“Cậu ấy cứu người dân của một thành phố, cũng đạp một cú lên bộ mặt của giới huyền thuật.” Sắc mặt người trung niên phức tạp khó coi như vừa nuốt phải ruồi bọ, vừa nhớ đến Cố Diệp thì lại đau trứng: “Cậu là người ngoài ngành cũng đừng nên hỏi, tóm lại không phải cậu ta, cậu cứ từ từ mà tìm.” Trung niên nói xong câu đó thì đứng lên mà đi, không nói thêm câu nào nữa
“Hắt xì!”” Cố Diệp đánh cú hắt xì thật to
“Anh, chắc chắn là có người khen anh giỏi sau lưng.” Chơi nguyên một ngày, ngày mai bắt đầu học thì giờ Cố Dương mới nhớ đến bài vở ngẩng đầu lên, nghiêm túc đưa ngón cái cho anh trai, không hề keo kiệt một câu khen ngợi nào.
Cố Diệp mỉm cười xoa đầu đứa em một cái: “Chó con osin à! Khen anh cũng vô dụng, em tự làm bài tập đi. Đúng rồi, em làm giúp anh luôn nhé.”
Cố Dương: “….”
Anh trai thân mến à!
Thi thể của Vương Thiến Thiến được đào suốt đêm, lúc này trường học đã không còn học sinh nên không bị hoang mang sợ hãi, pháp y tìm được tóc của Lý Thụy trên người thi thể, đứa nhỏ sau khi xét nghiệm DNA cũng rõ ràng, Lý Thụy chính là cha nó. Khi ảnh chụp thi thể Vương Thiến Thiến đưa trước mặt Lý Thụy thì hắn cũng đã nhận tội
Chân tướng mau chóng được làm rõ, chuyện đáng chú ý này được phóng viên viết vài post lên, lúc này nhóm fans mới bắt đầu tỉnh ngộ, đặc biệt là fans não tàn, đều phải trợn tròn mắt vì đã thầm yêu một kẻ khốn nạn đến bảy năm! Tên giết người! Đứa bé đã chín tháng thế mà vẫn ra tay được sao?
Nhưng lại còn có chuyện kích thích hơn, trong hai ngày Lý Thụy bị bắt thì cơn nghiện phát tác, hắn hít thuốc phiện! Chuyện giết Vương Thiến Thiến khiến hắn có áp lực tâm lý vô cùng nghiêm trọng, để thả lỏng bản thân nên hắn chơi thuốc, mạng xã hội đã không còn yên ắng, ngụy quân tử! Thần tượng toàn dân con mẹ nó! Giết người! chơi thuốc phiện! Thằng đó còn có gì không dám làm nữa?!
Lý Thụy phải trả giá trước pháp luật, chuyện như ván đã đóng thuyền, chứng cớ trước mặt, không ai đồng tình cho hắn, lúc ở concert hắn hoảng hốt nhận tội sau này dân mạng cũng nói là do hắn lên cơn nghiện mới đem chuyện bí mật nói ra. Án tử này chỉ có qua tay người viết thì thiên hạ mới rõ ràng tường tận được, còn có thêm một người đang âm thầm trợ giúp.
*********
Buổi tối trước khi khai giảng, Cố Diệp vội vàng dọn cặp sách, chợt cảm nhận được ba luồng quỷ khí vừa xa vừa gần, động tác tay của cậu dừng lại, đi đến bên cửa sổ nhìn xem, chỉ thấy ngoài cửa lớn ba bóng quỷ bị kim quang nơi cổng chính chặn lại. Dĩ nhiên là Vương Thiến Thiến và đứa con đầu to của cô. Thêm một bóng quỷ khác có điều hơi mờ ảo, thoạt nhìn giống như trong trạng thái ly hồn nhưng cũng không còn cách xa cái chết là bao, chính là Lý Thụy.
Vương Thiến Thiến nhìn Cố Diệp đứng bên cửa sổ cũng không định xông vào, cô chỉ cúi đầu khom lưng thật sâu một cái với Cố Diệp, tay kia nắm tay đứa con, cũng cho Cố Diệp một cái cúi đầu, sau rồi mới dùng một sợi dây xích xuyên vào hồn phách Lý Thụy kéo đi. Từ xa nhìn lại, không biết chắc còn tưởng rằng mẹ con đang dắt theo một con chó tản bộ.
Cố Diệp nhìn bóng dáng một nhà ba người, âm thầm gật đầu: Một nhà ba người, mãi mãi bên nhau.
