Đêm Xuân

Chương 67

Gió hiu hiu thổi, cảnh núi mùa xuân đẹp đẽ, trong trẻo biết bao, từng bóng cây trải dài ngàn dặm cùng với cơn mưa xuân dịu dàng, tí tách.

Thời điểm như vậy lại làm nàng nhớ đến lúc nàng còn bé. Thân thể Thích Ánh Trúc suy nhược, từ nhỏ nàng chỉ có thể ở trên giường làm một vị tiểu thư khuê các ngày ngày lấy sách làm bạn. Khi đó, nàng thích nhất là bài thơ ‘thải vi’:

“ Tích ngã vãng hi

Dương liễu y y

Nay ta tới tư

Vũ tuyết tầm tã”

Nghĩa:

“ Lúc trước rời khỏi nơi đây

Thấy cành dương liễu vẫn còn tươi xanh

Nay ta quay bước trở về

Mưa bay, tuyết phủ mờ mịt lối về”.

Khi đó nàng vuốt v e từng câu thơ trong bài thơ ấy, tưởng tượng cảnh chia xa rồi lúc gặp lại vui mừng biết bao. Thế gian này, không biết sẽ có người nào làm nàng lo lắng, đau buồn lúc chia xa, tình nguyện chờ đợi dưới mưa tuyết? Khi nàng còn nhỏ, nàng luôn tò mò về thứ tình cảm mà trong sách luôn viết, nghĩ đến sự mất mát của chính bản thân nàng, cảm thấy cả cuộc đời không có cách nào rời khỏi Hầu phủ.

Thiếu niên không biết sự đau khổ của tình cảm( yêu).

Đến hôm nay, nàng mới nghĩ đến ‘ thải vi’ nghĩ đến câu cuối cùng của bài thơ ấy

“ Ngã tâm thương bi

Mạc tri ngã ai”.

Dịch:

“ Lòng ta đau đớn sầu bi

Nào có ai hiểu nỗi lòng của ta”.

Lúc Thích Ánh Trúc, Diêm Đằng Phong và  Thích Thi Anh cùng nhau chôn xác người chết, xử lý thi thể thì nàng đã hiểu được ý nghĩa của hai câu thơ đó. Trong lòng nàng đau đớn sầu bi nhưng nàng không có ai để chia sẻ nỗi lòng.

Sau khi dọn dẹp xong, Thích Thi Anh chăm sóc nàng, muốn đưa nàng về nhà nghỉ ngơi nhưng nàng đã từ chối, nàng nói từ biệt với Thích Thi Anh và Diêm Đằng Phong:”… Cảm ơn hai người đã chăm sóc ta những ngày qua nhưng bây giờ bệnh tình của ta đã tốt hơn, ta nên học cách tự chăm sóc bản thân. Ta sẽ không theo hai người về kinh, ta muốn tự sống cuộc sống của bản thân ta”.

Thích Thi Anh kinh ngạc nói:” Ngươi không trở về núi Lạc Nhạn sao? Ngươi, ngươi,…”.

Nàng ta chần chừ nói:” Nếu như Thời Vũ quay trở về tìm ngươi, không phải hắn sẽ trở về tìm ở núi Lạc Nhạn sao?”.

Thích Ánh Trúc nhìn ngọn núi xa xa, thất thần nói:” Hắn mang theo tất cả ân oán giang hồ tự mình gánh vác, kế tiếp ta chỉ sợ hắn… Hắn sẽ không quay trở về tìm ta nữa. Thân phận sát thủ đã được làm rõ, hắn nói hắn phải rời khỏi ta, hắn thật sự phải rời khỏi ta”.

“ Thời Vũ… Tim của hắn luôn mềm yếu thế mà hắn lại có thể quyết tâm như vậy”.

Thích Thi Anh hỏi:” Ngươi đang trách Thời Vũ là sát thủ sao, trách hắn đã giết nhiều người sao?”.

Gió trên núi thổi tới làm Thích Ánh Trúc ho khan hai tiếng, Diêm Đằng Phong quay đầu dùng ánh mắt quan tâm hỏi han nàng, nàng lắc đầu, ý muốn nói nàng không có chuyện gì.

Nàng có chút đau khổ nói tiếp:” Thật ra ta đã quyết định cùng hắn đối mặt với tất cả mọi chuyện, ta đã sớm biết thân phận của hắn, ta đã nhiều lần uyển chuyển khuyên hắn. Trong lòng ta, ta hiểu được ân oán giang hồ không thể trách hắn được. Chỉ cần hắn không giết người vô tội, ta có thể chấp nhận hắn “.

Có lẽ ta luôn bi quan, ta không bao giờ ôm hi vọng sống sót, ta không có niềm tin nhưng Thời Vũ hắn dùng chân tâm để đối xử với ta, ta còn cảm thấy ta không thể dạy nổi hắn nên ta muốn dùng cách tốt nhất để giúp hắn… Nhưng ta đã xem thường hắn”.

“ Các người nói xem, Thời Vũ hắn có hiểu cái gì đâu? Đến ngay cả việc hắn thích ta hắn cũng không biết, hắn cứ tò mò liên tục hỏi ta, hỏi hắn yêu ta nhưng lại mong muốn ta nói với hắn. Hắn chính là người như vậy, cố tình đối xử tốt với ta, hắn chẳng sợ làm chuyện cả thiên hạ phản đối, làm chuyện có thể khiến giang hồ đuổi giết cũng muốn ta sống sót”.

“ Trong lòng ta, giải quyết chuyện này quan trọng nhất là làm sao để không bị đuổi giết nữa nhưng trong lòng hắn, ta sống sót đó mới là điều quan trọng nhất”.

