Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 76

Triệu Tư Ngôn nghe thấy tiếng la thảm thiết của Mẫn Hồng Dương, giây lát bừng tỉnh, không kịp xỏ giày chạy chân không ra khỏi phòng ngủ nhìn thấy chồng mình đang ngồi dưới đất bị doạ tới thay đổi sắc mặt, không quan tâm gì nữa chỉ muốn chạy tới đỡ.

“Hồng Dương, anh sao thế?” Trên người cô ta vẫn đang mặc áo ngủ, bên ngoài lại lạnh, mắt Mẫn Hồng Dương lấp loé, hơi hơi xúc động, hắn đứng lên quát lớn: “Đừng ra ngoài.”

Triệu Tư Ngôn hoảng sợ, tủi thân đứng ở cửa không biết mình nên làm gì.

Mẫn Hồng Dương cố hết sức khống chế đôi tay đang run rẩy nhặt cái chai kia lên, đi vào nhà đóng cửa lại: “Em còn giận à?”

Triệu Tư Ngôn bĩu môi: “Anh dữ quá, làm em sợ.”

Sắc mặt Mẫn Hồng Dương dịu xuống ôm vợ vào lòng an ủi nói: “Anh lo lắng thôi, bên ngoài lạnh như vậy em lại mặc đồ mỏng manh, lỡ bị cảm lạnh thì sao?”

“Không phải là do em lo cho anh à?”

“Lo làm gì, anh biết tự lo cho bản thân mà!”

Lời nói ra cực kỳ dịu dàng, trong lòng Triệu Tư Ngôn ngọt ngào, khoé miệng cong lên: “Em biết rồi, ban nãy anh bị sao thế?”

Mẫn Hồng Dương mặt vô cảm che dấu hoảng sợ trong lòng, đáy mắt tối lại, lập tức lạnh xuống, hắn dịu dàng an ủi: “Không sao, vừa nãy mắt anh hơi mờ. À có cái chai này cho em xem, nó rất kỳ lạ, cầm chơi đi.”

Triệu Tư Ngôn cầm bình nhỏ vẻ mặt ngây thơ: “Em cũng không phải con nít, chai này có gì mà chơi?”

“Không thích thì ném đi.”

“Đồ anh cho em không nỡ ném đi.”

Mẫn Hồng Dương cười cười dịu dàng nói: “Anh tới công ty đây, tối qua em ngủ không ngon, sáng nay ngủ bù thêm ít đi.”

“Vâng.” Vẻ mặt Triệu Tư Ngôn sùng bái nhìn chồng rời đi, sau đó quay về phòng ngủ, ném cái chai bên mép gối. Vì chuyện cái xác mà đến giờ cô ta vẫn hơi sợ, cho tới khi nhìn thấy ánh mặt trời trong lòng mới yên ổn hơn chút. Không biết có phải ảo giác không mà trong phòng có vẻ lạnh. Triệu Tư Ngôn chỉnh điều hoà nhiệt độ cao lên một ít, kéo chăn mơ mơ màng màng ngủ.

Cô không nhìn thấy ngay bên cạnh có một nữ quỷ đang nằm, đồng tình nhìn cô giống như bản thân mình đã từng như thế.

Tới giữa trưa, Mẫn Hồng Dương gọi điện thoại cho Triệu Tư Ngôn dịu dàng gọi cô dậy: “Cục cưng, hôm nay công ty không có chuyện gì em không cần lên đâu, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, bên ngoài lạnh lắm đừng ra ngoài.”

Mẫn Hồng Dương thử hỏi: “Cục cưng, hôm nay ở nhà có chuyện gì lạ không?”

Triệu Tư Ngôn không hiểu: “Không có mà, mọi thứ đều bình thường.”

“Vậy là tốt rồi, nhớ ăn cơm trưa đấy, tối anh sẽ cố gắng về sớm.”

Tối đó Mẫn Hồng Dương về liên tục hỏi vợ xem hôm nay có chuyện gì lạ không, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghi ngờ ban ngày mình căng thẳng quá nên ban đêm ngủ không yên bị hoa mắt? Hắn lại cầm cái bình nhỏ lên nghiên cứu một chút, không tìm thấy gì bất thường cả, lại nhìn tới vợ đang dịu dàng săn sóc trong lồng ngực, Mẫn Hồng Dương đem chai vứt vào thùng rác, muốn làm chút chuyện để dịu đi tinh thần căng thẳng.

