nói như khắc trên xương hắn, Thời Vũ không tin, nhưng lời nói kia lại giống như lưu lại một hạt giống nghi ngờ trong lòng hắn.

Thời Vũ hừ lạnh lùng một tiếng, suy nghĩ một chút, nếu lúc này mình giết Hồ lão đại, sau này mình phải tìm người khác liên hệ cùng Tần Nguyệt Dạ,thật rắc rối. Đã vậy, Hồ lão đại cũng không làm gì quá đáng, có thể tạm thời giữ lại Uy Mãnh tiêu cục.



Trên núi trong sân nhà Thích Ánh Trúc, Thích Thi Anh rõ ràng là tới nơi này để tác oai tác oái.

Màn tre cuốn nhẹ, mưa rơi xối xả. Nhũ mẫu lo lắng nên đứng bên cạnh Thích Ánh Trúc, nhìn Thích Ánh Trúc và Thích Thi Anh đang ngồi đối diện.

Thích Thi Anh quả thật đang coi nơi này như nhà của mình, mở miệng liền kêu người dâng trà thượng hạng. Thích Ánh Trúc nhìn Thành nhũ mẫu gật đầu, bà miễn cưỡng đi lấy trà, dùng nước mưa đầu xuân mà pha trà cho Thích Thi Anh.

Sau khi rót hai tách trà, Thích Thi Anh liền bưng trà uống. Nàng để cái ly không lên bàn,Thích Ánh Trúc nhấp hai ngụm trà rồi đem chung trà đặt xuống.Tư thế Thích Ánh Trúc uống trà thật đoan trang,nàng đặt chung trà xuống, nước trong chung không một chút động, nàng ngẩng đầu lên, liếc Thích Thi Anh một cái.

Thích Ánh Trúc: “Nữ lang cũng thích uống trà sao.”

Thích Thi Anh cảm thấy ánh mắt Thích Ánh Trúc nhìn cái chén không của mình có vài phần chế nhạo,giống như coi mình như trâu uống nước. Thích Thi Anh cười lạnh: “Ta không thích uống trà! Lúc trước ta  sống ở nông thôn nào có trà mà uống? Có một chén nước ấm đã không dễ dàng gì. Ta ở nông thôn nhiều năm như vậy, đều là ai đã ban cho?”

Thích Ánh Trúc nghiêm mặt, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm, câu chữ rõ ràng: “Dưỡng phụ dưỡng mẫu ban cho.”

Thích Thi Anh bị nghẹn lại: “……”

Nhũ mẫu kinh ngạc nhìn về phía Thích Ánh Trúc, không nghĩ tới nữ lang luôn ốm yếu và bất hạnh lại có thể thông minh và nhanh nhạy như vậy. Thích Ánh Trúc liếc xéo vị khách không mời mà đến kia, nàng chậm rãi nhấp ngụm trà, khẽ mỉm cười khi nói, nàng nở nụ cười trên má cũng lấp ló lúm đồng tiền:

“Dưỡng phụ dưỡng mẫu có lỗi với ngươi thì ngươi đi mà tìm bọn họ tính sổ. Dưỡng phụ dưỡng mẫu không dạy ngươi cách uống trà, ngươi đi mà tìm bọn họ tính sổ. Nếu tới nơi này của ta để ra oai, thấy ngôi nhà gỗ nhỏ bé này của ta, chắc ngươi cũng vừa lòng mang thắng lợi mà trở về đi?”

Thích Ánh Trúc nhìn chằm chằm nữ lang kia sắc mặt xanh mét, nói: “Ngươi thật là kì lạ. Ta đã không đến Hầu phủ, ngươi lại tới nơi này chịu khổ, cớ sao phải vậy?”

Thích Ánh Trúc nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi ở kinh thành chắc đã chịu không ít khổ?”

Thích Thi Anh: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ là ngươi làm cho những người đó ra oai với ta?”

Thích Ánh Trúc kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, thích thú mà cười phì,nụ cười tươi như sơn trà tươi mát trong mưa: 

“Ta đoán thôi. Giới quý tộc kinh thành sớm đã thành một vòng, tất nhiên mỗi người đều đã qua đánh giá. Bọn họ là như vậy, đối với người thô bỉ thì chán ghét, đối với người khác lại vô lý trêu chọc, đối với người địa vị cực cao có giận đi nữa thì cũng không dám nói gì. Thiên kim nhà Tuyên Bình hầu phủ thân phận rất cao, nhưng cũng chưa phải là cao nhất. Luôn có người nhìn ngươi mà chê cười. Mà khi đó…… Ta một thân bệnh tật, nào có bản lĩnh thuyết phục họ nghe theo ta? Dùng tiền bạc sao? Không nói đến ta có tiền bạc hay không, nếu như thực sự có thì quý tộc sao có thể thiếu tiền. Nữ lang,ngươi nghĩ nhiều rồi.”