Nàng che mặt lại, không nói gì chỉ nghẹn ngào.

Thích Thi Anh mờ mịt hỏi:” Ngươi muốn rời đi… Là muốn đi tìm Thời Vũ sao?”.

Thích Ánh Trúc lắc đầu:” Không hoàn toàn như vậy. Thời Vũ đã cứu mạng ta, không muốn ta đi trêu chọc đám giang hồ. Nếu ta chủ động tiếp cận khác gì làm uổng phí tâm tư của hắn. Ta vẫn mong muốn được ở gần hắn một chút, càng gần càng tốt, nếu có cơ hội, ta mong có thể gặp lại hắn một lần.

Ta quen biết hắn chỉ một quãng thời gian ngắn ngủi một năm, ở chung cũng chưa được quá nửa năm. Trong nửa năm này ta đã cảm thụ hết tình cảm mà người thường đều trải qua. Ta chỉ là tiếc nuối mà thôi sớm biết ta và hắn phải chia xa, ngày xuân vô tình gặp gỡ, ta sẽ không thấy khó hiểu có lẽ từ ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy hắn ta sẽ đối xử với hắn thật tốt.

“ Thời Vũ, có lẽ hắn cũng không biết hắn …. Chính là một tên ngốc nhưng hắn đã làm được tất cả những thứ mà chưa chắc có người thứ hai có thể làm được cho ta”.

Thích Thi Anh cũng là một cô nương, nàng ta rất đồng cảm với Thích Ánh Trúc. Tuy rằng trong lời nói nàng ta luôn tỏ vẻ ghét bỏ Thời Vũ nhưng mà… Thời Vũ đối xử với Thích Ánh Trúc rất tốt thậm chí đến tính mạng của hắn, hắn cũng không hề quan tâm. Thích Thi Anh chưa từng trải qua tình yêu, xưa nay nàng ta cũng khinh thường điều đó nhưng lúc này, trong lòng nàng ta cũng có một chút hâm mộ.

Thật ra nàng ta luôn có một chút ganh ghét đối với Thích Ánh Trúc.

Thích Thi Anh đè nén điều đó xuống đáy lòng, Thích Ánh Trúc đã thảm đến như vậy, có cái gì để ghen ghét?

Diêm Đằng Phong ho khan mấy tiếng, nói:” Vậy muội muốn đi đâu? Tướng mạo của muội như vậy, một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, thật sự không làm người khác yên tâm. Ta phái một thị vệ để tên đó đi theo muội, không quấy rầy muội còn có thể bảo vệ muội chu đáo”.

Thích Ánh Trúc chưa nói là nàng muốn đi đâu nhưng nàng vẫn cảm ơn Diêm Đằng Phong, tỏ ý là nàng muốn tự thuê thị vệ, mỗi tháng nàng sẽ trả tiền thuê.

Thích Thi Anh nhíu mày, nghĩ thầm việc gì phải rạch ròi đến vậy. Sau đó thấy Thích Ánh Trúc nhìn nàng ta, giọng nói dịu dàng:” A Anh, ta có thể nhờ ngươi một việc không? Việc này, ta đã tính toán là trước khi ta chết ta sẽ cầu xin ngươi nhưng bây giờ, ta vẫn chưa chết, đành phải nói trước. Ở trong phòng ta, trên núi Lạc Nhạn, năm trước ta đã viết chữ để kiếm tiền, dưỡng phụ, dưỡng mẫu cho ta, Thời Vũ để lại, tất cả ta đều đã chuyển thành bạc. Bây giờ ngươi trở về, đem số tiền đó trả lại cho Hầu phủ, thay ta cảm tạ dưỡng phụ, dưỡng mẫu đã có ơn dưỡng dục. Đáng lý ra ta đã phải chết nhưng bây giờ ta còn sống, hai người họ chắc chắn không chịu nhận. Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất”.

Trong lòng Thích Thi Anh có chút khó chịu, rõ ràng là nàng ta đuổi Thích Ánh Trúc ra khỏi Hầu phủ nhưng bây giờ nàng ta lại cảm thấy, Thích Ánh Trúc không cần phải công khai rạch ròi với Hầu phủ đến vậy. Bộ dạng này, giống như là Hầu phủ đã bạc đãi nàng… Tuy rằng bởi vì nàng ta mà Hầu phủ đối xử không tốt với Thích Ánh Trúc.

Sau khi nàng nói hết tất cả những chuyện này, nàng liền về phòng thu dọn đồ đạc. Thích Thi Anh cảm thấy khó chịu với nàng không biết đã chạy đi đâu. Nàng thu dọn tay nải xong, đến khi hoàng hôn buông xuống, chỉ thấy Diêm Đằng Phong hiên ngang đang khoanh tay đứng nhìn.

Diêm Đằng Phong thận trọng thuê một chiếc xe ngựa cho nàng. Tên thị vệ mà Diêm Đằng Phong thuê ra trình diện với nàng rồi lại biến mất.

Thích Ánh Trúc cảm kích nói:” Đa tạ, Diêm đại ca”.

Diêm Đằng Phong nhìn nàng một lúc rồi nói:” Lúc trước là vì ta tìm ra, xác nhận đưa A Anh trở về làm muội gián tiếp bị đuổi khỏi Hầu phủ. Lòng ta luôn cảm thấy áy náy, lần này ta giúp muội thật ra cũng là vì lương tâm của ta. Nhưng mà… Thích tiểu thư kêu A Anh rời đi, hẳn là có chuyện muốn nói với ta sao?’’