Hai người vốn là đôi tân hôn, hắn vừa chủ động, Triệu Tư Ngôn giả bộ thẹn thùng, cả hai nhanh chóng gợi lên tình dục. Bỗng một cơn gió lạnh thổi từ dưới chân lên, Mẫn Hồng Dương rùng cả mình, đột nhiên cảm giác như trán mình bị chọc một cái, hắn ngẩng đầu lên thấy một nữ quỷ lòi óc ngồi trên đầu giường đưa cho hắn một cái áo mưa.

“A!!!” Mẫn Hồng Dương giống như người điên giật bắn từ trên giường xuống lùi vài bước, lưng áp vào mặt tường lạnh lẽo, bị doạ tới suýt quỳ xuống.

Triệu Tư Ngôn bị hắn hù cho hoảng sợ, vội lấy chăn che người tức giận nói: “Anh điên à, giật cả mình!”

Mẫn Hồng Dương vẫn đang hoảng sợ nhìn lên đầu giường, Mẫn Đào cười lạnh: “Từ nhỏ tới giờ mày cần gì tao cũng cho hết, sao giờ không lấy nữa?”

Hắn nhận ra khuôn mặt này là ai, Mẫn Hồng Dương kéo chăn bao quanh người chạy như điên ra ngoài.

Triệu Tư Ngôn mơ màng nhìn đầu giường, không có gì cả, đối phương lấy chăn đi rồi cô cũng thấy lạnh, tủi thân mặc quần áo xong trong lòng cũng lo lắng thấp thỏm không biết chồng mình bị gì.

Lúc này bỗng có người vỗ lên vai cô, Triệu Tư Ngôn giật mình sợ hãi quay đầu lại: “A!!!” Lại thêm một tiếng hét xé rách trời vang lên, Triệu Tư Ngôn bị doạ chảy cả nước mặt, ngồi xổm xuống ôm người thành một cục, sợ tới mức không cử động nổi.

Mẫn Đào đồng tình nhìn cô: “Có nguy hiểm một cái là hắn bỏ rơi cô, cắp đít chạy một mình, cô thật tội nghiệp.”

Mẫn Đào vươn tay muốn nâng cô dậy, ai ngờ Triệu Tư Ngôn sợ quá trợn ngược mắt lên ngất xỉu.

Mẫn Đào do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo cô gái vô tội này từ đất lên giường.

Một lát sau Mẫn Hồng Dương dắt theo vài bảo vệ về thì phát hiện vợ mình té xỉu. Hắn nhanh chóng gọi cô tỉnh, kêu người kiểm tra xung quanh nhà một chút không tìm thấy gì cả, hắn lo lắng hỏi Triệu Tư Ngôn: “Em có thấy cô ta không?”

Triệu Tư Ngôn tỉnh lại nhớ tới câu nói của nữ quỷ “bỏ rơi cô”, trong lòng đau xót, ánh mắt phức tạp nhìn chồng mình: “Đúng là có nguy hiểm anh bỏ rơi em chạy một mình.”

Mẫn Hồng Dương sốt ruột giải thích: “Anh đi gọi bảo vệ. Em cũng thấy cô ta, vậy là không phải anh gặp ảo giác đúng không?”

Trong lòng Triệu Tư Ngôn lạnh lẽo, tức giận không thèm quan tâm Mẫn Hồng Dương, lúc này rồi Mẫn Hồng Dương cũng lười dỗ dành cô, hai người ngồi cả đêm không ai nói chuyện gì.

Cả đêm lo lắng bồn chồn cuối cùng cũng tới sáng, Mẫn Hồng Dương để lại câu đi tìm đại sư rồi biến mất, cũng không quan tâm tới tâm tình của Triệu Tư Ngôn, tự thân ra cửa.

Cố Diệp nhanh chóng nhìn thấy trên diễn đàn đại sư có người tìm bọn họ đi bắt quỷ, Cố Diệp xoa xoa tay chọc Giải Thừa, nói cho hắn: “Đừng ai rớ vô chuyện này, cô gái kia là tôi tặng qua đó.”

