Mây mờ che phủ núi, có hai người đội mũ vượt qua rừng thông biển mây bạt ngàn.
Thời Vũ đeo giỏ tre, đội nón tre đi về phía trước còn Thích Ánh Trúc tay chống gậy, đội nón tre đi theo sau lưng hắn. Cả hai người đều chung một phương hướng nhưng cách đi đường lại không giống nhau.
Dẫu có nhiều hố bùn thế nào hay là đoạn đường có gập ghềnh khúc khuỷu hay kể cả dòng suối nhỏ chảy siết cũng đều không thể gây khó khăn cho Thời Vũ. Hắn đi nhẹ nhàng như đang đi trên mặt đất bằng vậy.
Thế nhưng, Thích Ánh Trúc lại hoàn toàn trái ngược với hắn, nàng phải dựa vào cây gậy đi chầm chậm ở phía sau giống như mấy con rùa đen đang di chuyển, từng bước từng bước một, càng t hở dốc bao nhiêu thì tim nàng càng đập mạnh bấy nhiêu.
Khi hơi thở của nàng trở nên hỗn loạn hơn, quá giới hạn, nàng đã không tài nào chịu đựng được nữa, đúng lúc ấy Thời Vũ cũng dừng lại rồi khoanh tay chờ nàng. Đợi nàng nghỉ ngơi tốt hơn chút hắn mới tiếp tục mở đường. Từ đầu đến cuối hắn đều không quay đầu lại càng không để ý đến nàng. Ngược lại là nàng hết lần này đến lần khác đều quan sát hắn thật cẩn thận, nàng cảm thấy bực bội bởi vì cứ mỗi lần muốn mở miệng nói chuyện thì đều không tìm được cơ hội.
Thời Vũ vươn tay bắt đầu hái thảo dược, cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “ Thời Vũ, loại cỏ này có độc, đây không phải là thứ mà chúng ta cần hái”.
Thời Vũ không hề dừng lại, hắn vẫn tiếp tục hái loại thảo dược có độc đó.
Thích Ánh Trúc: “…”.
Hắn không thèm quay đầu lại, cằm hắn hơi nâng lên, đôi mắt không nhìn nàng nói: “Ai nói là ta đang giúp nàng hái thảo dược?”.
Thích Ánh Trúc chần chừ hỏi: “Chẳng lẽ làm sát thủ lâu quá không giết người thì sẽ chuyển qua hạ độc sao?”.
Thời Vũ bị nàng hỏi đến nghẹn họng, hắn không nhịn được đành phải quay sang nhìn nàng. Nàng đứng trước mặt hắn thật duyên dáng yêu kiều, dù nàng thấp hơn hắn một chút nhưng mỗi khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn rồi mỉm cười. Khi ánh mắt cả hai vừa giao nhau rất nhanh hắn liền tỏ vẻ lạnh lùng quay mặt đi.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, đưa tay nhẹ nhàng giật một bên tay áo của hắn. Nàng nói nhỏ: “ Chàng vẫn còn giận sao?”.
Thời Vũ không trả lời nàng.
Nàng đành lên tiếng giải thích:” Thời Vũ, không phải là ta ghét bỏ chàng vì chàng bị cảm đâu. Cơ thể ta vốn dĩ không tốt, bệnh cảm khó khăn lắm mới khỏe hơn một chút nếu như ta lại bị bệnh trở lại thì làm sao ta có thể đi theo học hỏi, giúp đỡ sư phụ được nữa. Ta không thể mới ổn một chút lại bệnh trở lại được.”
Lông mi của hắn có chút dao động.
Hắn bị lời nàng nói làm cho hơi động lòng.
Hắn sinh ra vốn dĩ là một kẻ có tính tình lạnh nhạt hơn so với người bình thường, căn bản sẽ không lộ quá rõ sự tức giận của mình. Hay nói cách khác, cho dù hắn không vui thì hắn cũng chỉ không vui vẻ trong một chốc lát mà thôi, sẽ không như những người khác ghi nhớ kỹ và dài lâu. Chỉ là lúc đó, hắn thật sự cảm thấy hắn rất tức giận.
Ở bên người mà mình yêu đương nhiên sẽ có nhiều cảm xúc khiến hắn rất mong chờ. Hắn hy vọng hắn cũng như bao người bình thường là người có thể khiến cho nàng tình nguyện nương tựa, tình nguyện tin tưởng cả đời cho dù lúc đó nàng tức giận, nàng đau lòng, nàng buồn bực, nàng vui vẻ.
