Thời Vũ ngày ngày khiêu chiến sự nhẫn nại của nàng, thử thách của nàng sắp sụp đổ rồi. Nàng đến tìm Thời Vũ, yêu cầu Thời Vũ trả lại đồ, nhưng mà hiện giờ Đường Trác đang tìm kiếm sách ở trong phòng, mà hắn không thể nào biết được Thời Vũ và Thích Ánh Trúc đang trốn ở dưới giường.
Làm sao Đường Trác biết được người con gái hoa mỹ mong manh mà hắn ngưỡng mộ kia lại hư hỏng làm chuyện này với một tên nhóc lỗ m ãng chứ?
Ngày hè nắng chói chang, không khí dưới giường chật chội, y phục hè mỏng manh. Bên tai là tiếng lật sách không nhanh không chậm, ở dưới giường, mặt Thích Ánh Trúc áp vào ngực Thời Vũ, thiếu niên thân thể gầy gò, nhìn mỏng manh này lại có thể ôm nàng vào trong ngực.
Thân thể yếu kém, không khí ít ỏi, Đường Trác ở bên ngoài, Thời Vũ lại ôm nàng…… Có rất nhiều nguyên nhân gộp lại, lòng bàn tay Thích Ánh Trúc siết chặt đổ đầy mồ hôi. Tuy nhiên, Thích Ánh Trúc cụp mắt, phía dưới giường tối đen, ánh mắt nàng rơi xuống từ cổ hắn, dọc theo cổ áo nhìn xuống đến vòng eo nhỏ hẹp tinh tế của hắn.
Thích Ánh Trúc nhớ đến lúc mình vừa vào, Thời Vũ đã đem giấu một mảnh giấy. Hắn liều lĩnh đã quen, còn nói để cho nàng lục soát. Hắn thật sự nghĩ bản thân nàng không dám lục soát hắn……
Thích Ánh Trúc không dám nhìn biểu hiện trên mặt Thời Vũ.
Mặt nàng dán mặt vào hắn cổ, có thể cảm nhận được hơi thở dài và đều đặn của hắn. Hắn và nàng không giống nhau, nàng chịu ảnh hưởng bởi suy nghĩ hỗn loạn, nghĩ đông nghĩ tây của mình. Thời Vũ lại thở nhẹ, căn bản nàng nghe không ra. Hắn im lặng, lắng nghe động tĩnh của Đường Trác ở trong phòng, nghĩ xem khi nào có thể mang Ương Ương ra ngoài. Hắn không hề biết Thích Ánh Trúc ở trong lòng hắn, sau một hồi giãy giụa, lại đưa đôi tay run rẩy ôm lấy hắn.
Ngón tay lạnh lẽo trắng bệch của Thích Ánh Trúc chạm đến ngực hắn.
Thời Vũ đột nhiên cứng đờ, Dời sự chú ý từ bên ngoài gầm giường sang cái người nằm bên cạnh. Thích Ánh Trúc vừa lén lút, lại kiên định nhìn chằm chằm ngực hắn cùng với phần eo, nàng sợ hãi vươn tay sờ sờ chưa được ba tấc, ngón tay liền bị Thời Vũ bắt lấy.
Ngón tay Thích Ánh Trúc bị giữ chặt, nàng cứng đờ ngước lên bắt gặp đôi mắt của Thời Vũ cúi xuống. Ánh mắt hắn chính là không thể tin được, không thể tin được nàng sẽ chạm vào hắn. Trong mắt hắn liền hiện lên tò mò cùng mong đợi nhìn chằm chằm nàng.
Thích Ánh Trúc vừa nhìn đã biết ánh mắt nóng lòng muốn thử của hắn: “……”
—— Hình như hắn đang hiểu lầm ý nàng.
Nàng có chút xấu hổ, âm thầm muốn rút tay lại, ai ngờ Thời Vũ lại không chịu thả. Hắn thậm chí có chút gấp gáp, bắt lấy tay nàng choàng qua vạt áo, trực tiếp đưa tay nàng vào trong vạt áo mà xoa. Y phục của Thiếu niên càng mỏng hơn, Thích Ánh Trúc chạm tay đến cơ ngực nóng bỏng của hắn đột nhiên cứng người lại.
Thời Vũ sát mặt lại, hắn mềm mại uốn lượn giống loài rắn, tóc dài dán vào mặt nàng, cánh môi cũng lại gần. Hắn dùng khẩu hình miệng nói: Ngươi chạm đi.
Thích Ánh Trúc cứng đờ người.
Hắn tiến đến chạm đến môi nàng. Thích Ánh Trúc bị sự táo bạo của hắn dọa sợ tới mức đại não trống rỗng, hơi thở nàng trở nên gấp rút, mà Thời Vũ chỉ vừa mới chạm miết nhẹ ở môi nàng. Thích Ánh Trúc bị hắn làm cho lo lắng, hàm răng nghiến lại, hắn nắm lấy tay nàng đặt ở trong lòng liên tục nghịch ngợm.
