Anh mặc áo khoác dáng dài, tóc mái mềm mại rủ xuống trước mắt.
Chút hương nước hoa như có như không nhẹ nhàng thổi tới, chỉ thoang thoảng thôi, không hề chứa bất cứ sự xâm lược hay phô trương nào, nó mềm nhẹ lặng im lại hấp dẫn, khiến người ta không tự chủ được muốn lại gần.
Khương Thần không thể không thừa nhận, có một người bạn trai đẹp như vậy đúng là không thiệt chút nào.
Cậu nói: "Chào buổi sáng, đã ăn gì chưa?"
Phương Cảnh Hành nói: "Em ăn rồi."
Anh cũng đang quan sát Khương Thần.
Khương Thần muốn ra ngoài đi dạo nên đã thay quần áo.
Áo gió thoải mái phối với quần jean, gọn gàng mà hoạt bát, làm bật lên đôi chân thẳng thon dài.
Mà điểm chết người nhất là cậu đang đi một đôi bốt ngắn. Bốt ngắn hơi hoang dã phối với vẻ mặt lạnh nhạt cùng với nốt ruồi giọt lệ có phần "du͙ƈ vọиɠ" kia, khiến Phương Cảnh Hành nhìn mà nhịp tim cũng dồn dập hơn mấy phần.
Khương Thần hỏi: "Sao đến sớm vậy?"
Phương Cảnh Hành cố gắng tập trung, cười nói: "Muốn để anh vừa mở cửa đã nhìn thấy em, bất ngờ không?"
Khương Thần phối hợp nói: "Bất ngờ."
Hai người sóng vai xuống lầu, đến vườn hoa nhỏ.
Năm con vịt đã ngẩng đầu ngóng trông từ nãy, vừa thấy ba là chúng nó lập tức "cạc cạc" loạn lên, chạy quanh đầy nhiệt tình.
Phương Cảnh Hành hiểu ngay: "Anh vẫn chưa cho chúng nó ăn à?"
Khương Thần gật đầu.
Hồi trước thời tiết tốt, sáng sớm dậy cậu sẽ dẫn đám vịt đi dạo, cho chúng nó ăn rồi mới về ăn sáng.
Giờ đã sắp vào đông, buổi sáng trời se se lạnh, mặt trời cũng mọc trễ, cậu bèn đổi thành ăn sáng xong mới ra ngoài.
Hai người cùng cho đám vịt ăn, đợi chúng nó ăn no rồi lại dắt đi dạo.
Phương Cảnh Hành thấy chúng nó xếp thành một hàng dọc lạch bạch theo sau, lại nhìn vị Phong Ấn Sư vô cùng bình thản bên cạnh mình, cảm thấy cảnh tượng này có nhìn thế nào cũng buồn cười, bèn hỏi: "Ra viện rồi anh sẽ mang chúng về nhà à?"
Khương Thần "ừ" một tiếng, nhớ ra một chuyện: "Chắc là sẽ cho Thừa Nhan hai con, cậu có muốn không?"
Phương Cảnh Hành theo bản năng định nói "em muốn tất".
Nhưng nghĩ lại thì ý muốn "ở chung" trong lời nói quá lộ liễu, mà lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để nói ra, còn có vẻ hơi đường đột và khiến bản thân trông ích kỉ.
Bởi vì anh không rõ cảm giác của Khương Thần về mình.
Mặc dù anh rất muốn biết xem trong lòng Khương Thần thiện cảm về mình rốt cuộc có bao nhiêu, nhưng cũng hiểu chuyện này không thể sốt ruột, Khương Thần chịu thử với anh đã khiến anh rất hài lòng rồi.
Phương Cảnh Hành nói: "Có, tạm thời cứ nuôi ở chỗ anh đi, đợi anh ra viện rồi tính, cũng cho chúng nó ở bên nhau lâu hơn một chút."
