Khâu Tuân đúng là say túy lúy, Mạc Ninh
cho rằng khi mình đến nơi sẽ thấy Khâu Tuân đang say ngã chỏng vó lên,
không nghĩ tới bộ dạng anh vẫn bình thường như thế – vẫn nằm gục xuống
bàn.
Bên cạnh có một nữ nhân viên
phục vụ, vẻ mặt mang đầy cảm giác khó xử. Mạc Ninh đi qua, nói lời xin
lỗi.“Làm phiền mọi người rồi, tôi là bạn anh ta, vừa rồi là tôi đã gọi
điện, tôi lập tức dẫn anh ta đi”.
Nhân viên lập tức biểu hiện vẻ mặt được ân xá.
Eo Mạc Ninh vẫn mỏi như, nhìn thấy bộ dạng Khâu Tuấn lúc này càng mệt hơn, cô nhíu mày khẽ nói.“Đồ xấu xa”. Sau đó, hít thật sâu một hơi đi về
phía Khâu Tuân, đôi tay bị gió thổi lạnh băng còn chưa kịp âm lại trực
tiếp đưa đến đầu Khâu Tuân.
Người bán hàng nhất định đã gọi anh ta, có điều chắc chắn không dám thất lễ, Mạc
Ninh không quen với bộ dạng này của Khâu Tuân, trực tiếp gào lên bên tai anh.“Họ Khâu, không cho phép giả chết”.
Nghe được tiếng nói quen thuộc, Khâu Tuân lúc này mới có phần tỉnh táo hơn, mơ hồ hỏi một câu.“Morning?”.
Mạc Ninh cười.“Còn biết tôi là ai, xem ra không say đến mức thần trí điên loạn”.
Khâu Tuân vô thức “ơ” một tiếng, tiếp tục nhắm hai mắt, bộ dạng giống như một cậu bé.
“Muốn tôi cõng anh về sao? Khâu đại gia”.
“Tôi có thể tự đi”. Khâu Tuân nói.“Tôi biết rõ cô nhất định sẽ quay lại đón tôi”.
Mạc Ninh “hừ hừ” hai tiếng “Tôi nên chụp bộ dạng này của anh sau đó tung
lên mạng”. Vừa nói Mạc Ninh vừa đưa tay nhấc Khâu Tuân lên, Khâu Tuân
cũng phối hợp, mượn lực đứng lên, cánh tay quàng qua vai Mạc Ninh, thất
thểu bước theo cô.
Ra khỏi nhà hàng,
gió lạnh thổi đến, Mạc Ninh kéo chặt khăn quàng, có lẽ muốn làm cô cảm
thấy khá hơn, Khâu Tuân thả lỏng tay hơn, nhưng vẫn không thể đứng vững, vẫn phải mượn lực của cô.
Lúc này
gọi xe rất khó, Mạc Ninh lạnh run, đột nhiên hối hận khi không để Cố
Chuẩn đi cùng cô. Trong đầu lúc này bắt đầu nhớ lại tình cảnh hỗn loạn
đêm qua, cô cảm thấy cơ thể so với tâm lý đúng là thành thật hơn nhiều.
Khâu Tuân duỗi dài tay, dựa vào phía sau cô, Mạc Ninh hoảng sợ nói.“Anh sao thế?”.
Khâu Tuân từ sau ôm lấy Mạc Ninh, cả người dựa lên lưng cô, đầu đặt trên vai cô, đôi mắt vẫn nhắm như cũ.“Như thế này có vẻ ấm áp hơn”.
Mạc Ninh không thích tình cảnh thân thiết thế này, vô thức kháng cự, bả vai dùng lực đẩy. Sau lưng không còn ai, Khâu Tuân đã bị cô đẩy ngã xuống
đất. Cuối cùng ai oán trên mặt đất nói.“Đúng là đồ độc ác ghê gớm”.
Mạc Ninh lắc đầu, thở dài, đưa tay ra nói.“Nhanh lên một chút, đừng giở trò”.
Khâu Tuân vẫn dứt khoát nằm trên mặt đấu, anh mở to mắt nhìn trời bao la.
Sau khi sau rượu quả thật mọi giác quan đều mệt mỏi, có lạnh không, có
nóng không anh cũng chẳng cảm nhận được. Thế nhưng, hết lần này đến lần
khác anh cảm nhận được sự kháng cự của Mạc Ninh đối với anh, ngã trên
đất anh hoàn toàn không cảm thấy đau đơn, chỉ cảm thấy đầu óc đau nhức.
Đau hơn nữa là đau lòng.
Rượu có thể giải sầu đúng là lừa người mà. Bởi vì sau khi say rượu xong căn bản không thể tự lừa chính mình.
