Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 120

Mạnh Thu Lan vừa đi, hai người trong phòng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ôi chao bà mụ ta ơi, thật hao tổn nơ ron thần kinh!"

Kim Kiền thở dài một hơi, đặt mông xuống ghế, vùi đầu nằm bò ra bàn.

Một chén trà nóng cực kì đúng lúc đưa đến trước mắt Kim Kiền.

Kim Kiền giương mắt nhìn thì thấy đúng là Triển Chiêu rót trà đưa đến cho mình.

"Đa, đa tạ Triển đại nhân!" Kim Kiền thụ sủng nhược kinh, lập tức dựng thẳng người như cái cọc đón lấy chén trà.

Triển Chiêu mỉm cười, vén bào ngồi xuống đối diện Kim Kiền."

"Kim giáo úy vất vả rồi."

"Không sao, không vất vả, tất cả vì vụ án, vì Khai Phong phủ, vì giang sơn xã tắc của Đại Tống, thuộc hạ dù hao tổn hết tâm trí, sức lực, tốn thời gian, tốn nước bọt đến mấy cũng không sao hết." Kim Kiền nghiêm trang trả lời, trong lòng thì không ngừng hò hét:

Ý của ta là, lần này ta đã dốc sức lập công lớn nha! Tiểu Miêu ơi Tiểu Miêu, ngươi nghe có hiểu không vậy?!

Triển Chiêu phía đối diên cười khẽ gật đầu: "Triển mỗ hiểu rồi."

"Triển đại nhân hiểu được là tốt rồi." Kim Kiền bắt đầu đắp lên bộ mặt tươi cười sáng lạn: "Thật ra thuộc hạ cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần sau khi trở về Khai Phong phủ, Triển đại nhân nhớ vì thuộc hạ mà nói vài câu với Bao đại nhân, để Bao đại nhân cho thuộc hạ thêm chút phí tổn để bồi bổ não bộ, hoặc phí gì cũng được, không thành vấn đề..."

Nghe Kim Kiền vẫn cứ ồn ào như trước, Triển Chiêu nhìn Kim Kiền không hề che giấu nét cười, khóe môi cũng khẽ nhếch, tuấn nhan ôn nhã nhuộm đầy xuân ý ấm áp.

Kim Kiền nói một lúc lâu, đột nhiên nhận ra có điểm gì đó không thích hợp lắm, sao tự dưng không khí trong phòng lại nóng như vậy?

Giương mắt nhìn người đối diện, Kim Kiền lập tức giật mình.

Trời cao ơi, tại sao yêu nghiệt này lại tới đây!

Nhìn con ngươi đen trong trẻo kia, chứa đầy xuân thủy, nhìn hàng mi dài run rẩy kia, cong cong vui vẻ, đầy tình cảm ấm áp, rồi đôi môi mỏng nồng men say (ý là giống rượu tốt, làm người khác say đắm), giống như một dòng suối xuân chảy xuôi về hướng đông.

Trái tim Kim Kiền bất giác lỡ mấy nhịp.

Suy nghĩ muốn bổ nhào về phía trước cắn cho vị động vật họ mèo kia một cái đột nhiên xuất hiện.

Kim Kiền cuống quít chuyển tầm mắt, ngầm hít một hơi khí lạnh.

Hít thở sâu! Giữ cho mình thoải mái! Ta chính là một người bình thường, đối với những sự vật tốt đẹp đều phải hướng tới những tình cảm thuần khiết trong sáng, ta ngàn vạn lần phải trấn định, ngàn vạn lần phải bình tĩnh... Ôi chao bà mụ ta ơi, gần đây Tiểu Miêu đã tu luyện công phu gì vậy? Vì sao hormone đột nhiên tăng như gió bão, nhan sắc cũng leo thang như thế?! Làm mất bao nhiêu năm tu luyện đối kháng mĩ sắc (chống lại cái đẹp) của ta thất bại trong chớp mắt, toàn bộ kinh nghiệm giá trị đều về mo mất rồi!