Chủ đề đã nói đến đây, anh bèn hỏi một vấn đề quan tâm đã lâu: "Lần trước em nghe tổ trưởng Tần nói dự án kết thúc là anh có thể ra viện, chừng nào thì xong vậy?"
Khương Thần bỏ qua thân phận đặc thù của số 7, đơn giản thuật lại tiến triển hiện giờ.
Phương Cảnh Hành nghe mà sợ mất hồn.
Anh biết là có thất bại, nhưng không ngờ xác suất thành công lại thấp đến vậy.
Có tổng cộng mười người, rã đông bảy người lại chỉ sống có hai.
Nhất là sau Khương Thần đã có liên tiếp năm người chết, anh nghe đến đây lập tức thấy sợ hãi, đợi đến lúc bình tĩnh lại thì đã vô thức nắm lấy tay cậu.
Khương Thần nhìn anh.
Phương Cảnh Hành gượng gạo duy trì bộ mặt ôn tồn lễ độ, thả tay cậu ra: "Lúc mới tỉnh anh như thế nào?"
Khương Thần im lặng một lát: "Tỉnh rồi thì chữa bệnh, chữa xong là khỏe."
Phương Cảnh Hành nói: "Anh lừa em."
Khương Thần đáp: "Dù sao thì giờ cũng đã khỏe rồi."
Phương Cảnh Hành nhìn cậu một hồi, không nói gì, tiếp tục đi dạo cùng cậu, chậm rãi tiêu hóa đau lòng.
Khương Thần không giỏi an ủi người khác, bình thường thích gì thì làm đó, giờ thấy Phương Cảnh Hành như vậy, cậu bèn ra lệnh cho AI đằng sau bật nhạc, chọn bài hát Ngũ Hoàn*. Phương Cảnh Hành không kịp chuẩn bị đã nghe thấy tiếng ca ma quái "A á a à ~ Ngũ Hoàn~", xúc cảm có nặng nề đến mấy cũng bị quấy cho tan hết.
*Mọi người có thể search 五环之歌 trên youtube để nghe bài này nhé =))))))
Anh dở khóc dở cười: "Bé yêu, đổi bài khác đi."
Chất giọng trầm ấm gọi một tiếng "bé yêu", Khương Thần cũng bị bất ngờ, mí mắt lập tức nhảy một cái, ma xui quỷ khiến đổi sang một bài kinh phật, muốn để bản thân bình tĩnh lại một chút.
Phương Cảnh Hành hỏi: "... Bình thường anh thích nghe mấy bài hát như này à?"
Khương Thần nói: "Không."
Phương Cảnh Hành lập tức nói: "Vậy mình nghe bài gì mà anh thích đi."
Khương Thần lại chọn mấy bài hát mình hay nghe, để AI phát ngẫu nhiên.
Phương Cảnh Hành nghĩ chung quy vẫn là gu bình thường, đoán là có thể Khương Thần cố ý, cõi lòng anh trở nên ấm áp, phải nhịn xuống xúc động muốn ôm người vào ngực.
Khương Thần đúng lúc đổi chủ đề: "Hôm qua đã thử ra chưa?"
Phương Cảnh Hành đáp: "Rồi, Cô Vấn thử ra."
Khương Thần cũng không ngốc, nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt: "Là săn tiền thưởng à?"
Phương Cảnh Hành nói: "Vâng, nhưng hắn quên là cái nào rồi."
Khương Thần nói: "Mình đánh mà còn quên được?"
Phương Cảnh Hành giải thích: "Hẳn là nhiệm vụ cấp thấp, lúc ấy hắn chọn bừa."
Khương Thần đã hiểu.
Cốt truyện ẩn là để cho hầu hết người chơi có thể đánh, đương nhiên điều kiện không thể quá hà khắc, khó lắm thì chắc cũng chỉ là săn tiền thưởng cấp bốn cấp năm gì đó.
