Đến Chết Không Thay Đổi

Chương 17

Bởi vì Tiểu Niệm Thanh còn chưa đến tám tuổi, chiều cao và cân nặng không đạt tới tiêu chuẩn của 1 số trò chơi. Cho nên chỉ có thể chơi vòng xoay ngựa gỗ, cùng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ ngồi đoàn xe lửa nhỏ, hoặc chơi nhà phao thôi

Lúc Vương Thanh phụng bồi Tiểu Niệm Thanh ngồi vòng xoay ngựa gỗ, Phùng Kiến Vũ nhìn Tiểu Niệm Thanh ngồi trên con ngựa gỗ, trong lòng rất vui vẻ yên tâm. Lại nhìn sang Vương Thanh đang ngồi trong xe bí đỏ không được tự nhiên, trong lòng đều tan chảy, đây chính là hình ảnh người một nhà trong lòng Phùng Kiến Vũ

Tiểu Niệm Thanh bước xuống vòng xoay ngựa gỗ, chỉ chỉ con khỉ rối ở xa xa "Vũ Vũ, chúng ta đi chụp hình đi!" Phùng Kiến Vũ hình theo ánh mắt Tiểu Niệm Thanh, trong lòng không khỏi run lên,hồi ức lại tràn về

Con rối kia thật sự rất giống, rất giống với con rối Phùng Kiến Vũ đã mặc trong sinh nhật Vương Thanh năm đó. Phùng Kiến Vũ nhớ Vương Thanh lúc ấy hướng về phía toàn hội trường không một chút e dè nói: "Toàn thế giới chỉ có một người dám đối với tôi như vậy." Phùng Kiến Vũ nhớ tới lúc Vương Thanh đỏ khóe mắt khi nhận được kinh luân cậu cầu ở Ung Hòa Cung, Phùng Kiến Vũ nhớ tới Vương Thanh đưa tất cả quà mà anh nhận được cho nhân viên công tác, duy chỉ đem món quà của cậu luôn luôn đeo trên cánh tay

Tiểu Niệm Thanh kéo vạt áo Phùng Kiến Vũ đang thất thần nói: "Vũ Vũ, Vũ Vũ đang suy nghĩ cái gì a, làm sao đôi mắt lại hồng hồng."

Phùng Kiến Vũ thu hồi tâm tình, dụi mắt một cái, kéo Tiểu Niệm Thanh đi về phía con rối, nói: "Không có gì, mới vừa rồi mắt cha có chút khó chịu. Chúng ta đi chụp hình."

Phùng Kiến Vũ cùng Tiểu Niệm Thanh đứng ở bên cạnh con rối, Vương Thanh đứng ở một bên chờ bọn họ. Tiểu Niệm Thanh hướng về phía Vương Thanh vẫy vẫy tay, "Ba, ba, tới cùng nhau chụp hình a!"

Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, cậu đồng ý gật đầu một cái. Vương Thanh cũng đi tới, một tay ôm Tiểu Niệm Thanh, một tay ôm lấy bả vai Phùng Kiến Vũ. Mà Phùng Kiến Vũ cũng không có cự tuyệt.

Cùng với máy chụp hình trong tay nhân viên công tác"Rắc rắc" một tiếng, Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ còn có Tiểu Niệm Thanh, bọn họ có được tấm ảnh gia đình đầu tiên. Trong hình ba người đều nở nụ cười, khiến người khác nhìn vào đều cảm nhận được hạnh phúc. Nhiều năm về sau,khi Tiểu Niệm Thanh nhìn lại tấm ảnh này, trong lòng vẫn là tràn đầy ấm áp cùng cảm động.

Sau khi rời khỏi khu vui chơi, ba người lại đi ăn cơm tối. Tiểu Niệm Thanh dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, trên đường về nhà liền ngủ trong ngực Phùng Kiến Vũ

Xe vững vàng lái đến tiểu khu nhà Phùng Kiến Vũ, tay Phùng Kiến Vũ đỡ Tiểu Niệm Thanh cả một lúc lâu nên bây giờ đã tê cứng. Vương Thanh xuống xe giúp Phùng Kiến Vũ mở cửa xe, anh nhìn cánh tay cứng ngắc của cậu, tự nhiên ôm lấy Tiểu Niệm Thanh trong ngực cậu, "Đi thôi, tôi đưa hai người lên nhà."

...