Đầu lưỡi Thích Ánh Trúc cố gắng chống cự, kiềm lại tiếng r3n rỉ phát ra từ trong cổ họng, tinh thần nàng mơ hồ, đôi mắt trở nên ướt át.
Sau khi hôn, hắn nhìn nàng, dùng ánh mắt để ám chỉ. Thích Ánh Trúc sợ hắn lại làm bậy, da đầu liền căng lên, đầu ngón tay ở trong nội y của hắn chọt chọt, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ. Trên đỉnh đầu, hơi thở của thiếu niên nóng lên, trong cổ họng liền phát ra một âm thanh trầm thấp “Ưm”, da đầu Thích Ánh Trúc như muốn nổ tung.
Nàng hoảng hốt buộc phải ngẩng đầu lên, Thời Vũ chôn mặt ở trong cổ nàng. Hắn khó chịu dán lên tai nàng nhẹ nhàng cắn một cái: “Tiếp tục đi”
Thích Ánh Trúc nín thở, dường như bên ngoài Đường Trác không nghe được âm thanh này, nên nàng hơi buông lỏng. Nàng dừng lại một lúc, Thời Vũ li3m li3m tai nàng, da đầu Thích Ánh Trúc trở nên tê dại, ngón tay nàng đang đặt trên cơ bắp của thiếu niên thoáng run lên liền co rụt lại, âm thanh của hắn bên tai nàng càng trở nên khàn đục hơn.
Cả người Thích Ánh Trúc trong nháy mắt liền mềm đi: Thời, Thời Vũ…… Sao Hắn lại có thể, sao lại có thể……
Tuy nhiên nàng đã bị mê hoặc, đến điểm bây giờ nàng có lẽ không thể nào chống cự được sự cám dỗ của Thời Vũ. Hoặc do nàng tò mò với việc này, hiện giờ chỉ là bị Thời Vũ khơi lên sự tò mò ấy mà thôi. Dưới gầm giường run lên, Thích Anh Trúc đã quên mục đích ban đầu mình đến đây, ngón tay của nàng bắt đầu di huyển trên da thịt hắn, nhịn không được mà chạm vào.
Siết chặt, rõ ràng, có lực.
Điều làm cho Thích Ánh Trúc đỏ mặt là hình ảnh trong đầu nàng. Nàng cố nhắm mắt không dám nhìn, thiếu niên cúi đầu nhìn nàng, con ngươi trong suốt xấu xa đầy d*c vọng, quần áo trở nên vô hình…… Nàng lại không thể nhìn thấy điều này.
Mà Thích Ánh Trúc càng sờ lại càng muốn sờ thêm nữa……
Thời Vũ nhẹ giọng: “Ương ương muốn sờ eo ta sao?”
Thích Ánh Trúc không nói nên lời.
Thời Vũ cong mắt, trong mắt hắn hiện lên ý cười vui vẻ không ngừng. Hắn thân mật cọ mũi nàng, li3m những giọt mồ hôi trên chóp mũi. Hắn cầm tay nàng đặt lên eo mình làm hắn không khỏi đỏ mặt. Hắn ở dưới gầm giường tối đen như mực thì thầm nói: “Ta cho ngươi!”
Đường Trác ngồi ở án thư lật sách, lật đến phiền chán tức giận. Hắn không thể nói rõ nguyên nhân, nhưng chung quy mỗi giây mỗi khắc ở đây, đều dài đăng đẵng và giày vò. Đường Trác đập quyển sách xuống giường một tiếng “Bộp” Thích Ánh Trúc ở dưới giường bị âm thanh này dọa tới mức run lên, Thời Vũ liền ôm chặt nàng.
Thời Vũ vụng về vỗ sau lưng nàng, học cách trấn an của người khác để trấn an Thích Ánh Trúc.
Thời Vũ dùng ánh mắt giục Thích Ánh Trúc: Tiếp tục nha.
Thích Ánh Trúc hoảng hốt thở gấp, sắc hồng từ mặt lan đến tận tim. Nàng khó khăn lắc đầu, hô hấp hỗn loạn, cảm giác thẹn thùng cùng k1ch thích làm nàng rất khó tiếp tục nữa. Ngón tay lạnh lẽo của nàng đang đặt lên làn da nóng rực bên hông hắn, đã thấm đầy mồ hôi.
Hơi thở của Thời Vũ vây quanh Thích Ánh Trúc.
Thích Ánh Trúc đầu óc không tỉnh táo rồi.