Thích Ánh Trúc sững người.

Diêm Đằng Phong nói:” Ta nhìn người rất chuẩn. Tuy rằng cả người muội đều mệt mỏi không làm được gì nhưng muội rất thông minh. Bằng không… Muội sẽ không ở trước mặt nhiều người muốn đem ‘ Cửu Ngọc Liên ‘ trả lại cho phái Thiên Sơn. Chỉ sợ là ôm họa thay cho kẻ khác.’’

Ánh mắt nàng sáng lên, có chút đau đớn. Đáng tiếc… Hoa kia không thể trở về, cũng không thể cứu được đứa bé kia.

Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm:” Ta muốn đi nhiều nơi, giúp đỡ người khác, trả lại những gì mà Thời Vũ đã nợ “.

Nàng sốc lại tinh thần, nói với Diêm Đằng Phong:” Thời Vũ võ công rất tốt, sau khi hắn ở cùng ta hắn đã trở nên tốt hơn rất nhiều, chưa từng rời khỏi tầm mắt của ta. Ta cảm thấy hắn là một con người rất tốt nhưng ta không ngờ ở ngày đại hôn đột nhiên có rất nhiều người ở trong giang hồ tìm đến. Hơn nữa lại vừa lúc đó Diêm đại ca cứu ta kịp thời lại còn nói cho ta biết có kẻ ở trong thư phòng đụng chạm tung tích, thư tín của ta và Thích Thi Anh. Ta và A Anh không phải là người ở trong giang hồ chắc chắn sẽ không đắc tội với đám người đó, ta và hai người cũng chỉ là mối quan hệ sơ giao, vì sao lại có kẻ muốn động vào thư tín của ta và A Anh?”.

Giữa hai hàng lông mày của Diêm Đằng Phong có chút giật mình.

Thích Ánh Trúc tự hỏi:” Bây giờ xem ra có người muốn thông qua ta và A Anh đi nơi nào để đoán biết tung tích của Thời Vũ. Kẻ đó cảm thấy Thời Vũ và ta ở bên nhau, cảm thấy thân phận của Thời Vũ bị bại lộ, chắc chắn ta và Thời Vũ sẽ đường ai nấy đi hoặc là muốn Thời Vũ chết thảm. Đến nỗi không hề quan tâm đ ến sự sống của ta… Ta không biết liệu kẻ đó có quan tâm hay không?”.

Nàng tạm dừng một chút rồi lại nói tiếp:” Ta nghĩ tới nghĩ lui, người biết tường tận về thân thế của Thời Vũ, hiểu rõ về tính cách của ta như vậy còn cùng với Thời Vũ có tiếp xúc, ta chỉ biết, chỉ có thể là một người…”.

Giọng Diêm Đằng Phong lạnh nhạt nói:” Đoan Vương thế tử Đường nhị lang Đường Trác “.

Thích Ánh Trúc nói:” Có khi là do ta lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử nhưng mà, ta mơ hồ cảm thấy cái chết của huynh trưởng của Đường nhị ca không giống bình thường. Trong những ngày đó, Thời Vũ và Đường nhị ca có một mối quan hệ nào đó, ta vẫn luôn cảm thấy kì quặc. Do tâm tư ta vốn nhỏ nhặt, không nghĩ, không hỏi quá nhiều. Nếu những thứ ta nói đều là sự thật, Đường nhị ca và Thời Vũ hẳn là từng có một giao dịch, bằng không… Thời Vũ đánh trọng thương Đường nhị ca nhưng tại sao Đường nhị ca lại tỏ ra không sao cũng không cử người tới bắt Thời Vũ. Bởi vì sự xuất hiện của ta, Đường nhị ca và Thời Vũ có mối quan hệ rất sâu sắc”.

Nàng nhíu mày lại:” Ta không muốn trở về kinh thành nếu ta trở về ta sẽ bắt đầu lo lắng. Nếu Đường nhị ca là loại người như ta nghĩ… Ta trở lại kinh thành không khác gì chui đầu vô lưới, làm uổng phí tất cả tâm tư của Thời Vũ dành cho ta”.

Diêm Đằng Phong gật đầu:” Ta đã biết. Ta trở về kinh thành sẽ điều tra. Ta biết muội rất thông minh, chỉ là lười không muốn nghĩ đến mà thôi”.

Thích Ánh Trúc cười khổ:” Nếu ta thật sự thông minh thì không nên mã hậu pháo mà hẳn là ngay từ đầu ta có thể giúp được mọi người. Là do ta, do ta cũng muốn đi Thiên Sơn nhìn đóa hoa ‘ Cửu Ngọc Liên’ xuất hiện, Thời Vũ bị đuổi giết, bây giờ nghĩ đến… Cảm thấy ở phía sau có kẻ đang sắp đặt mọi thứ.

Diêm Đằng Phong nhìn nàng một cách cẩn thận:” Vậy thì muội phải cẩn thận hơn một chút”.

Thích Ánh Trúc hạ gối hành lễ sau đó lên xe ngựa.

Tranh chấp chốn giang hồ không có quan hệ gì với người dân bình thường. Bây giờ là thời buổi rối loạn, ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ khai chiến với toàn bộ giang hồ mà nguyên nhân gây ra chính là ‘ Ma vương Thời Vũ’”.

Chuyện cũng đã đến nước này, đuổi giết, đổ máu tất nhiên không thể thiếu. Nhóm sát thủ của ‘ Tần Nguyệt Dạ’ trốn đông trốn tây, đến tiền cũng không thể kiếm nổi. Tần Tùy Tùy tìm Thời Vũ nói chuyện một lần, từ Thời Vũ lấy đi một số tiền rất lớn sau đó mới hài lòng rời đi.

