Cả đêm Mạc Ninh không liên lạc được với
Chu Nhất Nặc. Lúc cô cảm thấy lo lắng nhất, cô nhắn tin cho Cố Chuẩn vài chữ: “Anh có rảnh không?”. Trước khi nhắn mấy chữ ngắn ngủi này, trong
lòng Mạc Ninh không ngừng đấu tranh thật lâu, hành vi rất bình thường
của những người yêu nhau này không hiểu sao làm cô cảm thấy không được
tự nhiên.
Sau đó là thời gian chờ đợi dài như cả năm, cô nghĩ anh không nhận dược tin nhắn hoặc không quan
tâm, cảm giác chờ đợi tra tấn này khiến cô thiếu chút nữa khóa di động.
Vì bị cảm giác đó quấy nhiễu tâm tình, cho nên khi điện thoại vang lên
cô nhất thời không có phản ứng lại, sau vài giây mới nghe máy, thanh âm
của Cố Chuẩn từ phía bên kia lọt vào tai cô: “Có chuyện gì vậy?”.
Có lẽ xuất phát từ quan tâm, nên thanh âm của anh không rời rạc như trước, trong lòng Mạc Ninh cảm thấy được an ủi, thoáng chốc ừầm tĩnh lại, nằm
gối đầu trên gối, cô nói: “Chu Nhất Nặc”. Nghĩ rằng anh có thể không nhớ ra bạn mình, vì thế cô nói thêm: “Chính là người bạn ở cùng với em”.
“Anh biết. Cô ấy làm sao?”.
“Cô ấy chưa trở về”. Mạc Ninh thở dài, “Em không có tin tức gì của cô ấy”.
“Em không tiện nói nguyên nhân cô ấy biến mất sao?”. Cố Chuẳn nhấn rõ từng
tiếng, thực rõ ràng mà thong thả, khiến người ta không tự giác mà an
tâm.
Mạc Ninh ngạc nhiên với sự phán
đoán nhanh chóng của anh, nhưng trực tiếp nghe thấy hai chữ “không tiện” kia, trong lòng cô bỗng cảm thấy uất ức. Cô lại nhớ tới câu nói: “Trong đối lập mới có thể tìm ra chân lý”. Chuyện của Chu Nhất Nặc nếu cũng là việc theo chí hướng của đàn ông, nhất định anh sẽ dùng những lời nói
hợp tinh hợp lý để mà khuyên giải. Nhưng với những chuyện thường tình
thế này, không chừng anh cũng sẽ như thường, thuận miệng phán một câu:
“Cô ấy đã trưởng thành rồi, tự biết lo cho mình…”. Sau đó nói thêm vài
điều linh tinh gì đó…
Thoáng suy nghĩ trong phút chốc, Mạc Ninh nói: “Chi tiết cụ thể không tiện nói. Đại
khái là… Cô ấy từng yêu một người rất sâu đậm, cuối cùng lại không muốn
gặp lại anh ta nữa”.
Nghe xong lời này, Cố Chuẩn yên lặng một lúc. Lúc mở miệng nói lại, vấn đề anh hỏi lại là: “Đã ăn gì chưa?”.
“Không biết”.
“Anh hỏi em”. Cố Chuẩn nói.
Mạc Ninh lúc này mới có cảm giác, sửa lại tư thế nằm trên giường, xoa bụng, rầu lĩ nói: “Chưa”. Trong giọng nói có vài phần làm nũng cũng như ủy
khuất, chính Mạc Ninh cũng không tự giác nói ra ngữ điệu như vậy, hối
cũng không kịp.
Cố Chuẩn: “Hai mươi phút nữa anh đến dưới nhà em, mặc thêm áo vào, ngoài trời nhiệt độ rất thấp”.
Mạc Ninh giương mắt nhìn đồng hồ điện tử ở đầu giường, mặt đồng hồ nhòe
nhòe con số 22:43, cô không nhịn được nói: “Anh sẽ không muộn như vậy…”.
“Anh có biết một quán ăn không tồi”.