Thời Vũ ngơ ngác nhìn bộ dạng Thích Ánh Trúc lúc này. Mắt hắn nhìn thẳng, trực tiếp bức bách người khác, lại lộ ra chút ngớ ngẩn. Thích Ánh Trúc không biết bản thân mình đẹp như thế nào, nhưng mỗi đường chân tơ kẽ tóc của nàng trong mắt hắn đều quý giá và mê người.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, trái tim nhấp nhô phập phồng của nàng dán vào ngực hắn, y phục mùa hè làm nhiệt độ thân thể truyền sang, Thời Vũ nhanh chóng cảm nhận được. Ánh mắt Thời Vũ rơi xuống phía dưới, Thích Ánh Trúc phát hiện điều gì đó không ổn, muốn thoát ra khỏi lồ ng ngực hắn. Thời Vũ đột nhiên dùng sức, ôm chặt Thích Ánh Trúc đang giãy giụa trong lồ ng ngực, để cho nàng dính chặt lấy mình không một khe hở.
Ngực hắn, có thể cảm nhận được sự lên xuống của thủy triều dưới ánh trăng.
Thích Ánh Trúc hoảng loạn căng thẳng, bị tình ý cùng d*c vọng đánh vào đầu, đánh đến mức làm nàng càng choáng váng mặt mày. Mặt nàng càng lúc càng đỏ, càng nóng. Tiếng tim đập mỗi lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh…… Điều này làm nàng hoảng sợ, nàng sẽ chết mất. Tim đập nhanh như vậy, nàng sẽ chết thật đấy…..
Nàng cố đẩy Thời Vũ ra, Thời Vũ lại ôm nàng càng chặt. Thiếu niên này, ngay lúc này đây khuôn mặt và thân thể của hắn trưng ra là một nam tử quyết liệt và đầy khác vọng. Nàng là xu@n thủy của hắn, là dòng suối cứu mạng hắn, mà lúc này hắn thật sự rất khát.
Thích Ánh Trúc rơi vào ngây ngốc, phát hiện tiếng tim đập kịch liệt, thế nhưng lại không làm bản thân mình ngất đi. Nàng ngây người một lúc, bất giác phát hiện tiếng tim đập càng lúc càng nhanh kia không phải của nàng, mà là nơi nàng dán ngực lên…… Nhịp đập này là của Thời Vũ.
Tim của Thời Vũ…… đập nhanh hơn?
Bí mật khổng lồ bị phát hiện, khiến Thích Ánh Trúc như bị đánh đến mức chao đảo. Nàng ngẩng đầu mang vài phần hoảng hốt và lo sợ, bắt gặp đôi mắt với lông mi dài của thiếu niên nhìn xuống. Thích Ánh Trúc ngẩn người nhìn hắn, vô tình nhìn đến mức trầm mê, nàng lại loáng thoáng phát hiện ra một bí mật ——
Thời Vũ có lẽ cũng thích nàng.
Không giống như thích một con chim, thích một đóa hoa. Hắn sẽ không vì thiên nhiên mỹ lệ mà tim đập nhanh, nhưng tim hắn đập nhanh vì nàng.
Tại sao lại như vậy……
Hắn không phải không có tim sao? Hắn không phải trời sinh cái tính lạnh lùng sao? Con người trời sinh lạnh lùng sao lại dễ dàng động tâm như vậy? Hắn và nàng chỉ quen biết mới có mấy ngày, hắn liền tâm động…… Nhưng mà Thích Ánh Trúc không muốn Thời Vũ động tâm, nàng không muốn nhìn thấy Thời Vũ một ngày nào có cũng sẽ có hành động bối rối như vậy.
Thích Ánh Trúc nhìn Thời Vũ với đôi mắt đầy bi thương, Thời Vũ ngây thơ cũng nhìn nàng. Hắn không hiểu bi thương trong mắt nàng là gì, hắn tưởng mình ép nàng chạm vào eo hắn, làm nàng không vui. Thời Vũ sợ hãi mà buông ra tay nàng ra, nhưng trong mắt hắn thấp thoáng vui mừng, tim hắn vẫn đập nhanh như cũ.
Hắn dịch lên, nịnh nọt cọ chóp mũi nàng.
Dưới giường không khí chật chội, nàng không muốn đối mặt với bí mật của Thời Vũ lúc này……Điều này làm cơ thể yếu ớt của Thích Ánh Trúc ngày càng tệ hơn, huyết sắc trên mặt nàng vốn dĩ đã ít, lúc này lại càng ít đi, đầu óc choáng váng, đại não bị bóng tối tập kích.
Thời Vũ nhìn nàng, thấy nàng giống một đóa hoa, muốn héo úa trong lòng mình.
Hắn đột nhiên duỗi tay áp vào mặt nàng, tóc dài vướn vào răng, độ khí cho nàng, hắn đem hơi thởi ấm áp trong lồ ng ngực, thổi một hơi dài truyền cho nàng. Lông mi Thích Ánh Trúc run run, buộc phải nhận khí lực hắn truyền sang. Khuôn mặt nàng lúc trắng lúc hồng, tay đặt trên đầu vai Thời Vũ, có hơi đẩy hắn ra.
Thiếu niên lưng áo chật hẹp, thân tựa xuân liễu, sống lưng tựa như núi.
