Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 104

Phương Cảnh Hành đang dẫn đám Người Trong Gương tới chi viện cho Khương Thần, nghe được tình hình của số 10 thì cảm thấy đúng là xui xẻo, bèn bày kế: “Hay cậu giả vờ như dính bug thử xem.”

Số 10 lại nuốt nước miếng, dưới cái nhìn của hai người kia, cậu nhóc hơi trượt xuống, rồi mạo hiểm dẫm lên dây leo khô trên thân cây, sau đó tiếp tục bò lên, lại trượt xuống, không ngừng lặp đi lặp lại.

Hai người ở dưới là đại lão của server khác, đang bày sẵn tư thế đợi cậu ta xuống, thấy vậy thì nói: “Rốt cuộc là cậu có xuống không vậy?”

Số 10 nói: “Tôi cũng muốn xuống lắm chứ, nhưng dính bug rồi, không điều khiển được nhân vật nữa!”

Cậu cố gắng đứng trên lập trường người dính bug, bình tĩnh thương lượng: “Hay là hai người đánh… Đánh chết tôi đi, đợi lát nữa đồng đội tôi tới hồi sinh cho tôi, chắc lúc đó cũng hết bug rồi.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Bạch Long Cốt lại í ới gọi tiếp viện trên kênh.

Hai vị đại lão nghĩ ai thèm quan tâm sống chết của cậu, vừa hay bớt được một sức chiến đấu, mở miệng: “Cậu cứ trèo tiếp đi.”

Số 10 kêu lên: “Ấy đừng đi mà, cứu tôi với!”

Cậu nhìn hai người kia vô tình rời đi, dựa đầu vào cành cây, chùi chùi mồ hôi lạnh không tồn tại: “Trẫm lại sống rồi.”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Vậy là được rồi, Hoàng Thượng cứ ở đó đi nhé.”

Số 10 nói: “Vâng.”

Phương Cảnh Hành hỏi: “Bé yêu, bên anh sao rồi?”

Người trong kênh: “…”

Người Trong Gương nói: “Có thể suy nghĩ cho cảm nhận của bọn FA chúng tôi không?”

Đôi chim cu kia gần như mở miệng cùng lúc.

Phương Cảnh Hành: “Quen miệng.”

Khương Thần: “… Vẫn ổn.”

Nói rồi cậu quay đầu lại, phong ấn người gần mình nhất, sau đó co giò chạy tiếp.

Bạch Long Cốt chậc một tiếp: “Đại lão, vậy có vui không? Cậu xem này, cả năm người bọn tôi cũng đâu có làm gì được cậu, cậu sợ cái gì?”

Khương Thần nói: “Tình huống đặc biệt nên phải cẩn thận một chút.”

Bạch Long Cốt biết nói vậy Khương Thần là vua, tiếp tục khuyên: “Có gì mà phải cẩn thận, dù sao thì bọn tôi cũng đâu có đánh lại cậu.”

Đây là sự thật.

Anh ta biết thực lực của tên Phong Ấn Sư này biếи ŧɦái đến mức nào, dù sao cũng là người cùng trình độ với đội trưởng Phương.

Nhưng chỗ tốt của Cuộc Chiến Ngai Vàng là chỉ cần gϊếŧ được vua là xong, dù bọn họ có phải đổi 9 mạng để lấy đầu Phong Ấn Sư, nhưng chỉ cần vua của bọn họ còn sống là bọn họ sẽ thắng.

Anh ta đề nghị: “Hay là để vua của bọn tôi solo với cậu nhé?”

Khương Thần hỏi: “Vua của mấy người là ai?”

Bạch Long Cốt lập tức đáp: “Phi Tinh đó.”

Khương Thần: “Được, mấy người lùi lại, để mình tên đó lên thôi.”

Bạch Long Cốt nói: “Vậy đi, đếm đến ba thì tất cả cùng đứng lại. Bọn tôi sẽ lùi ra sau năm mươi mét, cho cậu và Phi Tinh không gian để đánh.”

Khương Thần nói: “Đếm đi.”

Bạch Long Cốt lập tức đếm một hai ba, kết quả cả hai nhóm đều không ngừng chân.

Anh ta thấy chuẩn bị vào khu vực có rừng, thầm nhủ không ổn rồi.