Nàng thong thả ung dung: “Ngươi ở kinh thành xảy ra chuyện, không liên quan gì đến ta”

Thích Thi Anh bị nàng làm cho nghẹn nhiều hơn. Nàng ở kinh thành mấy tháng nay, mỗi khi gặp chuyện không vừa ý đều sẽ đem Thích Ánh Trúc ra mắng một lúc. Mà hiện tại chỉ với dăm ba câu, Thích Ánh Trúc đã rũ bỏ sạch sẽ mọi chuyện. Giống như bản thân Thích Thi Anh từ thật xa tới đây một chuyến là để vô cớ gây rối……

Thích Thi Anh giận: “Ngươi lừa được người khác chứ không lừa được ta! Cứ xem như ngươi không làm những cái đó,còn chuyện ta bị treo ở chùa, cũng không liên quan tới ngươi sao? Người kia rõ ràng muốn giết ta, còn nói làm ta đừng tìm ngươi gây rối……”

Thích Ánh Trúc chột dạ.

Nàng lại nói: “Vậy mà ngươi còn tới tìm ta gây rối?”

Thích Thi Anh sửng sốt.

Miệng Thích Ánh Trúc thật lợi hại: “Mọi người đều nói ngươi đừng tới tìm ta gây rối vậy mà ngươi còn tới, chẳng lẽ là cảm thấy còn chưa đủ, muốn khiêu chiến lần nữa sao?”

Thích Thi Anh hiếm khi phản ứng nhanh một lần, cười mỉa mai đáp lại: “Ngươi thừa nhận là ngươi phái người tới tìm ta gây rối?”

Thích Ánh Trúc: “Ta không có.”

Nàng nói: “Ngươi xem ta ở đây nhà chỉ có bốn bức tường, ta có cách nào để sai khiến người ta giúp ta làm việc không?”

Thích Thi Anh nói: “Cách có rất nhiều! Với gương mặt này của ngươi, dùng thân thể giống như hồ ly tinh sẽ có rất nhiều nam nhân……”

Thành nhũ mẫu lạnh giọng cắt ngang gay gắt: “Nữ lang!”

Thích Thi Anh quát: “Kêu cái gì mà kêu? Nơi này có chỗ cho một nô bộc như bà xen vào sao? Cút ngay!”

Thành nhũ mẫu ngăn cản nàng, không cho nàng dùng ngôn ngữ thô bỉ ở trước mặt Thích Ánh Trúc nói ra. Thành nhũ mẫu thấy Thích Ánh Trúc liếc mắt một cái, trong lòng biết rằng không ổn. Bà thấy Thích Ánh Trúc sắc mặt tái nhợt, tròng mắt tối sầm, tuy rằng Thích Thi Anh còn chưa nói hết nhưng Thích Ánh Trúc vốn thông minh cũng đã đoán ra lời Thích Thi Anh chưa nói xong.

Nên Thích Ánh Trúc không thể cãi lại.

Chỉ vì nàng và Thời Vũ  quả thực, quả thực……Có mối quan hệ mờ ám.

Thành nhũ mẫu đau lòng cho nữ lang, bà cố gắng nói sang chuyện khác, rót cho Thích Thi Anh một ly trà khác: “Nữ lang, người uống trà đi.”

Thích Thi Anh trợn trắng mắt, thấy lão bà rót trà, nàng lập tức uống một hơi cạn sạch. Thích Thi Anh lại muốn chất vấn Thích Ánh Trúc thì nghe giọng Thích Ánh Trúc trầm xuống: “Trời đất u ám, mưa to tầm tã. Nước mắt lưng tròng, tiếng sấm hỗn loạn, tiếng kim ngọc chạm vào làn váy. Hai nữ nhi ngồi đối diện nhìn nhau mà nghẹn ngào.”

Thích Thi Anh: “Ngươi đang nói cái gì?”