Sáng sớm hôm sau, tin ca vương Lý Thụy một lần nữa náo loạn internet, mấy ngày nay cái tên Lý Thụy này chiếm lĩnh tất cả các trang web, bất luận ngôi sao nào cũng không nằm trên đầu đề bài lâu đến như thế, đáng tiếc, một lần cuối lên đầu đề này cũng bởi vì tối qua Lý Thụy đã tự sát!
Có vài tin nhỏ đưa rằng lúc Lý Thụy chết cực kỳ thê thảm, hắn tự phá nát động mạch trên tay mình, dùng máu viết lên một bức thư xám hối, mất máu quá nhiều mà chết.
Ai cũng nói, động mạch cũng nông như tĩnh mạch, mắt thường nhìn được, hắn chỉ cắn đứt một miếng thịt thì mới cắt tới được động mạch? Kỹ thuật tự sát này có chút cao tay!
Mọi người đều xem cái này như một lời công bố để tham khảo, chỉ có Cố Diệp là cảm thấy đây hoàn toàn là sự thật. Oán khí bảy năm của Vương Thiến Thiến, hơn nữa đứa con đầu to của cô, muốn làm Lý Thụy phát điên không phải là vấn đề. Lẽ trời xoay vần, nhân quả báo ứng, nhân quả này chính là dành cho Lý Thụy đang còn mắc nợ, Vương Thiến Thiến đem hắn đi, tổ chức huyền học cũng sẽ không quản được.
Câu chuyện đến đây kết thúc, tiếp theo Cố đại sư còn phải đi đến trường, Cố đại sư sắp có một bài kiểm tra thử, nếu lần này thi điểm thấp, Cố đại sư nhất định sẽ bị đánh vào mông.
Đồ ăn sáng vẫn do tay mẹ kế làm, bà làm món mỳ sợi ‘một trăm điểm’ cho Cố Diệp và Cố Dương. Mắt nhìn mẹ kế một cái, Cố Diệp bất ngờ nhíu mày: “Mẹ, có phải mẹ định làm ăn gì phải không?”
Cố phu nhân kinh ngạc: “Con nhìn ra được hả? Vừa rồi cha con chơi nhà Lý Thắng Khải gần chết, Hồ Ngọc phải tháo đồ trang sức đem ra tiệm bán, mẹ tính, nếu bà ta bán giá thấp thì mẹ sẽ mua vào cho bà ta tức chết đi. Ai cha! mà không hiểu sao nhà bọn họ gần đây cứ xúi quẩy, làm gì cũng không thuận, Lý Thắng Khải trẻ như vậy mà cũng sắp trụi rồi, mấy đứa gặp Địa Trung Hải bao giờ chưa?”
Cố Diệp không nói gì, cậu không có hứng thú với chú Địa Trung Hải.
Sắc mặt Cố Phu nhân đột nhiên thay đổi, vui vẻ ôm mặt Cố Diệp, hôn bẹp vào trán cậu một cái: “Thằng ba, mau tính cho mẹ xem, mẹ mở tiệm thẩm mỹ thì có thể kiếm tiền không?”
Cố Diệp xấu hổ rút tờ giấy ăn, dùng sức lau lau dấu son, ánh mắt ghét bỏ lườm lườm Cố phu nhân.
Cố phu nhân nhướng mày, bất mãn hỏi: “Lau cái gì mà lau, tã con còn do mẹ mặc, khi còn nhỏ con cả người đầy cứt…”
“Mẹ!” Cố Diệp bất đắc dĩ ôm mặt: “Mẹ có thể phát tài! Tuyệt đối phát tài!”
Lúc này Cố phu nhân mới vừa lòng: “Cũng không tệ lắm ha, không làm ra tiền thì con lo đi gom đồ cho mẹ, châu báu hay cái gì đó, mỗi ngày một thứ.”
Cố Diệp không nói gì, bà cho rằng cậu là Thần bút Mã Lương sao?
Cố Dương đồng tình nhìn anh mình, toang rồi, mẹ muốn đem anh trai làm con gà đẻ trứng vàng rồi đây.
**********
Sau khi trở lại trường, Cố Diệp vẫn giống như mọi ngày lưng đeo balo bước vào phòng học, đáng tiếc vừa vào đến cửa đã bị người nào đó chặn lại.
Học sinh xung quanh đều nhìn về phía này theo bản năng, thông cảm nhìn Cố Diệp, Cố Diệp cũng quá thảm lại đi lúc trước đắc tội đến nhóm chuyên bắt nạt số một ở trường, giờ lại dính đến đội bắt nạt số hai, người cậu nhỏ bé như thế này đứng trước mặt Tư Hồng Hưng của đội bóng hệt như con robot biến hình với búp bê barbie vậy, nhất định sẽ không chịu nổi một cái tát của Tư Hồng Hưng.