Sau khi hắn tức giận, hắn liền đem chính bản thân mình đặt vào một hoàn cảnh rất khó khăn không biết phải tiến hay lùi. Hắn đọc rất nhiều lần cuốn sách “ mười tám kế để theo đuổi nữ lang” nhưng dù sao sách cũng đã là sách mà, tới việc làm sao để giảng hòa với người yêu cũng không nói cho hắn biết.
Thời Vũ không biết lúc này có thích hợp không? Nhưng nàng đã dịu giọng, nhẹ nhàng giải thích với hắn mấy ngày nay rồi, liệu hắn có nên tha thứ cho nàng không?
Có điều hắn hiểu nhưng cũng có điều hắn không hiểu, hắn mang theo một sự nghi ngờ về chính bản thân hắn cùng với sự thiếu tự tin quay đầu lại nhìn nàng, hắn muốn ho khan tỏ vẻ như là hắn quyết định sẽ không tức giận với nàng nữa. Nhưng ai biết rằng vì cái sự do dự của hắn mà trong mắt nàng lại mang theo một ý nghĩa khác.
Thích Ánh Trúc cắn môi, hạ quyết tâm: “… Chàng tha thứ cho ta đi. Chàng muốn ta làm cái gì ta đều sẽ làm, như vậy có được không?”.
Hắn nhìn nàng.
Lúc đầu hắn không hiểu ý nàng nhưng bởi vì khuôn mặt nàng đỏ lên rồi còn quay mặt nhìn trời ngó đất, đến khi thấy tai nàng đỏ lên… Thời Vũ bỗng ngẩn người.
Thời Vũ nói: “Ý nàng có phải là điều mà ta đang nghĩ không?”.
Núi non hiu quạnh đến một tiếng chim cũng không có. Giọng nói của nàng cực kỳ nhẹ nhàng vang lên: “Ừm”.
Đôi mắt của hắn sáng lên giống như sao trời ban đêm. Hắn không nghĩ đến việc hắn tha thứ chậm cho nàng lại còn có thêm một phúc lợi như vậy.
Không sao, bây giờ hắn đã học được rồi, sau này hẳn là nên dùng chiêu này nhiều hơn mới được.
Đêm hôm đó, Thích Ánh Trúc đang ở cùng Dược nương tử sư phụ của nàng để phân loại dược liệu, rửa sạch rồi phơi khô. Nàng vẫn luôn đi theo Dược nương tử cho đến lúc Dược nương tử mệt mỏi đành hỏi nàng: “ Con không buồn ngủ sao?”.
Thích Ánh Trúc: “Con sẽ ngồi đây với sư phụ thêm một lúc nữa”.
Dược nương tử cũng không hiểu được tâm tư đang bối rối của nàng, Dược nương tử đành phải nói thẳng: “ Ta muốn đi ngủ”.
Thích Ánh Trúc nhìn sư phụ của nàng một lúc, nàng hoàn toàn không biết phải nói gì. Năm đó nàng đi theo Dược nương tử một phần là vì tính cách thẳng thắn của Dược nương tử, điều đó luôn khiến nàng nhớ đến Thời Vũ. Bây giờ hắn đã trở lại, nàng đột nhiên phải đối mặt với hai người có tính cách giống nhau, thật sự nàng không biết phải làm như thế nào nữa.
Nàng bị Dược nương tử đuổi ra khỏi phòng.
Trong phòng Dược nương tử đã tắt đèn, Thích Ánh Trúc không tìm được cớ nào đành phải đẩy cửa quay về phòng mình. Nàng vừa đẩy cửa phòng liền bị người trong phòng kéo vào nôn nóng đến mức ôm chặt nàng vào lòng.
Nàng xấu hổ đến mức da đầu tê dại còn hắn thì vui vẻ đến mức chuẩn bị bế nàng lên, ngay sau đó, cả hai người cùng nhau ngã xuống giường.
Hắn cúi đầu nói với nàng: “Sao nàng lại về trễ quá vậy? ta sắp không đợi nổi mà ngủ mất rồi”.