Ban đêm, Thời Vũ buồn bã ngồi bên cạnh bờ sông. Mọi người vừa kết thúc một ngày bị đuổi giết và giết lại tất cả, mọi người đều cạn kiệt hết sức lực. Thời Vũ mang áo khoác, cau mày, đau khổ ngồi đó, một bóng người đi lại chỗ hắn:” Thời Vũ “.

Thời Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy Bộ Thanh Nguyên cầm bầu rượu, tiêu sái ngồi cạnh hắn. Bộ Thanh Nguyên đưa rượu cho hắn, Thời Vũ lắc đầu. Hắn không uống rượu.

Bộ Thanh Nguyên cười:” Ngươi giận lâu chủ sao? Nàng ta lấy tiền của ngươi, ngươi buồn bực sao? Chuyện này cũng không còn cách nào khác, rốt cuộc cũng là vì ngươi mà toàn bộ lâu của chúng ta trở thành cái đích cho người người chỉ trích, tiểu lâu chủ dù sao cũng phải bồi thường cho nhóm sát thủ bằng tiền. Ngươi phải hiểu và thông cảm thôi”.

Thời Vũ nói:” Nàng ta so với ta còn có nhiều tiền hơn”.

Bộ Thanh Nguyên giật mình nói:” Ngươi nghĩ sao không lẽ ngươi muốn tiểu lâu chủ bỏ tiền ra để bồi thường sao, thay ngươi gánh họa? Trừ phi ngươi cưới nàng, bằng không đừng có suy nghĩ đến chuyện đó, tiểu lâu chủ sẽ không làm đâu. Dù sao, ngươi và tiểu lâu chủ cũng là thanh mai trúc mã, ngươi có muốn suy nghĩ đến việc cưới nàng ta không?”.

Thời Vũ nói:” Không cưới”.

Bộ Thanh Nguyên mỉm cười, rõ ràng là đang trêu chọc Thời Vũ nhưng mà Thời Vũ lại không nghe hiểu, luôn luôn nghiêm túc trả lời. Con người Thời Vũ đơn giản, chỉ sợ cho dù Thời Vũ vô tâm nhưng Tần Tùy Tùy vẫn luôn rất tín nhiệm hắn.

Theo thói quen Bộ Thanh Nguyên ở cùng với Tần Tùy Tùy sẽ cho nàng ta thấy một khuôn mặt vui vẻ, một cái khuôn mặt lạnh nhạt trấn an nhóm sát thủ ở trong lâu. Thời Vũ là người tốt nhất để trấn an đám sát thủ vì bây giờ hắn không có cảm xúc, không vui không buồn tất cả đều là chuyện trong chốc lát.

Lúc này, Thời Vũ rầu rĩ không vui.

Bộ Thanh Nguyên ho khan mấy tiếng:” Ngươi làm sao vậy? Còn nghĩ đến Thích tiểu thư sao? Ngươi cũng không thể quay đầu lại được nữa đã tới nước này rồi ngươi mà quay đầu lại khác gì hại nàng. Sau này, chúng ta trốn thoát khỏi đám giang hồ đuổi giết lại một lần nữa khai trương lại lâu, ngươi nên vì tiểu lâu chủ mà kiếm tiền thật tốt, bồi thường lần tổn thất này của ‘ Tần Nguyệt Dạ ‘ đi. Đừng nghĩ đến tình yêu nữa những thứ đó không đáng, ngươi hẳn là còn hiểu rõ hơn ta chứ?”.

Bộ Thanh Nguyên cùng với Tần Tùy Tùy không có lúc nào không dụ dỗ hắn gia nhập chung cái gọi là ‘ Chính đạo’ đoạn tuyệt tình ái, vui vẻ kiếm tiền.

Thời Vũ nói:” Ta đã suy nghĩ rất nhiều ngày, ta vẫn không nghĩ ra”.

Bộ Thanh Nguyên:” Ngươi không nghĩ ra cái gì?”.

Thời Vũ cau mày:” Ta là sát thủ, nàng nhìn thấy ta giết nhiều người như vậy, vì sao nàng ấy lại cãi nhau với ta chỉ vì ta không muốn cứu đứa bé kia trong khi từ trước đến nay nàng đã thấy ta giết qua không biết bao nhiêu người? Vì sao, vì cái gì,… Những kẻ đuổi giết ta đều lấy cái cớ là ta lạm sát người vô tội. Ta thật sự cảm thấy ta không có làm gì sai nhưng mọi người đều thấy ta có tội vậy cứ coi như là ta có tội đi. Quan trọng là người giang hồ đều thấy ta có tội nhưng tại sao Ương Ương lại cãi nhau với ta chỉ vì ta không cứu đứa bé kia?”.

Bộ Thanh Nguyên im lặng.

Thời Vũ hỏi:” Tại sao lại như vậy?”.

Trước ánh mắt trong sáng chứa đầy sự hoang mang của Thời Vũ, Bộ Thanh Nguyên lâm vào trầm mặc chần chừ không trả lời. Bộ Thanh Nguyên có thể dùng đáp án sai lệch để trả lời Thời Vũ làm hắn buông bỏ tình cảm với Thích Ánh Trúc, nói cho hắn hiểu là hai người họ không hợp, Thích Ánh Trúc không cãi nhau là bởi vì nàng luôn trách hắn, nàng đã sớm biết hai người ở bên nhau sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng mà… Thời Vũ nhìn hắn Bộ Thanh Nguyên như vậy.