Nàng tức muốn hộc máu: “Ta nghe không hiểu! Ngươi có thể nói mấy câu người ta có thể hiểu được không!”

Thích Ánh Trúc nhìn nàng cười, tươi cười nhạt nhẽo, ôn nhu hối tiếc: “Cảnh hôm nay làm ta nghĩ đến vở diễn《 Tỏa Lân Nang 》. Đều là hai nữ nhi đối mặt, vì sao phải xem nhau như kẻ thù? Ngươi ghi hận ta, không bằng nói là ghi hận số mệnh. Nhưng ngươi có cơ hội thay đổi, lại muốn ở nơi này lãng phí thời gian cùng ta…… Ngươi và ta, nhất thiết phải là kẻ thù sao?”

Thích Thi Anh im lặng, một lúc lâu sau nói: “…… Cái gì Tỏa cái gì Lân?”

Thích Ánh Trúc mỉm cười dịu dàng: “Là tên một vở diễn, ta ở đây có một quyển kịch, ngươi có thể cầm đi mà xem? Nếu gặp từ không hiểu có thể hỏi ta.”

Thích Thi Anh lạnh như băng: “Ta biết chữ! Không cần lòng tốt giả tạo của ngươi!”

Thích Ánh Trúc đi vào trong rương tìm quyển kịch《 Tỏa Lân Nang 》đưa cho Thích Thi Anh. Đó là một quyển kể về nữ nhi nhà giàu và nữ nhi nhà nghèo giúp đỡ nhau, câu chữ cũng hay, trước kia Thích Ánh Trúc rất thích. Nàng hy vọng Thích Thi Anh lấy quyển kịch xong có thể yên lặng một chút, đừng tới làm phiền mình.

Thích Thi Anh ở trong phòng nghi thần nghi quỷ mà xem quyển kịch, Thành nhũ mẫu thấy bộ dạng này của đối phương là trong nhất thời sẽ không tính rời đi,bà liền đi đến nhà bếp làm bữa tối. Thích Ánh Trúc ngồi trong phòng một lúc thấy Thích Thi Anh vẫn luôn dùng ánh mắt hoài nghi mà đánh giá nàng, đánh giá đến bản thân nàng cũng không được thoải mái, Thích Ánh Trúc liền tìm cớ đi ra ngoài.

Màn đêm dần buông xuống, hôm nay trong viện đèn lồ ng ở trong mưa gió đong đưa. Đạp lên ánh sáng phản chiếu của đèn lồ ng dưới chân, Thích Ánh Trúc dừng ở hành lang một lúc rồi đi đến nhà bếp, định giúp nhũ mẫu một tay.

Thích Ánh Trúc trên đường đi bị một thị nữ ngăn lại, nàng không biết thị nữ này, thị nữ này lại khụy gối hành lễ với nàng, kêu nàng một tiếng “Ánh Trúc nữ lang”. 

Thị nữ đứng ở trong một góc,ngăn không cho Thích Thi Anh trong phòng nhìn thấy: “Nữ lang, ta được phu nhân phái tới.”

Thích Ánh Trúc ngẩn ra một lúc, trong lòng thấy hơi ấm áp. Nàng hỏi: “A mẫu…… Dưỡng mẫu, còn nhớ ta sao?”

Thị nữ “Dạ” một tiếng cho có lệ, nhân lúc k ai để ý, nàng lấy ra một chiếc vòng vàng từ khăn tay của mình đưa cho Thích Ánh Trúc. Thích Ánh Trúc nhận lấy và đo thử lên cổ tay mình. Thị nữ kia vội vàng đem vòng tay vàng đeo lên tay nàng.

Thích Ánh Trúc đỏ mặt.

Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên chiếc vòng, kim quang lộng lẫy không phải sở thích của nàng, nhưng là Hầu phu nhân đặc biệt tặng chiếc vòng tay này cho nàng, điều này làm cho Thích Ánh Trúc có chút vui vẻ. Nàng nghĩ đến ngày xưa ở Hầu phủ, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ. A phụ a mẫu tuy rằng quan tâm đệ đệ hơn nhưng cũng chăm sóc nàng. Là nàng không hiểu chuyện……

Thị nữ nói: “Mới vừa rồi nữ lang nhanh mồm nhanh miệng, làm cho Thi Anh nữ lang á khẩu không trả lời được, làm nô tỳ rất bội phục.”