Hắn đương nhiên không biết đến suy nghĩ muốn trốn tránh của nàng nhưng khi nghe lời hắn nói lại khiến nàng cảm thấy chột dạ.
Kế tiếp, hắn bắt đầu hôn nàng. Khi môi hai người chạm nhau, cả người nàng liền run lên, cả người như bị điện giật, xương cốt toàn thân nàng đang dần rệu rã.
Hai tay nàng bị hắn đè trên nệm rồi hắn cúi người xuống. Nàng chỉ đành mặc kệ, lúc này trong lòng nàng xuất hiện một nỗi lo không biết hắn có làm gì quá đáng không nữa. Nàng sợ nàng và hắn ở cứ chung đụng nhau như vậy có khi nào sẽ làm ra một đứa trẻ không.
Trước đây nàng không thể mang thai. Ba năm nay, vì đi theo Dược nương tử học nghề y thế nên nàng cũng đã tự biết điều dưỡng sức khỏe cho chính mình. Có thể thân thể nàng không quá mạnh khỏe nhưng so với trước kia thì khỏe hơn nhiều.
Nếu có thai thật vậy thì phải làm sao bây giờ? Hay là, vẫn nên uống thuốc tránh thai thì hơn. Dù sao thân thể nàng mới tốt lên một chút chỉ cần hai chén thuốc tránh thai chắc chắn cơ thể nàng sẽ không chịu được, nàng sợ nàng làm vậy sẽ khiến cơ thể càng thêm nặng nề thế thì về sau càng khó mà mang thai hơn.
Hắn ở trên thân thể nàng bỗng dừng lại rồi cúi đầu xuống nhìn nàng.
Bởi vì nàng cứ thất thần nên làm cho hắn rất tức giận, khi nhận ra điều đó mặt nàng liền đỏ lên, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng không suy nghĩ đến chuyện đấy nữa. Thời Vũ ngồi dậy, dựa vào tường nhìn nàng. Hắn ngồi trong bóng đêm vừa lười biếng lại rất quyến rũ.
Hắn đưa tay về phía nàng rồi nói:” Nàng nằm trên đi”.
Thích Ánh Trúc kéo chăn che lại khuôn ngực đang ướt át, nàng khó khăn lắm mới bò dậy được,vừa có chút giật mình vừa sững sờ nhìn hắn.
Thời Vũ trở nên ngông cuồng, kiêu căng, hắn nhìn nàng tay rồi kéo nó lại:” Không phải nàng đang cầu xin ta tha thứ cho nàng sao. Tại sao nàng lại không chủ động? Ta cảm thấy rất mệt”.
Thích Ánh Trúc nghe thấy hắn nói hắn đã quá mệt mỏi.
Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi lại im lặng suy nghĩ một lúc lâu, thôi được rồi. Đúng là nàng muốn hắn tha thứ cho mình vậy thì nàng chủ động cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Thời Vũ ngồi trong góc tối, hắn thấy nàng từ từ đi tới, nàng cúi đầu vén mái tóc lên dưới cái ánh nhìn đầy ám muội của hắn, nàng nâng váy ngồi trên đùi hắn sau đó ngồi sát vào lòng hắn. Cơ thể khoẻ mạnh của hắn cùng với thân thể nóng bỏng của nàng kết hợp chặt chẽ lại với nhau, Thích Ánh Trúc đang ngồi trong lòng hắn nên cũng lây nhiễm nhiệt độ nóng bỏng khiến cả cơ thể nàng trở nên đỏ hồng.
Thời Vũ cười một tiếng.
Một là nàng nhất quyết không làm hai là đã làm thì làm đến cùng, nàng quay mặt đi cho dù nàng đã nhắm mắt nhưng hàng lông mi của nàng vẫn run rẩy một cách mãnh liệt thế nhưng nàng thật sự đã đặt đôi tay đang run rẩy kia lên vai hắn, áp mặt rồi hôn lên môi hắn.
Hành động này khiến cho trái tim luôn bình tĩnh của hắn bỗng chốc nổ tung.
Sau nụ hôn đó, nàng chôn mặt vào cổ của hắn.
Thích Ánh Trúc thật sự sắp đánh mất chính bản thân rồi:” Như này đã được chưa?”.
Thời Vũ liền nghi ngờ hỏi nàng:” Như này cũng được sao?”.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nàng lắp bắp:” Ta đã làm như vậy, chàng cũng làm như vậy… Không phải ta đã nghe lời chàng sao? Chàng còn muốn như thế nào? Chàng làm đi”.