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến cho tất cả moi người mở rộng tầm mắt, Tư Hồng Hưng khom lưng thật sâu với Cố Diệp, nghiến răng két két nói một cách cực kỳ đanh thép: “Cảm ơn cậu đã cứu mạng cha mẹ tôi! Từ nay về sau cậu chính là đại ca, mạng này của tôi cũng chính là của cậu! Nếu Tiền Chấn gây chuyện, tôi sẽ liều mạng với thằng đó!”
Học sinh xung quanh hít sâu một hơi, cái quỷ gì vậy?!
Tư Hồng Hưng điên rồi, sao lại nhận Cố Diệp là đại ca? Cố Diệp có thể hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc, đi tán gái hay kéo bè lũ đi đánh nhau được sao?
Cố Diệp nhìn hắn vài giây sau đó nghiêm túc nói: “Xin lỗi nhưng tôi không cần đàn em, cũng không muốn kết bè phái, tôi chỉ muốn học hành.”
Tư Hồng Hưng: “……”
“Phụt!” Đám người vây quanh xem cũng không hiểu sao bị chọc cười, hai chữ học hành Cố Diệp vừa nói ra sao lại có thể hài hước như vậy chứ?
Ngay phía sau, Tiền Chấn mang theo đám đồ đệ còn không nhiều lắm nghênh ngang bước vào cửa lớp, mấy học sinh vây xem tránh xa vài bước, sợ rằng Tiền Chấn phát điên đánh Cố Diệp rồi Tư Hồng Hưng tham chiến thì bọn họ sẽ ngộ thương.
Khiến mọi người một lần nữa không ngờ được chính là, sau khi Tiền Chấn hơi sửng sốt nhìn Cố Diệp một chút lập tức nghiên đầu làm bộ như không thấy rồi đi lướt qua, thậm chí còn đi nhanh cực kỳ.
Các bạn học:???
Không bao lâu tin Tư Hồng Hưng nhận Cố Diệp làm đại ca đã truyền khắp trường, hơn nữa Tiền Chấn ngày thường kiêu ngạo ngang ngược cũng thấy Cố Diệp thì tránh đi, nói cách khác, đại ca Ngũ Trung biến thành Cố Diệp? Cái kẻ chất phác trì độn Cố Diệp đấy ư?!
Trong lúc đó, Cố Diệp trở thành một sự tồn tại vô cùng thần kỳ trong trường, đến Cố Diệp cũng cảm giác rõ ràng được rằng cậu đi đến đâu thì ánh mắt nhìn cậu đến đấy.
Chiều là tiết tự học, Triệu Bằng Vũ vui vẻ gọi Cố Diệp và Hạ Tường đi ăn cơm, từ khi dọn đến ký túc xá, ba người liền dính như keo sơn.
“Cố Tiểu Diệp, tớ trịnh trọng giới thiệu cậu với ông ngoại của tớ, chờ đến khi nghỉ hè ông mời cậu đến chơi, cậu nhất định phải đi đấy.”
Cố Diệp có chút hứng thú: “Ông ngoại cậu là ai?”
Triệu Bằng Vũ nhỏ giọng nói: “Lão gia tử của Úc gia.”
Cố Diệp kinh ngạc trừng lớn mắt: “Úc lão gia tử?”
“Ừm!” Triệu Bằng Vũ hồi hộp nhìn miệng Cố Diệp mở to như quả trứng gà: “Tại không nói ra ấy chứ, tớ cũng là tiểu phú nhị đại bình thường thôi à.”
Chả trách Triệu Bằng Vũ đề phòng như vậy, chủ yếu do thế lực Úc gia quá lớn, Úc lão gia tử không chỉ trong giới thương nhân mà ở thư họa cũng là một ngôi sao sáng, các ngành nghề thậm chí là giới huyền thuật cũng cực kỳ kính trọng ông. Một khi có ai biết Triệu Bằng Vũ là cháu ngoại của Úc gia thì hắn không thể nào tự do như thế này được. Hơn nữa, ai cũng nói cháu trai cũng tùy cháu, cậu của hắn là Úc Trạch tuổi còn trẻ đã làm nên truyền kỳ trong giới thương nhân một tay tạo ra đế quốc thương nghiệp, mà hắn làm cháu trai thành tích học tập lại tanh bành, nói ra chỉ tổ dọa người mà thôi.
Cố Diệp nghĩ nghĩ, trịnh trọng gật đầu: “Yên tâm đi, chỉ cầm lão gia tử mở miệng thì tớ nhất định sẽ đi.”
