Đêm Xuân

Chương 6

Khi Thời Vũ rời khỏi Uy Mãnh tiêu cục, hắn nói với Hồ lão đại: “Hái hoa tặc đó, hãy giúp ta để mắt tới.”

Hồ lão đại tiếc nuối vì Thời Vũ đã không ở lại để giúp hắn làm một số việc, thuận miệng nói: “A? Tiểu tặc tử đó? Ta đoán hắn đã trốn thoát sau khi phạm tội. Thị trấn nhỏ như vậy cũng không thể giấu một người được… Thời Vũ đại nhân hỏi điều này làm gì.? “

Thời Vũ: “Đương nhiên là giết.”

Hồ lão đại vô cùng sửng sốt và kinh hoàng: “Thời Vũ đại nhân đang muốn trừ hại cho dân sao?”

Không giống lắm.

“Ác ma Thời Vũ” nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ,giết người mà không cần lý do. Đôi khi đó là nhiệm vụ của “Tần Nguyệt Dạ”, và đôi khi chỉ là muốn giết người thôi. Nhưng bất kể lý do giết người của Thời Vũ là gì, một từ “Ác” đã thể hiện hết bản chất của hắn – hắn không thể loại bỏ cái ác và phát huy cái thiện.

Thời Vũ liếc nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

Thời Vũ nói: “Hắn đã hủy hoại danh tiếng của ta. Có gì kỳ lạ khi ta giết hắn sao?”

Hồ lão đại: “…”

Điều đó … thật kỳ lạ.

Nói Thời Vũ là hái hoa tặc là quan phủ nói chứ không phải hái hoa tặc kia … Nhưng Thời Vũ lại tìm hái hoa tặc để giải quyết.

Hồ lão đại tự hỏi Thời Vũ có phải muốn chọc tức quan phủ không, hắn không nói, sau khi Thời Vũ bước ra khỏi tiêu cục thì không thấy hắn đâu nữa. Một kỹ năng xuất quỷ nhập thần khiến Hồ lão đại phải kinh ngạc——

“Tần Nguyệt Dạ” đang có một cuộc đấu đá nội bộ khủng khiếp.

Sau khi thế lực cũ rút lui, thế lực mới lên đài, và không thể thiếu nhân vật như Thời Vũ. Nếu Uy Mãnh tiêu cục vẫn muốn hợp tác với “Tần Nguyệt Dạ”, thì lúc này phải quan tâm đến Thời Vũ hơn một chút, vậy sau này sẽ được đền đáp xứng đáng.



Thời Vũ đúng là xuất quỷ nhập thần, có vẻ như đây là một giấc mơ của Thích Ánh Trúc. Giống như khi Thích Ánh Trúc mở cửa và nhìn thấy Thời Vũ vào đêm hôm đó, nàng rõ ràng đã nhìn thấy hắn, nhưng ngoài nàng ra thì không ai nhìn thấy Thời Vũ.

Ngày hôm sau, Thích Ánh Trúc nhờ Thành Ma Ma hỏi thăm nha phủ xem đã tìm ra tung tích của hái hoa tặc chưa. Nàng thậm chí còn thận trọng ám chỉ rằng thiếu niên áo đen có lẽ không phải là một hái hoa tặc thực sự.

Thích Ánh Trúc ngồi dưới cửa sổ và nói nhỏ với tên tiểu quan ở bên ngoài: “Lời của ma ma nói, cùng với bức họa các ngươi vẽ, ta đã nhìn thấy rồi.Quan gia, thiếu niên kia cũng tầm tuổi như ta, lớn lên lại tuấn tú như vậy … Sao lại làm hái hoa tặc được chứ?”

Thành ma ma kéo cánh tay của Thích Ánh Trúc.

Thích Ánh Trúc biết rằng Thành ma ma không muốn nàng gặp phiền phức và cũng không muốn nhìn thấy nàng nói thay cho Thời Vũ, nhưng … Thích Ánh Trúc nói: “Quan gia có thể suy xét rõ ràng chuyện này.”

“Được rồi, được rồi,” tiểu quan đến chất vấn rất nóng nảy, cũng không đứng đắn, “ngươi phá án này hay quan phủ phá án? Quan phủ đã dán thông báo rồi, ngươi cũng được bảo vệ tốt rồi., đừng gây thêm rắc rối. “

Tiểu quan quay lưng bỏ đi, khiến Thích Ánh Trúc tái mặt, trong ánh mắt hiện lên sự xấu hổ và tức giận. Sợ làm mất lòng các quan viên, Thành ma ma đã nhờ Thích Ánh Trúc đuổi theo. Nàng ở bên cạnh cửa sổ, ngón tay siết chặt trên lan can cửa sổ, thân thể khẽ run lên.