Khâu Tuân hoàn toàn không thể lừa dối bản thân, lúc Mạc Ninh bị Cố Chuẩn dẫn đi, anh gục xuống bàn, lại sợ nhìn thấy bộ dáng rời đi của cô. Vì thế
cứ vậy nằm sấp, nằm yên…
Tất cả mọi người đến đánh thức anh đều không quan tâm, anh muốn đợi Mạc Ninh đến.
Mạc Ninh ngồi xuống kéo cánh tay anh, la lên.“Này, anh làm sao vậy?”.
Khâu Tuân vẫn bất động, an tâm nhắm mắt ngủ.
“Anh muốn bị lạnh chết à? Khâu Tuân”. Mạc Ninh cam rthấy nói như thế cũng
chẳng ăn thua gì, ngữ khí tăng thêm một chút. “Không phải là vì bạn gái
trước thôi sao, anh vì cô ấy mà thế này sao? Đừng để tôi xem thường anh, là đàn ông…”.
Khâu Tuân kéo tay cô
đang lôi kéo mình, dùng lực kéo cô ngã xuống, Mạc Ninh lảo đảo, ngã vào
ngực Khâu Tuân. Ngón tay Khâu Tuân duỗi ra, làm động tác trẻ con, giọng
rất nhẹ vang lên.“Ngủ một lát, ngủ một lát trời sẽ sáng… Morning… Dear
Morning…”.
Mạc Ninh không để ý đến
lời nói mơ của anh, nhưng đang lúc cô cố gắng tránh ra, đột nhiên có một đôi tay ấm áp đi trước cô một bước kéo cô lên.
Hung hăng kéo cô.
Lại một lực kéo mạnh mẽ, Mạc Ninh cảm thấy tay mình muốn đứt rời, cố nén
cảm xúc tức giận quay đầu muốn xem ai là cái người vô duyên như thế, sau lưng thần sắc của Cố Chuẩn thật sự doa cô sợ hãi. Nhất thời có chút bối rối, giọng nói đứt quãng.“Anh… anh, sao anh lại đến đây?”.
Cố Chuẩn không nhìn cô, tầm mắt của anh một mực dán lên người đàn ông vẫn
đang nằm trên đất kia, đáp.“Anh không đến, em định làm thế nào đưa anh
ta về nhà?”. Vừa nói, Cố Chuẩn vừa cởi khăn quàng cổ bằng lông dê trên
cổ mình, nhanh chóng quàng lên cổ Mạc Ninh, sau đó đứng như thế, từ trên cao nhìn xuống nói.“Khâu tiên sinh có thể tự đứng dậy không?”.
Khâu Tuân không nói gì, lúc này, dù anh nói cái gì, đều không thể lấn át
được. Cho nên lựa chọn thông minh nhất chính là giả chết.
Khoé miệng Cố Chuẩn cong lên, một tay lấy chìa khoá xe từ trong áo khoác ra, đưa cho Mạc Ninh nói.“Xe anh dừng ở phía sau, em đi qua đó lái đến
đây”.
Trên mặt Mạc Ninh lộ ra thần
sắc không đồng ý, Cố Chuẩn lại chăm chú nhìn cô, chặn lại lời cô đang
muốn nói “Lúc này không thể gọi xe, em cũng không thể cõng anh ta được”.
Suy nghĩ một chút, Mạc Ninh nhận lấy chìa khóa xe, mắt còn nhìn người đang nằm yên trên đất, xoay người rời đi.
Mạc Ninh đã đi xa, Cố Chuẩn mới chậm rãi ngồi xổm xuống nói “Nếu Khâu tiên
sinh thật sự không thể tự đứng lên được, lưng của tôi cũng không ngại…”.
“Không cần”. Khâu Tuân cuối cùng không thể nhịn được, mở mắt, trên mặt không
một chút biểu lộ, hai tay chống xuống, xiêu vẹo đứng lên.
Hai tay Cố Chuẩn đút vào trong túi, đột nhiên cười nói.“Khâu tiên sinh cũng thích chơi trò này sao”. Dừng một chút, ngữ khí của anh trầm thấp hơn
“Rất hiếm gặp”.
Đầu Khâu Tuân vẫn còn đau, cơ thể cũng lâng lâng, nhưng trực giác vẫn cảm thấy Cố Chuẩn là
một người rất khó đối phó, cũng không cần tốn công vòng vo nói chuyện
với anh, làm bộ nghe không hiểu ý tứ của anh nói “Cảm ơn đã động viên”.
Lúc Mạc Ninh lái xe đến, hai người đàn ông đang đứng yên nhìn nhau. Lái xe
đến gần, Mạc Ninh xuống xe, nhìn thấy Khâu Tuân đang đứng ngay ngắn, có
chút kinh ngạc hỏi.“Tỉnh rồi sao?”.
Khâu Tuân đáp.“Trên đất rất mát, cũng đã tỉnh nhiều rồi”.
Mạc Ninh tức giận nói.“Ngày mai nếu anh không ốm thì tên của tôi sẽ viết ngược lại”.
