Bởi vì Thời Vũ kỳ lạ nên Thích Ánh Trúc muốn để hắn bảo vệ cho nàng.
Nàng tự cười nhạo bản thân mình nghĩ quá nhiều nàng làm sao có thể ngăn gió ngừng thổi.
Thích Ánh Trúc không nhịn được mà nghĩ tới Thời Vũ, hắn rất kỳ lạ vẫn luôn khác biệt với mọi người.
Thích Ánh Trúc đi viết chữ,suy nghĩ tìm đường ra cho bản thân. Nàng lấy lại tinh thần rồi dọn dẹp mớ hỗn độn xung quanh mình.
Sau khi trở về núi, nàng muốn cùng Hầu phủ nói chuyện rõ ràng. Sau này, nàng không cần Hầu phủ đưa thuốc tới nữa,cũng không cần tiền tiêu hàng tháng. Nàng sẽ vẽ tranh và viết chữ để kiếm tiền,dù sao ở trên núi cũng rảnh rỗi, chỉ cần không uống thuốc thì sẽ không dùng nhiều tiền.
Về phần thuốc… Thật ra Thích Ánh Trúc đã lờ mờ cảm thấy những dược liệu trân quý đó đối với thể chất hiện tại của mình đã không còn tác dụng nữa. Cũng không bổ dưỡng được cái gì, chỉ là giữ được mạng sống tạm thời. Mà thân thể của nàng hiện nay đã càng ngày càng kém đi…
Đột nhiên truyền đến một giọng nói của thiếu niên, cất tiếng hỏi: “Ương Uơng thường ngày nàng uống thuốc gì”.
Thích Ánh Trúc đang khoác áo viết chữ ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn Thời Vũ. Thời Vũ nằm ở đối diện bàn sách, tuy là nằm sấp nhưng tư thế rất nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn nàng bộ dạng hết sức ngoan ngoãn. Ánh mắt lóe lên có chút lấy lòng: Là vì lúc trước hắn từ chối bảo vệ Thích Ánh Trúc, hắn sợ Thích Ánh Trúc sẽ giận hắn.
Thích Ánh Trúc cảm thấy ấm áp, nhìn hắn nói: “Ta không cần uống thuốc”
Thời Vũ nghi ngờ: “ Thường ngày ta gặp nàng, nàng uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm. Trên người nàng luôn có mùi thuốc, đặc biệt đắng… Hôm trước khi chúng ta ngủ chung, ta đã nếm ra rồi.”
Thích Ánh Trúc ngây ra một lúc, hắn vẫn chưa quen cách nói chuyện như người bình thường, thuận miệng là nói. Nàng nhíu mày, đỏ mặt một lúc lâu rồi mới nghẹn ra một câu: “…. Trên người ta đắng lắm sao?”
Thời Vũ chớp mắt.
Ánh mắt đen láy hiện lên ý cười, hắn nói một cách trêu chọc: “Ta sẽ không nói nàng nghe”.
Sau đó lại thúc giục: “Mau nói đi, nàng muốn uống thuốc gì? Ta ra ngoài mua đồ ăn vặt, sẵn tiện mua ít thuốc cho nàng luôn.”
Thích Ánh Trúc thương xót hắn tuổi còn nhỏ đã phải chạy đôn chạy đáo trên giang hồ, trên người có thể có bao nhiêu tiền chứ? Từ ngày nàng biết hắn, hắn đã cho nàng mượn rất nhiều tiền, nàng đến nay còn chưa trả được. Huống chi bây giờ thân thể của nàng cũng không thể dựa vào thuốc mà tốt lên được… Chỉ là nếu nàng cố chấp không nói, Thời Vũ cũng sẽ đi qua hiệu thuốc trực tiếp hỏi chưởng quầy, không phải hắn cũng sẽ biết sao?
Trong lúc Thích Ánh Trúc do dự, Thời Vũ lớn tiếng tuyên bố: “Ta muốn chăm sóc nữ nhân của mình!”
Thích Ánh Trúc kinh ngạc một lúc. Nàng và Thời Vũ nhìn nhau, Thời Vũ nghiêng người nhảy qua bàn, hắn mỉm cười đưa tay ra búng vào mặt nàng. Thời Vũ xoa nhẹ lên má nàng, hắn không thể hiểu được gương mặt đang ngây ra này là có ý gì, liền buồn bực nói: “Không phải như vậy sao? Nàng không cảm động sao?”