Nền cao hôm qua, vũng lầy hôm nay.

Những người này chỉ là đang lừa gạt nàng để nàng được yên lòng, không còn là thiên kim tiểu thư của Hầu phủ, nàng tốt bụng cho người tin tức, nhưng nàng vẫn bị cướp hết, thật tàn tạ … Đôi mắt đen của Thích Ánh Trúc ướt sũng, run rẩy.Nàng cắn đến môi trắng bệch và cố gắng không rơi nước mắt …

Trên đầu có một giọng nói thiếu niên vang lên: “Nàng đang nói giúp ta sao?”

Đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt của nàng cứng đờ và đột nhiên nhìn lên. Nàng đứng ở cánh cửa sổ, ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy con ngựa sắt lắc lư, đống gạch vụn lộn xộn trên tường, và … lá cây cổ thụ xanh mướt đến mức không thấy bóng mát..

Thích Ánh Trúc sợ bị phát hiện, hạ giọng nói: “Thời Vũ?”

Vẫn là giọng nói từ đỉnh đầu: “Ngẩng đầu lên.”

Thích Ánh Trúc cắn chặt môi, vừa rồi bị chọc tức giận đến mức muốn khóc, nhưng lại bị hắn làm cho muốn cười. Nàng cẩn thận nhìn xung quanh và thấy bóng của những lính canh ở cổng, và nhiều lính canh cũng nhìn về hướng này.

Thích Ánh Trúc thì thào: “Ngươi đang ở đâu?”

Không có ai trả lời.

Thích Ánh Trúc mơ hồ hiểu được khi không muốn nói dối, thì hắn sẽ không trả lời câu hỏi của nàng. Thích Ánh Trúc chuyển đề tài: “Không cần xuống dưới đây, khắp nơi đều có người muốn bắt ngươi.”

Trên đầu nàng truyền đến một tia giễu cợt, lần này Thích Ánh Trúc theo dõi chính xác động tĩnh, nàng nhìn chằm chằm đến đăm chiêu, cuối cùng mơ hồ nhìn thấy thiếu niên áo đen ở nơi rất cao của thân cây và sâu trong đám lá.

Thích Ánh Trúc vừa lo lắng rằng hắn đến tìm mình, nhưng cũng lo lắng không biết tại sao hắn lại đến tìm mình… liệu hắn có ý đồ gì với mình không.

Hắn…theo như những gì hắn thể hiện thì võ công của hắn rất cao.

Cũng giống như bây giờ, hắn đang ở đây, nhưng những người lính canh trong sân không hề biết.

Thích Ánh Trúc hỏi: “Tại sao … tại sao ngươi lại đến đây?”

Thời Vũ: “Đuổi theo một người, sau khi đuổi đến đây, ta nghĩ đến nàng,nên tiện đường ghé qua.”

Thích Ánh Trúc không biết mình nên vui mừng hay lo lắng.

Lính gác nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thì ngoái đầu nhìn lại. Sau khi quan sát một lúc lâu, họ trở nên nghi ngờ, chậm rãi đi về phía bên này. Thích Ánh Trúc không để ý, còn nhìn chằm chằm lên cây như tìm sâu trong lá, Thời Vũ đã nhìn thấy mấy người hộ vệ.

Thời Vũ: “Có người ở đây, ta đi trước, buổi tối gặp nàng sau.”

Đột nhiên, các lính canh đến cửa sổ của Thích Ánh Trúc để hỏi thăm, Thích Ánh Trúc rất lo lắng, khi các lính canh nhìn lên cây, nàng thực sự sợ bị họ nhìn thấy. May mắn thay là không. Khi các lính canh rời đi, Thích Ánh Trúc sợ hãi ngồi xuống, mới phát hiện ra rằng mình đang đổ mồ hôi.

Nàng sững sờ hồi lâu rồi tự cười thầm, không biết tại sao lại phải lo lắng cho hắn.

Cho dù Thời Vũ không phải là tên hái hoa tặc thì hắn cũng chưa từng giải thích là hắn chưa từng giết ai, rốt cuộc không ai có thể giải thích được về hai cái xác được tìm thấy trên núi. Nếu hắn bị quan phủ bắt…thì cũng là chuyện tốt…



Đêm đó, Thích Ánh Trúc do dự và đấu tranh.

Nàng sợ rằng Thời Vũ sẽ thực sự đến tìm mình, nàng vắt óc nghĩ cách thoát khỏi người này. Kể từ bữa tối, Thành ma ma đã thấy con gái mình lo lắng.Thành ma ma dò hỏi không được, chỉ biết rằng con gái chưa ăn được vài miếng trong bữa tối, bà thở dài.

Thật không may, đêm đó, Thời Vũ đã không xuất hiện.