"Khụ, Kim giáo úy."

Triển Chiêu cắt ngang suy nghĩ miên man của Kim Kiền.

"Hả, ơ, cái gì?" Kim Kiền phản xạ có điều kiện nhìn lại Triển Chiêu.

Nhưng vừa nhìn Kim Kiền đã hoài nghi vừa rồi mình bị hoa mắt.

Người trước mắt, ngồi thẳng như tùng bách, mày kiếm kiên nghị (kiên cường và nghiêm nghị), con ngươi đen sáng ngời, tuấn nhan nghiêm chỉnh, không hề có chút dấu vết nào của ý xuân say lòng người hay suối xuân chảy về hướng đông lung tung gì đó lúc nãy.

Kim Kiền mở to mắt nhìn.

Ặc... Có thể là do lúc suy nghĩ về "Tiên nhân hội", não bộ hoạt động quá mức công suất nên đại não bị mệt, sinh ra ảo giác chăng...

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi nhẹ nhàng thở ra, gương mặt cũng trở nên nghiêm túc đáp:

"Triển đại nhân có gì phân phó?"

"Triển mỗ chỉ là muốn nhắc nhở Kim giáo úy." Triển Chiêu nghiêm trang nói: "Hai người chúng ta hôm nay xâm nhập hang cọp, an nguy khó lường, mỗi lời nói hành động đều phải thật cẩn thận.

"Triển đại nhân nói rất đúng." Kim Kiền gật đầu.

"Cho nền, từ bây giờ, khi ở trước người ngoài, Kim giáo úy nhất định phải thật cẩn thận, đừng để sơ suất, vô ý làm lộ ra danh tính của Triển mỗ, làm lộ hết sơ hở." Triển Chiêu bình tĩnh nói.

"Triển đại nhân... À, Triệu huynh nói rất đúng!" Kim Kiền tiếp tục gật đầu.

"Gọi Triệu huynh cũng không ổn lắm, hơi quá xa lạ." Triển Chiêu lắc đầu.

"Vậy... Triệu đại ca?" Kim Kiền liền thay đổi cách gọi.

"Triển mỗ già vậy sao?" Lông mày Triển Chiêu vặn vẹo.

"Ặc... Triệu... ca?" Kim Kiền thử nói.

"Ừm." Triển Chiêu gật đầu, cúi xuống nhấp một ngụm trà.

"Vậy thuộc hạ... Không, tại hạ ở trước người ngoài liền gọi Triển đại nhân là Triệu ca..."

Ặc, ta vẫn cảm thấy là lạ, gọi kiểu này tự dưng cứ có cảm giác ghê rợn là sao?

Kim Kiền gãi đầu, giương mắt nhìn thoáng qua Triển Chiêu.

Nhưng chỉ thấy Triển Chiêu ngồi như chung đỉnh (đỉnh và chuông - mang ý nghĩa quyền thế, chắc vậy @@), vững như núi Thái Sơn, dưới ánh đèn mờ tối, Kim Kiền dường như thấy được lỗ tai mèo của vị tứ phẩm hộ vệ có chút đỏ.

Kim Kiền dụi mắt, lại cẩn thận xem xét.

Ôi chao

Hình như không phải mình bị hoa mắt, đôi tai trắng trẻo của Tiểu Miêu thật sự có dấu hiệu đỏ hồng.

Vì sao?

Nhưng không đợi Kim Kiền nghĩ ra nguyên nhân, Triển Chiêu đang cúi đầu uống trà đột nhiên ngẩng lên hỏi:

"Tiễn công tử, ngài có chắc chắn về kế "Tiên nhân hội" này không?"

Hả?

Kim Kiền ngẩn ra.

Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, con ngươi đen bình tĩnh nhìn mình rồi lại đảo qua cửa sổ một cái.

Kim Kiền lập tức hiểu được.

Hừ hừ, chắc chắn ở bên ngoài đang có kẻ nghe lén góc tường rồi!