Thích Ánh Trúc mơ mơ màng màng, vừa khó chịu, vừa say đắm. Hơi thở truyền đến, nàng nhận lấy hơi thở của hắn, tay đặt trên vai hắn, không đành lòng đẩy ra nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên quấy rầy hai thiếu niên đang làm chuyện xấu dưới giường. Đường Trác trong phòng lên tiếng: “Vào đi”.
Tên hộ vệ đi vào, dưới giường lộ ra chút ánh sáng, có thể nhìn thấy đôi giày bước ra. Bọn họ còn có thể nghe được âm thanh kéo đẩy, vạt áo phất lên rồi hạ xuống, là Đường Trác đứng dậy ngồi vào vị trí của mình. Thích Ánh Trúc từ cơn mơ màng, bắt đầu kháng cự Thời Vũ, tuy nhiên Thời Vũ vẫn giữ chặt mặt nàng, tiếp tục độ khí.
Hắn mượn độ khí để hôn nàng.
Làm nàng mặt đỏ tai hồng, lông mi run lên; làm nàng mềm như xu@n thủy, bám chặt vào hắn.
Trong lúc dưới giường dây dưa kéo đẩy, hộ vệ đứng thẳng trong phòng báo cáo “Công tử, không tìm được tung tích của nữ nhân kia. Ngay cả nhà của tên Thời Vũ kia, bọn thuộc hạ đều xông vào…… nhưng không có ai.”
Dưới giường Thích Ánh Trúc nghe được bọn họ nói chuyện, nàng đánh tay lên vai Thời Vũ, để hắn buông nàng ra.
Thời Vũ cong đôi mắt, hôn kêu “chụt” một tiếng.
Tim Thích Ánh Trúc trong nháy mắt liền ngừng đập, trên chiếc giường, Đường Trác cùng hộ vệ của mình nghe được âm thanh kỳ quái. Vệ sĩ kinh ngạc nhìn về phía tấm màn gỗ nghi ngờ, Đường Trác ánh mắt ngưng lại, hai người cùng nhau vòng qua tấm màn, nhìn về phía chiếc giường lớn. Hộ vệ rút đao ra, Đường Trác đanh mắt, hai người đi tới.
Vạt áo trên mặt đất xẹt qua.
Thích Ánh Trúc sắp khóc, Thời Vũ vẫn hôn nàng. Thích Ánh Trúc không dám phát ra âm thanh gì, Thời Vũ dùng ánh mắt trấn an nàng, dù vậy cũng không thể ngăn nàng đổ mồ hôi. Thời Vũ sờ sau lưng nàng thấy mồ hôi ướt đẫm, hắn giật mình, đôi mắt sáng nhìn nàng quan sát. Một tay hắn che ở mũi nàng, nhẹ nhàng suỵt một tiếng, nhưng hắn vẫn dán vào môi nàng.
Đường Trác cùng hộ vệ đứng trước giường, đang do dự xem có phải nơi này phát ra âm thanh vừa nãy hay không.
Đường Trác: “…… Chém giường ra?”
Hộ vệ do dự nói: “Hình như…… Không có tiếng động. Có lẽ là nghe nhầm? Thuộc hạ đứng đây, không nghe được tiếng hít thở của ai khác.”
Vừa nói xong, Đường Trác cũng nghi ngờ chính mình. Hộ vệ này là thuộc hạ võ công cao cường nhất của hắn. Hắn nói không nghe được tiếng hít thở…… Cửa phòng lại mở ra, lại một hộ vệ khác đi tới: “Công tử, thuộc hạ cố hỏi nhũ mẫu kia, bà rốt cuộc cũng chịu nói thật, nói Thích cô nương có thể ra ngoài tản bộ cùng với tên Thời Vũ kia.”
Hộ vệ trầm thấp nói: “Nhũ mẫu nói, tên Thời Vũ kia hay quấn lấy cô nương nhà bà.”
Sắc mặt Đường Trác thoáng chốt trở nên xanh mét, không quan tâm đ ến chiếc giường: “Hoang đường! Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt Thiên Nga!”
Càng lúc sắc mặt Đường Trác càng khó coi, hắn đã sớm cảm thấy tên Thời Vũ kia không vừa mắt, lúc này càng không tự chủ được. Hắn chỉ bận rộn phải đến kinh thành hai tháng, hắn còn cho rằng Thích Ánh Trúc vừa trải qua sự việc ấy, bên cạnh sẽ không có nam nhân nào khác, chỉ cần hắn trở lại, giúp đỡ A Trúc muội muội, A Trúc muội muội sẽ cảm động, sau đó cùng hắn trở về kinh thành thành thân.
Đã nhiều năm nay, hắn luôn muốn cưới Thích Ánh Trúc!
Chỉ là Thích Ánh Trúc vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với hắn.
Đường Trác liền suy nghĩ, nếu muốn chiếm trái tim mỹ nhân, không thể không dùng chiêu anh hùng cứu mỹ nhân……Đương nhiên hiện tại hắn là anh hùng trở về cứu mỹ nhân, lại không ngờ bên cạnh mỹ nhân lại xuất hiện một dã tiểu tử!