Đoạn đường này tương đối khoáng đạt nên năm người bọn họ đối phó với Phong Ấn Sư cũng không thành vấn đề. Nhưng nếu đến nơi có nhiều chướng ngại thì có khi một mình cậu ta cũng xử lý được cả đội bọn họ.

Anh ta lại gọi đồng đội trên kênh: “Mấy người mau lên đi!”

Đám người kia lập tức đáp: “Sắp đến rồi.”

Mới nói xong chưa được bao lâu, Khương Thần đã vào được rừng.

“Vút” một tiếng, một mũi tên bọc băng sương đột nhiên xé gió bay tới. Khương Thần vội vàng vọt ra sau cây, thành công né được một chiêu này.

Đám Bạch Long Cốt nhân cơ hội cấp tốc rút ngắn khoảng cách.

Hỗ trợ cũng nhắm chuẩn thời cơ, mạnh mẽ ném một chiêu khống chế tới. Khương Thần quét mắt nhìn qua, lại di chuyển để né tránh, sau đó thấy phía trước xuất hiện ba người, chặn đường của cậu.

Đám Bạch Long Cốt và Phi Tinh Trọng Mộc đều rất kích động.

Gϊếŧ được Thập Phương Câu Diệt, việc này chỉ nghĩ thôi đã rất có cảm giác thành tựu.

Bạch Long Cốt: “Tất cả cẩn thận một chút, cậu ta rất mạnh.”

Đồng đội: “Yên tâm.”

Bọn họ lại rút ngắn vòng vây, ra sức chặn mọi cơ hội chạy trốn của cậu.

Khương Thần nghe Phương Cảnh Hành báo tọa độ, mặc kệ bản thân đang mất máu, chọn một phía, cưỡng ép phá vòng vây.

Bạch Long Cốt nghĩ đúng là không chịu chết, càng thêm kích động: “Mau, đừng để cậu ta chạy!”

Khương Thần cực kỳ bình tĩnh, diễn cho đến cùng, chạy tiếp với thanh máu còn hai phần ba.

Hai vị đại lão ban nãy đứng nhìn ai đó leo cây cũng đã tới, đội của Bạch Long Cốt đã đủ 10 người, điên cuồng theo sau tấn công. Thấy đã sắp đánh được máu của Khương Thần xuống một phần ba thì bỗng một vệt sáng lóe lên, máu của Khương Thần lại đạt max.

Đám Bạch Long Cốt: “…”

Mẹ nó!

Giây tiếp theo, một luồng sương đen lan ra dưới chân bọn họ.

Đây là kĩ năng của Ám Minh Sư, bọn họ lập tức biến sắc, chưa kịp chạy đi thì đã bị khống chế.

Cũng may mười người bọn họ đứng cách nhau một đoạn nên có người không trúng chiêu… Nhưng mới nghĩ đến đây, Phong Ấn Sư đã phóng tới một chiêu Thập Phương Câu Diệt, khiến tất cả bị khóa chết một chỗ.

Phương Cảnh Hành trốn sau cây đi ra hội hợp với Khương Thần, bắt đầu chỉ huy đồng đội phản kích.

Bạch Long Cốt: “Không sao, cùng lắm thì bọn mình lấy chín đổi một!”

Phi Tinh Trọng Mộc: “Vú em để ý máu của vua, nhưng nhớ cẩn thận đừng buff quá nhiều, tránh cho bị bọn họ phát hiện.”

Bọn họ đợi thời gian khống chế kết thúc thì lao thẳng tới Thập Phương Câu Diệt, hoàn toàn không thèm cân nhắc liệu lượng thương tổn có vượt quá hay không, nhao nhao thả ulti chào hỏi.

Luồng sáng trắng thánh khiết gần như rơi xuống cùng lúc, đợi hiệu ứng kĩ năng biến mất thì Phong Ấn Sư chỉ còn nửa máu.

Ngay sau đó lại có thêm một luồng sáng trắng.

Thanh máu Phong Ấn Sư lại đầy.

Đám Bạch Long Cốt nhìn lại thì phát hiện bên kia có hẳn bốn vú em.

Bà già nhà cậu, không biết xấu hổ hả!