Nghĩ vậy, Kim Kiền lập tức chuyển đổi thân phận, làm ra vẻ đã tính toán trước rồi nói:

"Triệu ca yên tâm, "Tiên nhân hội" là do chính ân sư truyền cho tại hạ, chỉ cần tại hạ dụng tâm sử dụng thì kiếm trăm vạn lượng bạc trắng cũng chỉ như một cái nhấc tay thôi, không cần lo lắng."

"Đúng là dễ dàng như vậy sao?" Triển Chiêu vẫn trừng mắt nhìn cửa sổ.

"Tất nhiên không dễ dàng như vậy." Kim Kiền nhìn theo ánh mắt Triển Chiêu, giọng điệu càng thêm dương dương tự đắc: "Tại hạ cho huynh hay, cha con họ Mạnh kia chẳng qua chỉ thấy được một chút bề mặt của nó thôi, còn phần tinh túy bên trong, biến hóa thế nào, trên đời này hiếm thấy, nếu không có tại hạ đi theo chỉ điểm cho thì kế "Tiên nhân hội" này về cơ bản cũng sẽ không thể bắt đầu, ha ha ha..."

Nói xong lời cuối còn cố ý cười lạnh ba tiếng để cường điệu sự huyền bí, khả năng nhìn xa trông rộng không ai bằng của mình.

Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, đôi tai dựng thẳng lắng nghe bên ngoài, một lát sau mới thở nhẹ một hơi, thấp giọng nói: "Kẻ theo dõi đã đi rồi, nhưng hộ vệ canh giữ trong sân cũng đã tăng gấp bội."

"Ôi chao?" Kim Kiền trừng lớn mắt nhỏ: "Chẳng lẽ cha con họ Mạnh đã nhìn ra sơ hở rồi?"

Triển Chiêu lắc đầu: "Những tên canh giữ chỉ đứng canh chừng trong sân thôi, không có dấu hiệu sẽ xông lên tấn công, như vậy có nghĩa là kẻ nghe lén chúng phái đến chỉ là để thăm dò chúng ta." Dừng một chút lại nói: "Xem ra bọn chúng cực kì coi trọng kế "Tiên nhân hội" của Kim giáo úy."

"Đa tạ Triển đại nhân khích lệ." Kim Kiền ôm quyền.

Chậc chậc, cha con họ Mạnh này thật biết tính toán. Thủ đoạn "Bán hàng đa cấp" này đã được biến tấu để lừa khắp nơi ở hiện đại rồi, khắp đại giang nam bắc đều bị cấm bởi tổn thất vô cùng lớn, tất nhiên là cực kì uy vũ hùng tráng rồi, hơn nữa ta còn thông minh thêm mắm dặm muối, mất công trau chuốt thêm nữa, chắc chắn nó đứng đầu về việc lừa đảo hại người.

Nhưng cứ nghĩ rồi lại tưởng tượng, Kim Kiền vẫn cảm thấy có chút không ổn.

"Khụ, cái kia..." Kim Kiền mon men tiến về phía trước, nói nhỏ: "Lúc trước Bao đại nhân với Nhan đại nhân đã phỏng đoán rằng cha con họ Mạnh kia có đến tám phần là liên quan tới Tương Dương vương, ừm... Vậy những tên đứng canh chừng ngoài sân sẽ không phải là mấy tên hắc y cương thi đánh không chết giết không lùi chứ..."

Nếu đúng là mối nguy sinh hóa (ý chỉ đám cương thi bị biến đổi về mặt sinh học nhờ thuốc) kia ra tay, ngộ nhỡ việc ta nằm vùng tại đây bị chúng biết được, thì ta với Tiểu Miêu bị giam giữ ở nơi đầm rồng hang hổ này có khác gì miếng thịt bò nằm trên thớt đợi chúng băm vằm chứ!

Triển Chiêu nghe xong cũng khẽ lắc đầu: "Đám hắc y nhân kia hành động không tiếng động, hơi thở cũng không. Mà những người canh gác ở bên ngoài này hô hấp nhẹ nhàng, cước bộ cũng rất khẽ, giống với người luyện võ thông thường thôi."