Có lẽ khi hắn hứa đến thăm nàng chỉ là lời nói gió bay mà không hề suy nghĩ.Thích Ánh Trúc sợ hắn lại vào khuê phòng mình mà không dám cởi đồ cũng không dám đi ngủ,chỉ nằm suy nghĩ về những lời nói của hắn…tất cả đều là lừa người.

Thích Ánh Trúc không thể biết tâm trạng hiện tại của mình là gì.

Ngày hôm sau, Thích Ánh Trúc và Thành ma ma bị các quan gọi lại, họ tế nhị nói rằng hái hoa tặc có thể đã rời khỏi thị trấn của họ, và hai người có thể trở về núi Lạc Nhạn sinh sống. Thành ma ma sửng sốt một hồi, cảm thấy không có chút nào dấu vết của hái hoa tặc, làm sao có thể nói là an toàn?

Thành ma ma muốn tìm người để nói lý, nhưng Thích Ánh Trúc đã ngăn bà lại.

Thích Ánh Trúc muốn Thành ma ma thu dọn mọi thứ và quay trở lại núi, Thành ma ma miễn cưỡng, Thích Ánh Trúc nói:

“Ma ma, núi Lạc Nhạn mới là nơi ta nên ở. Ta đã sống trong phủ lớn dưới chân núi với đồ ăn thức uống ngon nhưng có người không vui. “

Thành ma ma khó chịu: “Ai không vui…… A.”

Bà nghĩ đến thân phận nhạy cảm của Thích Ánh Trúc, và nghĩ đến thiên kim thật sự đã trở về Hầu phủ vài ngày trước.

Thích Ánh Trúc cười nhạt, nét mặt không hề gợn sóng, quay người lại thu dọn hành lý, Thành ma ma nhìn bóng lưng mảnh mai của con gái, trong lòng cảm thấy buồn.

Thành ma ma đau khổ nói: “Tại sao lại thế này? Người cũng không làm gì nàng ấy. Nàng ấy đang ăn ngon mặc đẹp trong Hầu phủ. Còn người lại đang sống ở đây. Nàng ấy còn định làm gì nữa.”

Thích Ánh Trúc không nói gì,nghĩ tới vị thiên kim thật sự vừa trở về Hầu phủ kia lại nhìn bản thân mình với ánh mắt tức giận. Người kia đổ lỗi cho nàng nghe nói rằng thân sinh phụ mẫu của Thích Ánh Trúc là nông dân và chưa bao giờ đọc sách,hở ra là đánh chửi người …

Khi Thích Ánh Trúc ăn ngon mặc đẹp, vàng bạc đầy người ở Hầu phủ thì nữ nhi ruột của Hầu gia rất cực khổ … Bây giờ đối phương chỉ muốn đuổi Thích Ánh Trúc ra khỏi kinh đô, đã xem như là lịch sự rồi.



Thành ma ma lo lắng rằng sau khi họ trở lại núi Lạc Nhạn, hái hoa tặc sẽ quay trở lại. Dù Thích Ánh Trúc có nói gì đi nữa thì bà vẫn tin chắc rằng Thời Vũ là hái hoa tặc, cho dù không phải đi nữa thì cũng không phải là người tốt.

Thích Ánh Trúc cũng thật sự nghĩ … Thời Vũ không phải là một người tốt.

Nàng không nói nữa.

Tuy nhiên, sự lo lắng của Thành ma ma là không cần thiết. Sau khi hai người trở về sống trên núi, ngày tháng trở lại yên tĩnh. Không có quan sai nào đến làm phiền, và cũng không có người ngoài nào đến đây. Dần dần, Thành ma ma buông thấp cảnh giác và chăm sóc nữ lang chu đáo.

Sáng sớm hôm nay, Thành ma ma đã đi quét sân, sau khi Thích Ánh Trúc đứng dậy một lúc thì ngồi dưới cửa sổ bắt đầu trang điểm.

Nàng lấy ra một tờ giấy đỏ từ trong chiếc hộp, nhẹ nhàng nhấp giữa môi mình … Đột nhiên, cột cửa sổ bên cạnh nâng lên, một cái tay thiếu niên vươn ra tò mò cầm vào tờ giấy đỏ giữa môi nàng,lấy nó ra.

Xương ngón tay thon dài và mạnh mẽ, các đốt ngón tay trắng ngần.

Thích Ánh Trúc ngây người mở miệng, liền nhìn thấy Thời Vũ từ trên mái nhà nhảy xuống: “…”

Thời Vũ cũng choáng váng.

Hắn nhìn xuống tờ giấy đỏ trên tay, không ngờ ngoài sức lực yếu ớt thì hàm răng của nàng cũng yếu ớt. Hắn vẫn còn muốn cùng nàng chơi,liền lập tức rút ra tờ giấy đỏ khác.