Giải Thừa cũng không hỏi lý do, lập tức từ chối mối làm ăn này, còn nói cho đồng bọn rằng tên này cực kỳ đê tiện, cho bao nhiêu tiền cũng đừng giúp.

Cố Diệp cong khoé miệng cười lạnh: “Loại cặn bã này còn chưa cảm nhận được tuyệt vọng thì Mẫn Đào chưa dừng dằn vặt đâu.”

Nhóc quỷ chui từ trong con thú nhồi bông lòi ra một cái đầu, lấy lòng nói: “Hay là tôi đi giúp nhé, mấy trò này tôi giỏi lắm.”

Cố Diệp ngừng thở, ôm ngực ghét bỏ nói: “Mau chui vào đi! Mày xấu tới nỗi tao thở không nổi.”

Nhóc quỷ ngúng nguẩy mông, cũng không tự thấy bản thân mình xấu như nào: “Tôi có dễ huông hông?”

Cố Diệp đỡ trán, cay mắt quá! “Con gái, bắt nó chui vào đi. Con gái?”

Cố Diệp gọi hai tiếng, phát hiện con gái bình thường hay gọi đến gọi đi giờ đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt si mê nhìn ra ngoài, ánh mắt Cố Diệp sáng lên chạy tới bên cửa sổ, hoá ra là Úc Trạch tới!

Cả xe thể thao màu trắng của cậu cũng mang theo luôn, Cố Diệp vui vẻ chạy ra mở cửa, Úc Trạch vừa giơ tay lên xém chút đâm vào mặt Cố Diệp, anh cũng cười: “Sao em biết anh tới?”

Cố Diệp híp mắt: “Tâm linh tương thông đó!”

Úc Trạch đưa chìa khoá xe cho cậu: “Vốn muốn cho em một điều bất ngờ.”

“Đây cũng bất ngờ mà!” Cố Diệp nghĩ lại hơn bốn triệu lận, không chỉ bất ngờ mà còn đau tim nữa!

Hai người dính nhau một lúc, Cố Diệp gửi tin nhắn cho Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường: Người yêu tớ muốn mời mấy cậu ăn cơm, có đi không?

Triệu Bằng Vũ: Tớ không đi có được không?

Cố Diệp: Cuộc sống mà, cậu là bạn thân tớ không đi sao được?

Triệu Bằng Vũ: Tớ mà đi thì sẽ bị thấp một bậc!

Hạ Tường: Tiểu Triệu, gọi chú đi.

Triệu Bằng Vũ: Có tin giờ tớ qua quánh bờm đầu cậu không? Tớ không đi, đang bận chuyển nhà rồi.

Cố Diệp: Có bò bít tết siêu no nha~

Triệu Bằng Vũ: Không thèm!

Cố Diệp đứng lên: “Đi thôi, cháu ngoại ngốc của anh muốn chuyển nhà ngay bên luôn, chúng ta qua giúp tí đi.”

Triệu Bằng Vũ vừa nhìn thấy hai người đã cảm thấy mình lùn hẳn 20 cm, Úc Trạch cũng không nể nang gì cầm tay Cố Diệp bỏ vào túi: “Cơm nước xong rồi dọn tiếp.”

“Dạ.” Triệu Bằng Vũ mất mát sống không còn gì luyến tiếc nữa, trên đường trở về nhìn thây Cố Diệp càng đau đầu hơn: “Tớ cần bình tĩnh.”

Cố Diệp đưa cho hắn một ly nước.

Triệu Bằng Vũ nhìn hắn vài giây, tính đầu tiên là làm quen mối quan hệ gia đình này trước đã: “Cám ơn mợ.”

Cố Diệp tức giận nhấn hắn xuống ghế, Hạ Tường dở khóc dở cười giải vây: “Đừng nghịch nữa, Bàng Thông với Chu Vân Bình muốn mời cậu ăn cơm, Triệu Bằng Vũ từ chối, đối phương hỏi cậu hết bao nhiêu tiền.”

Triệu Bằng Vũ cầu xin tha thứ, nói: “Đúng đúng đúng, cậu lấy nhiêu để tớ về báo với người ta.”

Lúc này Cố Diệp mới buông hắn ra: “Lấy một ngàn tượng trưng là được, bọn họ chỉ là người qua đường thôi, không liên quan gì tới bọn họ.”

