Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 47

Trích lời Gấu: Dự định là sau

Sau khi dự thi xong, Đăng Nguyên đợi Hân Di ở đại sảnh của công ty giải trí. Tâm tình cậu đang cực kì vui vẻ vì phần thể hiện của mình ở cuộc thi rất xuất sắc, dường như cả hội đồng giám khảo đều hài lòng không ngừng khen ngợi. Không biết Hân Di như thế nào? Cậu vừa đợi vừa suy nghĩ. Đăng Nguyên đang ấp ủ một kế hoạch trong lòng. Cậu định ngày mai sẽ tỏ tình với Hân Di, sau bao ngày suy nghĩ, đắn đo cậu đã đưa ra một quyết định như thế. Tình cảm dành cho Hân Di cứ lớn dần lên, cậu không muốn che giấu nữa, cậu muốn cho mình một cơ hội cũng là cho tình yêu dành cho Hân Di một cơ hội. Bất quá nếu tỏ tình thất bại thì cố gắng theo đuổi, theo đuổi đến khi nào Hân Di động lòng thì thôi, Cậu không tin Hân Di có thể giữ lòng dạ sắt đá như thế mãi được.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, tất cả mọi người đến dự thi đều đã về hết vẫn không thấy bóng dáng của Hân Di đâu, Đăng Nguyên bắt đầu lo lắng, lúc này Hân Di cứ lạ lạ làm sao, cậu linh cảm nhỏ đang giấu cậu một việc gì đó rất quan trọng lại chẳng lí giải nổi là việc gì. Chợt điện thoại trong túi rung lên từng hồi, nhìn dãy số Đăng Nguyên liền bắt máy. Sau khi nghe rõ ràng từng chữ một từ đâu giây bên kia, Đăng Nguyên liền lao nhanh ra khỏi công ty. Cậu đạp xe như điên trở về cô nhi viện bên tai vẫn còn dăng dẳng những gì mà sơ nói trong điện thoại. “Đăng Nguyên ơi con mau về đi Hân Di nó... nó và Linh Đan bỏ đi rồi!”. Đăng Nguyên lắc đầu cố phủ nhận điều mình vừa nghe thấy, cậu không tin có lẽ chỉ là sự nhầm lẫn của Sơ thôi, làm gì có chuyện buồn cười ấy xảy ra được, lúc sáng Hân Di còn nói nói cười cười với cậu sao chỉ vài tiếng liền biến mất được, không thể nào.Nhưng cậu có phủ định bao nhiêu thì vẫn không thoát khỏi được sự hỗn loạn trong lòng ngay lúc này, bàn tay run lên từng hồi, mồ hôi ở tay cứ túa ra ướt đẫm. Đúng cậu đang cực kỳ sợ hãi.

Đến cô nhi viện cậu nhảy xuống vội vã chạy vào trong, nhìn thấy sơ và mọi người ngồi tụ họp đầy đủ trong phòng khách, gương mặt ai cũng ngập tràn nỗi lo lắng. Đăng Nguyên cố bình tĩnh bước từng bước đến chỗ mọi người, nghe tiếng bước chân sơ liền ngẩng đầu lên thấy Đăng Nguyên bà vừa khóc lóc thương tâm vừa nói trong nghẹn ngào..

- Nó đi rồi con à, đồ đạc trong phòng đều dọn đi hết chỉ để lại mỗi bức thư này. Hồi sáng chú tám nói có nhìn thấy bóng dáng của một cô gái kéo vali leo lên xe của một chàng trai nào đó ở trước cổng cô nhi viện. Không ngờ... không ngờ là Hân Di.

Cổ họng Đăng Nguyên trở nên khô khốc, cậu khó nhọc nuốt nước bọt bàn tay run run đón lấy bức thư từ tay sơ. Đầu óc cậu lúc này trở nên rỗng tuếch, cậu chỉ cầm không dám đọc vì khi đọc bức thư này xong cậu sợ đây sẽ là sự thật. Lòng Đăng Nguyên đang rối bời. Cuối cùng cậu vẫn quyết định đọc bức thư, từng câu từng chữ của nhỏ như xoáy sâu vào tim gan cậu.