Thích Ánh Trúc hít một hơi thật sâu để trái tim đang đập kịch liệt của mình từ từ bình thường trở lại, nói với bản thân Thời Vũ cái gì cũng không hiểu, không thể có mong chờ với hắn. Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, nói: “Thời Vũ, quan hệ giữa ta và chàng, không như những mối quan hệ nam nữ mà chàng đã thấy. Chúng ta……”
Ánh mặt trời chiếu lên trên bàn giấy Tuyên Thành, ánh mặt trời chói chang, chiếu lên những từ ngữ trên giấy. Thiếu nữ cúi đầu, giọng nói mang theo chút buồn bã: “Chúng ta không phải mối quan hệ như vậy.”
Thời Vũ nhìn nàng một lúc, hắn hỏi: “Nàng giận ta sao?”
Thích Ánh Trúc hiền hòa lắc đầu,nhưng Thời Vũ lo lắng vì nhìn thấy bộ dạng buồn bã của Thích Ánh Trúc. Thời Vũ đứng một lúc, đột nhiên xoay người đẩy cửa sổ ra,trước mặt Thích Ánh Trúc nhảy xuống. Thích Ánh Trúc bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng đi xem, nhìn thấy Thời Vũ nhẹ nhàng mà đáp xuống đất, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ…… Chàng đi đâu vậy?”
Thời Vũ ngẩng đầu: “Ta lên núi Lạc Nhạn trộm cho nàng một ít thuốc.”
Thích Ánh Trúc ngẩn người, trong lòng cảm thấy có gì đó rất kì lạ,nhưng cũng chỉ ngây ngốc gật đầu.
Thời Vũ mỉm cười, Thích Ánh Trúc không khuyên được hắn, nhìn thấy bóng dáng hắn nhảy mấy cái sau đó thì không thấy, nàng vậy mà lại có chút vui mừng. Nàng quay lại ngồi, vừa viết chữ vừa nghĩ Thời Vũ. Thích Ánh Trúc mơ hồ, nghĩ đến lúc ở cùng Thời Vũ:
Chỉ mua một cái bánh mật, hai người chia nhau ra ăn;
Tự tay xây nhà trên núi;
Đói bụng kêu la,chờ nàng ăn;
Hai người ở trọ chỉ ở một phòng;
Hắn không chịu làm bảo vệ cho nàng, luôn miệng nói giá cả của hắn rất cao, không làm miễn phí;
Không mua thuốc mà về trên núi đi trộm thuốc……
Nếu chỉ là một vài dấu hiệu, Thích Ánh Trúc sẽ cho rằng Thời Vũ thích quấn lấy làm phiền mình. Nàng cũng từng nghĩ như vậy. Nhưng lại nhiều dấu hiệu như vậy…… Thích Ánh Trúc sững sờ,nghĩ rằng có phải mình đã phát hiện một bí mật lớn của Thời Vũ hay không?
—
Trăng sáng như ban ngày, mặt đất phủ đầy sương.
Thời Vũ như thói quen mà vào bằng cửa sổ, nhẹ nhàng đi đến đầu giường. Hắn vén màn lên,rút người vào trong, ôm chặt người trong chăn đòi hôn. Từ khi hai người phát sinh quan hệ, hắn càng ngày càng trầm mê, mỗi lần hắn nhìn thấy khuôn mặt Thích Ánh Trúc, hắn đều muốn thân thể nàng.
Thích Ánh Trúc đang ngủ say, bị hơi thở của hắn và vào mặt và cổ nên nàng tỉnh lại. Trong lòng có chút mong chờ hắn, khi hắn đưa tay vào lồ ng ngực nàng,Thích Ánh Trúc hít một hơi, nắm lấy tay anh để ra ngoài.
Thời Vũ không vui: “Không ngủ được sao? Đã mấy ngày rồi! Nhiều ngày như vậy rồi!
Một thiếu niên vừa mới trải qua “chuyện đó” khó tránh khỏi có nhiều h@m muốn không thoả mãn được, chỉ là nữ lang của hắn bệnh tật ốm yếu, nên hắn không dám chạm vào lung tung. Thời Vũ đã nhịn rất nhiều ngày, cả ngày hắn đều nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đói khát của hắn loé lên và tất nhiên là nàng từ chối.