“Lên đi, đợi lát nữa vú em hồi chiêu là bọn họ sẽ chết thôi!”

“Đúng, bên kia còn mất một sức chiến đấu vì có người kẹt trên cây nữa!”

Bạch Long Cốt sửng sốt: “Ai kẹt trên cây cơ?”

Hai vị đại lão server khác đáp: “Có một tên Kiếm Khách, leo lên cây xong không xuống được.”

Bạch Long Cốt: “Cái cậu Kiếm Khách đó ban nãy còn che chở cho Thập Phương Câu Diệt chạy trốn mà, sao giờ lại leo…”

Anh ta bỗng im bặt.

Những người còn lại nghe xong cũng chợt ý thức được một sự thật tàn khốc.

Tiếc là đã quá muộn, đến lúc này thì máu của bọn họ đều sắp cạn.

Mà hai vị đại lão có bốn vú em bảo kê, đánh vô cùng phóng khoáng. Đám Bạch Long Cốt không kiên trì được bao lâu đã bị tàn sát.

Bạch Long Cốt nhân lúc còn chưa hoàn toàn kết thúc trận, nhắn một tin.

[Công cộng] Bạch Long Cốt: Hãy cho tôi chết trong minh bạch, cậu là vua à?

[Công cộng] Thập Phương Câu Diệt: Không.

[Công cộng] Phi Tinh Trọng Mộc: …

[Công cộng] Âm Một Mét: …

[Công cộng] Cửa này đều là bạn ta: …

[Công cộng] Chữ Tình Trên Đầu: …

Đồ vô sỉ!

Bọn họ nghĩ trong lòng như vậy, bị hệ thống đá ra ngoài.

Số 10 ôm cây đợi hết trận, mặc dù nghĩ vẫn thấy sợ, nhưng cậu nhóc có chút kích động: “Thần tượng, anh thấy em thế nào?”

Khương Thần nói: “Rất thông minh.”

Số 10 nói: “Em có thể đảm nhận trọng trách đúng không?”

Khương Thần nói: “Ừ, tiếp tục phát huy.”

Xong ván này, Khương Thần và Phương Cảnh Hành bỗng cảm nhận được lạc thú khi có bốn vú em, thế là dẫn bọn họ đi chém người xoèn xoẹt.

Sau một phen thắng liên tiếp, Khương Thần, Phương Cảnh Hành và số 7 đều lên nhị đẳng.

Cuộc Chiến Ngai Vàng có cùng cơ chế với đấu trường, có đẳng có cấp, điểm khác biệt là Cuộc Chiến Vương Tọa chỉ có ba đẳng, và người chơi sẽ chỉ được ghép với đồng đội và đối thủ cùng đẳng.

Ba người không thể tiếp tục tổ đội với đám Người Trong Gương, đành phải tách ra.

Cũng vừa đến buổi trưa, ba người bèn về bang treo máy rồi offline ăn cơm.

Khương Thần vừa lấy kính xuống thì nghe thấy tiếng xe dưới lầu. Cậu đi tới cửa sổ nhìn xem thì thấy Tạ Thừa Nhan.

Đượt vừa rồi Tạ Thừa Nhan vẫn luôn bận tổng duyệt cho chương trình cuối năm, không có thời gian chơi với cậu nhỏ, thế là năm mới y định tới nhà ông ngoại ở mấy ngày.

Mấy hoạt động trước y đều không tham gia được, giờ ngồi ăn cơm nghe cậu nhỏ kể chuyện giành ngai vàng, cảm thấy khá thú vị, cũng muốn chơi cùng.

Khương Thần nói: “Lên nhị đẳng đi đã.”

Tạ Thừa Nhan đáp: “Vâng.”

Sáng nay y ngủ nướng nên đến trưa không muốn ngủ nữa, ăn xong thì lên game, theo mấy người trong bang tới đấu trường.

Khương Thần thì theo thường lệ ngủ một giấc rồi mới online.

Bởi vì muốn đợi cháu trai nên cậu dẫn Phương Cảnh Hành và số 7 đi đánh Phó Bản Tân Xuân, lại chơi một chút Săn Tìm Kho Báu, cứ thế mà hết một buổi chiều.

