Thấm thoát hai mùa hè của năm cấp 1 cũng trôi qua, hai tuần nữa ba
đứa Hân Di, Hồng NHung và Đăng Nguyên phải thi đầu vào để xét tuyển
trường học cấp 2.
- Nguyên này! Cậu định thi trường nào? - Hồng Nhung vừa thắt bím tóc cho Hân Di vừa nhìn sang Đăng Nguyên hỏi.
Cậu nhóc đang đọc sách liền bỏ quyển sách xuống suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.
- Trường chuyên gần trường cấp 1 đấy!
- Hả?
Hồng Nhung không biết có phải bất ngờ vì câu trả lời của Đăng Nguyên không mà giật tóc Hân Di một cái khiến cô bé la ó.
- Á... đau.. đau...
- Ơ.. xin lỗi Di! Cậu nói trường chuyên Hoàng Hoa Thám đó hả?
- Ừ! - Đăng Nguyên gật đầu.
Hân Di lên tiếng, cô bé chẳng có gì bất ngờ với quyết định của Đăng Nguyên.
- Có gì mà Nhung bất ngờ thế?
- Mình nghe Mai Anh nói trường đó điểm cao lắm!
- Nguyên dư sức đỗ, còn tụi mình thì... không chắc.
Ngữ điệu câu cuối có phần chán nản, cô bé rất muốn học cùng Đăng Nguyên
nhưng với khả năng của bản thân bây giờ Nguyên điều đó có phần khó thực hiện, Hân Di thở dài một cái, cái thở dài khiến Đăng Nguyên suy tư hồi
lâu.
Chiều sau khi ăn cơm tối xong hai cô bé đã bị Đăng
Nguyên lôi tuột đi đến phòng tự học, hai cô bé cứ ngơ ngơ nhìn cậu nhóc
và hai quyển sách cậu vừa mới đưa.
- Từ đây đến kì thi tuyển còn hai tuần, hai cậu phải học lại hết tất cả kiến thức căn bản và nâng cao của lớp 5.
- Sao? Nguyên nói học hết trong hai tuần á? - Hân Di tròn xoe mắt nhìn cậu nhóc.
Khi nhận được cái gật đầu của cậu nhóc cô bé giả vờ gục đầu xuống bàn xỉu,
còn Hồng Nhung thì ngồi nhìn hai quyển sách một cách trìu mến bằng ngọn
lửa căm hận.
- Nếu cả ba chúng ta muốn chung trường thì cả ba đều phải thi đỗ. Di và Nhung có muốn chúng ta học cùng trường không?
- Muốn! tất nhiên là muốn rồi. - Hân Di.
- Vậy thì phải học.
- Nhưng mà.. nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết. Mở sách ra nào!
Biết không thể cãi lại Đăng Nguyên, cũng biết bản thân không thông minh như
cậu nhóc nên hai cô bé chỉ còn cách cố gắng học hành thật chăm chỉ theo
lời của cậu để thi đỗ. Nhưng mà sao khó quá, hễ ngồi vào bàn được 10
phút là hồn hai đứa đã lơ lửng ở chín tầng mây rồi, phải đến lúc Đăng
Nguyên gõ thước xuống bàn hai cô bé mới hoàn hồn trở lại.
- Đáp án bài này là gì?
- 99 đúng không? - Hồng Nhung lanh lẹ đáp.
- Sai.
- Vậy là 98 rồi. - Hân Di tươi cười ai ngờ.
- Sai bét luôn!
Cô bé liền ỉu xìu, Đăng Nguyên kiên nhẫn giảng lại từng chỗ một. Bằng sự
tận tình, cử chỉ nhẹ nhàng và cách giảng bài vui tính hai đứa kia đã bớt lười học hơn, ý chí quyết tâm thi đỗ cũng cao hơn. Đêm nào ba đứa cũng
học đến mười giờ đêm mới đi ngủ, các sơ thấy bọn nhỏ chăm học mà thương
hết sức, cứ trời vừa tối sơ lại mang bánh, sữa cho ba đứa.
Buổi trưa ngồi ở dưới gốc cây xoài học được một lúc, cả ba đứa buồn ngủ quá
thiếp đi trong làn gió mát. Hồng Nhung tựa đầu bên gốc cây xoài, Hân Di
tựa đầu lên vai Đăng Nguyên. Ngủ được một lúc Hân Di chợt giật mình thức giấc nhìn sang Hồng Nhung vẫn đang ngủ ngon lành, cô bé dời tầm mắt
sang Đăng Nguyên. Lúc ngủ trông cậu nhóc thật hiền, Hân Di thầm quan sát cậu bạn thân, đôi mắt hai mí lâu lâu lại khẽ chớp chớp, hai má trắng
hồng dưới ánh mặt trời, cậu nhóc có sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn y như con gái. Hân Di bất giác đưa tay chạm nhẹ vào má cậu nhóc rồi lại tủm
tỉm cười, da cậu nhóc mịn thật. Cô bé chợt nghĩ chắc lên cấp hai nhiều
đứa con gái sẽ thích gương mặt đẹp trai này của Đăng Nguyên lắm, cô bé
không thích như vậy, tụi con gái ấy sẽ bám riết lấy cậu ấy mất, Hân Di
nghĩ đến đây đã thấy phiền phức, nhất định không thể để chuyện đấy xảy
ra được, cô bé phải nghĩ cách thôi.