Khuôn mặt của hắn dính sát vào mặt nàng đến cả vòng eo, trước ngực đều dính chặt vào nhau. Hơi thở của hắn phảng phất ở trên mặt nàng, hương thơm dịu dàng của nàng cũng đủ để khiến hắn hồn siêu phách tán.
Nàng cảm nhận trong không gian tối và yên tĩnh, ở sau tấm rèm che, dù ép buộc nàng ngồi trên thân thể của hắn nhưng hắn vẫn bình tĩnh, tỏ ra vô tội mở miệng nói::” Tại sao ta lại phải làm? Ương Ương, ta sẽ không làm đâu”.
Nàng nghẹn lời nhìn hắn một cách trân trối: Chàng không làm sao?
Nàng và hắn bốn mắt nhìn nhau sau đó đứng dậy muốn rời khỏi lồ ng ngực hắn, Thời Vũ liền đè vai nàng lại, ương bướng ấn nàng ngồi xuống người hắn, nói: “ Nàng dạy ta đi”.
Thời Vũ lại nói tiếp: “ Không phải nàng tưởng chỉ như vậy sẽ khiến ta tha thứ cho nàng sao? Không phải nàng muốn đối tốt với ta sao? Ương Ương, nàng là một là người có học thức, nàng đã đọc qua nhiều sách, này dạy ta đi ”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
—- Nàng không muốn làm cái loại chuyện này ở chỗ sư phụ như vậy đâu.
Hắn cong môi rồi hôn lên cổ nàng. Nàng rên khẽ một tiếng, eo nàng bị hắn ôm chặt xoa nhẹ nhàng. Trong phòng hương thơm quyến rũ, ấm áp dịu dàng.
…. Có lẽ nàng vẫn nên uống thuốc thì tốt hơn.
—
Hai ngày nay ở Tần Nguyệt Dạ không ai biết tung tích của Thời Vũ. Thời Vũ mỗi ngày đều ra ngoài để Diệp Hành ở lại trong lâu. Tần Tùy Tùy có nhiệm vụ cho hắn nhưng sau mấy lần không tìm thấy Thời Vũ ở đâu nàng liền cảm thấy rất tức giận. Tần Tùy Tùy đuổi Diệp Hành ra khỏi cửa rồi nói: “ Đưa sư phụ của con về đây đi! Tại sao mỗi lần nhìn thấy vị tiểu thư A Trúc thì hắn liền quên mất thân phận của hắn, quên mất hắn cần phải làm cái gì rồi sao”.
“ Cả ngày chỉ biết bám theo vị tiểu thư đó, tiền đồ của hắn, hắn có còn cần không?”.
Vì vậy, lúc bình minh vừa lên, khi Thời Vũ ở ngoài sân trước phòng của Thích Ánh Trúc thì bắt gặp Diệp Hành. Diệp Hành ôm tay nải, đầu tiên là nói chuyện Tần Tùy Tùy có nhiệm vụ giao cho Thời Vũ sau đó đi vào sân nhìn về phía sau rồi mới nhìn Thời Vũ nói: “Sư phụ, con đói bụng”.
Thời Vũ che lại ánh mắt của Diệp Hành rồi nói: “ Con nhìn cái gì vậy? Ương Ương còn đang ngủ. Con có mắt nhìn không vậy? Lần nào cũng bắt nàng ấy nấu cho con ăn?”.
Diệp Hành: … Sư phụ nói mình không có mắt nhìn?
Trên đời này nếu nói về mắt nhìn thì ai cũng có mắt nhìn hơn sư phụ không phải sao? Sư phụ thật sự không nhìn ra được vì muốn sư phụ cùng với A Trúc tỷ tỷ có cơ hội ở chung mà nó phải tự về lâu sao.
Diệp Hành bị lời nói của Thời Vũ làm cho nghẹn lời. Trong chốc lát, đôi mắt của Diệp Hành đỏ lên, trong mắt ngân ngấn nước, đau lòng nhìn Thời Vũ rồi nói: “Sư phụ, người có A Trúc tỷ tỷ, có phải người bắt đầu ghét bỏ con rồi không? Con có thể giặt áo quần cho hai người, đem nước rửa chân cho hai người, đấm vai cho sư phụ với A Trúc tỷ tỷ….”.