Thích Ánh Trúc còn nhỏ, thân thể lại ốm yếu nên nàng vẫn chưa có h@m muốn mãnh liệt như hắn. Hơn nữa bản chất nàng vẫn là một tiểu thư khuê các,nếu mỗi đêm đều như vậy thì sẽ hỏng mất… Thích Ánh Trúc mơ hồ ôm lấy Thời Vũ, xoa dịu hắn: “ Thời Vũ, đây là đang ở bên ngoài.”
Nàng chủ động ôm lấy hắn, Thời Vũ vùi mặt vào cổ nàng,kiềm chế cảm xúc của mình lại. Hắn vòng tay qua ôm eo nàng, dựa vào người nàng, hắn không nói lời nào,trao cái hôn ướt át và ngọt ngào lên cổ nàng.Tim Thích Ánh Trúc đập loạn nhịp, trong lòng hoảng loạn
Thích Ánh Trúc cố gắng dời sự chú ý của hắn đi: “Chàng đi lấy thuốc cho ta à?”
Thời Vũ hời hợt mà “Ừ” một tiếng, hắn rũ mắt xuống, mắt nhìn chằm chằm vành tai đang đỏ ửng của nàng. Hắn quay mặt đi, ngậm vành tai nàng, giọng nói thì thào, khiến cho thiếu nữ nhịn không được mà kêu, Thời Vũ ngẩng đầu nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc lập tức che mặt lại, vùi mặt vào gối.
Thời Vũ bật cười, hắn lật nàng lại, đôi tay dài mà ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng.Trong lúc di chuyển, tấm ván gỗ dưới người kêu “Kẽo kẹt”, trong đêm tối âm thanh mơ hồ lại trở nên rõ ràng,âm thanh thật lớn giống như tiếng tim đập.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ như lửa đốt, ngón tay nàng moi hoa văn trên mặt gối uyên ương, đầu óc rối bời, nhưng vẫn cố gắng phản kháng. Thích Ánh Trúc bị hắn hôn lên môi, khi môi và môi tách ra nàng nhanh chóng nói: “Tình hình trên núi thế nào rồi? Ma ma của ta thế nào rồi?”
Thời Vũ: “Bà ấy chết rồi.”
Thích Ánh Trúc kinh ngạc, trong chốc lát sắc mặt trắng như giấy. Thời Vũ đang hôn nàng, bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của thiếu nữ dưới thân mình yếu ớt, mạch đập rất nhẹ. Hắn lập tức nhìn nàng, chốc lát cũng bối rối theo. Hắn không quan tâm d*c vọng của bản thân nữa, vội vàng ôm Thích Ánh Trúc vào trong lòng ngực, xoa người nàng.
Thời Vũ cúi đầu truyền khí cho nàng,bực bội nói: “Bà ấy chưa chết, trừ việc khóc sướt mướt muốn tìm nàng,thì bà ấy sống rất vui vẻ.Bây giờ trong nhà của nàng,có rất nhiều người …… Bọn họ đều sống rất vui vẻ!”
Dưới sự chăm sóc của hắn, Thích Ánh Trúc dần ổn định lại. Nàng bị Thời Vũ ôm trong lòng ngực, thấy sắc mặt của hắn tái nhợt. Thích Ánh Trúc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt hắn. Thích Ánh Trúc mở miệng muốn nói, Thời Vũ bỗng nhiên cúi người ôm nàng vào trong lòng ngực.
Cái ôm của hắn chặt hơn bao giờ hết.
Hắn buồn bã nói: “Ta chán ghét Ương Ương.”
—— nàng làm hắn cảm thấy việc giết một ai đó hóa ra chỉ nằm ở vấn đề do dự và cân nhắc.
Thích Ánh Trúc cảm thấy trong lòng có chút chua xót, tất nhiên là nàng biết vừa rồi mình mới vừa ngưng thở, làm Thời Vũ sợ hãi bao nhiêu. Nàng nhỏ giọng: “Thật sự xin lỗi…… Ta, sức khỏe của ta không tốt.”
Thời Vũ lắc đầu. Hắn không nói chuyện, lại nghiêng đầu hôn lên tai nàng một cái.
Thích Ánh Trúc do dự chuyển đề tài: “Thời Vũ, chúng ta về trên núi đi?”