Cố Chuẩn cũng không mất hai mươi phút mới đến nơi, sau khi nhận được tin
nhắn của Mạc Ninh, anh vừa mới ra khỏi công ty. Giao thông buổi tối cũng thông thoáng, anh không hề gặp cản trở nào trên đường. Rất nhanh sau
khi anh gọi điện thoại cho cô, lúc này, Mạc Ninh mặc một cái áo gió màu
xanh thật dày, thắt lại ở bên hông, gió đêm thổi mái tóc dài của cô bay
toán loạn trước ngực, cô tùy tay vuốt mái tóc, tay còn luồn vào trong
túi áo gió, động tác đơn giản như vậy, lại làm cho người ta nhịn không
được muốn nhìn lại một lần, hai lần, vô số lần…
Cố Chuẩn thu hồi tầm mắt, tùy tay mở cửa, xuống xe. Mạc Ninh bước tới, thân thiết đánh giá anh: “Vừa tan tầm?”.
Cố Chuẩn gật đầu: “Lên xe đi”.
Hóa noi mà Cố Chuẩn gọi là “quán ăn không tồi” chính là quán lần trước sau
khi xem phim Mạc Ninh đề nghị anh tới. Ngay lúc Mạc Ninh đang nhớ lại
tình cảnh lúc đó, Cố Chuẩn đột nhiên nói: “Sau đó anh đã tới nơi này, ừ, quả thật không tồi”.
Mạc Ninh quay
dầu nhìn anh, ánh mắt của anh dán chặt trên bảng hiệu của quán ăn, trong suốt thời gian đó không hề chớp mắt, nụ cười của anh lộ ra pha chút ý
tứ hàm xúc. Mạc Ninh không hiểu. Nếu là trước kia cô sẽ hỏi, nhưng hôm
nay cô biết anh sẽ không nói, mà nếu có hỏi thi cũng xấu hổ, nên sẽ
không hỏi. Hai người bước sóng đôi vào trong quán ăn.
Nhìn bên ngoài tưởng có nhiều người, kỳ thực bên trong rất trống trải, hai
người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi, người phục vụ đi tới đưa thực đơn.
Mạc Ninh nhận lấy thực đơn, cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu lên hỏi anh: “Đây là bữa chính của anh… hay là ăn khuya?”.
Cố Chuẩn: “Bữa chính”.
Mạc Ninh kinh ngạc: “Buổi tối anh cũng không ăn cơm?”.
Cố Chuẩn gật đầu, lại cười cười với cô: “Anh cũng không đói”.
Trong mắt Mạc Ninh rõ ràng hiện lên tia đau lòng, nhưng cô cũng không nói
thêm lời nào. Cúi đầu nhìn các món ăn trên thực đơn, cô hỏi: “Anh tới
đây có nhiều lần không?”.
Cố Chuẩn nhớ lại trong thời gian ngắn: “Không nhiều lắm”.
“Thích ăn cái gì?”.
“Mỳ thịt bò”. Thật ra cũng không tính là thích ăn, vài lần trước anh đến
đều trong trạng thái không đói bụng, chỉ gọi một bát mỳ thịt bò, cũng
không ăn hết nhưng lại ngồi lại thật lâu. Giống như đã mơ hồ thành thói
quen vậy, cho nên đối
Mạc Ninh ngoắc gọi người phục vụ, kêu hai bát mỳ thịt bò, lại thêm vài món ăn vặt.
Sau khi người phục vụ rời đi, Mạc Ninh dựa vào phía sau ghế, xoa thái dương thở dài.
Cố Chuẩn nhìn cô, nhíu nhíu mày, cũng không nói gì. Mạc Ninh nhắm mắt nói: “Em có nên đi báo cảnh sát?”.
“Nếu em cảm thấy cần phải vậy”.
Giọng của Cố Chuẩn có một chút đắn đo thiện ý, không có khuyên giải an ủi,
không phải là cho có lệ, chỉ rõ ràng lắng nghe và hoàn toàn tín nhiệm.