- Di đang nghĩ gì mà mặt cảm xúc quá vậy?
Không biết cậu nhóc đã dậy từ bao giờ, làm Hân Di giật cả mình.
- À... đang nghĩ vu vơ thôi!
- Hử? nghĩ vu vơ là nghĩ gì? - Đăng Nguyên tò mò.
- Đang nghĩ nếu lên cấp 2 chắc nhiều đứa con gái bám theo Nguyên lắm!
Hân Di bứt cọng cỏ gần đó nhẹ nhàng nói làm cậu nhóc gật gù không biết là
đang nghĩ gì nữa, cô bé thấy cậu nhóc cứ im im liền nhéo vào hông cậu
một cái.
- Đang âm mưu gì vậy? Tự nhiên im đột xuất.
Cậu nhóc chần chừ.
- Vậy Di có cách gì không?
- Ờ thì cũng có.....
Vừa nghe cậu nhóc liền xích lại gần, gương mặt vẻ mong chờ.
- Cách gì?
Hân Di vờ vuốt vuốt cằm cuối cùng phán.
- Giấu cái mặt đẹp trai này đi.
Đăng Nguyên vẫn cứ ngây người ra, Hân Di liền nói tiếp.
- Này nhé muốn không bị bọn con gái để ý Nguyên chỉ cần đeo kính nobita, làm tóc xoăn xoăn là được.
Cậu nhóc nhìn cái vẻ đắc ý của Hân Di mà nghi ngờ.
- Có thật không? Nhưng Nguyên đâu có bị cận đâu mà đeo kính.
- Thì mua kính không cận, ra ngoài hẳn đeo.
- Ồn chết được... hai đứa nói gì hoài vậy hả?
Hồng Nhung đột nhiên thức giấc càm ràm, cô nhóc cứ che miệng ngáp rất tự
nhiên, hai đứa kia trố mắt ra nhìn, ngáp xong cô nhóc nói.
- Làm gì nhìn mình dữ vậy?
- Nhung này, cậu có biết cậu ngáp xấu đến cỡ nào không? mai mốt nhớ che miệng lại nhá...
Hân Di đứng lên đi vào trong, Đăng Nguyên cũng cười cười cầm theo quyển
sách đi vào, Hồng Nhung nhìn theo hai đứa bạn không nói nên lời.
Cuối cùng ngày thi tuyển cũng đến, trước lúc vào phòng thi Hân Di cứ đi tới
đi lui lòng bồn chồn, hồi hộp chết đi được, cô bé hết ngồi lại đứng, hết đứng lại ngồi tay vái lia lịa.
- Lạy ông địa cho con thi đỗ.
Đăng Nguyên ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, bộ dạng của Hân Di thật đáng yêu, bất giác cậu nhóc lại muốn ngắm cô bé mãi.
Đến giờ Hân Di vào phòng thi trước, Đăng Nguyên và Hồng Nhung vào sau, hai
đứa kia được chung phòng thi làm Hân Di ghen tỵ. Cô giáo phát đề thi cô bé liền nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi mới lật đề lên. Đọc từng câu
hỏi khóe miệng cô bé chợt mỉm cười, sau đó đặt bút xuống và viết, cô bé
cứ hì hụt viết cho đến khi hết giờ.
Ra khỏi phòng thi đã gặp Đăng Nguyên và Hồng NHung đứng đợi, thấy cô bé Hồng Nhung vội chạy tới kéo tay lại hỏi tới tấp.
- Sao rồi? làm được không? Chắc mấy câu? được tầm mấy điểm.
- Hỏi gì lắm thế? - Hân Di nhăn mặt.
- Thì trả lời đi!
- Làm được 7 câu, chắc tầm 7 điểm.
- Vậy giống mình rồi, có khi hai đứa mình học cùng lớp ấy chứ!
Mặt Hồng Nhung tươi tắn hẳn, Hân Di quay sang hỏi Đăng Nguyên.
- Nguyên làm được mấy câu?
- Làm được 9 câu. Nhưng Nguyên chỉ chép vào bài làm có 7 câu thôi!
- Sao lại thế? Không đủ thời gian à? - Hân Di làm vẻ mặt tiếc nuối.
Đăng Nguyên gật đầu tỏ ý đồng tình nhưng thật ra đó chẳng phải là lý do. Chỉ có mình cậu nhóc biết lý do thật sự là gì. Khi cầm đề lên Đăng Nguyên
đã đọc qua một lượt cả 10 câu và xác định rõ câu nào mình làm được và
câu nào Hân Di làm được, Đăng Nguyên giải xong hết 9 câu nhưng cuối cùng quyết định chỉ chép 7 câu, vì..... cậu nhóc muốn học cùng lớp với Hân
Di.
Rất nhanh sau đó trường đã có kết quả.
- Đạp nhanh nhanh đi Nguyên!