Thời Vũ không trả lời, Thích Ánh Trúc nghĩ đến suy đoán của mình về hắn, thử thăm dò nói: “Ở trọ dưới chân núi, tốn rất nhiều…… tiền.”
Thời Vũ có phản ứng, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, ngẩn mặt nhìn nàng. Ánh trăng sáng chiếu vào trong phòng, ánh sáng tuy mờ ảo không rõ ràng, nhưng không biết vì sao, Thích Ánh Trúc cảm thấy, Thời Vũ đang nhìn nàng với ánh mắt bối rối và do dự.
Thích Ánh Trúc liền tính cho hắn nghe: “Chi phí ăn uống mỗi ngày, so với khi chúng ta ở trên núi, thì sẽ dùng nhiều hơn 800 văn tiền(edit:ngày nay mà xuyên về cầm 100 tệ là tỉ phú đó nhé). Hơn nữa chưa chắc đồ ăn ngon bằng…… Thời Vũ, chàng gầy như vậy có phải chàng không chịu được đói không?”
Ánh mắt Thời Vũ lóe lên.
Thích Ánh Trúc nói tiếp: “Một ngày 800 văn tiền,sau một tháng là có thể mua một cửa tiệm nhỏ để kiếm tiền rồi? Có tiền, thì có thể cưới vợ……”
Nàng lén nhìn hắn, nhìn gương mặt đang do dự kia rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Thời Vũ tuấn tú như vậy, nếu lại có của cải bạc triệu thì ai lại không muốn lấy chàng?”
Nói đến chỗ này, nàng nhẫn nhịn sự chua xót trong lòng xuống. Nhưng mà Thời Vũ nói: “Ta không cưới thê tử.”
Thích Ánh Trúc thay đổi câu hỏi: “Có nữ lang nào lại không muốn ở cùng chàng sao?”
Thời Vũ nhìn thẳng,giọng điệu giận dỗi: “Nàng đó.”
Thích Ánh Trúc sửng sốt.
Thời Vũ: “Ta muốn ngủ với nàng cũng không được! Nàng không chịu ngủ cùng ta!”
Thích Ánh Trúc lắp bắp nói: “Không phải, không giống nhau, ta là bởi vì, bởi vì…… phòng trọ này dễ phát ra âm thanh lớn…… Hơn nữa, hơn nữa, ta cũng không phải vì chàng có tiền hay không ……”
Nàng xấu hổ đến mức nói không được, trái tim bị sự ngọt ngào và xấu hổ vây quanh. Thời Vũ mặc kệ nàng, hắn lao đến, một lần nữa đè nàng ở dưới thân. Hắn cầu xin: “Làm một lần thôi. Thật sự rất thoải mái……Nàng sẽ không bị đau đâu, được không.”
Thích Ánh Trúc khốn khổ từ chối: “Không……”
Thời Vũ: “Ta đưa cho nàng tiền được không?” (edit:nhà mẹ thật thất vọng về con rể)
Thích Ánh Trúc trong lòng giận hắn: “Chàng lại đây.”
Thời Vũ đưa tay nâng cằm nàng, môi áp vào môi nàng. Hắn bình thường thì hết sức bá đạo chỉ làm theo ý mình, nhưng chỉ mỗi việc này, Thích Ánh Trúc lại cảm thấy mình được bao bọc bởi sự dịu dàng của gió và mưa.Mái tóc dài rối loạn dính lên gương mặt, cặp thiếu nam thiếu nữ mang theo sự hồn nhiên, trong sáng……Sự hồn nhiên mà mỗi lần thấy đều sẽ khiến người ta rung động.
Xương quai xanh Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng co lại.
Nụ hôn của hắn dừng ở vành tai nàng, quấn lấy nàng: “Được không?”
Thích Ánh Trúc cắn chặt răng.
Hắn áp vào cổ nàng, mạch máu nhỏ bé yếu ớt, ở dưới lưỡi nhẹ nhàng run lên. Hơi thở của hắn cũng rối loạn: “Được không?”
Thời Vũ đẩy nàng xuống, nàng đang rối loạn, môi cắn vào gối mềm không dám phát ra âm thanh. Giống như sứ trắng trong ngày hè, mềm mại như suối, bị ngón tay chạm nhẹ, đẩy lên từng lớp một. Thiếu niên khom lưng, gần chạm vào cái eo nhỏ nhắn.
Hơi thở phập phồng, thân thể run lên.