Thời Vũ nhíu mày: “ Ta không bắt nạt con. Con đừng có khóc đấy”.
Diệp Hành đang rất cảm động trước câu nói của hắn thì liền thấy Thời Vũ quay đầu lại phía sau rồi liếc mắt một cái, vừa lo lắng vừa gấp gáp nói nhỏ với Diệp Hành: “ Đừng làm cho Ương Ương hiểu lầm là ta bắt nạt con! Muốn khóc thì đi chỗ khác cách chỗ này thật xa. Ương Ương ngủ không sâu, con sẽ làm nàng ấy thức giấc”.
Diệp Hành: “ Sư phụ vẫn còn là sư phụ sao?”.
Thời Vũ đứng ngây người.
Thời Vũ trước nay luôn là một người như vậy, tính tình lạnh nhạt, Diệp Hành rất bất lực với điều này. Diệp Hành lấy từ trong tay nải ra mấy quyển sách rồi nói nhỏ: “ Mệt cho con lặn lội đem sách đến cho sư phụ, sư phụ cưới thê tử, tại sao lại không xem kinh nghiệm của những người đi trước?”.
Thời Vũ cười.
Trong mắt hắn toàn là niềm vui và tự hào, đó là điều mà Diệp Hành bé nhỏ không thể nào hiểu được. Hắn cười tủm tỉm: “Ta không cần phải đọc chúng nữa”.
Đột nhiên tâm tình của hắn trở nên rất tốt.
Hắn vui vẻ đột ngột bế Diệp Hành lên, tùy tiện nói: “ Để ta đưa con đi kiếm đồ ăn”.
—
Hôm nay Thích Ánh Trúc muốn theo chân Dược nương tử đi ra ngoài chữa bệnh từ thiện. Vốn dĩ nàng nghĩ sau khi nàng rời giường sẽ thấy Thời Vũ giúp đỡ nàng. Hắn lại không có ở đây, trong lòng nàng có chút mất mát nhưng nàng cũng không quá quan tâm. Nàng đoán lung tung, có thể hắn trở về lại Tần Nguyệt lâu thì sao.
Dù sao hắn cũng đã ở bên cạnh nàng 10 ngày.
“Tần Nguyệt lâu”… Nàng thở dài một tiếng, đánh nhẹ hai má nàng để nâng cao tinh thần, chuẩn bị tinh thần làm thê tử của đệ nhất sát thủ. Kiếp này chỉ có con đường này đó là xuống địa ngục cho dù vậy nàng cũng sẽ bên cạnh hắn cùng nhau gánh vác.
Thích Ánh Trúc còn tưởng hôm nay nàng sẽ không gặp được hắn.
Nhưng mà, ở bên ngoài y quán chữa bệnh từ thiện của Dược nương tử, nàng cùng với sư phụ vừa mới đến liền nhìn thấy bóng dáng của hắn đang ngồi xổm ở trong góc tường. Nàng đối với bóng dáng của hắn thì vô cùng thân thuộc chỉ cần một cái liếc nhìn là đã nhận ra hắn, nàng nhìn một lúc liền nhìn thấy một bé trai bé nhỏ ngồi xổm ngay bên cạnh hắn đó là Diệp Hành.
Thời Vũ ngồi xổm trước một quầy bán hàng rong.
Thích Ánh Trúc chần chừ một chút nhưng vì tò mò nên nàng vẫn đi qua. Nàng nghe thấy Thời Vũ đang ép mua ép bán người ta.
Thời Vũ mang theo sách của hắn, gồm có: “ Mười tám cách theo tuổi nữ lang” ép người bán hàng phải mua lại. Người bán hàng không chịu mua lại, Thời Vũ kiên quyết một hai phải bán:
“ Sách này ta mua ngay chính chỗ này, ta cũng chưa đọc quá nhiều, sách vẫn là sách mới. Ta cũng đâu có bắt ngươi phải đưa lại nguyên tiền của sách này đâu nhưng ngươi ít nhiều cũng phải đưa cho ta một chút chứ. Ngươi mau mua lại sách này đi”.
Người bán hàng rong không tin: “ Nếu tất cả những người mua sách ở chỗ ta sau này đều giống ngươi thì sau này ta biết bán sách cho ai?”.