Buổi tối game luôn rất náo nhiệt, thành viên của mấy bang lớn online đầy đủ. Có nhiều người từ chiều đã chơi Cuộc Chiến Ngai Vàng và thành công lên nhị đẳng, thế nên đám Hạnh Thiên Thành chuyển sang tổ đội với người trong bang.

Cuộc sống vui sướng với bốn vú em kết thúc, Khương Thần và Phương Cảnh Hành lại đợi Tạ Thừa Nhan, cuối cùng cũng đợi được y lên nhị đẳng, bọn họ cùng tổ đội với nhau.

Tạ Thừa Nhan cảm động: “Cuối cùng cũng không cần phải chơi với người lạ nữa.”

Phương Cảnh Hành cười hỏi: “Gặp phải cực phẩm à?”

Tạ Thừa Nhan nói: “Cũng tạm, dù sao thì bên mình cũng đông hơn, có Nho Sơ chỉ huy nữa.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa bấm ghép trận.

Bỗng thấy lượng người xem thoáng cái đã hơn 100, và còn đang tiếp tục tăng.

Đám Trá Tử thoáng cảm thấy kinh ngạc, cẩn thận xem danh sách đối thủ thì phát hiện chỉ là mấy người chơi bình thường. Họ suy nghĩ một hồi thì hiểu ra là mấy người kia đến xem Phương Cảnh Hành hoặc Thập Phương Câu Diệt. Dù sao thì tất cả đều biết hai vị đại lão có thói quen buổi tối đánh đấu trường, thêm nữa buổi sáng vắng người, buổi chiều bọn họ lại không chơi, thế nên các fan đều đến vào buổi tối.

Trá Tử và Tình Thâm Trường Thọ không hẹn mà cùng chat.

[Công cộng] Trá Tử: Chào buổi tối nha các bé cưng [hôn gió]

[Công cộng] Tình Thâm Trường Thọ: Người cao 187cm, chỉ số nhan sắc 9 điểm trở lên, EQ max, đảm bảo đầu tư sẽ không lỗ nha ~

Thính phòng: “…”

Đội mười người bên kia: “…”

Voice chat trong thính phòng bị giới hạn số người. Mười người trở xuống là tất cả đều có thể nói chuyện, nhưng từ mười người trở lên thì chỉ có mấy người đứng gần nhau mới nghe được, còn lại thì phải gõ chữ, nếu không thì sẽ quá ồn, bất lợi cho giao tiếp.

[Người xem] Yêu one: Hai vị sở khanh của Như Ý, quả nhiên danh bất hư truyền.

[Người xem] Không thất tình: Tình Thâm vẫn chưa đủ trình, chủ yếu là cái tên Tra Tra* kia kìa. Trước kia tôi ở cùng server với cha nội đó, tất cả các nhân vật có mặt mũi bên đó đều từng dan díu với hắn, máu chó cực kì.

*Từng chú thích rồi, Trá Tử thì Trá (nghiền ép, zhà) gần âm với Tra (cặn bã, zhā), Tra Tra cũng là biệt danh của Trá Tử luôn.

[Người xem] Yêu three: Các đại lão đều yêu tôi trong truyền thuyết hả?

[Người xem] không thất tình: Chuẩn, lúc ấy là trận đánh ghen n người đi vào lịch sử luôn, không biết là tên đó giải quyết kiểu gì nữa.

[Người xem] Dưa chín: Mặc dù giờ tên đó vẫn hay gạ gẫm, nhưng hình như không ra ngoài hại người nữa.

[Người xem] Trang điểm xác cho mấy tên lắm mồm: Lại nói đến mấy cha dở người của Như Ý, tôi nhớ là trước kia còn có một cha chuyên bốc phét, cũng là cao thủ luôn, sao không đánh cùng bọn họ vậy, rửa tay gác kiếm à?

[Người xem] Thức tỉnh: À cái này tôi biết, tên đó bị sợ xã giao.

[Người xem] Sữa đậu nành bánh quẩy: Cho nên?

[Người xem] Thức tỉnh: Vậy chưa đủ thông tin à…

[Người xem] Rễ Bản Lam: …

[Người xem] Thẩm Phiền Phiền: …

[Người xem] Dưa chín: Thắp nến.