Rất lâu sau, Bộ Thanh Nguyên thở dài, lẩm bẩm tự nói:” Ta thật thích hợp nuôi trẻ con mà “.

–Trước kia Bộ Thanh Nguyên đối với Tần Tùy Tùy mềm lòng mà hiện tại đối với Thời Vũ cũng vẫn là mềm lòng.

Thời Vũ không hiểu tại sao Bộ Thanh Nguyên lại cảm thán thì Bộ Thanh Nguyên đã trả lời hắn:” Bởi vì nàng từ trước đến nay đều không để bụng chuyện đó. Nàng lựa chọn ngươi vào lúc này, cũng đã quyết tâm cùng với ngươi xuống địa ngục”.

Thời Vũ ngẩn người:”…”.

Hắn không hiểu:” Vì sao nàng ấy lại cứu đứa bé kia?”.

Bộ Thanh Nguyên:” Bởi vì nàng ấy lương thiện, không muốn tạo nghiệp. Nàng cho rằng còn hoa thì kẻ đuổi giết các ngươi sẽ bớt đi một ít, đứa bé kia cũng có thể cứu được. Nàng quá yêu ngươi, không muốn ngươi vì nàng mà phải đi giết nhiều người. Loại tâm tư này… Giống như ngươi biết nàng bệnh càng lúc càng nặng, muốn vì nàng tích phúc, không nghĩ đến muốn giết người”.

Thời Vũ cúi đầu.

Hắn cảm thấy đau nhói trong tim.

Hắn khổ sở nói:” Chính ta còn giết người, làm sao tích phúc. Có phải bởi vì ta giết người nên ta mới không có phúc khí?”.

Bộ Thanh Nguyên chỉ có thể trả lời:”… Thời Vũ, dứt đoạn tình cảm đó đi, đoạn tình tuyệt ái đi thôi”.

Thời Vũ không để ý tới Bộ Thanh Nguyên.

Trên giang hồ  đuổi giết ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ đã giằng co với nhau dhai tháng, hai bên đều đã chết không ít người. Nhóm sát thủ ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ quay trở lại trả thù làm cả giang hồ đều hỗn loạn. Trong giang hồ, chính là đánh đánh giết giết không đạt mục đích chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua.

Chỉ là có những kẻ muốn tìm nhóm sát thủ của ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ nhờ giết người nhưng bây giờ nhóm sát thủ không nhận đơn.

Không riêng gì việc không nhận đơn mà bên trong nhóm sát thủ hầu như đã chết gần hết.

Lần này giang hồ phân tranh, làm cho phái Thiên Sơn vốn từ trước đến nay không gây thù chuốc oán bị liên lụy. Cho dù bên ngoài có đánh nhau kịch liệt như thế nào thì trên ngọn núi Thiên Sơn hằng năm tuyết vẫn rơi, lạnh lẽo đến thấu xương.

Đứa bé bảy tuổi Diệp Hành đã trở về núi, trước khi đi vào giấc ngủ, nó nhớ rõ là đã đóng cửa sổ nhưng ban đêm nó vẫn bị ho khan do gió đông thổi lạnh đến mức tỉnh lại. Một bàn tay ở phía sau đưa tới, ở phía sau lưng nó vỗ mạnh, một nguồn nội lực mạnh mẽ truyền vào trong người nó làm giảm đau đớn của nó trong nháy mắt.

Diệp Hành siết chặt chăn đệm, khuôn mặt trắng bệch quay đầu lại nhìn. Trong bóng đêm nó ngửi thấy mùi máu. Lúc nó quay đầu lại, mắt nó đã thích ứng với ánh sáng mờ mờ nó nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở trước giường của nó, đúng là người này đã duỗi tay giúp nó truyền nội lực.

Nhưng mà… Người này mở cửa sổ, cũng là người đã cướp đi ‘ Cửu Ngọc Liên ‘.

Thời Vũ hạ mi mắt đánh giá nó rồi hỏi:” Ngươi nhận ra ta?”.

Diệp Hành cứng đờ người gật đầu. Nó bị trưởng lão đưa xuống dưới chân núi, nó đã nhìn thấy người này đứng giữa vũng máu giống như Tu La ở dưới địa ngục vậy. Người này không những giết rất nhiều người mà còn cướp đi ‘Cửu Ngọc Liên ‘ làm nó hoàn toàn mất hết hy vọng.

Thời Vũ nhìn nó:” Võ công của phái Thiên Sơn các ngươi không tốt lắm. Ta lặng lẽ đi vào đây cũng không ai phát hiện ra”.

Trong lòng Diệp Hành có chút buồn, nhịn không được muốn vì môn phái của mình nói tốt một chút:” Đó là bởi vì nơi ta ở không có ai canh gác. Ngươi có bản lĩnh thì đi nơi ở của Đại Trưởng Lão đi, nơi ở của chưởng môn nữa, ngươi xem xem ngươi có bị phát hiện hay không”.

Thời Vũ buồn chán:” Tại sao ta lại phải tới những nơi đó? Ta lại không quan tâm đ ến bọn chúng”.

Diệp Hành:”…”.

Diệp Hành  nhỏ giọng nói:” Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Ngươi nhanh đi đi nếu bị người khác phát hiện thì ngươi không đi được nữa đâu. Ta có thể không nói cho kẻ khác biết. Dù sao ta cũng sắp chết, ngươi không nhất thiết phải đến tận đây giết ta? Ai ai cũng đều nói ngươi là một sát thủ nổi danh trên giang hồ nhưng sát thủ cũng không phải là không có chuyện làm”.

