Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ

Chương 122

Ngược lại nha! Thịt bò, gà, lợn rồi hải sản, trái cây, rau dưa đều đầy đủ, nhìn hoa cả mắt, tiệc rượu tiêu chuẩn cao cấp thế này hết ít nhất cũng phải năm mươi lượng bạc, vậy mà còn nói là "cơm rau dưa"? Ngày lễ tết ở Khai Phong phủ cũng không đạt đến cấp bậc này đâu nha. Chậc chậc, xem ra kẻ lừa đảo này quả nhiên là tiền tài nhiều như nước.

Tuy nghĩ như vậy nhưng ở ngoài mặt Kim Kiền còn giả vờ như một mâm mĩ thực trước mắt chỉ là gió thoảng mây bay, tạo tư thái cao quý, mắt nhỏ khép hờ, bưng trà thưởng thức, làm vẻ mặt sâu không lường được.

Mạnh Hoa Thư như đem mặt nóng dán mông lạnh, không khỏi có chút xấu hổ, vội ho một tiếng, lại cao giọng nói: "Tiễn công tử, tiểu lão nhân vừa ngồi ngẫm nghĩ về "Tiên nhân hội", biết được rằng kế này vô cùng tuyệt diệu, chỉ là trong đó có một số chỗ vẫn chưa hiểu rõ, mong Tiễn công tử có thể chỉ dạy thêm một chút."

"Không dám không dám!" Kim Kiền cười nhạt: "Đừng nói chỉ dạy thêm một chút, cho dù muốn tại hạ chỉ bảo toàn bộ kế hoạch, tại hạ cũng không dám chối từ."

"Đa tạ Tiễn công tử!" Mạnh Thu Lan đứng dậy lên tiếng trả lời, bưng lên một chén rượu nói: "Thu Lan xin được kính Tiễn công tử một ly."

Nói xong liền đưa ánh mắt quyến rũ sang.

Nhưng ánh mắt còn chưa đến đến được ba thước xung quanh Kim Kiền đã gặp ngay một luồng khí lạnh đáng sợ, buộc phải tan rã.

Lại thấy Triển Chiêu chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt nghiêm nghị đẩy chén rượu của Mạnh Thu Lan trở về.

"Ha ha, Mạnh tiểu thư đừng vội tạ ơn tại hạ, tại hạ còn chưa nói xong mà." Kim Kiền nhướng lông mày: "Tại hạ đã nói trước rồi, chỉ cần đưa cho tại hạ bốn phần lợi nhuận của "Tiên nhân hội", tại hạ tuyệt đối sẽ không ngại gian khổ, dốc hết sức phục vụ cho nhị vị." Dừng một chút, hai tay cho giấu vào tay áo, ngửa đầu nói: "Chỉ là lúc này Mạnh lão gia còn úp mở không chịu nói rõ, ha ha, xin thứ cho tại hạ vô lễ, chuyện "Tiên nhân hội" này, tại hạ sẽ không hé nửa chữ."

Lời vừa nói ra, không khí trong phòng không khỏi có chút cứng nhắc.

Mạnh Hoa Thư cùng Mạnh Thu Lan liếc nhau, Mạnh Thu Lan cười mỉa ngồi xuống, Mạnh Hoa Thư cười gượng hai tiếng, giảng hòa: "Đúng đúng, chưa cần vội, chúng ta dùng cơm trước đã, dùng cơm."

Nói xong liền chuẩn bị châm rượu cho Kim Kiền, nhưng vừa mới đưa bầu rượu ra, lại như vừa nghĩ ra cái gì đó, đột nhiên nói: "Ôi chao, xem trí nhớ của ta này, Tiễn công tử cùng Triệu công tử là khách quý, sao ta có thể dùng loại rượu rẻ tiền này chiêu đã nhị vị được?!" Nói xong lại lớn giọng hô: "Người đâu, mau mau thỉnh Thương tổng quản vào hầm cất rượu của ta lấy vò rượu hoa điêu (rượu mai vàng?) mang đến đây."

Tiếng trả lời từ cửa truyền đến, không bao lâu sau đã thấy một gã sai vặt dẫn theo một vị nam nhân cao gầy, tay bê vò rượu bước vào.

"Lão gia, rượu ngài yêu cầu đây." Nam nhân cao gầy xoay người theo hình cánh cung, đem vò rượu dâng lên, sau đó cung kính lui sang một bên.