Đập vào mắt cậu đầu tiên là hàng chữ ngay ngắn quen thuộc, cậu lướt một dọc nhìn xuống cuối bức thư hai chữ “Hân Di” nằm một góc, ngay ngắn càng khiến Đăng Nguyên khó thở vô cùng.

“Gửi sơ và tất cả mọi nười, có lẽ khi mọi người đọc được bức thư này thì con đã đi rồi, con xin lỗi vì không từ mà biệt. Có một chuyện mà bấy lâu nay con vẫn giấu mọi người, con có bạn trai rồi, cậu ấy là con trai một của công ty giải trí. Con đã hứa sau khi tốt nghiệp sẽ dọn đến nhà cậu ấy và thực hiện ước mơ trở thành diễn viên bấy lâu nay của mình. Mong mọi người đừng trách con. Con sẽ đưa Linh Đan đi cùng, dù gì thì Linh Đan cũng là em gái của con mà con cũng không nỡ xa nó. Một ngày nào đó khi sự nghiệp vững chắc con nhất định sẽ trở lại thăm mọi người. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe. Hân Di”

Bức thư chỉ vỏn vẹn có bao nhiêu chữ nhưng đã nói rõ ràng tất cả.

Bức thư chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu chữ nhưng đủ khiến cậu chết lặng.

Đăng Nguyên không biết đã đọc đi đọc lại bức thư ấy bao nhiêu lần, không biết trong lòng mình lúc này có cảm giác gì. Cậu chỉ biết đây là sự thật, một sự thật tàn nhẫn, Hân Di đã rời khỏi cô nhi viện.

Cậu ngồi thẩn thờ ở phòng khách, cậu chỉ ngồi đó im lặng nhìn bức thư không biểu lộ bất kì cảm xúc gì. Mọi người đều đau lòng khi thấy cậu như thế, họ biết Hân Di bỏ đi người đau khổ nhất, sốc nhất là Đăng Nguyên. Sau họ không nhìn ra tình cảm của hai đứa trẻ này không phải đơn thuần là tình bạn cơ chứ chỉ là không ai nói ra, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên. Họ không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Hân Di rời khỏi cô nhi viện đến nay cũng đã tròn một tuần, mà một tuần này là những ngày đau khổ nhất của Đăng Nguyên. Cậu vẫn không chấp nhận được sự thật ngày nào cũng đạp xe khắp nơi tìm kiếm tung tích của Hân Di nhưng hoàn toàn vô vọng, nhỏ như bốc hơi hoàn toàn khỏi cuộc sống của cậu như chưa từng tồn tại. Ngày ngày Đăng Nguyên đều đến phòng Hân Di ngồi trầm ngâm mấy tiếng đồng hồ không chịu rời đi. Từng hình ảnh của Hân Di đều như thước phim chậm rãi tua đi tua lại trong đầu cậu, ám ảnh cậu. Hân Di là tình đầu của cậu cũng là người mà cậu tâm niệm sẽ là người cuối cùng, cậu đã hứa với bản thân mình rằng đời này cậu sẽ không lấy bất kì ai khác nếu cô dâu không phải là Hân Di. Thật buồn cười, ông trời đang trêu đùa cậu hay sao, khi mà cậu lấy hết can đảm ra để chuẩn bị tỏ tình thì Hân Di lại bỏ đi. Bỏ đi thì thôi vậy mà còn đâm một nhát thật sâu vào tim cậu, bốn chữ “Đã có bạn trai” hoàn toàn phủ nhận tất cả tình cảm mơ hồ mà cậu đã từng cảm nhận. Đã từng hi vọng, đã từng yêu sâu đậm hóa ra cũng như canh bạc nghiệt ngã trông chờ vào sự may rủi của số phận. Hân Di và cậu đã định là có duyên không phận ư? Đăng Nguyên cậu không chấp nhận. Cậu nhất định phải tìm ra Hân Di, phải hỏi rõ ràng mọi chuyện, chính tai nghe nhỏ nói nếu không cả đời này cậu cũng không chấp nhận.