Thời Vũ giống như không nghe thấy Diệp Hành khuyên hắn, không thèm quan tâm mà đánh giá đứa bé này, chậm rãi nói:” Thật ra thân thể ngươi còn tốt hơn thân thể của Ương Ương, gân cốt ngươi rất thích hợp để luyện võ. Bệnh tình Ương Ương nguy kịch không thể cứu nổi chỉ có thể dựa vào ‘Cửu Ngọc Liên’ nhưng ngươi vẫn chưa đến mức đó… Ngươi so với lúc ta mới quen biết Ương Ương, thân thể ngươi tốt hơn nàng rất nhiều”.

“ Nội lực của ta có thể truyền vào người ngươi, ngươi có thể hấp thụ bảy, tám phần. Ta lại thất bại bởi nàng ấy, Ương Ương không thể hấp thụ thành ra lãng phí bảy tám phần nội lực. Ngươi so với nàng, ngươi tốt hơn nàng ấy bao nhiêu lần”.

Diệp Hành càng ngày càng mơ màng, không biết cái tên sát thủ này ở trong phòng mình lẩm nhẩm cái gì, mắt tên sát thủ nhìn nó, không biết đang nhìn cái gì.

Thời Vũ lơ đãng hỏi:” Ngươi có nguyện ý đi theo ta không?”.

Diệp Hành:” Cái gì?”_

Thời Vũ:” Ương Ương vẫn luôn mong nhớ ngươi, sợ ngươi đã chết. Nàng ấy vậy mà vì ngươi cãi nhau với ta một trận, làm ta luôn nhớ trong lòng. Ngươi đi theo ta đi, ta đưa ngươi đi khắp nơi tìm danh y chữa bệnh để cứu mạng. Ương Ương không đi được nhưng ngươi có thể đi được”.

Thân thể bé nhỏ của Diệp Hành run lên. Nó ngẩng đầu, lo lắng nhìn Thời Vũ:” Ngươi, ngươi… Sẽ cứu mạng ta sao?”.

Thời Vũ không hề quan tâm nói:” Chỉ là thử một lần. Dù sao ngươi ở phái Thiên Sơn có quá nhiều người quan tâm, ngươi cũng không nhất định phải đi theo ta…”.

Diệp Hành cắt ngang lời hắn:” Ta nguyện ý đi theo ngươi”.

Thời Vũ ngẩn ra, khó hiểu nhìn nó.

Diệp Hành cúi đầu:”… Người ở Thiên Sơn phái thật ra không để ý ta… ‘ Cửu Ngọc Liên ‘ ta nghĩ bọn họ cũng không có ý định đưa cho ta…”

Thời Vũ đánh giá nó.

Đứa bé này rất thông minh, nói một nửa rồi lại không nói nữa, khiến cho Thời Vũ không thể nào hiểu được. Hắn nhìn thấy đứa bé ngẩng đầu, lo lắng nắm lấy tay áo hắn trong mắt hơi sáng lên:” Ngươi thật sự sẽ dẫn ta đi sao, đưa ta đi chữa bệnh, ngươi không gạt ta chứ? Võ công ngươi tốt như vậy, ngươi có thể dạy ta võ công được không? Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?”.

Thời Vũ rất thản nhiên xua xua tay:” Ngươi cứ thoải mái đi…”.

Đứa bé này rất thông minh, nhanh nhạy:” Sư phụ”.

Thời Vũ:”…”.

Đại não hắn trống rỗng, ngây người nhìn về phía đứa bé. Hắn có chút dự cảm không tốt, cảm thấy hắn giống như bị cái gì quấn quanh người. Chuyện này cũng nằm ngoài dự tính của hắn, hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, hắn không nghĩ đến việc nuôi trẻ con, cũng không muốn nhận đồ đệ, hắn còn chưa chơi đủ. Nhưng mà, nhưng mà… Thời Vũ im lặng, không nói gì, không có phản bác.

Hắn vỗ đầu đứa bé, tỏ vẻ chững chạc, trưởng thành.

Một năm sau, Thích Ánh Trúc đi theo một vị Dược nương tử học nghề y, xem bệnh trị thương rồi đi đến Đôn Hoàng. Dược nương tử là một vị đại phu xem bốn bể là nhà, bệnh của nàng tái phát trở lại được vị Dược nương tử cứu, Thích Ánh Trúc nghe nói Dược nương tử đi khắp nơi để chữa bệnh liền đi theo phía sau xin được làm đồ đệ.

Dược nương tử căn bản không muốn nhận nhưng mà Thích Ánh Trúc nhu nhược, dịu dàng, lại rất thận trọng, rất đắc lực, Dược nương tử đành phải chấp nhận vị nữ lang này đi theo. Chỉ là Dược nương tử cũng đoán được vị nữ lang này nhìn thế nào cũng giống một vị tiểu thư khuê các, chỉ sợ là đã trải qua chuyện thương tâm, đau lòng nào đó.

Đến Đôn Hoàng, Dược nương tử liền khai trương ‘ Chữa bệnh từ thiện’, vì bá tánh mà chữa bệnh. Trước cửa ‘ Chữa bệnh từ thiện’ từng hàng người xếp hàng rất đông, Thích Ánh Trúc bưng nước trà chăm sóc người bệnh. Nàng lại cầm giấy bút ghi chép về bệnh trạng của người bệnh để một lúc nữa lão sư quyết định.