Đường Trác nóng giận, không thể ngồi nhìn Thích Ánh Trúc bị tên dã tiểu tử kia cướp mất…… Hắn đường đường là công tử của Đoan Vương phủ, làm gì có chuyện thua cái loại người như Thời Vũ kia?
Đường Trác vung tay áo, đi ra ngoài, lạnh giọng: “Đi, ta tự mình lên núi tìm A Trúc muội muội! Tuyệt đối không để A Trúc muội muội với tên Thời Vũ kia ở bên nhau…… Ta nhất định phải mang A Trúc muội muội đi!”
Ở dưới giường, Thích Ánh Trúc hôn lên đôi mắt lãnh đạm của Thời Vũ, trong chốc lát lòng hắn lại hiện lên sát ý. Sát ý của hắn tạm thời được Thích Ánh Trúc An ủi lắng xuống, rốt cuộc cánh môi của Ương ương giống cánh hoa, giống mật nước, giống đường ngọt nhất thế gian…… Làm hắn lưu luyến không rời.
Đường Trác nổi giận đùng đùng cùng hộ vệ đi cửa sau, đợi người trong phòng đi rồi, Thời Vũ mới đưa Thích Ánh Trúc yếu ớt dưới giường chui ra. Hắn ngang tàng đem khuôn mặt đang ửng đỏ của thiếu nữ ôm vào ngực, lắng nghe đông tĩnh bên ngoài, sau đó đẩy cửa ra, dùng khinh công lướt một phát đi ra ngoài.
Ở trong viện Thành nhũ mẫu đang may vá bỗng cảm nhận được một trận gió, lúc bà ngẩng đầu, lại chỉ thấy mấy con chim đang đậu trên cành cây vỗ cánh bay đi.
Thời Vũ lén ôm Thích Ánh Trúc về tới nhà gỗ của nàng. Hắn đặt nàng ở trên giường, quỳ gối trước mặt nàng, nhìn nàng lấy nòng. Thích Ánh Trúc thay đổi bầu không khí, tinh thần dần dần ổn định. Nàng ngồi chồm hổm trên giường, thấy mặt Thời Vũ trước mắt ửng đỏ lên, cánh môi càng hồng.
Vài sợi tóc của hắn cũng bị rối loạn.
Thời Vũ lặng lẽ nắm tay Thích Ánh Trúc, hỏi nàng: “Đừng đi được không?”
Thời Vũ bắt lấy tay nàng, đặt ở trước ngực hắn ngực, hắn tự tin và có chút mong chờ nói: “Ta hình như thích ngươi rồi.”
Thích Ánh Trúc liền phủ nhận: “Thời Vũ, đây không phải là thích. Đây chỉ là phản ứng tự nhiên nảy sinh vì h@m muốn thôi. Ngươi không phải là thích.”
Thời Vũ khó hiểu nhìn nàng, ánh mắt hắn có chút say mê, có chút không hiểu. Nhưng hắn hết sức tin tưởng Thích Ánh Trúc, nàng nói không phải, hắn liền nghĩ bản thân mình nghĩ sai rồi…… Thời Vũ thấp thỏm nhìn nàng: “Thật sự xin lỗi.”
Thích Ánh Trúc nhìn hắn, chóp mũi bỗng dưng đau xót, vành mắt đỏ au.
Nàng phải chặn lại tâm tư của Thời Vũ, nàng suy nghĩ lại có phải bản thân mình quá thân thiết với Thời Vũ, nên hắn mới sinh lòng yêu mến, nàng là một người thân mang đầy bệnh tật, đã định sống không được bao lâu, có thể cho Thời Vũ được cái gì…… Nàng hy vọng hắn nhận biết nhiều loại tình cảm, và nàng không thích nhất là hắn hiểu chuyện tình ái, nhưng một mực, lần đầu tiên cảm nhận của hắn lại là tình ái.
Nàng có phải đã tổn thương Thời Vũ không?
Thích Ánh Trúc quay mặt đi, nhỏ giọng nói, thanh âm mang theo nghẹn ngào: “Thời Vũ, ta phải đi rồi.”
Thời Vũ nghe nàng giống như muốn khóc, hắn theo bản năng duỗi tay giữ chặt nàng, không muốn nàng đi. Thích Ánh Trúc cúi đầu, Thời Vũ ngây người nhìn cô một lúc, trong lòng cảm thấy oan ức: “Ta đã xin lỗi rồi mà…… Không phải ngươi nói ta không có trái tim sao? Ta chỉ là nhận sai tình cảm thôi mà, ngươi mắc gì mà phải khóc?”
Thích Ánh Trúc gượng cười, ngẩng mặt đối diện với hắn: “Không phải, ngươi không sai gì cả. Ta cũng không có khóc, chỉ là có hơi mệt.”
Thời Vũ quan sát nàng: “Vậy ngươi có thể ở bên cạnh ta không?”