Về đến nhà, Phùng Kiến Vũ ôm Tiểu Niệm Thanh từ trong tay Vương Thanh đi tới phòng ngủ, lưu lại một mình Vương Thanh ở phòng khách.

Vương Thanh nhìn quanh căn nhà Phùng Kiến Vũ, nó cho anh một loại cảm giác quen thuộc. Anh lại thấy được trong phòng rất nhiều hình ảnh, Tiểu Niệm Thanh nói quả thật không sai, tất cả đều là hình của anh,còn có mấy tấm hình chụp chung với Phùng Kiến Vũ

Vương Thanh cầm lên khung ảnh ở cạnh TV, trong ảnh là anh mặc tây trang, mặt đầy ôn nhu vuốt ve gương mặt Phùng Kiến Vũ. Vương Thanh nhìn hình, đầu óc trống rỗng, mình trong hình đối với anh bây giờ mà nói, vô cùng xa lạ.

Vương Thanh buông khung ảnh trong tay xuống, đi tới máy vi tính,mở ra. Sau khi khởi động máy hiện lên mật mã, Vương Thanh cơ hồ là theo bản năng liền nhập một chuỗi con số --310827, trong nháy mắt máy vi tính mở ra. Màn hình máy vi tính vẫn là hình của anh và Phùng Kiến Vũ, desktop ngoài những phần mềm thường dùng còn có một cái thư mục đặt tên là hồi ức. Vương Thanh mở thư mục ra, một thanh âm quen thuộc vang lên, "Không, không còn nến nữa, thì cũng đừng miễn cưỡng chúc mừng..." Vương Thanh nghe được, đây là chính thanh âm của mình

Phùng Kiến Vũ từ phòng ngủ đi ra, liền thấy Vương Thanh ngơ ngác ngồi ở trước bàn máy vi tính. Bài hát 《Tiếu vong thư 》 vẫn còn đang phát đi phát lại, Phùng Kiến Vũ rót cho mình ly rượu, đi tới trước cửa sổ. Cậu nhìn Vương Thanh, "Muốn một ly không?"

Vương Thanh đứng lên đi tới trước mặt Phùng Kiến Vũ, nhận lấy ly rượu trong tay cậu ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, đem ly đặt sang một bên. Sau đó, Vương Thanh ôm chặt lấy Phùng Kiến Vũ từ sau lưng, nói: "Đừng uống rượu thường xuyên không tốt."

Phùng Kiến Vũ cũng không giãy giụa mặc cho Vương Thanh ôm cậu, cười một cái nói: "Quen rồi, những năm qua, trước khi ngủ không uống hai ly thì ngủ không yên giấc."

Vương Thanh xoay người Phùng Kiến Vũ lại, hỏi: "Đại Vũ, chúng ta trước kia có quen biết đúng hay không, còn có tên của Niệm Niệm. Phùng Niệm Thanh, không phải ý là Phùng Kiến Vũ thương nhớ Vương Thanh sao? Em nói cho tôi biết, quan hệ của chúng ta là như thế nào, giữa chúng ta đã phát sinh chuyện gì?"

Nhìn ánh mắt khẩn cầu Vương Thanh, tim Phùng Kiến Vũ mềm nhũn.Cậu ôm lấy Vương Thanh, Vương Thanh cũng đáp lại cái ôm của cậu. Nhưng mà Phùng Kiến Vũ đột nhiên nghĩ đến thân ảnh xinh đẹp đi bên cạnh Vương Thanh ở tiệc chúc mừng ngày đó, lại nghĩ tới đoạn đối thoại thống khổ với Vương Chi Lệ, trong lòng không khỏi đau nhói.

Phùng Kiến Vũ đẩy Vương Thanh ra, cậu xoay người nói: "Chúng ta trước kia có quen biết, nhưng mà chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Còn tên của Niệm Niệm, chỉ là bởi vì dễ nghe nên tôi mới đặt như vậy, không có bất kỳ quan hệ gì tới anh."

Vương Thanh nhìn bóng lưng lạnh nhạt kia, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: "Em chắc chắn chúng ta chỉ là bạn bình thường?"

Phùng Kiến Vũ cố nén thanh âm nghẹn ngào, quyết tuyệt trả lời, "Đúng!"

Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ vẫn không chịu quay đầu nhìn anh, trong lòng rất tức giận đóng sập cửa rời đi. Phùng Kiến Vũ nghe được tiếng đóng cửa, cũng không nhịn được nữa, tê liệt ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy mình, nước mắt tuôn rơi.
Bình Luận (0)
Comment