Thích Ánh Trúc cũng sẽ hỏi chuyện những người đến khám bệnh:” Nghe nói ‘ Tần Nguyệt Dạ ‘ ở gần đây, các người từng nghe qua nơi đó chưa?”.

Đáng tiếc người dân bình thường đa số đều không biết, chưa bao giờ nghe qua làm Thích Ánh Trúc cảm thấy rất buồn.

Thích Ánh Trúc đang ngẩn người cầm tách trà trống rỗng, một giọng nữ lanh lảnh vang lên đầy ngạc nhiên:” Ngươi là, ngươi là… Tỷ tỷ của cái tên Thích Tinh Thùy, đúng không?”.

Thích Ánh Trúc xoay người liền nhìn thấy một vị nữ lanh mặc váy hồng phấn, búi tóc cao cao đang vui vẻ chỉ vào nàng. Vị nữ lang này nhìn rất quen mắt, Thích Ánh Trúc mãi không nghĩ ra là ai. Cho đến lúc vị nữ lang đó lại gần nàng, cầm lấy tay nàng bắt đầu nói:” Là ta! Ta là Phó Tiểu Ngọc! Chính ta đã bán đèn Khổng Minh cho ngươi”.

“ Khi đó… Bên cạnh ngươi còn có một vị thiếu hiệp. Thích Tinh Thuỳ con hỏi thiếu hiệp đó có phải là thị vệ của ngươi hay không”.

Thích Ánh Trúc liền nhớ ra, mỉm cười:” Thì ra là ngươi! Đã lâu không gặp, ngươi thế nào rồi? Thích Tinh Thuỳ sau này còn đi tìm ngươi gây phiền phức không? Tại sao ngươi lại ở Đôn Hoàng?”.

Phó Tiểu Ngọc xua tay, quay mặt đi nơi khác, ngại ngùng lấy tay che hai má đỏ bừng:” Ta đã gả đi rồi, nhà phu quân ta ở Đôn Hoàng, ta đương nhiên là đi đến đây. Phu quân ta làm buôn bán còn ta bán đèn lồ ng. Cuộc sống không có trắc trở gì”.

Thích Ánh Trúc liên tục chúc mừng nàng.

Bởi vì nàng ở tại nơi này còn có thể gặp được bạn cũ nên tâm tình cũng tốt hơn một chút, Dược nương tử liền đồng ý cho nàng đi chơi cùng với bạn cũ. Phó Tiểu Ngọc gấp gáp dẫn nàng đi thăm nhà của mình, đưa nàng đi chơi khắp Đôn Hoàng.

Tuy rằng bệnh của Thích Ánh Trúc bây giờ vẫn chưa hết nhưng vì lúc trước quanh năm đau ốm nên nhìn nàng bây giờ rất ốm yếu, mảnh mai, nàng thường xuyên bị bệnh vặt nhueng không nguy hiểm đến tính mạng. Hai nàng đi dạo không được bao lâu, Thích Ánh Trúc liền nói nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, Phó Tiểu Ngọc liền đưa nàng lên một gò đất để nghỉ ngơi.

Hai nữ lang ngồi ở trên gò đất cao, tiếng gió thổi mạnh mẽ, khắp nơi trống trải..

Thích Ánh Trúc chống má mỉm cười:” Tiểu Ngọc, nhìn ngươi bây giờ thật tốt biết bao, gả cho một vị phu quân tốt biết yêu thương ngươi, ta thật tình rất vui giùm ngươi”.

Phó Tiểu Ngọc đỏ mặt, tức giận nói:” Thật ra cũng không tốt đến như vậy… Ta vừa mới thành thân không bao lâu, phu quân ta luôn quấn lấy ta, phiền muốn chết”.

Thích Ánh Trúc trêu chọc nói:” Ngươi đang khoe khoang đấy à nhưng mà làm ta có chút ghen ghét nha”.

Nàng tinh nghịch như vậy càng khiến mặt Phó Tiểu Ngọc đỏ hơn. Phó Tiểu Ngọc mới vừa gả đến Đôn Hoàng còn chưa có bạn bè, Thích Ánh Trúc là tiểu thư cũng là một người bạn cũ của nàng ta, cũng không thèm quan tâm đ ến chuyện gì liền nhỏ giọng thì thầm với Thích Ánh Trúc một chút chuyện riêng tư.

Phó Tiểu Ngọc ở bên tai nàng nhỏ giọng nói:” Ta không nói dối đâu. Thật sự có chút mệt mỏi… Phu quân ta, hắn luôn muốn”.

Thích Ánh Trúc:”…”.

Nàng ngay lập tức hiểu ý của Phó Tiểu Ngọc, mặt liền đỏ lên. Cả người nàng đều cứng đờ, xoay mặt qua, che mặt nói:”  Ngươi, ngươi không cần thiết phải cùng ta nói mấy chuyện vui vẻ chốn khuê phòng đâu”.

Phó Tiểu Ngọc:” Sao giờ ngươi vẫn ngại ngùng như vậy? Ta cũng đã nói gì đâu. Thích tiểu thư vẫn chưa gả đi đúng không? Ta nói chuyện cùng với ngươi, nam nhân thật sự rất kì quái, quả thực là chỉ dựa vào nửa th@n dưới. Đúng là thân dã thú! Lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện phòng the, chỉ nghĩ đến chuyện lên giường, thật quá phiền phức”.

Lông mi Thích Ánh Trúc khẽ chớp, nàng ngồi thẳng lưng, giả vờ như không nghe thấy.

Phó Tiểu Ngọc hỏi:” Ngươi cùng với lang quân đã ngủ với nhau rồi sao?”.