[Người xem] Lấy đắng làm ngọt: A a a đại lão đẹp trai quá!

Cả đám đồng loạt nhìn qua, Thập Phương Câu Diệt và Ám Minh đã gặp nhau, chặn lại ba người bên địch.

Bọn họ có thị giác của Thượng Đế nên biết ai là vua, trong ba người bị hai vị đại lão chặn gϊếŧ vừa hay có vua, mà xui xẻo thế nào lại bị một chiêu của Thập Phương Câu Diệt phong ấn.

Thảm nhất là tên đó còn chơi máu giấy, được hai vị đại lão tận tình chăm sóc.

Không đến nửa phút đối phương đã lên bảng đếm số, trận chiến kết thúc. Cả đám đợi đại lão bắt đầu trận thứ hai, ghép thành công, tên đối thủ quen thuộc vô cùng: Cô Vấn, Kim Thập Lục, Kim Thập Bát, Tiền Thưởng Hành Tẩu…

Á hay rồi!

Như Ý vs Kim Cạnh Liên Minh.

Mọi người lập tức lên tinh thần, bắt đầu quan sát vua của hai bên.

Vừa xem đã hết hồn, vì vua của Như Ý đúng lúc gặp phải hai người bên Kim Cạnh Liên Minh.

[Người xem] Dưa chín: Còn là vú em nữa chứ, thôi xong.

[Người xem] Cảnh còn người mất: Tôi còn đang mong được xem hai vị đại lão đánh với đám Cô Vấn một trận, không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy.

[Người xem] Yêu one: Đen quá [thở dài]

[Người xem] Rễ Bản Lam: Kìa, thấy đối phương rồi, chạy đi!

[Người xem] Bí mật của hai người: Cổ chạy…

[Người xem] Hoa lặng lẽ nở: Chạy về phía người ta kìa, tưởng mình là Chiến Thần đấy à!

Trong bản đồ, số 7 trông thấy người quen thì tung tăng chạy tới.

Giọng nói vẫn đáng yêu như ngày nào, có vẻ cực kì mừng vui: “Là các anh à!”

Cái tay đang cầm vũ khí của Kim Thập Lục giơ lên rồi lại hạ xuống.

Hai giây sau, cuối cùng hắn cũng không qua được lấn cấn trong lòng, quyết định từ bỏ, nhắc nhở số 7: “Giờ bọn anh đang là địch đấy.”

Số 7 nói: “Game thôi mà, đừng nghiêm túc như vậy, mọi người thấy vui là được rồi.”

Kim Thập Lục bị thuyết phục, hắn hỏi: “Đồng đội của em đâu rồi?”

Số 7 nói: “Bị tách ra hết rồi, em đang định đi tìm bọn họ, mấy anh cũng định đi tìm đồng đội à?”

Kim Thập Lục đáp: “Ừ.”

Rồi hắn nói: “Em đi đi, lần này bọn anh không gϊếŧ em, lát nữa có combat cũng sẽ cố gắng không đánh em, trừ phi em là vua.”

Số 7 rất hồn nhiên ngây thơ: “Nếu em là vua thì đã chạy từ nãy rồi.”

Kim Thập Lục gật đầu: “Cũng đúng.”

Thính phòng lập tức xôn xao.

Bọn họ đang định phát biểu cảm nghĩ thì lại nghe thấy Hương Thảo Ngọt Ngào mở miệng.

Số 7 giả vờ đáng thương: “Ở đây tối quá em sợ, mấy anh đừng bỏ em lại nhé, em gặp được hai người thì mừng lắm luôn ấy.”

Thính phòng lại xôn xao.

[Người xem] Yêu two: Chạy đi má, cơ hội tốt như thế mà!

[Người xem] Chú đến đây: Chắc là sợ thật à? Một mình ở trong cái thành nhỏ như vậy cũng sợ thật.

[Người xem] Để mi lại: Đệt!

[Người xem] Thẩm Phiền Phiền: Sao Như Ý lại chọn cô nàng đó làm vua vậy.

[Người xem] Đặc biệt: Tôi thì đang muốn hỏi liệu Cô Vấn có biết thành viên bang hắn bị thiểu năng không.

Bọn họ không khỏi tìm kiếm bóng dáng Cô Vấn, thấy hắn đụng độ với Nho Sơ.