"Nào đến đây, nếm thử rượu quý của tiểu lão nhân ta nào!" Mạnh lão gia xé phong vò rượu, vẻ mặt tươi cười vừa rót rượu cho Kim Kiền cùng Triển Chiêu, vừa vui vẻ nói: "Thu Lan, Thương tổng quản, mau giúp ta chiêu đãi nhị vị khách quý thật tốt."

"Vâng thưa phụ thân." Mạnh Thu Lan phe phẩy ngón tay , phong tình vô hạn bước đến gắp thức ăn cho Triển Chiêu.

"Vâng thưa lão gia." Nam nhân cao gầy được gọi là Thương tổng quản bước đến bưng theo vò rượu, cung kính đứng bên cạnh bàn.

Bởi vì kế hoạch tác chiến "nằm vùng" lần này có hệ số nguy hiểm cực cao nên Triển Chiêu đã uống viên "Vạn sự đại cát phiên bản cải tiến", cho nên lúc này hoàn toàn không lo lắng sẽ bị trúng độc, về phần bản thân Kim Kiền thì...

Ừm, cật ngan vịt hấp với vài quả vải thật tươi, canh dạ dày thật ngon, đậu phụ trắng như trăng hè cũng thật đẹp;ha, sò xào này, rượu cua lại đang đúng mùa, còn có củ cải với gừng cay, sợi đay xay nhuyễn ra ăn cực ngon miệng, chậc chậc, đầu bếp của Mạnh phủ tay nghề không thua gì đầu bếp cao cấp phương Đông nha, tiềng lương ít nhất phải mười hai lượng trở lên!

Còn có rượu này nữa, hương vị thuần túy, tinh khiết, uống một li lại muốn thêm li nữa.

"Tiễn công tử, để tiểu nhân rót rượu cho ngài." Tiếng nói khô khốc của người bên cạnh cứ như bị khói đặc hun lâu ngày truyền đến tai Kim Kiền.

Kim Kiền quay đầu, chỉ thấy Thương tổng quản, người vừa rồi được Mạnh lão gia kêu vào đại sảnh đang ở bên cạnh mình, cung kính cúi đầu nâng hũ rượu lên.

"Ừm, nhờ ngươi." Kim Kiền thuận tay đem chén rượu nâng về phía sau.

Theo tiếng rượu róc rách trong veo chảy vào chén, tiếng nói khô khốc của Thương tổng quản chậm rãi vang lên: "Tiễn công tử, rượu này như thế nào?"

"Ừm... Rượu ngon." Kim Kiền ngon miệng đáp một câu.

"Tiễn công tử quả nhiên---" Thương tổng quản ngẩng đầu nhìn Kim Kiền: "Là người biết thưởng thức."

"Quá khen." Kim Kiền tùy ý xua tay nói.

"Tiễn công tử có biết rượu này độc đáo chỗ nào không?" Thương tổng quản lại hỏi một câu.

Kim Kiền ngẩn ra, không khỏi quay đầu lại tỉ mỉ đánh giá nhân vật mới xuất hiện này.

Một thân trường sam màu trà, tương đối cao, lại gầy gò, tuổi tác không vượt quá bốn mươi, mặt trắng không có một cọng râu, nếp nhăn nơi khóe mắt đang cau lại, hốc mắt thì thâm sì, con ngươi có màu xám tro, u ám không có một tia sáng; cả người nhìn qua có chút uể oải, không phấn chấn.

Có một từ để miêu tả: Diện mạo xấu xí.

Nhưng không biết vì sao, lúc đối diện với đôi con ngươi màu xám tro kia, Kim Kiền chỉ cảm thấy một sự ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền đến.

"Chỗ độc đáo đó là gì?" Triển Chiêu ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, chắn trước mặt Kim Kiền, lạnh giọng hỏi.

Thương tổng quản vẫn một bộ dạng cung kính, rành mạch đáp lại: "Rượu này có trộn lẫn một loại thần vật, tên gọi là thập tuyệt đan."

"Thập tuyệt đan?" Kim Kiền ngẩn người.

"Đó là vật gì?" Triển Chiêu lạnh giọng hỏi.

"Là một loại dược." Thương tổng quản đáp.

"Dược? Tại sao tại hạ lại chưa từng nghe nói qua..." Kim Kiền nói thầm trong miệng được nửa câu thì đột nhiên, Triển Chiêu nắm lấy cổ tay Kim Kiền.