Thời Vũ nghiêng đầu hỏi nàng: “Nàng cắn không tốt à?”

Thích Ánh Trúc: “…”

Nàng đột nhiên đứng dậy, trước mắt choáng váng,cơ thể khẽ rung lên. Một bàn tay vươn ra từ bên cạnh và nắm lấy vai nàng. Khi nàng ổn định, nàng ngay lập tức bị sốc – vì Thời Vũ đang đứng đối mặt với nàng, hắn giữ vai nàng bằng một tay và dùng tay kia xoa lên tờ giấy đỏ đã nhuộm lên đôi môi nàng.

Thời Vũ nhìn xuống.

Ánh mắt hai người giao nhau, Thích Ánh Trúc ngẩn ra: “… Thời Vũ.”

Thời Vũ cong mắt lên trong trẻo than một tiếng “aizz”. Hắn nhìn thấy nàng xinh đẹp mà đứng trước mặt hắn nên trong lòng rất vui.

Hắn nói: “Ta đến phủ tìm nàng, nhưng nàng không ở đó nữa. Ta thử lên núi, nhưng nàng thật sự lại chuyển về đây.”

Thích Ánh Trúc: “Hôm trước ngươi đã đi đâu?”

Nàng nói xong thì đỏ mặt và nhận ra có gì đó không đúng lắm. Nàng không nên quan tâm đến một người lạ … Khuôn mặt của nàng đỏ bừng lên, nhưng Thời Vũ không để tâm đến,hắn thản nhiên nói, “Ta đi kiếm tiền. Hồ lão đại nói có một phi vụ rất nhiều tiền, vì vậy ta đã nhận. “

Hắn rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt trong veo, vẻ mặt ẩn chứa nét ngây thơ, nhưng cũng ẩn chứa sự gian xảo, tự tin vốn có của một thiếu niên: “Nàng đang đợi ta sao?”

Thích Ánh Trúc đang định nhanh chóng trả lời “Không”, khóe mắt nàng nhìn thấy bóng dáng của Thành ma ma đang cầm chổi bước tới đây.

Nàng hoảng sợ, tất nhiên nàng không thể để bà nhìn thấy Thời Vũ. Thích Ánh Trúc không thể nghĩ gì thêm liền nắm lấy tay Thời Vũ và ngồi xổm xuống với hắn.

Thành ma ma đứng ngoài cửa sổ, khó hiểu: “Nữ lang à?”

Ánh sáng chiếu vào bóng tối, bụi bay nhẹ trong nắng. Thích Ánh Trúc nắm lấy tay Thời Vũ và cùng nhau ngồi xổm dưới bàn trang điểm. Thời Vũ không kháng cự, và nhìn nàng một cách tò mò. Thích Ánh Trúc mặt đỏ tía tai,ấp úng trả lời: “Ma ma, ta hơi chóng mặt. ma ma có thể giúp ta đun một bát thuốc rồi mang trở lại đây không?”

Thành ma ma định bước vào thì bị Thích Ánh Trúc ngăn cản và khuyên bà đi nhà bếp.Nàng ngồi xổm dưới cửa sổ, đổ mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân của Thành ma ma đi xa.

Nàng cảm nhận được hơi thở nóng hổi trên đầu còn chàng thiếu niên kia thì đang cười.

Mặt của Thích Ánh Trúc nóng lên, khuôn mặt của thiếu niên đó áp sát vào nàng, và lông mi của hắn phớt qua khuôn mặt nàng. Hắn không biết hay là cố ý hay không biết, hắn dùng đầu lưỡi liếm nhẹ một giọt mồ hôi trên trán nàng.

Nàng giật mình rồi thụt lùi lẩn trốn. Nàng cho rằng hắn không hiểu, cố gắng giải thích cho hắn: “Nam nhân không thể tùy tiện với nữ nhân như vậy.”

Thời Vũ liếc nhìn nàng một cái rồi tự mình tìm lý do: “Nhưng ta đang cầm đồ trên tay,ta lại muốn lau mồ hôi cho nàng.”

Thích Ánh Trúc lúc này mới hoảng loạn,nàng không thể nhìn ra được trong ánh mắt rực rỡ của thiếu niên này lại bộc lộ ra sự tàn nhẫn và bất cần đến tận xương tủy.

Nàng nghĩ rằng hắn sẽ lại làm gì đó ngu ngốc, nhưng Thời Vũ chỉ quan sát nàng một lúc và nói: “Nàng thật là thú vị, ta sẽ lại đến để thăm nàng.”

Khuôn mặt của Thích Ánh Trúc lập tức đông cứng lại…Cầu nguyện hắn đừng tới tìm nàng nữa.
Bình Luận (0)
Comment