Một tháng cũng thấm thoát trôi qua, Hân Di sau một ngày làm việc mệt mỏi rã rời lê từng bước về căn hộ của Hiểu Khang, suốt một tháng nay hai chị em nhỏ đều tá túc ở căn hộ này của Hiểu Khang. Hân Di đã tìm được việc làm thêm trong siêu thị, lương cũng đủ trang trải cuộc sống thường ngày của hai chị em. Còn tiền phẩu thuật đến nay vẫn chưa biết phải làm sao, hôm nay tình cờ nghe được hai vị khách trò chuyện trong siêu thị, đoạn trò chuyện của họ mở ra một lối thoát cho Hân Di. Trong đoạn trò chuyện Hân Di tình cờ biết được có một người tên là Hai Hổ thường cho vay tiền, bao nhiêu cũng được, không cần thế chấp gì cả chỉ cần kí một khế ước thỏa thuận gì đó, nhưng tiền lãi rất cao. Hân Di cứ đắn đo, cân nhắc mãi không biết có nên tìm người đàn ông đó vay hay không, nhỏ đã xin được địa chỉ rồi. Chỉ là Linh Đan vẫn chưa tìm được người có tủy thích hợp nên Hân Di chưa đưa ra quyết định.

Thấm thoát cũng bước qua tháng mười một.

Linh Đan ngồi bên cửa sổ đưa mắt nhìn làn mưa phùn trắng xóa bên ngoài, trời tháng mười một lạnh lẽo quá, lại thêm mưa dai dẳng ngày này qua ngày khác khiến lòng người cũng trở nên lạnh lẽo theo. Hiểu Khang đẩy cửa bước vào thấy Linh Đan chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng bèn lấy áo khoác móc cạnh đó đi tới bên cạnh khoác lên người nhỏ. Linh Đan vẫn im lặng không nói năng cũng chẳng phải ứng, ánh mắt u buồn nhìn ra bên ngoài. Hiểu Khang đau lòng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Mấy tháng nay bệnh tình của nhỏ chuyển biến rất xấu, cứ cách hai ba ngày lại phải đến bện viện làm đủ mọi trị liệu. Cả quá trình đều đau đớn vô cùng, nhiều lúc nhìn thấy nhỏ cắn chặt môi đến bật máu Hiểu Khang không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Tại sao cô gái này lại phải chịu nhiều khổ sỡ đến thế, tại sao người đó không phải cậu.

- Có đói không, tôi đi lấy chút gì đó cho cậu ăn nhé!

Im lặng hồi lâu Hiểu Khang chậm rãi cất tiếng, Linh Đan lắc đầu mắt vẫn không rời khỏi vị trí cũ. Ánh mắt không tiêu cự cứ nhìn xa xăm vào màn mưa. Lát sau khi cậu không chú ý nhỏ tự nhiên mở miệng nhẹ nhàng hỏi.

- Đừng đối tốt với tôi như thế, tôi sẽ không chấp nhận tình cảm của cậu đâu.

Linh Đan đau đớn nói ra điều hoàn toàn trái ngước với ý muốn của bản thân. Mấy tháng qua Hiểu Khang đối xử rất tốt với nhỏ, cậu nếu không đi học thì sẽ ở nhà chăm sóc nhỏ từ miếng ăn giấc ngủ. Sự ân cần của cậu khiến Linh Đan cảm động chỉ là vẫn cố dặn lòng không được yêu cậu, nhỏ không biết ngày mai khi mở mắt dậy mình còn sống hay đã chết, đó là điều nhỏ sợ hãi nhất. Nhỏ sẽ không để Hiểu Khang hi vọng bất kì điều gì ở nhỏ, tình cảm dành cho cậu nhỏ cũng sẽ không để cậu biết.

- Rồi sẽ có một ngày cậu chấp nhận thôi. Tôi sẽ chờ! Một ngày không được thì một năm, một năm không được thì mười năm, hai mươi năm, tôi không tin cậu cả đời này sẽ không chấp nhận tình cảm của tôi.

Hiểu Khang nhìn thẳng vào mắt Linh Đan kiên định nói, từng câu từng chữ của cậu cuối cùng cũng khiến Linh Đan cảm động rơi nước mắt.

- Đừng như thế mà... tôi không còn sống được bao lâu đâu, cậu hà tất phải cố chấp như thế...

Nhìn thấy nhỏ khóc cậu không kìm lòng được vươn tay ra lau những giọt nước mắt ấy đi rồi ôm lấy nhỏ vào lòng.