Tiếng “ Kẽo kẹt” đứt quãng,tiếng “A”mơ hồ không rõ …… mồ hôi lạnh thấm đẫm hòa cùng với mồ hôi nóng, ngón tay cùng ngón tay, tóc đen cùng tóc đen, đã khó có thể biết rõ.
Tấm màn rủ xuống mặt đất, bị ánh sáng trăng chiếu vào,phập phồng như sóng biển.
Thích Ánh Trúc không biết tại sao mình lại đi đến bước này, mới đầu, mới đầu…… Nàng chỉ muốn hỏi thần giữ của này thôi, hỏi hắn có phải là quỷ keo kiệt hay không. Nhưng mà, nhưng mà…… Có lẽ khi ở với nàng, hắn không phải là quỷ keo kiệt, hắn là quỷ đói d*c vọng.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn như vậy.
Phải không?
Eo hắn nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, vẻ quyến rũ đó khiến nàng hoàn toàn chìm đắm như một con tàu nhỏ ở giữa dòng sông. Âm thanh của cái ván kia quá lớn. Nó thật sự giống như ác mộng của Thích Ánh Trúc. Thời Vũ phát hiện nàng lo lắng, thế nhưng không tránh mà ngược lại còn nhiều lần dùng nó để k1ch thích nàng.
Hắn cười thầm,trong mắt như có sóng mà xuân. Mồ hôi trên mặt khô lại, Thích Ánh Trúc che mặt: “Thời, Thời Vũ…… Ngươi là, là…… Người xấu.”
Thời Vũ bắt chước cách nói chuyện của nàng: “Ương, Ương Ương, nàng là, là đồ ngốc!” (edit:phải tôi tôi đấm cho mấy nhát)
Đó là nói như vẹt, vào lúc này lại tăng thêm thú vị. Mỗi một đợt âm thanh, nàng vừa lo vừa sợ tới mức tim nàng đập loạn lên. Sự dính chặt này, theo thời gian sẽ mơ hồ mang đến những cảm xúc cấm kỵ.Thích Ánh Trúc nằm trong cơn mê man cùng Thời Vũ chìm đắm vào cảm xúc, tự hỏi rằng mình có phải là cực kỳ đói khát, cực kỳ khát vọng hắn?
Sự tà dâm này có đáng xấu hổ hay không? Chưa lập gia đình mà có loại khát vọng này có phải sẽ làm người ta sợ hãi không? Nhưng vì sao nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm?
Thích Ánh Trúc không phải thánh nhân.
Mà Thời Vũ lại là một yêu tinh.
—
Trên núi Lạc Nhạn, cõi lòng đầy phiền muộn.
Không khí nơi đây không nhẹ nhàng giống như cặp đôi đang ở dưới núi kia.
Người trong hiệu thuốc và tiểu nhị ngượng ngùng mà đứng ở ngoài hành lang trả lời, Thích Thi Anh ngồi trong phòng cùng với hai gã nam nhân. Thành nhũ mẫu dựa vào tường đang cầm khăn lau nước mắt, đồng thời nhìn phản ứng của hai nam nhân kia.
Một nam nhân khí thế hiên ngang, thần sắc vững vàng, mặc kệ nghe thấy bên ngoài tiểu nhị kia khóc lóc kể lể như thế nào, hắn đều không để ý, người này là Diêm Đằng Phong, được Hầu phủ nhờ tới vùng ngoại ô mang Thích Thi Anh về nhà.
Một nam nhân khác, tất nhiên là người mà Thành nhũ mẫu để tâm – Đường Nhị Lang, Đường Trác. Đường Trác là tiểu công tử của Đoan Vương phủ, vừa sinh ra đã có làn da trắng như ngọc,là tướng mạo của một thư sinh. Hắn vừa mới quay lại kinh thành liền vội vàng tới tìm Thích Ánh Trúc. Trên đường đi hắn gặp được Diêm Đằng Phong. Mà chưa nhìn thấy Thích Ánh Trúc, Đường Trác đã nghe tới cuộc sống trên núi của Thích Ánh Trúc.
Đường Trác nghe được Thích Ánh Trúc sống khổ sở như thế nào, khuôn mặt trắng như ngọc của hắn căng ra, dùng ánh mắt che giấu sự giận dữ mà nhìn Thích Thi Anh. Nếu không có Diêm Đằng Phong ở bên cạnh ngăn cản thì hắn sẽ tính sổ với Thích Thi Anh rồi.