Mạc Ninh có cảm giác ấm áp được chiếu cố, trong lòng cô như có dòng nước ấm lướt qua, cô nói: “Cô ấy không thường làm cho em lo lắng như vậy,
thực ra, cô ấy là cô gái không làm cho người ta phải bận tầm nhiều”. Đối với Mạc Ninh, trong hai người Tô Dã Nghi và Chu Nhất Nặc, thật ra người luôn chiếu cố lại là Chu Nhất Nặc, không hề ngoài ý muốn thì Tô Dã Nghi cũng luôn khiến nguời ta phải bận tâm. Thế nhưng, khi Chu Xung xuất
hiện, Chu Nhất Nặc đã thay đổi, tùy hứng mà lại quyết liệt, khiến cho
người ta phải lo lắng, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy đau lòng.
Thật sự phải kiên cường như vậy cho tới nay, lại gặp phải một đả kích
lớn, cô ấy mới suy sụp thảm hại hơn người bị tê liệt hoàn toàn như vậy.
“Ừ”.
Mạc Ninh không muốn làm cho mình tỏ ra quá yếu ớt, cho nên cố gắng quên đi
cảm xúc làm hỏng không khí này đi, ngừng đề tài đó lại, sau đó nói: “Có
lẽ ngày mai không thăm Cố lão tiên sinh được, tâm tình không tốt, không
muốn đi phiền nhiễu bệnh nhân”.
“Được”. Dừng một chút, Cố Chuẩn còn nói: “Thế này, nếu ngày mai thật sự không có tin tức, có lẽ nên báo cho cảnh sát”.
Khóe miệng Mạc Ninh run run: “Em mong rằng sáng mai cô ấy lại đột nhiên xuất hiện”.
“Anh cũng hy vọng”.
Mạc Ninh nhìn anh, anh cũng nhìn cô, sau khi nhìn nhau một lúc lâu, hai
người đều nở nụ cười. Sau đó, người phục vụ mang hai bát mỳ nóng hầm hập ra, Mạc Ninh cầm lấy chiếc đũa, còn tưởng mình sẽ không ăn được nhiều,
nhưng đến lúc quán ăn sắp đóng cửa, Mạc Ninh đã ăn được nửa bát. Nếu
không phải nhân viên cửa hàng thật sự lễ phép mời bọn họ rời đi, cô hoài nghi mình sẽ ăn hết cả bát mỳ.
Bên ngoài vẫn lạnh như cũ. Hai người vào trong xe, sau khi thắt dây an toàn, Mạc Ninh bỗng nhiên nói: “Em không muốn về nhà”.
Cố Chuẩn khởi động xe, tầm mắt thẳng tắp phía trước: “Được thôi, phu nhân”.
Buổi tối ở thành phố G đèn đuốc sáng trưng, có vẻ như thời tiết quá lạnh,
đường cái rất thưa thót người, Cố Chuẩn lái xe thật chậm, Mạc Ninh mở
cửa kính xe ra một chút, gió ngoài cửa sổ liền phả vào thổi lên trán cô, bị gió thổi trúng cô hoàn toàn tỉnh táo lạiề Chu Nhất Nặc tuy rằng tùy
hứng, cũng không phải là người vì yếu đuối mà phí hoài bản thân, có lẽ
cô ấy đang cùng Chu Xung nói chuyện, Mạc Ninh tin rằng cô ấy sẽ không
gặp chuyện không may. Ví dụ rất đơn giản, nếu gặp chuyện không may, khi
Chu Xung kiên trì muốn ngoại, thì cô ấy đã đi. Nhưng cuối cùng, Chu Nhất Nặc vẫn rất tốtđấythôi
Có lẽ gặp mặt với Chu Xung sẽ thay đổi cuộc sống hiện tại của cô ấy?
Tự an ủi mình như vậy, Mạc Ninh nhẹ nhàng thở ra. Kéo cửa sổ xe lên, quay
đầu nhìn Cố Chuẩn, cô chăm chú theo dõi anh, sau đó nói: “Có người từng
gần gũi nhìn anh như vậy chưa? Giống như lúc này?”.
Mạc Ninh một bên chờ anh trả lời, một bên quan sát từng biến hóa rất nhỏ
của anh, nhưng đáng tiếc là, trên mặt anh chẳng có gì biến hóa. Trước
khi anh trả lời, Mạc Ninh đã đưa ra một kết luận: “Mặt không đỏ, tim
không đập mạnh, xem ra rất thường bị người khác trêu chọc”.