- Tôi yêu cậu, tự nhiên sẽ nguyện ý đợi cậu.

Linh Đan cứ thế khóc nức nở trong lòng Hiểu Khang. Bên ngoài Hân Di dựa lưng vào tường nước mắt rơi lã chã. Hân Di cảm động trước tình yêu của hai người bọn họ lại nghĩ đến tình cảm không kết quả của mình mà rơi lệ. Nhỏ nhớ Đăng Nguyên, không biết cậu đã đi du học chưa, đã bốn tháng trôi qua nhỏ không gặp cậu, nỗi nhớ cứ âm ĩ nơi cõi lòng.

Hôm sau, Hiểu Khang đến siêu thị mua ít đồ sẵn tiện đón Hân Di về. Cả hai bọn họ mãi lo nói chuyện không để ý có một người đang nhìn họ sửng sốt, đến khi ngẩng đầu dậy liền bất động. Ánh mắt cả hai giao nhau, khung cảnh bên ngoài chợt lắng đọng lại, cả hai đều không nói gì chỉ nhìn nhau như thế, dường như nhìn như vậy vẫn chưa thỏa nỗi nhớ nhung mấy tháng qua.

- Di...

Tiếng gọi da diết ấy làm bao nhiêu sự bình tĩnh của Hân Di bỗng chốc tan biến, cả người nhỏ mềm nhũn phải nương theo cánh tay của Hiểu Khang mới đứng vững. Đăng Nguyên có vẻ gầy đi rất nhiều, ánh mắt ấy cũng trở nên sâu thẳm, khi đối diện với ánh mắt ấy Hân Di mới biết hóa ra bây lâu nay đều là bản thân đang tự lừa dối chính mình, nói rằng quên rồi nhưng lại nhớ đến nỗi da diết cõi lòng. Từng đường nét trên gương mặt ấy vẫn vậy vẫn như những giấc mơ rõ ràng, chân thực.

Đăng Nguyên nhìn thấy Hân Di liền vui mừng cả quá trình đều không biết phải nói gì. Cậu đã gần như lục tung cả thủ đô này để tìm kiếm nhỏ, cậu nhớ nhỏ đến nỗi không thiết làm bất cứ việc gì, chỉ một lòng muốn tìm ra nhỏ. Tầm mắt Đăng Nguyên chậm rãi dời xuống liền thấy Hân Di nắm chặt lấy tay người con trai kia, hành động thân mật này khiến trái tim cậu nhói lên từng hồi đau đớn.

- Nguyên!

- Sao hôm đó Di không thi? Tại sao lại bỏ về?

Trước đây cậu có rất nhiều câu muốn hỏi nhỏ vậy mà bây giờ tất cả đều nghẹn lại ở cổ họng, đi qua đi lại vẫn chỉ hỏi được một câu vô nghĩa.

- Những gì cần nói Di đã viết rõ ràng trong thư rồi!

Hân Di lãng tránh ánh mắt của Đăng Nguyên cùng sự truy vấn của cậu, Đăng Nguyên lắc đầu.

- Không phải, Nguyên không tin. Di có chuyện giấu Nguyên đúng không?

- Có gì phải giấu Nguyên chứ, đây là người yêu của Di, Di đang sống cùng anh ấy.

Từng câu từng chữ như đem muối chà sát vào trái tim cậu, đây không phải sự thật.

- Chúng ta trở về cô nhi viện đi! Đừng đùa nữa, thật sự không vui đâu.

Nói đoạn Đăng Nguyên tiến lên nắm lấy tay Hân Di kéo đi, cậu không muốn nghe mấy lời tuyệt tình này của nhỏ, ai ngờ nhỏ giật tay mình ra khỏi tay cậu tuyệt tình nói.

- Nguyên về đi, Di không muốn nhìn thấy Nguyên nữa.