Thành nhũ mẫu nhìn thấy có chút vui mừng.
Tiểu nhị kia vừa quỳ vừa run: “Chúng ta không phải cố ý thiếu thuốc…… Là lúc trước trời mưa, thuốc bị ẩm ……”
Thành nhũ mẫu không cam chịu bọn họ đổi trắng thay đen: “Các ngươi rõ ràng là vì lấy lòng Thi Anh nữ lang!”
Tiểu nhị cứng người, trong lòng mắng bà lão này nhiều chuyện, ngẩng mặt lên nhìn Thích Thi Anh khẩn cầu: “Nữ lang, chúng ta cũng là bất đắc dĩ……”
Hắn khụy gối dập đầu, bị Thích Thi Anh đá một cái liền ngã. Người hầu trong phòng căng thẳng cực độ, Diêm Đằng Phong lập tức chặn ở giữa, không cho Thích Thi Anh đánh người. Hắn cảnh cáo nói: “A anh!”
Thích Thi Anh giận: “Cho nên hiện tại người xấu là ta đúng không? Ta là vừa ăn cướp vừa la làng đúng không? Nàng sống không tốt, tất cả đều muốn tính trên đầu ta phải không? Ta đây mười mấy năm……”
Đường Trác nói: “Cha mẹ ngươi đã tìm ngươi về, ngươi chỉ cần sống cho tốt ở kinh thành, không đi lung tung thì ai có thể nói gì ngươi? Ngươi không giết người thì sao người có thể chết vì ngươi.”
Thích Thi Anh lớn tiếng: “Các ngươi! Không phải tất cả các ngươi đều nói ta là kẻ xấu sao, không phải đều nói ta không bằng Thích Ánh Trúc sao? Nàng chỉ là một con ma ốm……”
Diêm Đằng Phong: “A anh, đừng nói nữa!”
Thích Thi Anh nhìn mọi người xung quanh trong phòng, trừ Diêm Đằng Phong có chút hướng về nàng, ngoài ra tất cả mọi người đều nhìn nàng bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Cả người nàng lạnh lẽo, nghĩ có lẽ Thích Ánh Trúc cũng không dễ dàng gì, nhưng là thế gian này khó khăn, không phải chỉ có mình Thích Ánh Trúc ăn bám.
Thích Thi Anh lùi về phía sau hai bước, mắt nàng nhìn thấy một cái chổi, nàng đột nhiên cầm cái chổi lên, đánh lên người tiểu nhị kia.
Động tác của nàng khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc, mọi người chạy nhanh đến cản, Thích Thi Anh chửi bậy: “Đều tại các ngươi! Ta sai các ngươi làm khó ma ốm kia khi nào? Ta quen các ngươi sao? Tất cả các ngươi đều trách ta, tất cả đều nói ta là kẻ xấu, rõ ràng ta mới là người bị uy hiếp …… Là ta tới tìm nàng ta tính sổ!Là ta bị làm khó!”
Nàng giương nanh múa vuốt, sức sống trong người bùng lên, mọi người đến ngăn cản, cũng cản đến đổ mồ hôi đầy đầu. Thành nhũ mẫu ở trong góc nhìn trò hề này, thở dài khẽ nói: “Nữ lang của chúng ta, nếu cũng có sức khỏe tốt như vậy thì tốt biết bao nhiêu.”
Lời này vừa nói ra, Thích Thi Anh ngưng động tác đánh người lại——
Đúng rồi, Thích Ánh Trúc hưởng mười bảy năm vinh hoa phú quý. Nhưng nàng cũng mang bệnh tật ốm yếu mười bảy năm.
Nghe nói, dưỡng phụ dưỡng mẫu năm đó là cứu Tuyên Bình hầu và phu nhân, dưỡng mẫu sợ hãi mới sinh ra một nữ lang yếu ớt đến cực điểm.
Bỏ chạy trong sự hoảng loạn làm hai nhà ôm nhầm con. Sau khi Thích Thi Anh được sinh ra, đã được họ hàng của dưỡng phụ dưỡng mẫu nhận nuôi. Dưỡng mẫu chết, dưỡng phụ qua vài năm sau cũng chết. Thích Thi Anh ăn gạo của trăm nhà mà lớn lên…… Nếu như đổi lại là Thích Ánh Trúc, chắc là Thích Ánh Trúc sẽ sống không được mấy ngày thì đã bị tra tấn đến chết.