Thị nữ lại nói: “Phu nhân có dặn, nếu Thi Anh nữ lang bị bắt nạt thì nô tỳ phải đem vòng tay này đưa cho người.Nhờ người nể mặt phụ mẫu mà đừng làm khó Thi Anh nữ lang.”

Thích Ánh Trúc ngẩng mặt lên.

Nàng nghe không hiểu: “Ta làm khó…… Nàng? Ta cho rằng mình mới chỉ cười châm biếm hai câu thôi mà?”

Mưa tầm tã tạt vào hành lang, lông mi nàng bị hơi nước làm ướt, tầm mắt trở nên mơ hồ. Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Cho nên vòng tay này là uy hiếp, là muốn ta báo đáp ân tình, đừng làm…… làm thiên kim Hầu phủ chân chính buồn?”

Thị nữ cúi đầu.

Nước mưa rơi trên mái ngói lợp đợp,mái ngói màu đỏ sáng rực lên, Thích Ánh Trúc  yên lặng một lúc rồi nói: “Ta, ta biết rồi. Dưỡng phụ dưỡng mẫu nuôi ta lớn, ân tình lớn bằng trời, dù cho ân tình đó như thế nào thì ta cũng phải báo đáp.”

Nàng lướt qua thị nữ, bước chân loạng choạng. Thị nữ duỗi tay muốn đỡ lại bị Thích Ánh Trúc né tránh. Thích Ánh Trúc đi đến nhà bếp trước, nàng mơ hồ nghe được giọng nói từ nhà bếp. Một người hầu chặn đường Thành nhũ mẫu, uy hiếp Thành nhũ mẫu:

“Nếu ngươi còn nhớ tới con trai và con dâu ngươi ở Hầu phủ thì hiện tại hầu hạ Thi Anh nữ lang cho tốt vào! Nếu nữ lang của chúng ta không vui sẽ quay về đuổi nhi tử và con dâu ngươi ra khỏi hầu phủ! Toàn bộ kinh thành ai lại dám thuê tôi tớ vong ân phụ nghĩa như vậy?’’

“Thành ma ma, ngươi cũng lớn tuổi rồi, biết mình nên làm cái gì và không nên làm cái gì. Hôm nay ngươi nói nói mấy câu rất không  được…… Khi nào đến lượt ngươi giáo huấn Thi Anh nữ lang?”

Thích Ánh Trúc dựa vào tường, nàng không nghe được giọng Thành nhũ mẫu, trong lòng nàng rất rối. Thích Ánh Trúc dùng tay che lại mặt, không biết thứ rơi xuống lòng bàn tay, là nước mưa, hay là nước mắt.(edit:đau ở trong lòng,anh Vũ ơi về lẹ đi)



Thích Ánh Trúc trở lại phòng lần nữa, nhũ mẫu cũng làm cơm xong. Thành nhũ mẫu lúc này trở nên lúng túng không dám nhiều lời, mà dù cho bà không như vậy thi Thích Ánh Trúc cũng sẽ không lại chọc tức Thích Thi Anh.

Thích Thi Anh buông quyển kịch xuống, vênh váo tự đắc mà ho khan một tiếng: “Vở này viết không tồi…… Ta muốn lấy xem, ngươi không có vấn đề gì chứ?”

Thích Ánh Trúc cúi đầu: “Tùy ngươi.”

Thích Thi Anh liếc nàng vài lần rồi cầm đũa. Thích Thi Anh bỗng nhiên bị kim quang làm chói mắt, nàng không khỏi nhìn thẳng Thích Ánh Trúc, nhìn cổ tay đối phương tinh tế trắng nõn. Thích Thi Anh nhìn chằm chằm vòng tay kia bỗng nhiên tức giận, đập đũa xuống hét lên:

“Ngươi không phải nói mình không có tiền sao? Sao lại có vòng tay vàng? Ngươi như vậy mà nói trả lại ta? Ta lúc trước ở nông thôn còn không có vòng tay vàng để đeo!

“Đưa cho ta!”

Thích Ánh Trúc cúi đầu, nhìn vòng tay vàng còn lạnh lẽo nơi cổ tay, Thành nhũ mẫu đưa mắt ra hiệu với Thích Ánh Trúc, ám chỉ Thích Ánh Trúc tạm thời nhịn nhục. Thích Ánh Trúc không nhìn ánh mắt bà, nàng ngẩn người ngồi một lúc, ngẩng đầu hỏi Thích Thi Anh:

“Ân tình to lớn hôm nay, cũng là của ngươi?”