Thích Ánh Trúc mím môi: “Ngươi còn chưa trả đồ đã trộm chỗ Đường Nhị Lang về nữa đó.”
Thời Vũ nghĩ một chút, xấu xa nói: “Ngươi ở với ta một buổi trưa, ta đem trả về, được không?”
Nội tâm hắn đang lè lưỡi trêu chọc, hắn sẽ không làm vậy.
May là Thích Ánh Trúc tinh thần mệt mỏi, không quản hắn. Hắn nói nghe lời, nàng coi như hắn thật sự nghe lời vậy. Thời Vũ rất hiểu cách lấy lòng nàng, hắn nhẹ nhàng dựa vào, dò xét mà ôm nàng, tiếp đó lại cúi đầu, dịu dàng hôn môi nàng một chút.
Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt hắn, nàng khép chặt y phục lại, một lúc lâu nói “Thời Vũ, ban ngày không được hoang dâm.”
Thời Vũ thất vọng: “Ồ.”
Hắn lại đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Vậy ngươi, có thể…… Ôm ta một cái không?”
Hắn khoa tay múa chân: “Giống như ở dưới giường lúc nãy. Lúc ngươi ôm…… Ta thật sự rất thoải mái.”
Thích Ánh Trúc: “……”
Nàng lo lắng hắn ngây ngô bị d*c vọng đánh bại, hắn vậy mà thẳng thắn yêu cầu nàng, Thích Ánh Trúc mặt đỏ lên nhanh chóng, rất không tốt. Nhưng nàng cảm thấy điều này không ổn, Thời Vũ lại nằm trong lòng nàng, giữ chặt tay nàng, xoa xoa thắt lưng.
Ngày hè mơ màng, lều bạt ấm nóng, hơi thở dồn dập.
Mùi vẩn đục nhanh chóng lan ra khắp phòng, Thời Vũ “Ưm” một tiếng rồi hạ vai, ngã vào lòng ngực Thích Ánh Trúc. Thích Ánh Trúc sợ ngây người cúi đầu nhìn ngón tay búp măng nhợt nhạt của mình. Nàng thẹn quá hóa giận kêu lên: “Thời Vũ!”
Thời Vũ cười hì hì: “Đừng giận, ta cũng giúp ngươi, thật sự rất thoải mái.”
Thích Ánh Trúc nói không cần, lại bị hắn ôm lấy. Trách ngày hè nóng quá, trách ánh mặt trời nướng người đến bực bội, trách đôi mắt cười của hắn, trách dáng người hắn quá hoàn hảo……
Trách nàng mê sắc.
—
Tâm tình Thời Vũ rất tốt, lúc Đường Trác sầm mặt đến, Thích Ánh Trúc đã đi ngủ, Thời Vũ ở cửa viện chờ hắn. Thời Vũ nhiệt tình mời Đường Trác, nói bản thân mình vừa làm một cái nhà gỗ rất lớn, Đường Trác không cần phải chịu thiệt thòi ngủ ở tiểu sương phòng, có thể cùng Thời Vũ hắn ngủ ở sát vách của Thích Ánh Trúc.
Đường Trác: “……”
Thành nhũ mẫu cùng Thời Vũ đưa Đường Trác về, Thành nhũ mẫu cười nói: “Cô nương nhà ta nếu biết được Thời Vũ vội vàng xây nhà trong hai ngày chỉ vì hoang nghênh khách quý, chắc chắn sẽ cảm thấy Thời Vũ rất lễ nghĩa.”
Trong đêm tối, Thời Vũ cười tủm tỉm, phất tay thoải mái nói: “Đúng vậy, ta đã học xong lễ nghĩa.”
Đường Trác trừng mắt với Thời Vũ, hắn làm sao lại không biết tên tiểu tử này lòng dạ âm hiểm—— còn không phải là trong lòng bất bình, không muốn bản thân ở cùng Thích Ánh Trúc trong một viện sao? Hết lần này đến lần khác A Trúc muội muội ôn nhu thiện lương, bị cái tên Thời Vũ này lừa gạt.
Nhưng mà…… Tương lai còn dài.
Lòng Đường Trác đầy sát khí đối với Thời Vũ, trên mặt ngược lại vẫn cười: “Vất vả cho Thời thiếu hiệp rồi.”
Thời Vũ nói: “Đúng là rất vất vả…… Nhưng đều là để Ương Ương nghỉ ngơi tốt hơn thôi.”
Đường Trác giễu cợt: “Đáng tiếc A Trúc muội muội nghe không được những lời này của ngươi.”
Thời Vũ cong mắt.
Hắn nghĩ thầm Ương ương làm sao không nghe được, không phải còn có bà lão kia sao……bà lão kia tuy rằng đáng ghét, nhưng chuyện gì cũng nói lại với Ương Ương, đôi khi cũng có lợi.