Khâu Tân cười ngây ngô.“Cô quan tâm tôi sẽ ốm”.
Qua một chút, Cố Chuẩn mở cửa bên ghế lái, trực tiếp ngồi xuống. Khâu Tuân
mở cửa sau, chân phải đá chân trái lên xe, Mạc Ninh lập tức đỡ anh ta,
vẫn không thể để đầu anh ta bị va được.
“Anh cẩn thận một chút được không”. Mạc Ninh tức giận nói. Đành phải dìu anh ta lên xe, sau đó ngồi luôn ở ghế sau.
Khâu Tuân lẩm bẩm nói.“Nếu không say rượu ai muốn trán bị đập vào thành xe chứ”.
Lời vừa dứt Cố Chuẩn đã khởi động xe, tốc độ rất nhanh, ghế sau rung lên.
Khâu Tuân sung sướng, Mạc Ninh lại cảm thấy không thoải mái.
Cô chỉ sợ phát sinh tình huống gì đó, chăm sóc một người say rượu, dù có
chú ý đến hình tượng đúng mực hay không thì vẫn nên cẩn thận. Sự cẩn
thận này nếu để người thường trông thấy sẽ hiểu lầm cũng chẳng sao, sợ
là bị người quen trông thấy thôi. Cô lại không thể bỏ mặc Khâu Tuân,
cũng không thể đầu này dỗ dành Khâu Tuân, đầu kia lại giải thích với Cố
Chuẩn.
Huống hồ… Quan hệ của cô vào Cố Chuẩn còn mập mờ, giải thích thế nào? Dùng thân phận và lập trường gì để giải thích đây?
Còn nữa, Cô vốn chờ Cố Chuẩn chính miệng nói với cô “Về với anh” hay là
“anh yêu em” hay là “gả cho anh”, nhưng dưới tình huống hỗn loạn và phức tạp này, cô sao có thể hi vọng anh sẽ nói những lời đó đây?
Nghĩ đến đây, Mạc Ninh cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Làm bộ lơ đang nhìn kính chiếu hậu, lại nhìn không ra biểu hiện của Cố
Chuẩn. Bên cạnh Khâu Tuân vẫn đang ấp úng niệm niệm gì đó, tâm tư Mạc
Ninh từ từ nhẹ nhàng dần.
Rạng sáng ở Bắc Kinh, đường đã rất đông đúc. Vì Cố Chuẩn mới tới Bắc Kinh nên
phương hướng cũng chưa quen thuộc, nhưng vẫn rất nhanh đến được đích.
Sau khi xuống xe, Mạc Ninh lấy hết dũng khí gõ cửa kính xe của Cố Chuẩn,
tiếng nói trong gió lọt vào tai Cố Chuẩn “Anh về trước đi, ngày mai còn
phải làm việc, em sẽ tìm anh”.
Ánh
mắt Cố Chuẩn trầm xuống, bị đêm che đi, Mạc Ninh không nhìn thấy, nhưng
cô nghe được giọng nói lạnh lùng và kiên định của anh.“Anh sẽ ở đây đợi
em”.
Những lời này, Mạc Ninh đột
nhiên ý thức được, Cố Chuẩn có lẽ đã giận thật sự, hơn nữa, cơn giận này không phải giận bình thường.
Quả
thật, ý của anh cô có thể hiểu. Từ khi anh đặt cô lên trên cánh cửa ở
nhà cô đã hiểu rõ lòng anh. Anh không phải người có thể thể hiện tình
cảm ra ngoài, hoặc là anh không phải là người có thể biểu đạt sự yêu mến ra ngoài, có thể anh dùng sức và sự bá đạo, dùng phương thức yêu mến
đối phương của anh nói cho cô biết… anh để ý cô, mười phần để ý cô.
Cho dù có qua hơn nửa năm, vì trong lòng cô cũng thế.
Bọn họ đều giống nhau.
Khâu Tuân không lăn qua lăn lại lâu nữa, vào phòng đã biết điều hơn. Cầm
quần áo đi vào phòng tắm, mở nước ấm nói với Mạc Ninh.“Cô về đi, tôi có
thể tự lo cho mình”.
Mạc Ninh xác định anh đã tỉnh hơn nửa, trong lòng lại nhớ Cố Chuẩn, cũng không khác khí, đơn giản dặn dò vài câu sau đó rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng, Khâu Tuân áp
lực đánh một quyền lên tường nhà tắm. Nếu như hôm nay có thể dùng một tự để hình dung, anh sẽ chọn từ này – sỉ nhục.
Sỉ nhục, bởi vì mình lại giả bộ ngây ngô muốn tranh giành, sỉ nhục vì
những khi ở bên cô lúc trước, tự cho rằng cô đã là của mình, đợi đến khi kẻ đó đến anh bây giờ có thể có biện pháp gì đây… sỉ nhục nhất là, để
người đàn ông kia thấy bộ dạng không ra gì của mình.