Ba đứa đạp đến trường để xem kết quả, Hân Di nôn nóng ở phía sau hối thúc cậu nhóc, Hồng Nhung đạp ở sau cười châm chọc.
- Di ăn nhiều mập như heo Đăng Nguyên đạp không nổi đấy!
- Nói người ta không xem lại mình! hứ...
Cãi nhau chí chóe cuối cùng cũng đến trường, chỗ bảng thông báo chật cứng
người căn bản là không thể chen vào, ấy vậy mà Hân Di và Hồng Nhung đâu
chịu thua, hai cô nhóc chụm đầu lại bàn tính gì đó một lúc rồi nhìn nhau đầy gian trá.
- MỌI NGƯỜI ƠI... Ở NGOÀI KIA CÓ ĐÁNH NHAU!
Đột nhiên Hồng Nhung hét lớn khiến đám đông phải ngoảnh lại nhìn, Hân Di
đếm trong miệng 1... 2...3.. đám đông lần lượt kéo nhau chạy ra cổng
trường. Hai cô nhóc cười hí hửng chạy lại bảng thông báo dò tên mình,
Đăng Nguyên cứ đứng nhìn hai cô nhóc bày trò mà lắc đầu bái phục.
- Á..... ba đứa mình học cùng lớp!
Hân Di tìm thấy tên cả ba liền mừng nhảy tưng tưng, nghe thấy tiếng nhốn
nháo ngoài cổng liền hốt hoảng kéo tay Đăng Nguyên và Hồng Nhung chạy
biến ra cổng sau, để cái đám ấy bắt được là mềm xương luôn.
- Phù... mệt.. quá!
Sáng sớm đã phải chạy maratong đúng là số hưởng mà. Nhìn mặt đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại ba đứa liền phá lên cười.
- Hai cậu một ngày không bày trò chịu không nổi mà.
Đăng Nguyên vừa thở vừa nói, Hân Di chỉ biết nhe răng cười.
- Bây giờ chúng ta sẽ bắt tay vào hóa trang cho Nguyên nhé!
Hồng Nhung ớn lạnh vì cái nháy mắt của Hân Di, Đăng Nguyên cũng không khá
hơn. Cô bé kéo hai đứa vào một tiệm mắt kính gần đó, thấy ba đứa chị chủ tiệm hớn hở mời chào.
- Ba đứa mua gì? Chị có mấy mẫu mới vừa nhập về đây!
- Chị cho em xem mấy mẫu kính nobita đi! - Hân Di yêu cầu, chị chủ tiệm liền gật đầu.
- Đây em xem thử xem. Ai đeo thế?
- Cậu bạn này chị ạ! - Hồng Nhung chỉ tay về phía Đăng Nguyên
Chị chủ tiệm tỏ ra tiếc nuối.
- Đẹp trai thế này đeo kính thì tiếc quá.
Hân Di cười cười nhưng bụng lại nghĩ thầm “ Trời em chỉ mong che được cái
mặt đó chị lại thấy tiếc là sao?“. Suốt buổi lựa qua lựa lại cuối cùng
cũng được cái kính phù hợp với tiêu chí mà Hân Di đặt ra là phải trông
ngu ngu khờ khờ.
Thế là ba đứa lại kéo nhau đến một tiệm cắt tóc, trước khi vào Hân Di hỏi lại Đăng Nguyên.
- Nguyên không hối hận chứ?
Cậu nhóc lắc đầu. Hân Di lại hỏi.
- Cũng không giận Di chứ?
- Không.
Đăng Nguyên giữ gương mặt bình thản như chẳng có gì to tát.
Thế là Đăng Nguyên được dịp chỉnh trang lại mái tóc, Hân Di đã yêu cầu chủ
tiệm cắt tóc kiểu ngố ngố, cô bé thích thế thật. Ra khỏi tiệm cắt tóc
Hồng Nhung phá lên cười, cười đến chảy cả nước mắt.
- Hahaha... tác phẩm của Hân Di đây ư? kiểu này đám con gái có chết cũng không nhận ra cậu bạn hot boy của mình nữa!
Hân Di cũng không kiềm chế được cơn buồn cười, trông Đăng Nguyên bây giờ
vừa ngố vừa đáng yêu chết đi được, cậu nhóc ban đầu cũng hơi hoang mang
trước diện mạo mới của mình những đã nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh
ai ngờ hai đứa kia cứ cười mãi khiến cậu nhóc có hơi xấu hổ.
- Đã nói không được cười mà. Thôi đi về!
Bỏ lại câu nói cậu nhóc làm vẻ giận dỗi đi thẳng về nhà một nước một, Hân Di lớn tiếng gọi.
- Nguyên ngố à! đợi Di. - Rồi chạy theo năn nỉ.
Hồng Nhung ôm bụng cười đuổi theo.
Mãi sau này Hân Di mới biết đó là giây phút mà cô muốn quay về nhất, giây
phút Đăng Nguyên vì cô có thể biến mình thành bộ dạng buồn cười nhất,
giây phút Đăng Nguyên nghĩ cho cô bằng sự chân thành đáng yêu nhất. Đăng Nguyên của lúc ấy chỉ thuộc về một mình Đường Hân Di cô.