Thích Thi Anh nhướng mày: “Có ý gì? Ngươi không muốn đưa? Ta nói cho ngươi biết tất cả đồ của ngươi hiện tại đều là của hầu phủ……”

Thích Ánh Trúc lẩm bẩm: “Phải, muốn dứt bỏ thì nên dứt bỏ sạch sẽ.”

Nàng lại không lên tiếng nữa, cúi đầu cởi vòng vàng ở cổ tay ra. Thích Thi Anh hài lòng mà nhận lấy, nhưng thấy rằng Thích Ánh Trúc vẫn chưa dừng lại, nàng còn tiếp tục đem vòng ngọc xanh biếc cởi ra. Sau đó là khuyên tai, trâm cài, …… Và sau đó, Thích Ánh Trúc xõa mái tóc dài đen bóng ra, nâng gò má tái nhợt như tuyết lên.

Thích Ánh Trúc xoay vai, dùng mu bàn tay che mặt: “Son môi cũng là của các ngươi. Nhũ mẫu, đem nước tới đây ta sẽ rửa sạch sẽ.”

Nàng hỏi: “Bây giờ có muốn cởi y phục luôn không?Bây giờ có muốn cởi giày luôn không?”

Thích Thi Anh trợn mắt sững sờ nói: “Ngươi điên rồi…… Ngươi điên rồi! Ngươi có ý gì, ngươi cảm thấy ta làm khó ngươi sao? Không phải ngươi tìm người làm khó ta trước sao? Ngươi điên sao!”

Thành nhũ mẫu thấy Thích Ánh Trúc như thế thì rất sợ hãi, bà vội vàng tới ngăn Thích Ánh Trúc. Thích Ánh Trúc lại cương quyết, đem dải lụa choàng lập tức kéo xuống. Thích Thi Anh tức giận đến nhảy dựng lên, vén tay áo lên muốn sấn tới. 

Thành nhũ mẫu ngăn lại, bà kéo Thích Ánh Trúc ra cửa liên tục nói: “Nữ lang, nữ lang, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút……”

Bà ở bên tai Thích Ánh Trúc nhỏ giọng nói: “Hai ngày nữa nàng ta đi rồi, hai ngày nữa đi rồi…… Chúng ta không cần chấp nhặt nàng ta được không?”

Giọng nói Thời Vũ đột ngột vang lên: “Đừng đẩy Ương Ương!” (edit:chưa bao giờ em thấy anh xuất hiện đúng lúc như bây giờ sau vụ tự tử)

Thành nhũ mẫu, người đang ôm Thích Ánh Trúc đứng trong mưa, và Thích Ánh Trúc với mái tóc dài xõa ra cùng quay đầu, nhìn thấy Thời Vũ ở ngoài rào tre. Thời Vũ trong tay cầm theo cái gì đó, đứng trong đêm tối trời mưa to. Toàn thân hắn cũng ướt đẫm, nhưng đôi mắt hắn sáng ngời, không chật vật như Thích Ánh Trúc.

Giọng nói kiêu ngạo của Thích Thi Anh ở trong phòng vang lên: “Thích Ánh Trúc, ngươi làm gì vậy?Quay lại đây nói rõ ràng cho ta,! Ngươi đối đãi với khách như vậy sao? Ngươi không phải được dạy dỗ tốt sao, không phải mọi người đều khen ngươi tao nhã sao? Ta muốn cho mọi người đều thấy ngươi đối đãi với ta như thế nào!” (edit: sắp chết rồi nói nhiều chút cũng được)

Thời Vũ quay đầu đánh giá: “Giọng nói này…… Có chút quen tai.”

Hắn nhìn ra hướng sân nhà Thích Ánh Trúc, ánh mắt chợt lóe lên, thân thể Thành ma ma mập mạp liền ngăn tầm mắt hắn. Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại của Thời Vũ, Thành nhũ mẫu sợ hãi. Bà nghĩ đêm nay đã rất mệt rồi, ngàn vạn lần không cần Thời Vũ làm cái gì nữa.

Thành nhũ mẫu đầu óc choáng váng, hoảng loạn,bà cắn răng đem Thích Ánh Trúc ốm yếu trong lòng ngực đẩy tới chỗ Thời Vũ. Thời Vũ theo bản năng ôm lấy Thích Ánh Trúc, ngây người ngẩng đầu lên, nghe Thành ma ma nghiến răng nghiến lợi mà dặn dò hắn: “Ngươi mang nữ lang đi! Đi mau!’’