Kim Kiền lập tức ngậm miệng, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, không khí trong phòng đã im ắng dị thường.

Bình tĩnh nhìn xung quanh, nhưng vừa thấy, Kim Kiền lập tức giật mình.

Chỉ thấy phía sau Thương tổng quản, cha con họ Mạnh khoanh tay đứng thẳng, thần sắc lạnh lùng, không còn một chút gì cái vẻ nhiệt tình hiếu khách lúc nãy.

Hỏng bét! Chẳng lẽ mưu kế "Tiên nhân hội" đã bị nhìn thấu!

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu kêu lớn, Kim Kiền không khỏi nhìn thoáng qua Triển Chiêu trước mặt.

Thân ảnh thẳng như tùng trước mắt đang gồng mình như dây cung, hết sức căng thẳng.

"Thập tuyệt đan uống vào người sẽ bất sinh bất tử, vô đau vô cảm, vô tình vô tâm. Năm cảm xúc của con người (hỉ nộ ái ố lạc) sẽ biến mất, ngũ tạng cũng sẽ ngừng hoạt động, điều đó khiến cho chúng có tên gọi là Thập tuyệt đan (cắt đứt mười)." Thương tổng quản chậm rãi đứng thẳng lên, đôi con ngươi mù mịt nhìn hai người Triển, Kim: "Nhị vị hẳn là đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của viên dược này rồi?"

Không sống không chết, năm cảm xúc biến mất, ngũ tạng ngừng hoạt động...

Kim Kiền không cần tưởng tượng cũng hiểu được.

Oh my God! Đó không phải là ám chỉ quân đoàn cương thi của Tương Dương vương sao?

Vậy ra đó là nguyên nhân!

Kim Kiền trừng lớn mắt nhỏ, sắc mặt trắng bệch.

"Thương mỗ vẫn giữ tâm tưởng rằng mình sẽ may mắn, nhưng xem hôm nay thì, đúng là thập tuyệt đan không có tác dụng với nhị vị." Thương tổng quản đột nhiên hướng hai người ôm quyền thở dài: "Kim Kiền - Kim giáo úy, Nam hiệp Triển Chiêu - Triển hộ vệ, tại hạ tên Thương Trực, là Kim sứ dưới trướng chủ nhân, ngưỡng mộ đại danh của nhị vị đã lâu, nay có thể diện kiến, Thương mỗ thật vinh hạnh."

"Kim, Kim sứ?!" Kim Kiền lập tức cảm thấy dưới chân mềm nhũn.

Không phải chứ, này, đột nhiên diễn viên quần chúng biến thành diễn viên cốt cán trong dàn diễn viên chính phản diện là sao?

Thân hình ngay thẳng của Triển Chiêu thấm ra hàn ý lạnh thấu xương, trực tiếp phóng về phía trước.

Thương Trực tự xưng là Kim sứ nhếch mép cười lạnh, ánh mắt ra hiệu cho Mạnh Thu Lan phía sau.

Chỉ thấy Mạnh Thu Lan lấy từ trong lòng ra một đoản tiêu xanh biếc đặt lên miệng, tiếng tiêu ngắn vô cùng chói tai vang vọng nóc nhà.

Kim Kiền giật mình trong lòng, liền nghe bên ngoài vang lên nhiều tiếng loạt soạt, chớp mắt sau đó, liền thấy mười mấy bóng đen như u hồn không xương dũng mãnh xông vào noãn các.

Áo đen giày đen, vải đen che mặt, hai tròng mắt đỏ đậm như bị ngâm trong máu.

Đúng là quân đoàn cương thi áo đen!

Tay áo Triển Chiêu vung mạnh, hàn quang chợt lóe, Cự Khuyết keng một tiếng tuốt ra khỏi vỏ.

Trái tim Kim Kiền run lên, cẳng chân run run, suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

Mưu kế của Nhan thư sinh quả nhiên là có lí, mới có một ngày thôi mà ta đã tìm ra kẻ nắm quyền đằng sau, hơn nữa tên đó còn cùng cấp bậc với Băng Cơ, là trung cấp của BOSS... Vấn đề là, thân phận nằm vùng của ta bị bại lộ rồi, lại sắp bị mang ra chế biến cùng với Tiểu Miêu để vứt vào nồi đem hầm đây a a a a a!!

HẾT HỒI 7
Bình Luận (0)
Comment