"Người mang võ nghệ?" Kim Kiền nuốt nước miếng: "Có lợi hại không?"

Triển Chiêu liếc nhìn Kim Kiền một cái: "So với... Bạch huynh còn kém xa."

So với Chuột Bạch còn kém xa--- Chuột Bạch với Tiểu Miêu võ công cũng sàn sàn nhau, nói cách khác, đám ngoài kia võ công so với Tiểu Miêu còn kém xa!

Chậc, Tiểu Miêu đúng là kì cục, ngươi cứ việc nói thẳng là so với võ công của Tiểu Miêu đại nhân, đám tôm tép ngoài kia chỉ là một nhúm đồ ăn cho món tráng miệng của ngươi là được rồi, cần gì phải lấy Chuột Bạch ra làm vật tham khảo...

Chẳng lẽ vì Chuột Bạch là người trong lòng của Tiểu Miêu, cho nên Tiểu Miêu luôn nhớ mãi không quên, tâm tư luôn ở chỗ của Chuột Bạch nên vừa rồi mới buột miệng nói ra?

"Kim Kiền." Triển Chiêu đột nhiên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Kim Kiền.

"A?" Kim Kiền giương mắt.

"Triển mỗ sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm ngươi bị thương."

Mắt nhỏ của Kim Kiền tức thì banh lớn.

Đêm khuya trời tĩnh, trăng sáng đèn êm, người thanh niên tuấn tú có con ngươi đen sáng tựa ánh sao, giọng nói trong trẻo, từng chữ cất lên quí giá tựa vàng, đánh thẳng vào trái tim.

"Bịch!"

Tim của vị giáo úy nào đó đập liền tám phách.

Trời cao ơi! Tại sao Tiểu Miêu đại nhân tự nhiên lại thốt ra câu nói kinh điển của nam chính ngôn tình như vậy, lại còn thêm vẻ ngoài này, biểu tình này, cách nói này, giọng nói như thế nói ra, phàm phu tục tử như ta làm sao mà đỡ được hả a a a!!

Bình tĩnh, bình tĩnh, Tiểu Miêu chỉ là biểu đạt tình cảm bằng hữu thuần khiết đối với cấp dưới mà thôi, ta không thể liều lĩnh để cái suy nghĩ không thuần khiết là đè Tiểu Miêu ra làm vấy bẩn Tiểu Miêu đại nhân băng thanh ngọc khiết được.

"Khụ, Triển đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, chi bằng... Chúng ta nghỉ ngơi một chút?"

Kim Kiền quyết định thay đổi đề tài.

"Được." Triển Chiêu gật đầu: "Ngươi lên giường nghỉ ngơi đi, Triễn mỗ không làm phiền nữa."

"A..." Da đầu Kim Kiền run lên.

Nghe ý tứ của Tiểu Miêu đại nhân thì là ngài không tính rời đi sao?

"Triển đại nhân, Mạnh lão gia chuẩn bị cho chúng ta hai sương phòng, gian của ngài ở sát vách..."

Triển Chiêu lắc đầu: "Trong lúc tình thế không rõ ràng như vậy, tách nhau ra là quá mức mạo hiểm." Dừng một chút, con ngươi đen nhìn phía Kim Kiền: "Hôm nay ngươi bày mưu chu toàn chắc hẳn đã rất mệt rồi, sớm đi nghỉ đi, Triển mỗ sẽ canh chừng cho ngươi."

"Bịch!"

Tim của Kim Kiền lại đập tám phách liền.

Thoải mái, phải giữ mình thoải mái! Ở chung một căn phòng không phải chuyện gì lớn hết, nhớ lúc trước, ta cùng Tiểu Miêu còn ngủ chung một giường... Khụ khụ, đây là do điều kiện công tác, vì an toàn, tóm lại tất cả đều là yêu cầu khách quan, ta không thể tiếp tục cái ý tưởng không hài hòa về chuyện đè Tiểu Miêu xuống được.