Thời Vũ giải thích: “ Ngươi có thể đem sách bán cho người khác. Sách này dù sao ta cũng không cần, ngươi có thể kiểm tra xem ta có chạm qua nó hay không? Ta chỉ đọc có vài tờ, ngươi mua lại đi nhưng ngươi phải trả lại tiền cho ta”.
Diệp Hành ở bên cạnh chỉ còn cách che mặt lại, cúi đầu, rất muốn giả vờ như không quen biết người sư phụ này.
Người bán hàng rong: “Ngài làm sao mà chưa đọc qua quyển sách này! Đại hiệp, ta chỉ là người buôn bán nhỏ, ngài đừng làm ta khó xử…”.
Thời Vũ: “Ta không có nói là ta chưa đọc qua quyển sách này, ta chỉ nói là ta chỉ mới đọc vài tờ. Sách này viết không có chút đạo lý nào cả, ta đã tìm được đáp án ta mong muốn. Ta căn bản không cần đến những điều mà quyển sách này viết”.
Người bán hàng rong lập tức lớn giọng rao: “ Mọi người đừng nghe hắn nói bậy! Quyển sách này của ta là báu vật đấy và rất có tác dụng”.
Thích Ánh Trúc nghe thấy tiếng rao kia liền cảm thấy họng mình như nghẹn lại.
Người bán hàng rong có lẽ chuẩn bị cãi nhau với Thời Vũ nhưng hắn rất bình tĩnh, hắn chỉ kiên quyết muốn bán lại cuốn sách, không chịu thừa nhận là hắn đã đọc quá hai trang sách. Nàng không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ đến trên đời này lại có người không muốn đọc sách đến như vậy, đọc hai trang còn muốn đem trả lại.
Thích Ánh Trúc liền lớn tiếng gọi: “ Thời Vũ”.
Hắn nghe giọng nói của nàng cả người hắn liền cứng đờ.
Nàng đỏ mặt rồi len lỏi vào đám người, hướng đến người bán hàng rong kia xin lỗi: “ Sách này chúng ta không trả nữa. Thời Vũ, đọc hai trang sách cũng là đọc tại sao chàng không chịu đọc hết vậy”.
Thời Vũ đang định giải thích với nàng là sách này đối với hắn không có tác dụng gì hết nhưng liền nghe thấy nàng ôn tồn nói: “Ta biết chàng không thích đọc sách dù sao thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc… Dù có nói chàng cũng không hiểu. Như vậy đi, vậy để ta lấy sách của chàng rồi ta sẽ dạy chàng đọc sách”.
Trong mắt Thời Vũ lóe lên tia sáng. Hắn thấy rất cảm động.
Hắn đưa một trang sách đến trước mặt nàng, tò mò hỏi: “ Nàng dạy ta đọc cái này đi, ta sẽ không mang sách đi bán nữa, ta nguyện ý theo nàng đọc sách”.
Thích Ánh Trúc rất vui mừng nhưng lúc nàng vừa cúi đầu thì thấy: Hình ảnh nam nữ hoan hợp, âm dương hòa hợp, nam nữ quyến luyến.
Thích Ánh Trúc: “…”.
—————————-
/// Giải thích cho 2 câu thơ:thư trung tự hữu hoàng kim ốc thư trung tự hữu nhan như ngọcHai câu thơ trên là lời của Hoạn Thư khen tài của Thúy Kiều. NHÀ VÀNG chữ Nho là KIM ỐC (金屋), không phải là nhà được cất bằng vàng thật, mà là nhà được sơn son thếp vàng của những nhà giàu, nhà quyền qúy. KIM ỐC là nhà vàng thật đẹp nên chỉ để dành riêng cho người đẹp ở mà thôi. Ông bà xưa thường dạy rằng:Có nghĩa: Trong sách có sẵn các cô gái dung nhan xinh như ngọc. Trong sách tự nó cũng có sẵn căn nhà được dát vàng. Ý muốn nói: Cứ cắm đầu vào sách mà học cho chuyên cần đi, khi đã hiểu hết những kiến thức ở trong sách rồi thì cũng đã … thành tài rồi, thi đậu rồi, và khi đã đậu đạt làm quan rồi thì ắt sẽ có vợ đẹp như ngọc và sẽ có nhà dát vàng với lầu son gác tía mà ở.