Mà Cô Vấn là cao thủ đánh săn tiền thưởng.
Nghe nói trong phiên bản bàn phím hắn đã đánh hết tất cả nhiệm vụ săn tiền thưởng, mà còn không chỉ đánh một lần. Thế nên cái nào hắn cũng biết rõ, lúc chọn cũng chẳng để ý, có khi còn không buồn nhìn, cứ nhắm mắt mà nhận.
Đợi qua 0 giờ, hẳn là đám Mộc Gia Tỏa sẽ sai người đi thử, có khi giờ đã thử ra rồi.
Khương Thần hỏi: "Cậu không chờ bọn họ ra kết quả à?"
Phương Cảnh Hành nói: "Muốn gặp anh nên off sớm."
Anh cười nói: "Chứ lỡ mắt có quầng thâm, anh lại chê em thì em phải làm sao giờ?"
Khương Thần rất bình tĩnh: "Mắt không thâm thì cậu cũng không đẹp trai bằng tôi được."
Phương Cảnh Hành buồn cười: "Vâng, bạn trai em đẹp trai nhất."
Hai người đi dạo trong vườn hoa một vòng rồi lên lầu về phòng.
Lần này Phương Cảnh Hành cũng mang theo một ít đồ linh tinh, theo thường lệ phải giao cho nhân viên công tác kiểm tra, giờ đống đồ đã được đặt trên bàn trà.
Khương Thần tinh mắt nhìn thấy hai cái máy chơi game.
Một cái là bản mới nhất của thời đại này, cái kia thì là máy từ thời của cậu.
Khương Thần lấy ra chiếc máy chơi game thân quen: "Kiếm đâu ra vậy?"
Phương Cảnh Hành trả lời: "Mua trên mạng."
Khương Thần hỏi: "Cái này phải có thẻ trò chơi, cậu có mua không đấy?"
Phương Cảnh Hành cười nói: "Đương nhiên là có, anh không tin vào IQ của bạn trai anh à?"
Khương Thần nghe vậy thì lục ra được cái hộp đựng thẻ game, thầm nhủ nam thần của liên minh đúng là không ngốc.
Cậu mở ra xem, phát hiện có rất nhiều thẻ game, bèn hỏi: "Cậu chơi bao giờ chưa?"
Phương Cảnh Hành thật thà đáp: "Em chưa."
Khương Thần thích thú: "Tôi dạy cho cậu."
Hai người bèn bật TV lên, chọn một game đấu đối kháng, Khương Thần đè người ta ra mà nhét hành, rất là vui vẻ: "Cậu có chơi nổi không vậy?"
Phương Cảnh Hành nói: "Anh nói là dạy em cơ mà?"
Khương Thần đánh sướng rồi, bèn lại gần giải thích cho anh công dụng của mấy nút bấm.
Bọn họ sát gần nhau, Phương Cảnh Hành nhìn xuống là có thể thấy cậu, bắt đầu phân tâm, đầu óc cũng nhanh chóng bị sắc đẹp làm lu mờ, gần như không nghe rõ cậu đang nói gì.
Khương Thần thấy Phương Cảnh Hành không nói năng gì thì giương mắt lên nhìn, lập tức đối diện với ánh nhìn sâu thẳm kia, không khỏi khựng lại.
Hai người nhìn nhau ba bốn giây, Phương Cảnh Hành kiềm chế bản thân, lên tiếng trước phá tan sự im lặng.
Mặc dù ở trong game thỉnh thoảng anh cũng chọc người ta, lúc offline cũng ôm tạm biệt mấy lần, nhưng đang trong hiện thực, anh không thể quá sỗ sàng, càng không thể để Khương Thần cảm thấy khó chịu, bèn ra vẻ tự nhiên tìm lối thoát: "Em hiểu rồi."
Khương Thần ừ một tiếng, ngồi về chỗ của mình.