Hân Di nói xong liền nắm tay Hiểu Khang lên xe rời đi. Đăng Nguyên thẩn thờ dõi theo bóng hai người biến mất trên đường phố tấp nập. Đến cuối cùng vẫn là không giữ được. Những người đi qua đường đều ngoái đầu lại nhìn chàng trai đứng đờ đẫn dưới cái nắng hanh hao của tháng mười một. Cậu chỉ đứng như thế hai tay buông thỏng xuống, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Vừa về đến nhà Hân Di liền nhốt mình trong phòng khóc nức nở, Linh Đan đau lòng không biết phải làm sao, nhỏ hỏi Hiểu Khang đã xảy ra chuyện gì, Hiểu Khang chậm rãi kể lại cho nhỏ nghe. Linh Đan nghe được lại càng tự trách mình hơn. Nếu không phải tại nhỏ chị gái sẽ không khổ sỡ như thế. Linh Đan ngồi bên ngoài cửa phòng Hân Di chờ đến khi tiếng khóc trong phòng nhỏ dần rồi biến mất. “Chị hà tất phải vì em mà từ bỏ anh ấy, chúng ta vốn dĩ đâu phải chị em ruột, sao chị lại tốt với em như vậy.”, nhỏ ôm lấy đôi vai lạnh giá, thì thầm như nói với chính bản thân mình nghe. Hiểu Khang nép ở mép tường nghe được mấy lời này có hơi sửng sốt hóa ra họ không phải chị em ruột.

Đang dọn dẹp nhà cửa Hân Di nhận được điện thoại từ bác sĩ, nghe xong nhỏ mừng đến nỗi bật khóc. Cuối cùng cũng tìm được người có tủy phù hợp với Linh Đan. Hân Di bỏ dở tất cả chạy đến địa chỉ của Hai Hổ, nhỏ quyết định vay tiền của hắn. Hiện tại đã tìm ra người có tủy thích hợp càng không nên chậm trễ.

Chỗ ở của hắn nằm trong hẻm, phải đi sâu vào trong mới tìm được. Một người đàn ông mặt mày bặm trợn ra mở cửa cho nhỏ.

- Cô tìm ai?

- Tôi muốn gặp anh Hai Hổ.

Người đàn ông kia nhìn nhỏ một lượt từ đầu đến chân cuối cùng cũng để nhỏ vào. Hân Di được đưa vào một căn phòng nằm ở tầng 2, dọc đường đi cả người nhỏ đều run cầm cập mồ hôi đổ đầm đìa. Vừa mở cửa nhỏ liền nhìn thấy một người đàn ông khắp người đều là hình xăm, bên má phải có một vết sẹo trông rất đáng sợ, thấy nhỏ bước vào hắn ta liền nhìn chằm chằm. Hân Di nuốt nước bọt khó nhọc nói.

- Anh Hai, chào anh.... em... hôm nay em đến đây...

- Có gì đáng sợ mà phải lắp bắp. Nói rõ ràng xem nào.

Giọng nói nghiêm nghị của hắn ta cất lên càng làm Hân Di sợ hãi, nhỏ cố trấn tĩnh bản thân mới nói tiếp.

- Em hôm nay đến đây muốn vay tiền.

- Bao nhiêu?

Hắn ta cứ bình thản như thế tay nâng ly trà lên thường thức, cả quá trình cứ như đang cùng nhỏ hàn huyên tâm sự, Hân Di rùng mình một cái nói ra một con số.

- 600 triệu!

Hắn nghe xong hơi nhíu mày.

- Nhiều như thế à?

- Em gái em đang bệnh rất cần số tiền này.

- Bao lâu sẽ trả? Cô có khả năng chi trả hay không, tôi nói trước tôi cho vay nặng lãi.

Hắn ta có vẻ không tin tưởng nhỏ cho lắm, nhưng Hân Di lại tỏ vẻ kiên định đánh tan sự nghi ngờ kia.

- Ba tháng!

- Được thôi, ký đi!

Tay Hân Di run run kí vào bản khế ước bán thân. Đúng là khế ước bán thân trong đây nêu rõ nếu như không trả nợ đúng hạn thì cùng lắm bị bọn chúng đem bán cho đường dây mại dâm thôi. Nếu sau ba tháng không trả hậu quả thật không dám tưởng tượng, nhỏ không ngờ cũng có một mày mình lại rơi vào bước đường này. Cái này gọi là liều mạng chứ không phải liều lĩnh nữa. Đã quyết định làm sao thay đổi, tính mạng Linh Đan là quan trọng nhất.
Bình Luận (0)
Comment