Thời Vũ ôm ngực nhìn Đường Trác mặt không cảm xúc mà xoay người căn nhà gỗ hắn mới xây, Thành nhũ mẫu hết lời khen Thời Vũ hiểu chuyện. Ngón tay Thời Vũ phủ lên cánh tay, nghĩ thầm cái tên Đường Nhị Lang này thật phiền phức, sao còn không chịu rời đi nữa.
Nếu không đi…… Hắn thật sự muốn giết người.
—
Thời Vũ phát hiện, Thích Ánh Trúc hình như đối xử với hắn rất lạnh nhạt.
Buổi sáng hắn vô cùng vui vẻ tìm Thích Ánh Trúc. Lúc ăn sáng, Thích Ánh Trúc thế nào lại quên dặn dò nhũ mẫu nấu riêng cháo ngọt mà Thời Vũ yêu thích. Thích Ánh Trúc nói mình quên dặn, Thời Vũ nhìn nàng một cái, lại nhìn tên Đường Trác ngồi bên cạnh đang nhoẻo miệng cười, Thời Vũ nheo mắt lại.
Thời Vũ đè nén mất mát trong lòng xuống, khống chế cảm xúc của bản thân.
So với trước kia hắn bây giờ trông càng kỳ quặc hơn, Tần Tùy Tùy đã từng dạy hắn, bởi vì hắn ngang ngược khẳng định một món đồ chơi đó chỉ thuộc về một mình hắn, cho nên người khác mới sợ hãi hắn. Hắn phải rộng lượng một chút, đem đồ vật yêu thích của mình chia sẻ với những người khác…… Hoặc là, đừng chiếm hữu quá lớn.
Thời Vũ dưới sự trợ giúp của Tần Tùy Tùy cơ bản có thể kết nối với người bình thường. Nhưng lúc này hắn nhìn Đường Trác, vẫn là giống như ban đầu…… Rất khó khống chế được cảm xúc của mình.
Thời Vũ bất an, đến hừng đông hắn lại đến tìm Thích Ánh Trúc, Thành nhũ mẫu nói với Thời Vũ: “ Cô nương đi cùng Đường Nhị Lang xem mặt trời mọc rồi, có thể đến trưa mới về.”
Thời Vũ: “……”
Thích Ánh Trúc là cố tình muốn khống chế quan hệ của mình và Thời Vũ. Tốt nhất Thời Vũ nên duy trì mối quan hệ với nàng như trước kia. Hắn chỉ nghĩ cùng nàng chơi một trò chơi, chỉ đơn giản lúc mệt ngủ một chút tâm tình liền tốt lên…… Vì thế, Thích Ánh Trúc cùng Đường Trác đi ra ngoài ngắm mặt trời mọc.
Nàng cũng mượn cơ hội, muốn khuyên Đường Trác trở về nhà, không cần chờ mình.
Xem xong mặt trời mọc, hai người đứng ở đỉnh núi. Đường Trác vì phong cảnh núi non hùng vĩ mà vui vẻ thoải mái, Thích Ánh Trúc ôn nhu nói: “Đường nhị ca, ta sẽ không thành thân cùng huynh. Hiện giờ mỗi ngày ta đều tốt lên, huynh ở đây khiến ta……”
Đường Trác lấy lùi làm tiến, mỉm cười: “Nàng chẳng phải muốn xuống núi, tham dự hôn lễ của biểu tỷ nàng sao? Đúng lúc ta đi cùng nàng.”
Thích Ánh Trúc: “Ta nên đi một mình thì hơn……”
Thiếu niên mang tiếng cười trong trẻo vang trong núi rừng làm đám chim giật mình bay đi: “Ương Ương!”
Ngực Thích Ánh Trúc nảy lên đột ngột, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Thời Vũ đã xuất hiện ở nơi này.
Nàng rõ ràng đang tránh né hắn, nhưng mà nghe được giọng nói của hắn, nội tâm nàng liền run lên. Tự nhiên, Đường Trác bên cạnh, sắc mặt sầm xuống.
Thời Vũ mang theo hộp đồ ăn: “Ta nghe nói các ngươi tới xem mặt trời mọc, các ngươi nhất định là chưa ăn sáng, nên sẽ đói bụng, ta mang đồ ăn sáng đến cho Ương ương và Đường Nhị Lang rồi này.”
Thích Ánh Trúc ngơ ngác nhìn hắn.
Thời Vũ vô cùng đắc ý chỉ vào mình nói: “Tự ta làm đấy!”
Hắn nhìn Thích Ánh Trúc, chớp mắt một cái, Thích Ánh Trúc nhịn không được cúi đầu cười. Nàng quay sang Đường Trác bên cạnh ôn nhu nói: “Thời Vũ nấu ăn rất lợi hại.”
Thời Vũ thấy nàng cười, trong lòng không khỏi đắc ý. Hắn lập tức ân cần săn sóc hai người, Đường Trác ngạc nhiên nghi ngờ, thầm nghĩ cơm hắn tự nấu sẽ ra sao…… Quả nhiên, Thời Vũ mở hộp đồ ăn ra, đặc biệt qua loa lấy cho Đường Trác một chén cháo đậu hủ, ngoài ra…… Tất cả đều là dược thiện Thời Vũ làm cho Thích Ánh Trúc.