Lúc sư phụ còn sống, Úc lão gia tử đã giúp cho sự phụ cậu một đại ân, lần đó với lão tiên sinh mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ như cái nhấc tay, thế nhưng với hai sư trò cậu đó chính là ân huệ cực lớn. Úc lão gia tử không thiếu thứ gì, sư phụ cậu cũng biết chuyện đó, nếu lão gia tử cần thì chắc chắn Cố Diệp sẽ không từ chối. Làm người, nhất định phải nhớ ơn mà đền đáp, không thẹn với lương tâm.
Hạ Tường cười cười: “Vậy trước khi nghỉ hè các cậu phải học bù, tớ sẽ làm một kế hoạch học tập cho các cậu, mỗi ngày phải làm ít nhất năm bài, toàn bộ quá trình sẽ được tớ giám sát.”
Triệu Bằng Vũ khó hiểu: “Cậu sao vậy? Có bị cái gì kích thích không?”
Hạ Tường chép miệng cũng không giải thích mà rầu rỉ nói: “Bằng không, hè này đi chơi ai hỏi các cậu thi cử thế nào thì định trả lời sao đây? Với cả, sắp thi thử rồi, dựa vào thành tích này chúng ta cũng phải nghĩ đến chuyện học đại học ở đâu, đến lúc đó giáo viên sẽ đưa ra tiến cử tương thích.” Hạ Tường thật tình mà nhìn Cố Diệp và Triệu Bằng Vũ, lời nói thấm thía hệt như một bà mẹ: “Chẳng lẽ các cậu muốn thầy Vu gợi ý đến trường kỹ thuật để lái máy xúc hả?”
Cố Diệp tựa lưng vào ghế lười biếng nói: “Tớ không vấn đề gì, có khi xài máy còn xúc lên được một cái mộ.”
Hạ Tường tức giận đến sái quai hàm: “Cậu cậu cậu…”
Cậu nửa ngày cũng không biết nói cái gì, con thỏ nhỏ cứ hừ hừ nhe răng nhưng không hề có một chút lực sát thương nào, chỉ có thể tức giận.
Thật ra lần này về cậu có kể cho cha mẹ về một người bạn học rất lợi hại, phù chú cậu ấy cho còn tốt hơn cả thứ mà đại sư kia đưa cậu. Khi ông bà biết người bạn học của Hạ Tường là Cố Diệp thì nghiêm khắc ngăn cản cậu không được chơi với Cố Diệp, nguyên văn là: “Chắc chắn là con bị lừa rồi, làm trò cười cho tụi nhà giàu. Tam thiếu gia của Cố gia à? Chơi với nó nhất định học tập của con sẽ bị tụt giảm! Chắc chắn nó cũng không thi đại học được, chỉ có thể ăn bám ông già nhà, con cũng muốn thành phế vật như nó sao?”
Hạ Tường tức giận cãi nhau với cha mẹ nửa ngày, cậu cảm thấy Cố Diệp không hề ngốc, trước kia nhất định là do không chăm học.
Cố Diệp nâng cằm vừa hay nhìn thấy bánh đậu đỏ, nhướng người qua hỏi: “Ăn ngon không?”
Hạ Tường dừng một chút: “…..Cũng ngon.”
Cố Diệp liền trở nên vui vẻ: “Tớ cũng phải đi mua một cái mới được.”
Hạ Tường: “…….”
Loại bạn bè này, tuyệt giao đi!
Cho dù Hạ Tường tức giận với thái độ không cầu tiến của Cố Diệp nhưng vẫn chuẩn bị bài tập tiết sau cho cậu: “Cậu xem trước đi, không hiểu thì tớ giảng cho.”
Cả lớp đều tò mò, thành tích của Hạ Tường trước giờ đều chưa hề rớt khỏi top 10, thế mà giờ còn giúp Cố Diệp học bù, lấy chỉ số thông minh của Cố Diệp liệu có bù được không đây?
Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn cũng đi tới: “Nghe nói là học bù hả, tụi tớ cũng có thể giúp cho này.”
Cố Diệp cầm lấy tài liệu của Hạ Tường đưa, nghiêng đầu đánh giá hai người vừa đến đột nhiên nở nụ cười: “Các cậu sợ tôi à?”
Hai người mau chóng lắc đầu: “Đâu có đâu.”
Cố Diệp cười cười, Lý Thụy đã chết, bọn họ đều biết nó có liên quan đến Vương Thiến Thiến, cũng là kẻ hiểu rõ, hai người này bây giờ còn muốn gì nữa đây? Ánh mắt Cố Diệp lướt qua Lưu Diệc Văn và Lâm Tử Hào, hỏi một cách sâu xa: “Các cậu không phải làm chuyện gì có lỗi với tôi rồi đấy chứ?”
Sắc mặt Lâm Tử Hào thoáng chốc thay đổi: “Không, không có.”