Thích Thi Anh nhất thời ngây người, nghĩ đến sự trùng hợp này ——
Nàng và Thích Ánh Trúc, ai là người cần xin lỗi hơn? Ai thay ai mười bảy năm không cần chịu khổ, ai lại thay ai mười bảy năm vốn không nên chịu tội?
Người hầu bên ngoài dồn dập chạy đến, ở ngoài cửa thở hổn hển mà gọi: “Nữ lang, các lang quân, Ánh Trúc, Ánh Trúc nữ lang, quay lại rồi!”
Thích Thi Anh lấy lại tinh thần, một đám người trong phòng cũng ổn định lại. Thành ma ma lao ra ngoài đầu tiên, gấp gáp gọi “Nữ lang”, tiếp theo là Đường Trác phản ứng và trở nên kích động, cuối cùng, mới là Diêm Đằng Phong cùng Thích Thi Anh nhìn nhau cùng nhau đi ra ngoài.
Trong sân, cành lá xào xạt, ánh mặt trời rọi sáng yếu ớt. Nữ lang mang mạn che mặt, màn lụa màu hồng cánh sen nhẹ bay, tà váy lên tươi sáng tôn lên một vòng eo mềm mại. Nàng cúi đầu bước đi, ánh sáng vô tình dừng ở trên người nàng,như thể là một hoa tuyết đang rơi.
Mọi người nhất thời nhìn đến ngây người mà quên cả thở, không dám phá vỡ cảnh tượng này.
So với đó, thiếu niên mặc võ phục đi theo phía sau nữ lang kia, tuy rằng cũng tuấn tú nhưng lại chỉ giống như các nam nhân khác trong thiên hạ.
Đường Trác ngây ngốc mà nhìn cảnh này, hắn run run mà gọi một tiếng: “A Trúc muội muội ——”
Thích Thi Anh ngẩng đầu nhìn lại, không nghĩ tới người này kêu ghê tởm như vậy, so với vừa rồi thì thật sự nhìn không ra được. Thích Ánh Trúc đang đi trong sân thì ngẩng mặt lên, mạn che mặt bằng lụa mỏng bay lên, cách màn lụa, nàng kinh ngạc khi nhìn thấy ánh mắt Đường Trác sáng quắc đang chăm chú nhìn mình.
Thành nhũ mẫu thấy Thích Ánh Trúc trước, lại lo lắng mà nhìn về phía Thời Vũ.
Thành nhũ mẫu nhìn thấy Thời Vũ nhìn chằm chằm Đường Trác, ánh mắt có phần chú tâm. Tim Thành nhũ mẫu lập tức hoảng loạn——
Hỏng rồi.
Bà biết thiếu niên này cũng không phải một hai ngày, cũng coi như hiểu biết vài phần về Thời Vũ. Thích Ánh Trúc nhìn không ra vì đôi mắt nàng đang mơ hồ, Thành ma ma lại có thể nhìn ra, Thời Vũ rất ít chú ý đến những thứ xung quanh. Thời Vũ bình thường rất lãnh đạm,, sự hấp dẫn của mọi người trên thế giới này đều không bằng một thân cây,một đóa hoa bên đường.
Thành ma ma chỉ thấy hắn luôn quấn lấy nữ lang nhà mình.
Mà bây giờ, Thời Vũ để ý Đường Trác.
Hỏng rồi, hỏng rồi.
Tình địch gặp mặt là hết sức đỏ mắt.
Cái tên vô lại này, tất nhiên là sẽ cho rằng Đường Trác là tình địch.
—
Sau khi Thích Ánh Trúc trở về thì thái độ Thích Thi Anh của rất kì lạ. Ánh mắt Đường Trác trước sau vẫn luôn nhìn vào Thích Ánh Trúc mà không nói lời nào Thời Vũ lại hay ngẩng đầu nhìn Đường Trác một cái. Tất nhiên, Đường Trác cũng nhìn hắn, muốn nói lại thôi, cảm thấy thiếu niên này rất kỳ lạ.
Nhưng so với một thiếu niên xa lạ, Đường Trác càng quan tâm Thích Ánh Trúc hơn, hắn nói: “A Trúc muội muội, nơi núi rừng này không thích hợp để ở. Chúng ta trở lại kinh thành đi.”