Lần này cậu đánh chậm hơn, đợi Phương Cảnh Hành quen rồi thì mới tôi chết anh sống.
Hai người cứ thế chơi hơn một tiếng.
Khương Thần vừa lòng thỏa ý, muốn đổi sang game khác, liếc nhìn đồng hồ mới giật mình nhận ra chơi lâu như vậy rồi, bèn hỏi: "Hôm nay mấy giờ cậu về?"
Phương Cảnh Hành được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: "Em có mang theo thiết bị thực tế ảo."
Khương Thần quay đầu lại nhìn anh: "Liệu bọn họ có cho cậu ở đây cả ngày không?"
Phương Cảnh Hành cười đến xinh đẹp và đầy mê hoặc: "Có lí do thích hợp thì không phải là không được."
Khương Thần hiểu ngay.
Thế là đợi đến lúc AI mang nước hoa quả tới, cậu thấy tổ trưởng Tần cũng đứng ở ngoài, bèn chủ động đi ra.
Tổ trưởng Tần nói: "Tôi nghe bọn họ bảo cậu ta đến đây từ sáng sớm."
Ý là, sao còn chưa về?
Khương Thần cho ông ba chữ: "Bạn trai tôi."
Tổ trưởng Tần: "..."
Khương Thần đứng đó nhìn ông.
Tổ trưởng Tần cũng biết cặp đôi này khó khăn lắm mới gặp được nhau, giữ nguyên biểu cảm: "Không thể qua đêm."
Khương Thần nói: "Tôi biết rồi."
Tổ trưởng Tần bổ sung: "Muộn nhất là năm rưỡi chiều."
Khương Thần đáp: "Được."
Tổ trưởng Tần im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Nhớ phải dùng biện pháp an toàn."
"..." Khương Thần nói: "Chưa đi đến mức đó."
Tổ trưởng Tần gật đầu, quay người đi.
Phương Cảnh Hành thành công ở lại, chơi game với Khương Thần cho tới trưa.
Buổi trưa, cơm nước xong xuôi, Phương Cảnh Hành săn sóc muốn để Khương Thần ngủ trưa, biểu thị mình sẽ vào Du Mộng chơi một chút.
Khương Thần hỏi: "Cậu không ngủ à?"
Phương Cảnh Hành nói: "Em nằm cạnh liệu anh có ngủ được không?"
Khương Thần nhìn cái giường đơn của mình, lại suy tính đến việc có thêm một người nằm bên cạnh, cảm thấy không ổn, trừ phi là lại bật bộ phim nghệ thuật ru ngủ nào đó.
Nhưng đời mà, làm gì có gì là tuyệt đối, cậu do dự nói: "Có thể thử xem sao."
Phương Cảnh Hành nhướng mày: "Thật?"
Khương Thần đáp: "Thật."
Phương Cảnh Hành lập tức ngậm miệng, nhanh chóng thay áo ngủ rồi lên giường nằm.
Hô hấp hai người giao hòa, có thể cảm nhận được rất mãnh liệt sự tồn tại của đối phương. Dù sao thì Phương Cảnh Hành cũng không ngủ được, thấy Khương Thần lẳng lặng dịch người, bèn ngồi dậy vuốt tóc cậu một cái: "Ngủ đi."
Khương Thần thử ngủ một hồi, vẫn không được, dứt khoát không ngủ nữa.
Phương Cảnh Hành có hơi hối hận: "Lần sau đợi anh nghỉ trưa xong rồi em lại đến."
Khương Thần liếc anh một cái: "Không cần."
Một tuần cũng chỉ không ngủ trưa có một ngày này mà thôi.
Hai người không chơi game trên máy nữa mà đeo kính lên vào Du Mộng.
Người của Như Ý lẫn bảy bang kia đều đã thử ngay từ lúc qua 0 giờ, quả nhiên thử được ra, là một nhiệm vụ cấp ba trên bảng tiền thưởng, vừa hay tối hôm qua Phương Cảnh Hành đã làm xong.