Thích Ánh Trúc giả vờ như chưa từng nghe thấy.

Phó Tiểu Ngọc đành tự nói với bản thân nàng:” Rất đau,rất khó chịu, một chút cũng không thoải mái. Tại sao cứ phải làm việc đó? Không thể như bình thường nắm tay, hôn nhau là xong việc rồi sao?”.

Thích Ánh Trúc xoay mặt qua, nhẹ giọng hỏi:” Như thế nào mà ngươi không cảm thấy thoải mái?”.

Phó Tiểu Ngọc:”…?”.

Nói đến mức đó, Thích Ánh Trúc ngược lại lại muốn nói chuyện tư mật trong khuê phòng với Phó Tiểu Ngọc. Thích Ánh Trúc chống cằm, ngắm nhìn màu đất của ngọn đồi ở phía xa, nhẹ giọng nói:” Tiểu Ngọc, ngươi vừa mới thành thân hoặc là ngươi cùng với phu quân ngươi không có hòa hợp lắm. Chuyện giường chiếu vốn là chuyện vui vẻ chốn nhân gian. Ngươi so với ta càng thoải mái hơn đương nhiên nên hưởng thụ chuyện này chứ không phải đem nó và coi nó như 1 loại trắc trở đâu”.

“ Loại chuyện này thật ra không có đau đớn gì hết, rất thoải mái…”.

Trong đầu nàng liền nghĩ đến tiếng mưa rơi tí tách, nghĩ đến triền miên ngọt ngào, nghĩ đến nồng thắm lúc hắn và nàng hôn nhau, nghĩ đến mồ hôi cùng với hơi thở hỗn loạn hòa vào nhau, thân thể mềm mại như bông hòa vào từng đợt sóng biển…

Thích Ánh Trúc lẩm bẩm tự nói:” Tình d*c là một thứ gì đó rất kì lạ sao? D*c vọng không thể nói ra sao? Chuyện này cả hai bên nam nữ đều hưởng thụ. Nếu có một người thầy tốt( có nhiều kinh nghiệm) thì có thể thả lỏng bản thân thì ngươi sẽ phát hiện ở trong đó ngươi sẽ tìm được niềm vui. Ngươi nghĩ loại chuyện này như vậy thì ngươi hãy thả lỏng hưởng thụ ngươi sẽ biết được đây là sự tốt đẹp nhất mà ai cũng nên hưởng thụ. Nếu có một người dẫn dắt sẽ làm ngươi thích loại chuyện, lúc đó ngươi sẽ không bao giờ nghĩ đến loại chuyện này dơ bẩn, ghê tởm, đau đớn, cảm thấy ngại ngùng nữa…”..

Phó Tiểu Ngọc im lặng.

Phó Tiểu Ngọc hỏi:” Có phải ngươi cũng đã tìm được một vị lão sư giỏi, có đúng không?”.

Thích Ánh Trúc khẽ cười, không nói chuyện.

Phó Tiểu Ngọc hỏi:”Là vị thiếu hiệp đã từng đi theo ngươi sao?”.

Xa cách một khoảng thời gian, Thích Ánh Trúc không có gì không thể thừa nhận. Nàng trả lời:” Đúng vậy”.

Phó Tiểu Ngọc chần chừ:” Các ngươi như vậy thật tốt, tại sao bây giờ các người không ở cùng nhau? Các ngươi, các ngươi chia tay sao? Hắn làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao?”_

Ngày xuân xuất hiện những ánh nắng chói chang. Thích Ánh Trúc nheo mắt trước cơn gió thổi, trả lời:” Không có. Chỉ là chia tay nhau một thời gian ngắn mà thôi, chỉ là ta có chút tiếc nuối”.

“ Thế gian này luôn là như vậy. Một ít sự tốt đẹp dần dần sẽ trở thành sự tiếc nuối lớn nhất. Những cái tiếc nuối này, có lẽ là vì người càng đi xa càng không tìm thấy đường chỉ có thể quay đầu lại, gặp liễu ám hoa minh*.

*lúc cùng đường thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng)”.

//// 1 vài chú thích:

“ Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”

Câu đầy đủ là “ Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh, hựu nhất thôn”

Dịch:   Núi cùng nước tận ngờ hết lối

Qua liễu thấy hoa lại gặp làng

Chỉ có hi vọng, trong khó khăn tìm được lối thoát. Vốn lấy từ bài thơ Du sơn Tây thôn của Lục Du.

Họa thủy đông di  祸水东移 còn gọi là Di họa Giang Đông/ Giá họa Giang Đông.

Giang Đông chỉ sở quốc cổ đại. Tề dẫn binh tiến công Sở quốc. Sở vương phái người hỏi Tề vì sao tiến công? Quản Trọng nói rằng Sở có hai đại tội danh là: 1 không hề đúng hạn tiến cống, 2 là Chu Chiêu vương nam tuần chết ở Hán Thủy không thể trở về.

Sứ giả nước Sở cho rằng Chu Chiêu vương chết cũng đâu liên quan đến Sở.

Vì thế, “Di họa Giang Đông” ý chỉ giá họa người khác, từ người khác gánh tội thay.

Biệt nực: Nghĩa tiếng Việt 01: khó tính, khó chịu

Nghĩa tiếng Việt 02: không ăn ý

Nghĩa tiếng Việt 03: ngắc ngứ, trúc trắc

Nghĩa tiếng Việt khác: bất tiện

Mã hậu pháo: là 1 thế trong cờ tướng, là đòn phối hợp thường gặp dùng để chỉ mã và pháo chiếu bí đối phương.
Bình Luận (0)
Comment