Triệu Bằng Vũ tò mò hỏi: “Vụ án kia xử lý thế nào?”

Cố Diệp cười nhạo một tiếng: “Không cần chờ vài ngày đâu, tớ có thể bắt được hung thủ. Tớ bấm tay tính toán, hắn sắp lạnh rồi.”

————

Mẫn Hồng Dương không tìm được đại sư, rơi vào đường cùng bèn mua một khối ngọc Quan Âm nghe nói đã được khai quang đeo trên cổ.

Lúc này trong nhà Mẫn Đào đang ngồi cạnh Triệu Tư Ngôn, làm Triệu Tư Ngôn sợ y chang con chim cút, run rẩy toàn thân, khóc cũng không dám khóc.

Mẫn Đào mặt liệt nói: “Tôi còn chưa làm gì, làm sao cô sợ tôi dữ vậy?”

Triệu Tư Ngôn bị doạ lắc đầu vừa thấy óc trên đầu cô ta sợ tới mức mắt muốn biến thành màu đen sắp ngất xỉu tới nơi. Cô ta gửi cho Mẫn Hồng Dương mấy cái tin nhắn kêu đối phương mau về mà đối phương cũng không thèm về, Triệu Tư Ngôn tuyệt vọng run run hỏi: “Tại sao cô không buông tha cho chúng tôi?”

“Hắn giết tôi.”

“Không thể nào! Anh ấy sẽ không giết người!”

“Muốn nghe chuyện xưa của tôi không?” Mẫn Đào thương hại nhìn cô gái bị tình yêu làm cho mù quáng: “Tôi cũng từng giống cô, ngu ngốc tới đáng thương. Chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ bé. Hắn ta sống với ông nội, từ nhỏ đã được nhà tôi giúp đỡ, hồi trước đến cả cái quần của hắn cũng là mẹ tôi mua cho.”

Nghe tới đó Triệu Tư Ngôn nhỏ giọng nói: “Tôi biết hắn nghèo, tuy nghèo nhưng vẫn học giỏi, còn biết săn sóc người, hắn rất xuất sắc.”

Mẫn Đào giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, mặt vốn không biểu tình gợi lên nụ cười lạnh: “Lúc học cấp hai hắn bắt đầu theo đuổi tôi, tôi thật ngu ngốc. Khi đó là mối tình đầu, hắn lại đẹp trai, từ nhỏ đã chăm sóc tôi, hắn nói gì tôi cũng tin. Lúc hắn thi đậu cấp ba trường trọng điểm, tôi chỉ đậu một trường cấp ba bình thường, nhưng mà sức khoẻ ông nội của hắn cũng xuống dốc. Không kiếm đâu ra học phí, hắn khóc với tôi, khóc cực kỳ tội nghiệp, tôi mềm lòng đem học phí cho hắn, nói dối trong nhà không đi khai báo trên trường mà làm thêm ở một nhà hàng đối diện trường của hắn. Một ngày làm suốt mười hai tiếng, một tháng chỉ được một nghìn sáu trăm đồng, kiếm được bao nhiêu cũng đưa cho hắn đóng học phí, mua sách vở, quần áo, tiền sinh hoạt… Tôi vì hắn mà đến cả quần áo mới cũng không dám mua.”

Nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của Triệu Tư Ngôn, Mẫn Đào mỉm cười hỏi: “Rất khó tin đúng không? Sao trên đời này lại có cô gái ngu ngốc như thế? Mười bảy tuổi, trong đầu toàn là tình yêu, chỉ nghĩ tới những lời nói về tương lai hai người của hắn, bây giờ nghĩ lại toàn là trò hề.”

Mẫn Đào tự giễu cười cười: “Đến nửa năm sau nhà tôi mới biết tôi bỏ học, ba tôi bắt tôi quay về, lúc đó ông nội hắn đã rất yếu rồi, lúc sắp chết cầu xin nhà tôi cho hai đứa đính hôn, để hắn tới ở rể, phải chịu trách nhiệm với tương lai của tôi. Ông qua đời, hắn mặc đồ tang quỳ trước cửa nhà tôi, nói chung dù gì cũng là đứa bé nhìn từ nhỏ tới lớn, bố mẹ tôi mềm lòng đem hắn về nhà nuôi như con, giúp hắn tới trường cho tới khi hắn tốt nghiệp.”