"Sao có thể để cho Triển đại nhân gác đêm cho thuộc hạ được, phải là thuộc hạ gác cho Triển đại nhân mới đúng!" Kim Kiền vội bày tỏ rõ tư tưởng.

"Kim Kiền..." Triển Chiêu nhìn Kim Kiền, vừa muốn nói gì đó đột nhiên lại dừng, nghĩ nghĩ một chút mới nói: "Cũng được, Triển mỗ sẽ nghỉ trước, nửa đêm đến rạng sáng sẽ dậy thay cho ngươi."

"Ôi chao?"

Kim Kiền sững sờ nhìn Triển Chiêu rút kiếm đứng dậy, đi thẳng đến bên giường nằm thật, không bao lâu đã truyền ra tiếng thở khẽ đều đều, rõ ràng là đã ngủ say,

Này này, Tiểu Miêu ngươi không biết cái gọi là khách sáo à (nguyên văn: trách bất án sáo lộ xuất bài)?! Ta chính là khách khí với ngươi một chút, ngươi ít nhiều cũng nên từ chối một câu hay gì đó chứ, cứ thế trèo lên giường mà ngủ là sao?!

Kim Kiền thở phì phì đi tới bên giường, cực kì khó chịu, nhưng khi ánh mặt chạm đến gương mặt đang ngủ của Triển Chiêu thì tất cả mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại hai tròng mắt dính gắt gao trên người vị động vật họ mèo đó...

Nằm trên giường là người thanh niên vẫn giữ nguyên bộ áo đen mà ngủ, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên dáng người cao lớn như được phác họa, kèm thêm dung nhan như ngọc, tầm mắt dời chỗ, lại thấy: lông mày giãn ra tựa cánh chim bay, hàng mi dày như quạt, tóc đen quét qua tuấn nhan, hô hấp thêm nóng ấm, cổ áo hơi mở lộ ra hầu kết hồng hào, cơ ngực ẩn dưới lớp áo, eo thon nhẵn mịn và dẻo dai...

Ngừng! Từ miêu tả càng ngày càng không thích hợp là như thế nào!

Kim Kiền hít sâu một hơi, nuốt nước miếng.

A di đà phật, thiện tai thiện tai...

Kim Kiền vừa lẩm nhẩm tịnh tâm chú, vừa lưu luyến quét ánh nhìn quanh thân Triển Chiêu lần nữa, từng bước từ từ xê dịch về bên cạnh bàn, hai tay chắp lại:

Không được nảy sinh ý nghĩ không hài hòa, không được nảy sinh ý nghĩ không hài hòa!

Trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại hai câu này, cuối cùng Kim Kiền ngủ mất từ lúc nào không biết.

Ngay lúc Kim Kiền úp mặt xuống bàn, Triển Chiêu ở trên giường đột nhiên mở hai mắt, trở mình đứng dậy, cất bước đi tới bên cạnh Kim Kiền.

Nhìn thấy tư thế ngủ bất nhã nghẹo đầu về một bên rồi ngáy o o của Kim Kiền, Triển Chiêu cười khẽ lắc đầu, xoay người ôm lấy Kim Kiền, chậm rãi đi đến bên giường rồi đặt xuống, nhẹ nhàng cầm chăn bông đắp lên, còn cẩn thận chỉnh góc chăn.

Nhưng chính lúc đầu ngón tay bất cẩn chạm vào gò má của Kim Kiền, không khỏi khẽ run lên, cứng đờ hồi lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi thu về.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, đôi tai mèo lặng lẽ ửng đỏ.

Thở nhẹ một hơi, Triển Chiêu đột nhiên xoay người, trở lại bàn ôm kiếm ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, mặt mũi nghiêm nghị, như thể chuyện vừa xảy ra không hề tồn tại.

Chỉ là nhiệt độ của bóng dáng chính trực kia thật lâu cũng không hạ xuống.

HẾT HỒI 6
Bình Luận (0)
Comment