Thích Ánh Trúc khen: “Thời Vũ, ngươi thật là lợi hại. Thời gian ngắn như vậy mà……”
Thời Vũ cong mắt: “Chút lòng thành này, ngươi nếm thử xem.”
Hắn gấp đến độ không đợi nổi mà chỉ muốn Thích Ánh Trúc nếm thử đồ ăn mình làm, một bên Đường Trác nhìn thấy đôi thiếu niên này làm trò trước mặt mình như vậy……Sát niệm trong lòng Đường Trác càng dâng cao.
—
Vào một đêm mưa bão, một tia chớp xẹt ngang qua đất trời.
Cùng lúc đó, ba mũi tên lệnh đâm thủng màn trời, bị âm thanh sấm rền che lấp —— đây là lệnh tiễn thông báo nhiệm vụ của “Tần Nguyệt Dạ”.
Mũi tên đại biểu cho tín hiệu, sau khi b ắn ra sẽ có bồ câu của “Tần Nguyệt Dạ” đưa tin tới, chờ thông báo người nhận nhiệm vụ. Sau khi bồ câu vỗ cánh phành phạch từ cửa sổ Đường Trác bay đi, Thời Vũ bị tiếng vỗ cánh làm cho thức giấc, bỗng từ trên giường ngồi dậy.
Đường Trác ngồi ở trong phòng, vừa uống xong chén trà nhỏ, đang định đóng cửa sổ tắt đèn đi ngủ, thì một bóng người mang mũ choàng che mặt, không một tiếng động đứng ở góc phòng. Lúc Đường Trác đứng dậy, bị bóng đen trong bóng đêm làm làm giật mình.
Đường Trác: “……‘ác ma Thời Vũ ’ của ‘Tần Nguyệt Dạ’ sao?”
“Tần Nguyệt Dạ” nhận nhiệm vụ nhanh như vậy sao?
Thời Vũ đứng ở trong bóng đêm, âm thầm đánh giá Đường Trác. Thời Vũ thay đổi âm điệu nói chuyện thường ngày, thanh âm khàn khàn: “Nhiệm vụ của ngươi còn chưa hoàn thành, ngươi lại tìm ta có việc gì?”
Đường Trác thấy quả thật người này chính là “Ác Ma Thời Vũ” mà mình gặp lúc trước ở Đôn Hoàng. Hắn buông lỏng, lại có chút kinh sợ, vị này có danh là sát thủ một lời không hợp liền giết. Đường Trác nói năng cẩn thân: “Ngài có thể tiếp tục nhiệm vụ lần trước. Giờ đây tại hạ muốn giao cho ngài một nhiệm vụ mới.”
Thời Vũ không nói chuyện.
Đường Trác trong mắt nổi lên sát ý thật mạnh: “Đi giết cái tên tiểu tử Thời Vũ trong viện này.”
Thời Vũ nhướng mày, lẳng lặng nhìn hắn.
—
Mưa to như trút nước, cả kinh thành bị nước mưa rửa sạch, ban đêm trời đất tối đen, lắm lúc lại sáng lên vì sấm chớp.
Một đêm mưa như vậy, từng nhà đều đóng chặt cửa, trên đường cũng không có người qua lại. Vào trời đêm lúc này, một thiếu nữ áo đỏ vác đại đao và một thiếu niên mang mặt nạ hô ly màu trắng cùng nhau đi lại trên đường phố kinh thành.
Thiếu niên mang mặt nạ hồ ly trắng cầm ô cho thiếu nữ áo đỏ, một bóng chim bồ câu trắng bay qua đêm lạnh, thiếu niên tay duỗi ra, một đạo kình phong đuổi theo, chim bồ câu kia nhẹ nhàng rơi xuống.
Hai người này là Bộ Thanh Nguyên và Tần Tùy Tùy.
Trong tay Bộ Thanh Nguyên là mảnh giấy nhiệm vụ vừa chặn lại, liếc mắt xem một cái sau đó liền cười “hừ”, sau đó đưa cho Tần Tùy Tùy. Thiếu nữ vác đại đao đi đến, nương theo tay Bộ Thanh Nguyên, híp mắt nhìn xem bên trong viết gì.
Chiếc ô màu đen che mưa từ khắp nơi bay tới.
Tần Tùy Tùy líu lo nói: “Ai da, có người yêu cầu ‘Ác ma Thời Vũ ’ đi giết Thời Vũ. Cái này cũng không biết là nói ai xui xẻo đây.”
Dưới mặt nạ hồ ly, Bộ Thanh Nguyên cười trầm thấp vui vẻ: “Đương nhiên là Thời Vũ xui xẻo rồi…… Nhiệm vụ của hắn hoàn thành đến rối tung rối mù, còn muốn Lâu Chủ ngài tự mình ra tay giết hắn, cái này chính là phế vật.”