Thích Ánh Trúc bất lực mỉm cười, cảm thấy hắn luôn như vậy,vẫn luôn coi đó là chuyện đương nhiên. Nàng hướng mặt về Thích Thi Anh, nói:
“Ít nhiều gì nữ lang cũng còn chưa đi. Bằng không, ta thật sự phải vào kinh một chuyến. Ta là muốn trở về nói cho nữ lang Hầu phủ một tiếng, thuốc sau này cùng tiền tiêu hàng tháng, ta đều không cần nữa. Hầu phủ không cần nghĩ đến ta nữa.”
Thích Thi Anh cứng rắn nói: “Đó là chuyện của ngươi cùng a phụ a mẫu của ta, ta cũng không biết. Ta là người truyền tin của ngươi sao?”
Nàng nhìn thấy Thời Vũ, vốn định chê cười nữ nhân này mới mấy ngày không gặp đã tìm tới chỗ dựa rồi …… Nhưng đôi mắt Thời Vũ sâu thẳm, không biết vì sao làm cho tim Thích Thi Anh đập nhanh, Thích Thi Anh hiếm khi thành thật, không có nói lời khó nghe.
Nàng tạm nói mục đích khác với mục đích nàng đến: “Biểu tỷ thành hôn, phát thiệp cho ngươi, ngươi đi đi.”
Nàng vứt ra một tấm thiệp mời rồi ném cho Thích Ánh Trúc, cũng không để ý tới Thích Ánh Trúc phản ứng như thế nào, xoay người đi ra bên ngoài. Diêm Đằng Phong nhìn trái nhìn phải, xấu hổ mà cười một tiếng với Thích Ánh Trúc: “Ta nhận lệnh của cô, đến đưa A Anh trở về.”
Dứt lời, hắn không nhiều lời về việc nhà của Hầu phủ, chắp tay từ biệt rồi rời đi.
Thích Ánh Trúc cầm thiệp mời trong tay rồi nhìn theo bóng dáng Thích Thi Anh, Thích Thi Anh buồn bực ở đây chờ nhiều ngày như vậy, rốt cuộc là vì cái gì, làm sao mới nói nói có mấy câu mà Thích Thi Anh liền đi rồi. Thích Ánh Trúc mơ màng mở thiệp mời ra, nhìn thấy là Tống Ngưng Tư muốn thành hôn, nàng hơi kinh ngạc: “Biểu tỷ…… Về nhà rồi?”
Đường Trác ở bên dịu dàng cười nói: “Là lúc muội xảy ra chuyện, biểu tỷ của muội cũng vừa lúc về nhà. Ta lúc ấy không ở kinh thành, cũng là trở về mới biết được…… A Trúc, biểu tỷ của muội thành hôn,muội cũng sẽ không đi sao? Nhân lúc này muội cùng ta vào kinh, chúng ta, chúng ta…… Cùng cha nương ta nói chút chuyện của chúng ta đi.”
Hắn ngượng ngùng đỏ mặt.
Thành nhũ mẫu ở một bên sắc mặt khó coi, lén nhìn Thời Vũ.
Thích Ánh Trúc trong lòng hơi khoảng sợ, cũng lặng lẽ nhìn Thời Vũ. Nàng ậm ừ: “Hắn, hắn là, là……”
Thời Vũ nhìn Đường Trác, ánh mắt lóe lên.
Đường Trác lúc này mới đem ánh mắt dời lên trên người Thời Vũ, hắn có chút cảnh giác, bình tĩnh mà đi về phía trước, che Thích Ánh Trúc ở phía sau mình. Hắn quay đầu hỏi Thích Ánh Trúc: “A Trúc muội muội, hắn là ai? Là người qua đường đưa muội trở về sao? Ta sẽ đưa tiền rồi đuổi hắn đi.”
Ánh mắt Thời Vũ kiên định, cuối cùng cũng nhận ra. Hắn đã biết được tại sao mình lại thấy người này quen mắt——
Khi ở Đôn Hoàng,người đưa ra nhiệm vụ giết người, tặng kèm một nhiệm vụ ám sát Thích Ánh Trúc, chính là người này.
Đều do người này, hại hắn đi ám sát Ương ương, hại hắn mất rất nhiều tiền.
Thời Vũ nheo mắt lại,trái tim nổi lên sự chết chóc.