“Sau đó hắn gặp cô.” Mẫn Đào nhìn ánh mắt ngây thơ của Triệu Tư Ngôn, khẽ cười một tiếng: “Trong nhà có tiền lại ngây thơ cỡ nào, một cô nương xinh đẹp dễ lừa, tôi là loại bỏ học đi làm sao sánh được với cô? Chỉ cần cưới cô sẽ có một ông bố vợ cơ to, còn có một công ty một bước lên trời, một phát một lên hẳn quản lý.”

“Sao có thể? Không thể nào!” Mẫn Đào phủ định lại những gì Triệu Tư Ngôn đã biết, cô không dám tin lắc lắc đầu, nước mắt tụ đầy trong hốc mắt: “Không thể nào, Hồng Dương không thể nào là loại người như vậy, anh ấy sẽ không bao giờ quên ơn nuôi dưỡng, cũng sẽ không bao giờ giết người!”

“Không quên ơn nuôi dưỡng? Sau khi tốt nghiệp hắn không về nhà nữa, bố mẹ tôi đi tìm hắn mấy lần hắn đều lấy cớ bận không thèm về, ba tôi phát hiện có vấn đề tới tìm hắn một lần, kết quả là hắn không thèm nghe.” Mẫn Đào mỉm cười hỏi: “Hắn không thừa nhận hắn, cô có tin không?”

Ngoại trừ lắc đầu, Triệu Tư Ngôn không biết phải nói gì nữa, cô không thể tin được những chuyện cặn bã như thế là những chuyện Mẫn Hồng Dương đã làm!

“Sau khi trở về, ba tôi nói coi như Mẫn Hồng Dương chết rồi, ba tôi từ bỏ hắn. Tôi không cam lòng, tự mình chạy tới tìm hắn vừa lúc thấy hắn tặng hoa cầu hôn cô, bó hoa to đó rất đắt đúng không?” Mẫn Đào khẽ cười một tiếng: “Hắn đã từng nói với tôi, chờ hắn tốt nghiệp sẽ mua một bó hoa hồng thật to cầu hôn tôi, nhưng người nhận hoa cuối cùng lại không phải tôi.”

Triệu Tư Ngôn dần dần không còn sợ nữa: “Rốt cuộc tại sao cô chết?”

“Tôi tới tìm hắn vài lần hắn đều tỏ ra không quen tôi, tôi đành tìm một công việc trong quầy bán đồ ăn ở xung quanh công ty xung hai người, sau đó nhanh chóng nghe được tin hai người sắp kết hôn, tôi hết sức tức giận đi tìm hắn chất vấn, muốn đem chuyện này nói cho cô biết. Hắn sợ hãi liền an ủi tôi tới nhà cô ngồi chờ, rồi hắn dùng cái kia.” Mẫn Đào chỉ đồ trang trí kim loại trên bàn: “Đánh vào đầu tôi.”

Triệu Tư Ngôn nhìn đồ trang trí kia trong lòng run lên, bởi vì đồ trang trí kia bọn họ mua lúc đi du lịch. Ngày đó buổi tối cô ngủ cực kỳ say, lúc tỉnh lại thì thấy Mẫn Hồng Dương đang lau chùi nó.

Ngay lúc Triệu Tư Ngôn đang nghi ngờ thì ngoài cửa vang lên tiếng chìa khoá mở cửa, Triệu Tư Ngôn căng thẳng đứng ở cửa phòng ngủ nhìn lén thì thấy Mẫn Hồng Dương ôm một bó hoa hồng to đi vào mỉm cười nhìn cô: “Cục cưng, anh về rồi đây.”

Mẫn Đào đứng sau lưng cô, hai tay ôm lấy bờ vai cô khẽ cười: “Chỉ cần tôi hiện thân hắn sẽ bỏ cô lại bỏ trốn một mình, cô tin không?”

Triệu Tư Ngôn nghĩ tới cảnh hôm qua, mắt lập tức đỏ lên, lại nhìn qua khuôn mặt tươi cười của Mẫn Hồng Dương bỗng thấy sự sợ hãi xa lạ.
Bình Luận (0)
Comment