Khương Thần thấy Phương Cảnh Hành gửi lời mời tổ đội cho mình, muốn đi nhận nhiệm vụ tình nhân mà không phải là tổ đội với người khác đánh cốt truyện ẩn, cậu liên tưởng đến yếu tố "tình nhân", bèn hỏi: "Cốt truyện ẩn lần này chỉ có hai người làm được thôi à?"
Phương Cảnh Hành nói: "Vâng, đám Cô Vấn đã bắt đầu làm từ hôm qua rồi."
Khương Thần rất bình tĩnh, không hề cảm thấy sốt ruột.
Cậu đã giành phần thưởng tiên phong mấy lần rồi, giờ có hay không cũng chẳng sao.
Hai người bèn tới chỗ NPC nhận nhiệm vụ, may mắn rút được nhiệm vụ cho ăn, thế là đóng cửa thả chó, đợi đến khi bị nhốt ở ngoài thì đi ra con đường nhỏ, trông thấy con chó đen kia ư ử chạy đến.
Khương Thần thấy Phương Cảnh Hành lấy mặt dây chuyền làm bằng xương từ miệng con chó, bèn tò mò cầm thử quan sát.
Chó mực thấy họ nhận thì muốn dắt hai người tới một chỗ.
Cả hai đi theo nó, vừa đi được chừng mười mét thì đã bị một nhóm người chặn đường.
Người đi đầu có ID trông rất quen, tên là Hồng Trần Nha Sang Nhân. Khương Thần biết đội này đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhìn sang Phương Cảnh Hành: "Cậu gọi đến à?"
Phương Cảnh Hành trả lời: "Không."
Anh nhìn đám kia: "Đến đây làm gì?"
Hồng Trần Nha Sang Nhân trợn mắt bốc phét: "Bọn này tình cờ đi ngang qua."
Bọn họ là một đám thanh thiếu niên nghiện net, đồng hồ sinh học cố định, cũng vừa mới online chưa được bao lâu.
Có điều vụ cốt truyện ẩn đã được truyền ra, bọn họ biết hai người cũng đang làm nhiệm vụ nên muốn đến thử vận may, ai ngờ gặp được thật.
Gã nhìn Phong Ấn Sư: "PK một ván không?"
Khương Thần đáp: "Không."
Hồng Trần Nha Sang Nhân nói: "À, ok."
Phương Cảnh Hành thấy bọn họ chỉnh tề dàn hàng ra sau lưng gã, cười nói: "Ngứa đòn hả?"
Hồng Trần Nha Sang Nhân cười đầy bỉ ổi: "Tiện đường thôi, đường này cũng có phải của nhà ông đâu."
Gã tuyên bố: "Mấy người thấy thằng này ngứa mắt ấy hả, có ngon thì để Phong Ấn Sư trừng trị tôi đê. Nếu cậu ta có thể gϊếŧ tôi trong một chiêu, tôi sẽ cút ngay lập tức."
Khương Thần đứng lại, quay đầu nhìn gã: "Nói lại đi?"
Hồng Trần Nha Sang Nhân giật mình, đảo mắt nhìn quanh, không phát hiện ra vách núi hay gì hết, sảng khoái lặp lại: "Tôi nói là, nếu cậu có thể gϊếŧ tôi trong một chiêu thì đừng nói là cút, bảo tôi gọi cậu là bố luôn cũng được."
Khương Thần nói: "Được."
Nói rồi cậu tiến lên hai bước, nhét mặt dây chuyền bằng xương kia vào trong tay gã.
Hồng Trần Nha Sang Nhân sửng sốt, còn chưa hiểu gì đã thấy một bóng đen lao tới.
Chó đen tức giận nhào tới, hung hăng cắn lên cổ gã.
"Ngoằm" một tiếng, gã tức khắc lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
_________________________