“Tối nay ngươi chăm sóc nữ lang cho tốt, đừng để nữ lang về!”

Thành nhũ mẫu dặn dò xong liền vội vàng vào nhà đi ứng phó với Thích Thi Anh, nhận lỗi với Thích Thi Anh.

Thời Vũ khó hiểu mà cúi đầu, nhìn thấy Thích Ánh Trúc trong lòng cúi đầu không nói,. Thích Ánh Trúc không khóc không cười, giống như một bình hoa. Thời Vũ giật mình một chút, sau đó vui sướng lên ——

Cái gì? Lão bà tử kia lại đem Ương Ương cho hắn chơi sao? (edit:bật đèn nhà lên nào các chàng trai cô gái)

Hắn có thể chơi suốt một buổi tối sao?(edit:đã bảo là bật đèn nhà lên mà)



Thời Vũ sợ có người giật Thích Ánh Trúc khỏi mình, đột nhiên trong sân của Thích Ánh Trúc có rất nhiều người đuổi theo, Thời Vũ ôm eo Thích Ánh Trúc rồi nhảy lên từ trước mặt họ mà biến mất. Hơn nữa Thời Vũ cũng không có đi đâu xa, hắn chỉ rẽ vào một góc, mang Thích Ánh Trúc tới kế bên, chính là căn nhà mà hắn xây.

Nhà gỗ hiện tại có giường có bàn ghế, tuy nhìn vẫn trống trải nhưng tốt xấu gì cũng có thể sống được.

Thích Ánh Trúc bị coi như búp bê sứ, bị ôm ngồi xuống ghế đẩu. Thời Vũ vui mừng đến không biết trời đất, hắn ngồi xổm quỳ gối trước mặt nàng ngẩng mặt cùng nàng nói chuyện: “Vì sao nàng thả tóc?”

Thời Vũ đỏ mặt: “Thả tóc rất đẹp.”

Hắn lại nghĩ: “Nàng có muốn lau tóc không?”

Thích Ánh Trúc cúi đầu không trả lời hắn, Thời Vũ ngây người trong chốc lát, nghĩ đến một chuyện, hắn ở trước mặt nàng nhảy lên rồi biến mất. Thích Ánh Trúc cho rằng hắn rốt cuộc cũng đi rồi, ai ngờ trong nháy mắt hắn lại nhảy ra. Thời Vũ vẫn quỳ gối trước mặt nàng, cầm một bình nhỏ rót chất lỏng sẫm màu ra bát cho nàng.

Thời Vũ đưa cho Thích Ánh Trúc: “Cái này là nước ép mận hòa cùng mật đường, vừa ngọt lại vừa lạnh, uống rất ngon. Ta mua từ dưới chân núi, nàng uống một ngụm đi.”

Thích Ánh Trúc cúi đầu,chất lỏng đen láy kia ánh lên khuôn mặt tái nhợt buồn bã của nàng. Nàng nhìn chằm chằm ảnh phản chiếu ra một nữ lang tiều tụy mặt vô hồn, Thời Vũ háo hức hy vọng nàng uống, Thích Ánh Trúc căn bản không buồn mở miệng, chỉ sợ nếu mình mở miệng, sẽ khóc.

Tí tách.

Nước mắt Thích Ánh Trúc rơi xuống, rơi tí tách trong chén.

Một giọt lại một giọt.

Thời Vũ ngây người.

Hắn lập tức hoảng loạn, đem cái chén trước môi nàng để qua một bên. Hắn không biết phải làm sao, liên tục nói: “Ta không ép nàng uống, nàng không thích uống thì không cần uống, ta không ép nàng. Nàng đừng khóc…… Ta vứt nó đi được không, nàng đừng khóc.”

Hắn đứng dậy muốn đi vứt mật xào mận, Thích Ánh Trúc nhịn không được mà cười, giơ tay bắt lấy cổ tay hắn. Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng rõ ràng đang khóc, nhưng nhìn hắn thì ánh mắt nàng lại như mang theo ý cười. Hắn hoang mang vô cùng, vẫn tưởng rằng mình ép nàng uống nên nàng mới khóc. Hắn trách bản thân, trách nước mật, hắn không biết rằng trên đời này, có một số chuyện quá mức đau lòng đến bất lực.