Thật là ngoài ý muốn của cô, nhưng dường như hai từ “trêu chọc” này có vẻ
như làm cho Cố Chuẩn hơi hơi nhíu mày. Ngay sau đó anh nói: “Em là người đầu tiên”.
“Chà, thật là vinh hạnh”.
“Cũng có một câu hỏi cho em, em cững hay có thói quen trêu chọc người khác?”.
Mạc Ninh cười trong lòng, trên mặt bày ra biểu tình làm như đang nhớ lại,
sau đó gật đầu nói: “Thật đáng tiếc, anh không phải là người đầu tiên”.
Khóe miệng Cố Chuẩn nhếch lên một cái rất nhanh.
Nụ cười của Cố Chuẩn làm cho Mạc Ninh cảm thấy không phục cho lắm, dường
như lời nói của cô đối với anh không có chút ảnh hưởng, cô nói thẳng ra: “Bạn gái là một cô gái không chút giữ ý như vậy làm anh cảm thấy vui
vậy sao?”.
Ý cười của Cố Chuần càng thêm sâu, anh thản nhiên nói: “Chà, từ ‘bạn gái’ này dùng rất thỏa đáng”.
Mạc Ninh: “…”
Im lặng cả nửa ngày, Mạc Ninh vẫn không cam lòng, dù sao cô vẫn mang tiếng là người còn độc thân, vì thế cô lấy bộ mặt đàn chị đánh giá Cố Chuẩn:
“Thật sao, không có người nào trước đây à? Dì Hoàng vẫn nói anh rất có
duyên với phụ nữ”.
“Thế nên sao?”.
“Thế nên… Mắt nhìn người của em coi như không tệ lắm, vẻ bề ngoài của anh
làm cho người ta có cảm giác muốn phạm tội đó, xem như đây là lợi lộc
của riêng em vậy, thật có lỗi, em là một người ham thích hư vinh”. Mạc
Ninh chỉ muốn trả thù một chút, lại không biết, giữa đêm dài tĩnh lặng
không phải là thời điểm tốt để trả thù, dường như thời điểm này thích
hợp cho việc khác hơn…
Cố Chuẩn đem
xe rẽ vào gần lối đi bộ rồi dừng lại, vẫn giữ nguyên bộ dáng bất động
thanh sắc (ngồi yên không động đậy không có biểu cảm gì), vẻ mặt anh có
vẻ hơi nghiêng trọng, Mạc Ninh khinh thường nghĩ có gi mà khiến anh phải như vậy.
Cô ngẩn người nhìn Cố Chuẩn tháo dây an toàn, nghĩ rằng sau đó anh sẽ mở cửa ra khỏi xe. Cho nên,
khi giây tiếp theo đến, cô nhận ra mình hoàn toàn nghĩ sai.
Cho đến khi Cố Chuẩn áp môi lên môi cô, cho đến khi cả người cô bị anh ôm
chặt lấy, ban đầu cô còn muốn cời dây an toàn ra, không ngờ tư thế này
ngược lại tạo cơ hội cho anh tiến công áp đảo cô, ngay tại thời điểm
thiên thời địa lợi nhân hòa đó anh, liền tiến quân thần tốc, Mạc Ninh
ngay từ đầu đã như người lính quăng mũ cởi giáp, cuối cùng còn bị biến
thành tù nhân một cách hoàn chỉnh, uất ức nhất là, ngay cả giãy dụa cũng không được.
Vừa hôn xong, môi Cố Chuẩn dừng lại ngay tại bên tai cô nhẹ nhàng nói rõ từng từ: “Anh là người thứ mấy?”.
Mạc Ninh không có đủ không khí thở gấp, mơ mơ hồ hồ nói.“Cái gì… hơn một người?”.
Cố Chuẩn ở bên môi cô hung hăng cắn xuống, dem hai chữ “trêu chọc” thả vào miệng cô, lại xảy ra một trận công thành đoạt đất.