Hai người hoàn toàn trái ngược với bầu không khí ôn chuyện bên Hương Thảo Ngọt Ngào, vừa gặp đã bắt đầu chiến, không nói một lời.

[Người xem] Yêu ~ nha: Đây mới là phong cách bình thường nè!

[Người xem] Dưa chín: Nếu mà có quen biết nhau thì cái này cũng không bình thường lắm đâu.

[Người xem] Cày phim thật sướng: Đúng rồi đấy, chủ yếu là do tính cách hai người đó…

[Người xem] Phu Quân Quân: Ê mọi người thấy trong hai người đó ai giống tổng giám đốc bá đạo hơn?

[Người xem] Rễ Bản Lam: Nho Sơ.

[Người xem] Thỏ nhảy nhót: Nho Sơ.

[Người xem] Thúy Hoa: Nho Sơ.

[Người xem] Ớt quả đang đỏ: Cô Vấn không được điểm nào luôn à? Người ta nghe bảo cũng là chủ của một công ty mà?

[Người xem] Hong khô nước mắt: Tổng giám đốc bá đạo không cởi truồng chạy rông.

[Người xem] Tôi đã biết kết cục: Đù!

Là xung đột đầu tiên của trận đấu nên phần lớn người xem đều đang theo dõi Nho Sơ và Cô Vấn. Có thể thấy được là người của hai đội ở gần đó đều đang chạy tới chỗ bọn họ, cũng không biết là bên nào sẽ nhanh hơn.

Trong lúc mọi người đang hồi hộp theo dõi, một dòng tin bỗng hiện lên kênh chat của Như Ý.

[Đội ngũ] Hương Thảo Ngọt Ngào: Vua của bọn họ có thể là Tiền Thưởng Hành Tẩu hoặc Bắn Súng Dứt Khoát nha ~

Vãi chưởng!

Cả đám chấn động.

[Người xem] Dưa chín: Gì vậy? Kim Thập Lục trúng mỹ nhân kế nên tiết lộ hết cả cơ mật à?

[Người xem] Màu nâu xanh: Không phải, tôi theo dõi từ nãy tới giờ xem nhỏ trà xanh này còn trò gì nữa, không ngờ lại được xem một pha để đời luôn!

[Người xem] Áng thơ tương lai: Cô nàng đó moi tin kiểu gì vậy?

[Người xem] Màu nâu xanh: Cô ta bảo là có mấy người mình không biết, thế là Kim Thập Lục giới thiệu cho cô ta nghe, tóm lại là mấy câu linh tinh lặt vặt thôi, có trời mới biết cô ta đoán ra kiểu gì!

Trong bản đồ, Kim Thập Lục dẫn Hương Thảo Ngọt Ngào ra khỏi thành nhỏ hoang vu đáng sợ, hai bên chào tạm biệt lẫn nhau, bầu không khí hòa hợp vô cùng.

Đám người đưa mắt nhìn Hương Thảo Ngọt Ngào với dấu hiệu “vua” trên đầu đang tung tăng lanh lợi đi xa, tập thể im lặng.

Hương Thảo Ngọt Ngào của Như Ý, sâu không lường được.

Mẹ nó con nhỏ này không phải là trà xanh bình thường đâu!

Cô nhóc trị liệu được tất cả mọi người theo dõi gặp được đồng đội thì lập tức vỗ ngực: “Ban nãy sợ chết em rồi, hức.”

Người xem: “…”

Chữ “hức” này của cô cũng khéo lắm.

Người của Như Ý không biết cụ thể quá trình, lần lượt tiến lên an ủi em gái, vừa đi tìm Nho Sơ vừa tò mò hỏi số 7 đào được thông tin kiểu gì vậy.

Số 7: “Em đâu có dám làm vậy!”

Cẩu Thịnh: “Vậy?”

Số 7: “Em chỉ hỏi mấy câu linh tinh xong đoán mò thôi!”

Còn rất lạc quan: “Dù sao thì đánh một trận cũng không mang thai, bọn mình đánh thử xem đi ~”

Người xem: “…”

Thật hay giả vậy?

Chẳng lẽ là một em gái vừa ngốc vừa non thật?

Bình Luận (0)
Comment