Thích Ánh Trúc đang rơi nước mắt, bị Thời Vũ khom lưng ôm vào lòng. Hắn học người khác nhẹ nhàng ôm nàng từ sau lưng, hắn lại chồm tới, ở môi nàng nhẹ nhàng hôn một cái. Hắn ngửa đầu nhìn nàng, Thích Ánh Trúc không nhịn được mà mỉm cười.

Hắn liền cho rằng hôn môi thực sự có ích, hắn hôn nàng lần nữa.



Chiếc giường thật lớn mà Thời Vũ làm rốt cuộc cũng có ích.

Thích Ánh Trúc ngủ ở một bên, Thời Vũ ngủ ở bên kia, hai người đắp chăn, khoảng cách ở giữa rộng đến đủ để ba bốn người nằm. Thời Vũ vẫn còn hối hận, bắt đầu cảm thấy giường lớn cũng không quá tốt.(edit:hên quá anh vẫn còn biết hối hận)

Thích Ánh Trúc nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, cũng nghe tiếng hít thở cực nhẹ của thiếu niên bên cạnh. Tiếng hít thở của Thời Vũ quá nhẹ, làm cho nàng cảm thấy căn nhà này thật trống trải, giống như chỉ có một mình nàng ngủ mà thôi. Nhưng vào ban đêm, Thích Ánh Trúc lại cần phải có người bồi nàng ngủ.

Thích Ánh Trúc  nhỏ giọng: “Thời Vũ.”

Thời Vũ lập tức đáp lại: “Sao?”

Thích Ánh Trúc: “Ngươi ngủ sao?”

Thời Vũ: “Không có.”

Hắn xoay người, xoay người đối mặt nàng. Trong bóng đêm, Thích Ánh Trúc có lẽ sẽ không thấy rõ nhưng hắn lại có thể nhìn rõ ràng đến từng sợi mi sợi tóc nàng. Hắn ở trong lòng cảm thán vẻ đẹp của nàng,bỗng nghe được Thích Ánh Trúc nói chuyện: “Hôm nay ngươi cùng đại đương gia nói chuyện, đã nói xong chưa?”

Thời Vũ trả lời: “Không. Nhưng bây giờ ta hơi giận hắn, tạm thời không muốn cùng hắn bàn chuyện.”

Thích Ánh Trúc nghĩ tâm sự của mình,mượn việc nói chuyện để không cảm thấy khổ sở: “Vì sao lại giận hắn?”

Thời Vũ: “Hắn nói ta nhất định sẽ bỏ rơi nàng, sẽ làm nàng đau lòng. Hắn nói ta và nàng sẽ không có quả ngọt,khuyên ta nên tránh xa nàng một chút.”

Thích Ánh Trúc ngẩn ngời, ánh mắt dời lên trên mặt Thời Vũ. Nàng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của hắn, chỉ là dựa vào hình dáng, nàng có thể tưởng tượng ra mặt mũi hắn. Thích Ánh Trúc lẩm bẩm: “Vậy ra mọi người đều cảm thấy chàng sẽ bỏ rơi ta ……”

Thời Vũ nhanh chóng nói: “Ta sẽ không.”

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Mọi người nhìn vào chúng ta, đều cảm thấy chàng sẽ bỏ rơi ta, chỉ có chàng không tin. Thời Vũ, Thời Vũ……”

Nước mắt nàng lại rơi, như là nói với bản thân, lại như là nói với hắn: “Thật ngốc.”

Những suy nghĩ ở trong đêm của thiếu nữ mười bảy mười tám, thiếu niên chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không hiểu. Nước mưa rơi trên mái hiê, nặng nề mà lặng lẽ, trong lòng Thời Vũ đã bình tĩnh lại. Hắn không biết vì sao bỗng nhiên thấy khó chịu, bỗng nhiên có chút không thoải mái.

Hắn muốn nói cái gì, hắn lại không hiểu hắn nên nói cái gì.

Trong bóng đêm, Thích Ánh Trúc chậm rãi tiến đến chỗ hắn. Nàng ôm chặt cổ hắn, chui vào đệm chăn của hắn,hôn lên khóe môi hắn. Trong không gian yên tĩnh, hai người trao nhau hơi thở,cảm giác sầu não. Thời Vũ nghe được Thích Ánh Trúc rất nhẹ hỏi hắn:

“…… Hay là?”

Hắn hiểu.
Bình Luận (0)
Comment